Đế Tôn

Chương 2288: Thanh tràng




Trường Sinh tiên vương ho khan liên tục, thấp giọng nói:

- Ngọc Hoàng đạo hữu, chúng ta đầu nhập vào mấy vị Đạo Quân...

Thánh Ma thiên tôn xoay người lại, mỉm cười nói:

- Đừng đầu nhập vào ta, ta đối với đại đạo nguyên dịch không có hứng thú, sẽ không vì các ngươi mà tranh đoạt đại đạo nguyen dịch.

Tử Hạm đạo mẫu cười nói:

- Ta đối với đại đạo nguyên dịch cũng là hứng thú ít ỏi, các ngươi có thể đi tìm đạo hữu khác thử xem một chút. Mấy vị Cổ Thần, các ngươi muốn độc chiếm đại đạo nguyên dịch thì cứ việc, nơi này có hứng thú với đại đạo nguyên dịch đoán chừng cũng chỉ có mấy người các ngươi mà thôi.

Mấy tôn chuyển thế Đạo Quân khác đều là hứng thú không đủ, Thiên Hoang đạo quân lạnh nhạt nói:

- Đối thủ của ta cũng không phải là các ngươi, chỉ cần các ngươi không trêu chọc đến ta, các ngươi muốn làm gì cũng có thể.

Ba tôn Hỗn Độn Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, tôn Hỗn Độn Cổ Thần cầm đầu kia gọi là Hắc Điệt, trầm giọng nói:

- La Đà, Ba Hỗ, các ngươi đi chém Huyền Thiên giáo chủ cùng với tử phát lão đầu kia đi. Nhớ kỹ, tất yếu phải đem truyền thừa của Bất Không đạo nhân thu vào tay, ta tới chém Ngọc Hoàng cùng hai phế nhân này.

La Đà Cổ Thần cùng Ba Hỗ Cổ Thần lúc này hướng Giang Nam cùng Tử Tiêu lão đạo đánh tới. Hắc Điệt thì nhìn về phía Ngọc Hoàng cùng Trường Sinh, Tử Vi, mỉm cười nói:

- Năm đó Bát Tiên Vương là hung hãn bực nào, kinh người bực nào, chính là đại chiến với Hỗn Độn Cổ Thần ta, chém rất nhiều cườngg iả của Cổ Thần nhất tộc ta, thậm chí ở trong đại chiến lần trước, ngay cả ta cũng suýt nữa trúng độc thủ của các ngươi. Thời gian qua cảnh vật thay đổi, không nghĩ tới Bát Tiên Vương lại đã tử thương đến còn dư lại một người. Một người khác không chết lại đầu phục vào Đạo Quân.

"Một người khác không chết" theo lời của hắn chính là chỉ Tử Tiêu tiên vương, Tử Tiêu tiên vương cũng là một trong Bát Tiên Vương, mà hôm nay căn bản không cùng hoạn nạn với bọn họ, mà là đầu phục Thần Mẫu đạo quân.

Sắc mặt của Trường Sinh tiên vương có chút tái nhợt, ho ra máu không dứt, khí tức héo tàn.

Sắc mặt của Tử Vi tiên vương cũng có chút khó coi, khí tức suy bại.

Ngọc Hoàng đạo quân che ở trước mặt hai người, đối diện với Hắc Điệt Cổ Thần, cười lạnh nói:

- Hắc Điệt, ta và ngươi tranh đấu với nhau nhiều năm như vậy, các ngươi hết lần này đến lần khác bị Bát Tiên Vương chúng ta đánh bại, may mắn mới còn sống đến nay, hôm nay là nên làm một cái kết thúc!

Hắc Điệt cổ thần cười ha ha, quanh thân hồng mông đại đạo càng phát ra kinh người, đột nhiên hóa thành một loại đại thần thông, giống như Hỗn Độn cổ thụ phóng lên cao, bá một tiếng hướng Ngọc Hoàng tiên quân quét tới!

- Hôm nay nên làm một cái kết thúc, từ nay về sau, Bát Tiên Vương liền xóa tên trên thế gian!

Ngọc Hoàng tiên quân trường khiếu, tế lên Tiên Vương chi bảo của mình, Ngọc Hoàng Thần Đồ, bức trận đồ này chỉ là Tiên Vương chi bảo, hắn dù sao với mới thành tựu Tiên Quân, còn chưa kịp đem pháp bảo của mình tăng lên tới tầng thứ Tiên Quân chi bảo.

Xuy!

Ngọc Hoàng Thần Đồ mới vừa tế lên liền bị một đạo hỗn độn thụ đại thần thông của Hắc Điệt Cổ Thần quét đến nát bấy, Ngọc Hoàng tiên quân gầm lên, sau đầu thần luân chuyển động, thanh quang trùng thiên, hóa thành cung khuyết mênh mông vô ngần treo cao trên hư không vô ngần ở đỉnh đầu, đối chiến với một kích kia của Hắc Điệt Cổ Thần!

Hắn bị chấn đến khí huyết sôi trào, liên tiếp lui về phía sau, lui ba bốn bước lúc này mới đem một kích kia của Hắc Điệt Cổ Thần đỡ được.

Mà vào lúc này một quyền của Hắc Điệt Cổ Thần đã tới trước mặt hắn!

Ngọc Hoàng tiên quân giơ hai tay lên trực tiếp ngăn chặn, hai tay ở giữa tinh diệu của tiên đạo bị hắn thôi phát đến mức tận cùng, hoàng đạo thanh quang bốn phía, ở giữa hai tay của hắn hóa thành vô số thần của thần đạo, bảo vệ xung quanh một tôn dị tượng Thần tổ!

Dị tượng này cùng với trong đọa cung của hắn giống nhau như đúc, tràng diện rộng rãi tráng quan, có một loại đại khí phách, đại khí độ!

Oanh!

Quyền đầu của Hắc Điệt Cổ Thần oanh tới, tồi khô ạp hủ mà đem đạo đại thần thông này oanh đến yên diệt, tiến lên trước một bước, hừ lạnh nói:

- Thần đạo của Tiên giới các ngươi đã diệt, đạo tổ của Thần đạo cũng muốn bị diệt!

Ngọc Hoàng tiên quân bị chấn đến khóe miệng tràn đầy máu, lập tức lâm vào trạng thái chống đỡ hết nổi, Trường Sinh tiên vương cùng Tử Vi tiên vương thấy thế lập tức từ phía sau nhào đến, cười thảm nói:

- Bát thần tổ ta tình như thủ túc, làm sao có thể nhìn Ngọc Hoàng đạo hữu liều mạng vì chúng ta được?

Hai kẻ thương tàn cũng xứng động thủ với ta? Hôm nay ta liền đem cá ngươi đánh chết hết thảy ở chỗ này!

Hắc Diệt cổ thần cười ha hả, thần thông đại khai đại hợp, trong một cái đối mặt cơ hồ liền đem Trường Sinh Tiên Vương cùng Tử Vi Tiên Vương chém giết, Ngọc Hoàng tiên quân liều chết tới cứu, cuối cùng cứu được hai ngời.

Trong khoảnh khắc, đầu của Trường Sinh tiên vương bị chém, Tử Vi tiên vương bị một quyền đánh nát bộ ngực, Ngọc Hoàng tiên quân ho ra máu không ngừng!

Đông!

Hắc Điệt cổ thần đạp xuống một cước, đem thân thể không đầu của Trường Sinh tiên vương dẫm ở dưới chân, đạp thành một đống bùn lầy, đỉnh đầu của Trường Sinh tiên vương bay lên, phiêu phù giữa không trung, nhưng vẫn thi triển thần thông liều chết hướng Hắc Điệt Cổ Thần công tới.

Xuy!

Hắc Điệt cổ thần bắt được Tử Vi tiên vương, ngạnh sinh sinh xé một cái, đem vị Tiên Vương này xé thành hai nửa, Ngọc Hoàng tiên quân liều chết tiến công, lúc này mới đem Tử Vi tiên vương cứu được.

- Tử Tiêu a, đạo hữu a!

Tử Vi tiên vương bị xé thành hai nửa ngậm máu khóc lớn, kêu lên:

- Chẳng lẽ ngươi liền ngồi nhìn, tùy ý chúng ta bị đánh chết sao? Bát Tiên Vương chúng ta kết nghĩa, nghĩa khí ở đâu?

Bên cạnh Giang Nam, Tử Tiêu lão đạo đang cùng La Đà cổ thần giao thủ, mà Giang Nam thì ngăn chặn một vị Ba Hỗ cổ thần khác, Giang Nam chiếm tám phần thế công, Tử Tiêu lão đạo chiếm hai phần thế công.

Tiếng kêu của Tử Vi tiên vương truyền đến, Tử Tiêu lão đạo đột nhiên thân thể run lên, hai tròng mắt rơi xuống lệ quang, vang lên tình cảm giữa các Tiên Vương khác, đồng cam khổ đồng hoạn nạn, bất giác bi thương chạy lên đầu, liền muốn vứt bỏ La Đà cổ thần đi cứu Tử Vi, Trường Sinh cùng Ngọc Hoàng.

0 Không nên đi!

Giang Nam đột nhiên thần thức ba động, truyền âm nói:

- Có cổ quái! Trên tế đàn này có cổ quái lớn, nếu như ngươi đi tất sẽ trúng bẫy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Tử Tiêu lão đạo trong lòng chấn động, thần thức truyền âm nói:

- Giáo chủ, ngươi có phát hiện gì?

Giang Nam cùng Ba Hỗ cổ thần lấy cứng đối cứng, hai người đều là hạng người thân thể cường đại, nhưng khách quan mà nói vẫn là Giang Nam chiếm cứ thượng phong. Hơn nữa cho dù là bàn về uy năng của thần thông thì Giang Nam cũng không yếu, vì vậy có thể chiếu cố đến Tử Tiêu lão đạo, tránh cho hắn bị La Đà cổ thần đánh cho bị thương!

- Bát Tiên Vương, có cái nào là hạng người dễ tử vong? Ta cảm giác được một cỗ hung triệu không hiểu, qua không lâu nữa trên tế đàn tất có biến hóa!

Trong lòng Giang Nam có chút bất an, truyền âm nói:

- Đạo huynh, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chuẩn bị rút lui cho tốt! Chỉ đợi Băng Liên thánh mẫu hấp thu xong đại đạo nguyên dịch, chúng ta liền lập tức rời đi nơi này. Nếu không, chỉ sợ chúng ta sẽ vẫn lạc ở chỗ này!

Tử Tiêu lão đạo nửa tin nửa ngờ, âm thầm suy tính một phen, nhưng mà không cảm giác được có bất kỳ hung triệu nào, bất quá hắn đối với Giang Nam là cực kỳ tín nhiệm, biết Giang Nam tất sẽ không bắn tên không đích, lúc này áp xuống vọng động đi tới trợ giúp đám người Ngọc Hoàng.

- Tử Tiêu đạo hữu!

Tử Vi tiên vương khóc lớn nói:

- Ngươi quên giao tình tám ức năm nay của chúng ta rồi sao? Quên mất chúng ta cùng nhau kinh qua khổ nạn rồi sao? Quên mất tám ức năm nay chúng ta vì cầu đạo chứng đạo mà theo đuổi không biết mệt mỏi sao?

Trong lòng Tử Tiêu lão đạo bi thống, thầm nghĩ:

- Bất kể! Vô luận giáo chủ nói như thế nào ta cũng muốn giết ra ngoài, đi cứu bọn họ!

Hắn đang muốn bỏ qua La Đà, trường khiếu một tiếng giết ra cứu viện Tử Vi, đột nhiên chỉ nghe một cái thanh âm bi thương nói:

- Ta sao dám quên? Sao dám quên? Các vị đạo hữu, ta tới cùng chịu chết với các ngươi, cùng nhau hi sinh!

Tử Tiêu lão đạo ngây dại, cả người lạnh như băng, ngây ngốc nhìn một cái Tử Tiêu khác, Tử Tiêu tiên quân một bộ khẳng khái hi sinh thẳng hướng Hắc Điệt cổ thần.

Mà Tử Vi tiên vương, Trường Sinh tiên vương cùng Ngọc Hoàng tiên quân thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra kích động, vui mừng, cảm động, trong hốc mắt thậm chí có nước mắt đang dũng động!

Một bước tràng diện cảm động rơi lệ này nhưng mà lại để cho Tử Tiêu lão đạo có một loại cảm giác vô cùng quái đản, cảm giác hoang đường, rõ ràng Tử Vi, Trường Sinh cùng Ngọc Hoàng đám người biết Tử Tiêu đánh tới này không phải là Tử Tiêu chân chính, bọn họ lại vẫn làm ra loại vẻ mặt này!

Để cho hắn là Tử Tiêu chân chính, Thần tổ chân chính có một loại bi thương cùng hoang lương không hiểu.

Thân phận của hắn bị triệt để thay thế rồi...

Hắn đứng yên như tượng gỗ, Giang Nam đem công kích của hai đại Cổ Thần đón lấy hết thảy, hắn mặc dù chứng được Thần Vương nhưng mà hai đại Cổ Thần lại là tồn tại cấp Tiên Quân, lực công kích rất mạnh, so sánh với Tiên Quân mới lên như Ngọc Hoàng, Tử tiêu thì mạnh hơn, để cho hắn có cảm giác cố hết sức!

- Thật là cảm động a, ta cũng bị cảm động suýt nữa rơi lệ!

Hắc Điệt cổ thần cười ha ha, đem Ngọc Hoàng tiên quân đánh cho hộc máu rút lui, nghênh đón Tử Tiêu tiên quân, cười nói:

- Các ngươi huynh đệ tình thâm như thế, xem ra ta chỉ đành đưa các ngươi cùng lên đường!

- Đích xác là rất cảm động!

Thần Mẫu đạo quân đột nhiên khanh khách nở nụ cười, thân hình thoáng một cái bổ nhào tới phía sau Vạn Chú đạo quân, một chưởng hung hăng khắc ở trên hậu tâm của hắn, cười khanh khách nói:

- Hiện tại có thể động thủ dọn bãi rồi!

Vạn Chú đạo quân bị Thần Mẫu đạo quân một chưởng trọng thương, hộc một ngụm máu lớn, đại đạo trong cơ thể bị đánh nát không biết bao nhiêu.

- Vâng!

Ngọc Hoàng, Tử Vi, Tử Tiêu, Trường Sinh bốn người cùng kêu lên nói:

- Tôn Thần Mẫu lệnh, thanh tràng!

Mi tâm của Ngọc Hoàng thiên quân chợt lóe, chỉ thấy một đạo tiên thiên bất diệt linh quang bay ra, thoáng cái bay lên cao, hóa thành một kiện đại chung không có mũi chung, rõ ràng là kiện Tiên thiên pháp bảo Vạn Chú!

Hắc Điệt cổ thần đánh tới, không ngờ kiện Vạn Chú Thiên Chung này đột nhiên ông minh một tiếng, đem Hắc Điệt cổ thần chấn thành hộc máu, thân thể bị chấn thành thình thịch nổ tung, cơ hồ bị chấn vỡ tại chỗ!

Từng đạo hà quang trong Vạn Chú Thiên Chung rơi xuống, hóa thành Câu Trần, Hậu Thổ, Thanh Hoa, Huyền Thanh bốn tôn Tiên Quân, bốn người này rõ ràng đã tu thành Tiên Quân!

- Không thể nào, ta tận mắt nhìn thấy các ngươi thu Tiên đạo linh căn thất bại, bị Tiên đạo linh căn luyện chết!

Hắc Điệt cổ thần xóa đi vết máu nơi khóe miệng, thất thanh nói.

Trường Sinh tiên vương ha ha cười một tiếng, nói:

- Chúng ta đem đạo quả ký thác vào trong Bất diệt linh quang, làm sao có thể sẽ bị Tiên đạo linh căn luyện chết? Chúng ta vì cái gì, bất quá là một cái cơ hội, một cái cơ hội chém giết chủ nhân của Vạn Chú Thiên Chung!

Khí tức của hắn đại chấn, chợt bắt đầu chứng đạo Tiên Quân, mà Tử Vi tiên vương cũng đang đồng thời chứng đạo Tiên Quân!

- Chúng ta còn đang đợi một cái cơ hội, đó chính là khôi phục Vạn Chú Thiên Chung đầy đủ, đem mọi người hết thảy chém giết ở chỗ này!

Ngọc Hoàng, Tử Vi, Tử Tiêu,Trường Sinh, Huyền Thanh, Thanh Hoa, Hậu Thổ, tám tôn Tiên Quân này đột nhiên nhất tề hướng về phía Giang Nam nhìn tới, trăm miệng một lời nói:

- Một phần cuối cùng của Vạn Chú Thiên Chung có trả lại không?

Tám tôn Tiên Quân nhất tề thúc dục kiện Vạn Chú Thiên Chung kia, Giang Nam nhất thời cảm ứng được đạo Tiên thiên bất diệt linh quang kia ở trong tử phủ đại chấn, đột nhiên chui ra tử phủ của hắn, bá một tiếng liền bay lên không, hóa thành một miệng chén vỡ, đảo ngowjc mà xuống, cùng Vạn Chú Thiên Chung dung thành một thể, biến thành Tiên thiên pháp bảo đầy đủ!

Thần Mẫu đạo quân khẽ mỉm cười, giơ tay lên triệu hồi Vạn Chú Thiên Chung, nhìn chung quanh một vòng, mà tám tôn Tiên Quân thì đứng ở phía sua nàng.

Thần Mẫu đạo quân cười yếu ớt nói:

- Hiện tại thiếp thân nói muốn thanh tràng, người nào dám phản đối?

- Đi không xong rồi!

Trong lòng Giang Nam thầm than, bức lui La Đà, Ba Hỗ hai đại Cổ Thần, sắc mặt ngưng trọng.

Hắn sớm có suy đoán, cho là Bát Thần tổ cũng không chết, tám người này nắm trong tay hơn phân nửa mảnh nhỏ của Vạn Chú Thiên Chung, tạo thành thần chung, trước đó không lâu bế quan một thời gian dài như vậy liền là vì đem đạo quả của riêng mình ký thác vào trong Vạn Chú Thiên Chung, mưu đồ đã lâu!

Nhân vật bậc này, đạo quả ký thác vào trong Vạn Chú Thiên Chung làm sao có thể bởi vì thu Tiên đạo linh căn thất bại mà bị Tiên đạo linh căn cắn trả rồi chết đi được?

Vì vậy tử thương của bọn hắn chỉ là giả tượng, là giả tượng mà bọn hắn cố ý làm ra, dùng để khiến cho người khác, nhất là những Đạo Quân kia tê dại, không đem bọn họ đặt ở trong lòng!

Sau đó đợi đến khi những Đạo Quân chuyển thế này buông lỏng cảnh giác, Thần Mẫu đạo quân đánh lén Vạn Chú đạo quân, đem Vạn Chú đạo quân đánh thành trọng thương. Vạn Chú đạo quân chính là nguyên chủ nhân của Vạn Chú Thiên Chung, mặc dù Vạn Chú Thiên Chung vỡ nát để cho hắn mất đi quyền nắm trong tay đối với nó, nhưng mà kiện Vạn Chú Thiên Chung này dù sao cũng là pháp bảo của hắn, cùng hắn có nhân quả dây dưa mấy chục ức năm, cùng hắn càng thêm khế hợp.

Hắn chỉ cần tu vi thực lực đến, muốn thu hồi bảo vật này cũng không khó khăn, cho dù những người khác đem Vạn Chú Thiên Chung hoàn toàn luyện hóa, hắn chỉ cần toàn lực thúc dục pháp lực tác động thì vẫn có thể đem Vạn Chú Thiên Chung triệu hồi!

Vì vậy Vạn Chú đạo quân là nhân vật nhất định phải diệt trừ, chỉ có diệt trừ hắn mới có thể hoàn toàn nắm Vạn Chú Thiên Chung vào trong tay!