Đế Tôn

Chương 2589: Nguyên thần đại đạo




Trong vũ trụ thần đạo đã hình thành thế đối lập, các bộ lạc tự phát triển lớn mạn lên. Nhưng tiên đạo dễ Tu luyện hơn thần đạo Giang Nam khai sáng, bộ lạc tiên đạo mạnh hơn bộ lạc thần đạo, đông người hơn.

Cuối cùng bắt đầu đụng độ. Các bộ lạc thần đạo bị tiêu diệt, nhưng vũ trụ quá rộng lớn, chiến đấu chỉ là va chạm quy mô nhỏ.

Giang Nam và Thanh Liên Tiên Tôn vẫn đặt quân cờ trải rộng khắp vũ trụ hồng hoang, đẩy vũ trụ phát triển đến trạng thái hưng thịnh nhất.

Trong vũ trụ bắt đầu bùng nổ va chạm quy mô lớn, chiến tranh lan tràn khắp nơi, sát phạt chinh chiến. Các bộ lạc thần đạo bị tiêu diệt, thần linh bị đồ sát.

Cuối cùng tất cả quân cờ đen của Giang Nam đặt trên bàn cờ và bị giết sạch, nguyên vũ trụ chỉ còn lại tiên đạo.

- Đế Giang đạo hữu, ngươi thua.

Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:

- Ngươi và ta đánh cờ, ngươi kém hơn ta một bậc.

Giang Nam hơi nhíu mày, đột nhiên cười nói:

- Dù sao ta không phải kỳ thủ khống chế vũ trụ, thua Tiên Tôn là đương nhiên. Nhưng đây bằng hữu thôi diễn, cờ trong hiện thực không phải như vậy.

Giang Nam đứng dậy, rơi vào bộ lạc thần đạo. Giang Nam giơ tay lên, ức vạn trời sao phá vỡ, bàn tay rơi xuống, vũ trụ chấn động, tịch diệt kiếp bộc phát.

Trong khoảnh khắc tất cả bố cục, quân cờ của Tiên Tôn bị quét sạch.

Giang Nam hủy diệt vũ trụ. Vũ trụ thần đạo biến mất, Giang Nam trở về đài cao. Thanh Liên Tiên Tôn ngồi đói diện, giữa hai người là bàn cờ lộn xộn.

Giang Nam mỉm cười nói:

- Trong hiện thực ta không phải kỳ thủ, quân cờ trong tay ta là bản thân ta. Thần trong thần đạo có một mình ta đã đủ xoay chuyển thiên địa Càn Khôn, mặc ngươi có muôn vàn quân cờ, bao nhiêu bài bố, một mình ta đủ lật bàn cờ. Tiên Tôn thấy sao?

Thanh Liên Tiên Tôn nhìn chằm chằm Giang Nam giây lát, phất tay áo thu các quân cờ, bình tĩnh nói:

- Ngươi qua cửa.

Giang Nam đứng dậy, lướt qua Thanh Liên Tiên Tôn.

Thanh Liên Tiên Tôn nhẹ giọng nói:

- Đế Giang đạo hữu, ngươi và ta đánh cờ ngàn năm, hy vọng ngươi có thu hoạch.

- Đánh cờ ngàn năm?

Giang Nam ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại. Thanh Liên Tiên Tôn ung dung ngồi, không ngoái đầu.

- Cáo già, làm ta trễ ngàn năm.

Giang Nam hận ngứa răng. Giang Nam và Thanh Liên Tiên Tôn đánh ván cờ nhìn như rất nhanh nhưng bất giác một ngàn năm trôi qua, Giang Nam thắng cờ, đổi lại là ngàn năm đã qua.

Khiến Giang Nam tức giận nhất là dù thắng nhưng hắn không học được đạo và lý cao sâu hơn từ ván cờ với Thanh Liên Tiên Tôn. Giang Nam không lĩnh ngộ ra hồng mông tiên thiên, bị Thanh Liên Tiên Tôn đùa cợt.

Trễ ngàn năm đối với Tiên giới chỉ là một chớp mắt nhưng với những tồn tại đặt chân trong dòng sông thời gian thì đây là ngàn năm lãng phí.

Trong ngàn năm này có lẽ đạo tràng Đế và Tôn thời đại nguyên đạo đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Không biết ba ngàn đại đạo còn lại mấy?

Giang Nam cần vượt qua các ải khó khăn gồm ảnh chiếu Tiên Đế, Tiên Tôn trấn thủ, mỗi cửa hắn mất mấy trăm năm nghiên cứu đại đạo các thời đại, lại chậm trễ nhiều thời gian.

Chờ Giang Nam đến đạo tràng Đế Tôn sợ là không còn canh mà húp.

- Bị tính kế! Thôi kệ, lần sau gặp con cáo già này mặc kệ hắn chơi trò gì ta cũng không quan tâm, cứ đi thẳng tới đạp qua lão già đó, một ảnh chiếu cũng không làm gì ta được.

Giang Nam đi vào thời đại nhân đạo tiền sử. Thời đại này cực kỳ huy hoàng, là một thịnh thế dồi dào, cường giả lớp lớp. Mấy lão già ngoan cố kiên quyết chôn chân trong vô nhân cấm khu như Tương Khang là cường giả thời đại nhân đạo.

- Kẻ thấp kém ti tiện đáng thương, ngươi rình ngó ta mười ba năm hỗn độn, dần yếu ớt hơn. Ngươi ti tiện làm ta rất đồng tình.

Tịch Diệt Đạo Nhân như đối diện với Giang Nam:

- Tuy ta không biết ngươi núp ở đâu nhưng thứ sinh linh không có chút cảm giác tồn tại như ngươi bị ta giết vô số kể. Ngươi có thể chọn chết oanh liệt hoặc như con kiến núp đi, tham sống sợ chết. Vẫn không muốn chiến đấu với ta sao? Tổ cha ngươi!

Lại mấy trăm năm trôi qua, Giang Nam đi đến nguồn thời đại nhân đạo, thấy ảnh chiếu Tiên Đế đứng trên đài cao trong tịch diệt thiên hỏa.

Giang Nam chào Tiên Đế:

- Bệ hạ, có thể trả lời vấn đề của ta không?

Giang Nam cười nói:

- Lần trước ta hỏi bệ hạ cuộc chiến giữa người và Tiên Tôn là chết chung với nhau sao?

Tiên Đế trả lễ:

- Đương nhiên, ta và Thanh Liên đạo huynh chiến đấu đúng là cùng chết, bây giờ thân đã chết.

Giang Nam giật mình, lạc giọng nói:

- Dù lý niệm các người khác nhau nhưng không đến nỗi đánh tới chết đi? Là lý do gì khiến các người vứt bỏ tình cảm, quyết đẩy đối phương vào chỗ chết? Các người đại chiến ở đâu? Tại sao trong Tiên giới không để lại dấu vết gì?

Tiên Đế nhíu mày, hắng giọng:

- Đế Giang đạo hữu, ta đã trả lời một vấn đề của ngươi, câu khác thì chờ ngươi qua ải tiếp theo lại hỏi. Cửa trước ta thử thách đạo tâm của ngươi, cửa này chúng ta so nguyên thần. Ta và Thanh Liên đạo huynh đều là người nơi khác, bẩm sinh nguyên thần hơn xa tất cả tồn tại trong vũ trụ này, bao gồm tiền sử. Ta có thể chỉ điểm ngươi về nguyên thần.

Giang Nam thở dài, kiềm nén nỗi lòng khó hiểu, khom người:

- Xin bệ hạ chỉ giáo.

Lại qua ba trăm năm, Giang Nam được Tiên Đế công nhận, vượt qua ải này.

Giang Nam thu hoạch rất phong phú.

Giang Nam là nhân tộc, mà nhân tộc thì không có nguyên thần. Chủng tộc khác trừ Hỗn Độn Cổ Thần trời sinh có nguyên thần ra còn lại đều là Tu luyện hậu thiên. Giang Nam nghiên cứu cách Tu luyện của Cổ Thần, chủ yếu là từ Hồng Mông Tam Thánh Kinh của Ma Kha Thiên Quân, đại đạo Bất Không của Bất Không Đạo Nhân.

Cách Tu luyện nguyên thần của Tiên Đế càng tinh diệu hơn, vượt xa Bất Không Đạo Nhân.

Ba trăm năm qua Giang Nam thu hoạch nghịch thiên, khiến hắn nhìn thấy con đường thẳng hướng tận cùng đại đạo.

Trên dòng sông thời gian thời đại hồn đạo, Giang Nam nghe Tịch Diệt Đạo Nhân cười to bảo:

- Ngươi còn muốn trốn sao? Ngươi yếu ớt năm hỗn độn ngoái nhiều!

- Ngươi suy yếu dần từng năm, chắc ngươi giỏi trốn làm ta không tìm được nhưng vẫn bị tịch diệt kiếp làm bị thương. Ta thì mỗi năm càng mạnh hơn, có phải ngươi rất tuyệt vọng?

- Nếu tuyệt vọng tại sao ngươi không ra khỏi chỗ trốn đi, để ta cho ngươi một nhát đi luôn. Vẫn chưa chịu ra? Tí nó, mỗi năm rình ngó ta, năm nào cũng rình rập, đừng để ta bắt được ngươi!

* * *

Giang Nam lại leo lên đài cao, đối mặt ảnh chiếu Tiên Đế trấn thủ cửa này.

Giang Nam hành lễ:

- Lần này bệ hạ trả lời câu hỏi của ta được rồi đi? Bệ hạ và Tiên Tôn có lý niệm khác nhau nhưng tình nghĩa sâu đậm, không đến mức đánh nhau, lấy mạng nhau đi? Tại sao bệ hạ và Tiên Tôn cùng chết?

Hai người ngồi bệch dưới đất.