Để Tôi Được Gặp Em

Chương 94




Anh ôm quá chặt, Thịnh Mẫn tưởng như xương cốt trên người bị tay anh siết phát run, nhưng rồi Thịnh Mẫn nhanh chóng nhận ra người run không phải cậu mà là bàn tay Lý Huyền để đằng sau lưng cậu đang run rẩy.

Hô hấp của anh gấp gáp hơn bất kỳ lúc nào thường ngày, mỗi một nhịp đập đều nói lên sự lo lắng của anh. Thịnh Mẫn đành phải vuốt nhẹ sống lưng vỗ về anh như đang vuốt lông cho một con dã thú hung mãnh cỡ lớn.

“Được rồi.” Cậu nói: “Đằng sau có trẻ con đang nhìn kìa, anh đừng làm gương xấu.”

Bọn trẻ nghịch ngợm cười đùa bàn tán xì xầm, ngay cả trò chơi cũng tạm thời mất đi sự hấp dẫn, chúng rủ nhau chạy lại gần hơn để xem nhưng lại ngại ngùng, đứa nọ đẩy đứa kia, vui đùa ầm ĩ ở đằng xa.

“Anh chạy quá tốc độ, còn suýt vượt đèn đỏ.” Lý Huyền không hề vì vậy mà buông tay ra, ma xui quỷ khiến, anh trả lời câu hỏi lúc đầu, như tên tội phạm nhận tội trước mặt quan tòa, sau đó lại lập tức biện bạch: “Anh sợ không kịp.”

“Không kịp gì?”

Lý Huyền không trả lời, hơi thở phả vào gáy cậu, lướt qua lớp lông tơ nho nhỏ trên da, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lâu lắm rồi anh không cảm thấy sợ hãi… Thịnh Mẫn, em có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết.”

“Chuyện gì cũng đòi biết, sao anh chuyên quyền vậy hả.” Thịnh Mẫn nói khẽ.

“Chuyên quyền thì cũng là do em chọn mà.”

“Đúng vậy, là do em chọn.” Hơi thở ấm áp của Thịnh Mẫn phả bên tai anh: “Cho nên chẳng phải em đã để anh tới rồi đấy thôi?”

“Anh cần phải tới.” Lý Huyền đáp dứt khoát.

Thịnh Mẫn khẽ cười một tiếng: “Đừng căng thẳng. Không sao đâu, thật… Ít nhất không hoàn toàn là chuyện xấu, anh không cần phải cân nhắc làm sao đối phó với mẹ chồng và chú em khó chơi.”

Cậu nói đùa ở mức vừa phải nên Lý Huyền không hiểu ý ngay. Một lúc sau, anh mới hơi lùi người lại, kinh ngạc nhìn Thịnh Mẫn: “Ý em là gì?”

“Thì như nghĩa đen đó… Được rồi, anh buông em ra trước đi đã.” Thịnh Mẫn rời khỏi lòng anh: “Hai đứa bé đằng sau cứ cười mãi, ngượng quá, đừng dạy hư trẻ con.”

Lý Huyền cau mày: “Thịnh Mẫn…”

“Em đói rồi.” Thịnh Mẫn nói ngắn gọn ngắt ngang lời anh, lay cánh tay anh: “Anh ăn cơm chưa?”

Lý Huyền do dự một giây.

“Đã nói là không được lừa em rồi.”

“Chưa.”

“Cơm sáng hay cơm trưa…?” Thịnh Mẫn quan sát vẻ mặt của anh, rút ra kết luận: “Đều chưa.”

Lý Huyền bất đắc dĩ nói: “Em đừng đánh trống lảng.”

“Giờ ai mới là người đang đánh trống lảng đây?” Thịnh Mẫn cười: “Kiếm chỗ nào đó ăn cơm đã.”

Đi tới đầu phía đông của trấn có một khu chợ nhỏ có rải rác vài quán cơm. Trời đã tối, mặt trăng lặng lẽ leo lên ngồi trên ngọn cây, hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn lại một quán mì nhỏ do một bà cụ mặt mũi hiền lành ngồi trông hàng.

“Sáng mai anh có bận gì không?” Gọi đồ ăn xong, trong lúc chờ nhà bếp làm đồ ăn, Thịnh Mẫn hỏi anh.

“Không có việc gì quan trọng, hơn nữa anh có mang laptop theo, ở đâu cũng như nhau.” Lý Huyền nói.

“Vậy lát tìm xem trong trấn có chỗ trọ hay không nhé, nếu có thì tối này không về thành phố nữa?” Thịnh Mẫn quay qua hỏi ý anh, chỉ tay về phía dãy núi sau lưng: “Mai cùng leo núi với em.”

“Trong trấn không có nhà trọ.” Lý Huyền chưa kịp trả lời thì bà cụ nấu mì ở trong nghe thấy, chùi tay vào tạp dề, đi ra: “Hai người muốn ở à? Không thì ở nhà tôi đi, ngay trên tầng hai… Sạch lắm, cháu tôi đi học trên thành phố, phòng của nó bỏ không… Có điều giường hơi nhỏ. Tôi với ông nhà ở dưới tầng, yên tĩnh lắm.”

Hai người thoáng nhìn nhau, Thịnh Mẫn gật đầu: “Được ạ.”

“Thế…” Bà cụ hơi ngượng ngùng: “Năm mươi?”

Thịnh Mẫn cười: “Được ạ.” Lý Huyền ở bên cạnh rất tự giác rút hai tờ tiền mặt đưa cho bà cụ.

“Thừa rồi, thừa rồi.”

“Không sao, bà cứ cầm đi.” Thịnh Mẫn nói: “Một bát mì không bỏ rau thơm nhé bà.”

“Được rồi, nhớ rồi. Hai người ngồi nghỉ đi.” Bà cụ kiếm được tiền, vừa vui vừa ngượng ngùng, chỉ hận không thể nhiệt tình chu đáo thêm chút nữa: “Một lát là xong ngay, lát nữa tôi bưng lên trên đó cho… Đi vào trong con ngõ bên cạnh sẽ thấy một cầu thang đi lên trên tầng trên.”

“Anh cứ tưởng mấy ngày nay em đều ở đây.” Đi ra khỏi quán, Lý Huyền nói tiếp chuyện đang nói dở.

“Lúc anh gọi điện, em cũng vừa mới tới đây.”

Thịnh Mẫn kéo nhẹ tay áo của anh, hai người rẽ vào một quán bán quần áo không có biển hiệu ở bên cạnh mua hai bộ quần đùi áo phông gần như không hề có chút trình độ cắt may nào nhưng chất vải sờ vào thấy mềm mịn để làm áo ngủ.

“Vốn em định hôm nay lên núi luôn.” Thịnh Mẫn nói khẽ: “Anh bảo muốn tới nên em lại chờ anh.”

“Lên núi làm gì?” Lý Huyền nhận chiếc túi chủ cửa hàng đưa cho.

“Không biết.” Thịnh Mẫn nghĩ: “Cũng không có gì đặc biệt… Có lẽ là tìm một cái cây.”

Giọng điệu và vẻ mặt của cậu có phần ngơ ngác, nhìn kỹ hơn sẽ thấy có gì đó thấp thỏm khó tả. Trong lòng Lý Huyền căng thẳng, anh không hỏi nữa, kéo nhẹ vai cậu, đáp, được, anh đi với em.

Đi vào trong ngõ hai bước là thấy ngay cầu thang. Lan can gỉ loang lổ, cầu thang giẫm lên kêu cọt kẹt, trên tầng chỉ có một căn phòng không lớn, đơn sơ nhưng được cái sạch sẽ, bóng đèn sợi đốt kiểu cũ chiếu xuống hai bát mì nóng hổi bốc khói, quả là một cảnh tượng bình thường mà yên ả.

Thịnh Mẫn nói đói nhưng lại ăn không ngon miệng, chỉ ăn non nửa bát mì, nhặt rau ăn hết rồi để đũa xuống.

“Anh xuống dưới nấu cho em bát rau luộc mang lên nhé?”

“Em no rồi.” Thịnh Mẫn lắc đầu: “Em là người ăn ba bữa đầy đủ mà… Anh ăn cho xong đi, lúc nào cũng không chịu ăn cơm tử tế sao được, về già sẽ bị đau dạ dày đấy.”

“Vậy em chăm anh nhé?” Lý Huyền đùa.

“Chăm anh à?” Thịnh Mẫn nghiêm mặt: “Em chuyển anh vào viện dưỡng lão vậy.”

“Vậy chúng ta cũng vẫn phải ở chung một phòng.” Lý Huyền nói hùa theo ý cậu, rồi lại đổi ý: “Mà thôi, nghe nói người ta ngược đãi người già đấy, cứ để anh ở nhà em là được.”

Thịnh Mẫn mím môi không đáp, Lý Huyền đá nhẹ mũi giày vào bắp chân cậu: “Sao thế, không phải em định bội tình bạc nghĩa đấy chứ?”

Thịnh Mẫn biết anh cố ý đùa cậu, cậu gõ đũa vào bát anh: “Ăn cơm trước đi đã, để em suy nghĩ một chút.”

Lý Huyền nghe lời ăn hết sạch bát mì, nửa bát Thịnh Mẫn ăn thừa anh cũng ăn hết luôn, ăn xong, uống hết cốc nước anh mới nói: “Hơi mặn.”

“Bà cụ nêm quá tay.” Thịnh Mẫn rót thêm cho anh nửa cốc, hỏi một câu rõ tùy ý: “Anh đập chiếc cốc kiểu này hả?”

Lý Huyền suýt không nuốt nổi ngụm nước, Thịnh Mẫn chậm rãi nói: “Em thấy cho dù anh có tám mươi tuổi, tóc bạc trắng thì vẫn có thể xưng vương xưng bá ở viện dưỡng lão thôi, ai dám đánh anh chứ, anh không đánh người ta là đã tốt lắm rồi.” Cậu kéo bàn tay Lý Huyền lại, Lý Huyền định rụt tay về nhưng bị liếc nhẹ một cái: “Đợi em hỏi anh à?”

“Lớn hơn cái cốc này một chút.” Lý Huyền cân nhắc nói.

“Anh ném ai thế?”

“Hình tượng anh trong lòng em là vậy sao.” Lý Huyền cố ý làm bầu không khí trở nên thoải mái: “Sao không phải là người ta ném anh trước?”

“Được thôi, ai ném bạn trai em, để em đánh lại cho anh.”

Hầu kết của Lý Huyền trượt lên trượt xuống: “Em không hợp làm chuyện kiểu vậy đâu.”

“Vậy anh nói em nghe thử xem nào?”

Ngón tay Thịnh Mẫn lướt qua vết thương ở lòng bàn tay của anh, cậu hơi ngước mắt lên, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt cậu vẫn đẹp xuất chúng như vậy, Lý Huyền thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn thua trận trước ánh mắt của cậu: “Chắc là em có biết người này… Triệu Tích Triết, còn nhớ không? Anh ta ra tù rồi.”

“Hình như đúng là đã đến lúc ra tù rồi… Rồi sao?” Thịnh Mẫn nghĩ: “Có phải lúc đó anh định cho anh ta quán net ở khu đại học không?… Em từng tán gẫu với Chu Châu mấy câu.”

Lý Huyền gật đầu: “Ừ, nhưng anh ta không muốn.”

“Anh ta muốn gì?”

Lý Huyền dừng một chút: “… Anh ta muốn tới công ty.”

“Thế là hai người cãi nhau à?”

“Đại khái vậy.”

“Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý.” Thịnh Mẫn nhìn anh một cái.

Lý Huyền đổ người về phía trước, tới gần cậu hơn: “Giận à?”

Thịnh Mẫn mím môi: “Em chỉ giận anh ngốc thôi, cãi nhau với người ta mà lại làm mình bị thương… Anh ta có bị thương không?”

“Không.”

“Thế thì còn tức nữa.” Thịnh Mẫn bình thản nói, cụp mắt nhìn vết rách ở lòng bàn tay và vết sẹo mờ đã lành hẳn ở ngón tay anh: “Đau không?”

“Không đau.”

Thịnh Mẫn lườm anh một cái, ra bộ định nhấn lên vết thương của anh, Lý Huyền không rụt tay về, nhìn cậu đầy dung túng. Cuối cùng Thịnh Mẫn không nhấn, cậu cúi đầu thổi nhẹ, im lặng một lát mới hỏi anh: “Anh ta khăng khăng đòi tới công ty là vì bản thân hay là vì anh?”

Vấn đề này thực sự thú vị, Lý Huyền nghĩ một hồi: “… Bọn anh quen biết nhau ở trại trẻ mồ côi, anh đã rời khỏi đó từ lâu rồi nhưng anh ta thì không.”

“Anh cảm thấy mình có trách nhiệm giúp anh ta rời khỏi đó à?”

Lý Huyền phủ nhận: “Anh không có trách nhiệm gì với Triệu Tích Triết, anh chỉ muốn anh ta chấp nhận chuyện anh sẽ không quay lại đó… Đương nhiên cũng không phải không có cách giải quyết khác nhưng anh không thích cảm giác…”

Anh bỗng không tìm ra được từ nào thích hợp.

“Bị chỉ trích?” Thịnh Mẫn đột nhiên hỏi, Lý Huyền nhíu nhẹ mày một cái.

Thịnh Mẫn đưa tay sờ phần trán giữa hai hàng mày của anh: “Em đoán thế.”

“Xem như thế đi.” Lý Huyền nhếch mép: “Hoang đường lắm phải không, có nhiều người chỉ trích anh như vậy, có thêm một người như anh ta có là gì… Thế nhưng anh vẫn muốn chứng minh anh không sai, anh ta cảm thấy anh nợ anh ta, anh muốn anh ta phải tâm phục khẩu phục xéo đi!”

Anh không nói to tiếng nhưng lại gằn giọng, nói xong cũng nhận ra bản thân thất thố, anh nhìn Thịnh Mẫn: “Có phải em cũng cảm thấy anh làm vậy là sai không?”

“Hả?… Công ty xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này à?”

Lý Huyền nhếch môi: “Anh nghi ngờ Tề Bạc Nguyên gọi điện cho em.”

Thịnh Mẫn rót thêm cho anh một cốc nước, nhìn Lý Huyền uống xong mới nói: “Không sao, nếu như anh muốn làm như vậy thì cứ làm như vậy đi. Em mặc kệ, không quan tâm chuyện gì khác, nhưng nếu lần sau anh lại gây ra cho bản thân hai vết sẹo nữa thì em sẽ giận đấy.”

“Em giận thì sao?”

“Sẽ đi đánh anh ta.” Thịnh Mẫn đáp tỉnh bơ.

Lý Huyền nhìn cậu một hồi, vẻ u ám trên mặt tan biến, anh cười. Thịnh Mẫn cũng cười: “Cầm bát xuống cho bà cụ đi, em hơi mệt rồi, em muốn đi ngủ.”

Cậu nói xong định đứng dậy nhưng Lý Huyền níu tay cậu lại: “Có phải em quên gì rồi không?”

“Ừm?”

“Đừng giả ngốc, anh đã nói hai năm rõ mười với em rồi.” Anh kéo tay Thịnh Mẫn lại hôn một cái: “Rốt cuộc mấy hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh đúng là không chịu thua thiệt một chút nào.”

“Anh rất sẵn lòng chịu thua thiệt ở chỗ em.”

Thịnh Mẫn im lặng thật lâu, nhưng từ đầu tới cuối Lý Huyền luôn rất kiên nhẫn nhìn cậu, cuối cùng cậu chậm rãi mở miệng: “Thực ra cũng không có gì, như hồi chiều em nói với anh rồi đấy… Anh có nhớ lúc chúng ta mới quen, anh nói với em anh là trẻ mồ côi không? Giờ em cũng là trẻ mồ côi rồi. Hóa ra em vẫn luôn là… Đứa trẻ cha nhặt về.”

Anh đã mơ hồ đoán ra được đôi chút nhưng khi thực sự nghe Thịnh Mẫn nói ra, tay Lý Huyền vẫn bất giác siết chặt, Thịnh Mẫn bị siết hơi đau nhưng cậu chỉ vỗ mu bàn tay Lý Huyền vỗ về: “Cẩn thận vết thương của anh đấy. Em không sao, được rồi, em đi tắm đây. Anh cầm bát xuống cho em đi.”