Đế Tôn

Chương 1778: Cái chết của Thần Hoàng (1)




Từng kiện từng kiện Hoàng Đạo cực binh bị Đạo Vương đánh bay, Đạo Vương xông đến trước người Sâm La Ma Hoàng, tay nâng chưởng rơi, Sâm La vạn cánh tay toái đi, trong miệng thổ huyết!

Lại là một chưởng bay tới, thân thể Sâm La Ma Hoàng nổ tung!

- Cái thằng này đã thoát khốn, cái thằng này đã thoát khốn!

Mười hai Ma Hoàng đánh tới, thần nhãn sau lưng mười hai Ma Hoàng kia lộ ra vẻ kinh hoảng, tầm mắt khép kín, biến mất không thấy gì nữa:

- Hỗn đãn, hỗn đãn, cái thằng này rõ ràng đã thoát khốn, thoát khỏi trấn áp liều mình đánh cược một lần! Không xong rồi, không xong rồi, hắn nhất định ý định đem ta tiêu diệt... Ha ha, hắn tìm không thấy ta...

Mười hai Ma Hoàng sát nhập chiến cuộc, rốt cục cứu Sâm La Ma Hoàng, hơn nữa Lan Lăng Thần Hoàng cùng mười bốn tồn tại tuyệt cường vây công Đạo Vương!

Bọn hắn đến đây, khống chế Hoàng Đạo cực binh, uy năng càng thêm mênh mông hùng vĩ!

Oanh...

Ly Sửu Ma Hoàng Hoàng Cực đạo chung nổ tung, chia năm xẻ bảy, Nguyên Ma thánh mẫu Minh Hải Ngọc Bình bị Đạo Vương một chưởng đập trúng, bình ngọc bạo toái, Khu Thần Ma Hoàng Vạn Thần Phong Sào bị một quyền oanh trúng, tổ ong vặn vẹo sụp đổ, hóa thành hư ảo, Vô Ưu Ma Hoàng Bát Thần quốc tầng tầng sụp đổ, hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Đạo Vương hoàn toàn phóng thích chiến lực, tái hiện vô địch oai hùng của hắn ở năm ngàn bốn trăm vạn năm trước!

Mười ba Ma Hoàng nguyên một đám phụ chế, nguyên một đám thân thể nổ tung, khó cản Đạo Vương một kích chi uy!

Rốt cục, Quân Dương Ma Hoàng bị Đạo Vương sinh sinh đánh gục, đệ nhất Ma Hoàng vẫn lạc, sau đó là Lăng Tiêu Ma Hoàng, theo sát Quân Dương Ma Hoàng bị giết, sau đó là Diêm Hiệt Ma Hoàng vẫn lạc!

Đây là một hồi giết chóc, là đồ sát Hoàng Đạo Cực Cảnh, Đạo Vương cường đại giống như tiên nhân, rất nhiều tồn tại kinh thiên động địa ở trong tay hắn lần lượt chết, lần lượt vẫn lạc, mười ba Ma Hoàng bị chết chỉ còn lại có sáu người.

Thân thể Sâm La Ma Hoàng bạo toái lần nữa, trong mắt rốt cục lộ ra sợ hãi, quay người đào tẩu, cũng không quay đầu lại, một lòng chỉ muốn chạy trốn.

Nguyên Ma thánh mẫu thổ huyết, tin tưởng cùng tâm niệm sụp đổ, hóa thành Minh Hải viễn độn, Ly Sửu Ma Hoàng quát to một tiếng, trên mặt sợ hãi cũng bứt ra mà đi, Khu Thần Ma Hoàng rung thân hóa thành vô số ma quái, lao nhanh mà đi, Cốt Hoàng mang lấy Đế Cốt Kim Thuyền rách rưới bỏ chạy, Diệt Thiên Tà Hoàng cũng muốn rời đi, lại bị Đạo Vương một chưởng đánh chết.

- Tan đàn xẻ nghé, Địa Ngục chư hoàng nhìn như đoàn kết, kỳ thực là chia rẽ.

Khí tức Đạo Vương chấn động, chống Trung Thiên thế giới biến thành Hỗn Độn Hồng Mông đã quay cuồng không ngừng, nhìn về phía Lan Lăng Thần Hoàng, lạnh nhạt nói:

- Đạo hữu, những thuộc hạ này của ngươi lúc vì cùng một mục tiêu có thể đoàn kết, nhưng mà chỉ cần uy hiếp được tánh mạng bọn hắn, bọn hắn sẽ như một đám chó bị đánh sợ. Ngươi nói đúng không?

Sắc mặt Lan Lăng Thần Hoàng ngưng trọng, nhìn về bốn phía, chỉ thấy chín đại tiên đạo đem Hỗn Độn Hồng Mông triệt để khởi động, như một cái lồng giam cực lớn, trong lồng giam Hỗn Độn phân liệt, Hồng Mông tách ra, đã đoạn đường lui của hắn, cười nói:

- Bọn họ đều là một đám sợ thất bại, tự nhiên sẽ có tâm tính này. Sự tình thành công sẽ chứng đạo phi tiên, sự thất bại liền chỉ có thể tham sống sợ chết, chờ đợi cơ hội trận đại kiếp nạn này hàng lâm, phi tiên mà đi.

Đạo Vương chắp tay, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, hắn đứng ở địa phương nguyên vốn thuộc về Hoang Cổ thánh sơn, Chư Thiên vạn giới phảng phất quay chung quanh hắn vận chuyển, lạnh nhạt nói:

- Trường hạo kiếp này, chung quy vẫn là muốn ta và ngươi những người cuối cùng này đến quyết đấu. Năm ngàn bốn trăm vạn năm trước, lý niệm của chúng ta liền bất đồng. Chỉ là cổ tiên hạo kiếp hàng lâm, đem xung đột lý niệm của chúng ta che dấu xuống, để cho chúng ta có thể liên thủ. Ta rất hoài niệm đoạn thời gian kia.

Lan Lăng Thần Hoàng gật đầu, thu hồi ánh mắt, xem tiếp đi cũng vô dụng, bởi vì Đạo Vương đã chặt đứt đường lui của hắn, cười nói:

- Không sai, Quân sư yêu thương Bỉ Ngạn, hiển nhiên một bộ không biết xấu hổ, luôn quấn lên Bỉ Ngạn. Thậm chí xem chúng ta là tình địch, không tiếc bố trí xuống sát cục ám toán chúng ta. Hồ Thiên là người hiền lành, giáo viên dạy học, tự cho mình là thế ngoại cao nhân, Huyền Hoàng ưa thích nghiên cứu công pháp, đã si mê ở trong đó, Thiên Đao mỗi ngày nâng đao luyện đao, Đô Thiên mỗi ngày đều ở nhà cân nhắc đại trận.

Ánh mắt của Đạo Vương lộ ra ôn nhu, cười nói:

- Còn có bà nương nhà ta, khi đó nàng còn không có chán ghét như vậy. Nàng khi đó thích đấu, đấu đến đấu đi. Nàng còn tưởng rằng ta cũng thích, còn đi tìm Bỉ Ngạn đấu mấy trận.

- Tạo Hóa cảm ứng Thiên Đạo, nói chuyện thần thần bí bí, luôn nói hạo kiếp buông xuống, khi đó chúng ta thích gọi hắn là thần côn đúng hay không?

Lan Lăng Thần Hoàng cười nói:

- Thiên Ý đạo hữu luôn xụ mặt, một bộ giống như ai cũng thiếu nợ hắn tiền. Còn có Cực Lạc cái thằng này, là gia hỏa ý nghĩ ngoan cố, chỉ nhận chết lý, mỗi ngày ăn mặc xiêm y rách rưới, đau khổ tu hành. Mà Ứng Long thì lỗ mũi hướng lên trời, ai cũng xem thường, kỳ thực lòng rất nhiệt tình, chỉ có hắn phục ngươi nhất, cho rằng ngươi là chúa cứu thế.

- Về phần Thần Hoàng ngươi, ta cũng là cực kỳ bội phục.

Đạo Vương nhớ lại lúc trước, thở dài nói:

- Ngươi khi đó là đại đế địa ngục, oai hùng to lớn cao ngạo, lại lấy được kiều thê, ao ước sát người bên ngoài. Ta từng cùng ngươi cách giới luận đạo mấy lần, đối với tu vi hàm dưỡng của ngươi cũng là kính phục.

Lan Lăng Thần Hoàng cũng nhớ lại đoạn thời gian kia, cười nói:

- Ta khi đó từ Tiên Giới xuống, là phụng mệnh hạ giới, sớm biết được hạo kiếp buông xuống, bất quá gặp gỡ nội tử lại chuyện may mắn nhất đời này của ta. Gặp được ngươi hùng tài vĩ lược bực này, là một chuyện may mắn ta khác, ta thường xuyên cảm thán, ta đạo không cô độc.

Đạo Vương thở dàu nói:

- Lúc hạo kiếp bộc phát, ngươi dẫn theo ma triều đến đây trợ giúp, vô số Địa Ngục Thần Ma táng thân trong trận chiến ấy, thê tử của ngươi cũng vì vậy mà chết, ta cảm giác, cảm thấy Chư Thiên vạn giới thiếu nợ ngươi rất nhiều.

- Ta biết rõ.

Lan Lăng Thần Hoàng thần sắc nghiêm nghị nói:

- Sau hạo kiếp ta đi Đô Thiên thần giới, ý định đoạt Đô Thiên đạo hữu Luyện Thiên đại trận, ngươi từng xa xa thở dài một tiếng, không có ngăn trở ta. Ta lúc ấy quay đầu lại nhìn thấy ngươi, lại không cùng ngươi nói chuyện, lúc ta ly khai, ngươi cũng không có ngăn trở ta. Luyện Thiên đại trận cực kỳ trọng yếu, ngươi không có ngăn ta, là vì ngươi niệm tình cũ.

Đạo Vương im lặng, đột nhiên nói:

- Chúng ta cần gì phải náo đến một bước này?

Lan Lăng Thần Hoàng nghĩ nghĩ, cười nói:

- Đại khái là lý niệm bất đồng a.

Đạo Vương yên lặng gật đầu:

- Đúng, lý niệm bất đồng...

- Ngày nay, Thiên Đao chết rồi, quân sư cùng Bỉ Ngạn xa chạy cao bay, Ứng Long cũng đã chết, Đạo Vương, ngươi phải chăng hối hận?