Để Tôi Được Gặp Em

Chương 92




“Tôi không đồng ý.”

“Tôi biết.” Lý Huyền gật đầu.

Thái độ thờ ơ này rõ ràng chọc giận Tề Bạc Nguyên: “Không quan trọng phải không?”

“Được rồi, được rồi.” Sở Thiên Hằng giơ tay ra hiệu dừng lại: “Hai người cãi nhau gì vậy? Nói chuyện rõ ràng trước đã. Lý Huyền có ý muốn cho một người vào làm hành chính phải không? Người này có lai lịch thế nào?… Bạc Nguyên, cậu bình tĩnh trước đã, không phải bình thường tính tình cậu rất được sao. Chuyện có gì đâu. Đừng dựng râu trừng mắt.”

“Tôi làm gì có râu!” Tề Bạc Nguyên tức váng đầu: “Không phải, đàn anh hoàn toàn không hiểu vấn đề đằng sau chuyện này, tóm lại tôi kiên quyết phản đối người này vào làm cho công ty.”

“Vậy cậu nói ra thử xem.”

“Tôi nói gì chứ, tôi đâu có quen biết.” Cậu ta gõ mặt bàn trước mặt Lý Huyền: “Cậu tự nói đi.”

“Bớt nóng nào.” Sở Thiên Hằng vỗ vai Tề Bạc Nguyên, nói với Lý Huyền: “Vậy cậu nói xem? Lôi tôi vào làm trọng tài, dù sao cũng phải nói rõ đầu đuôi ngọn ngành với tôi một câu chứ.”

“Những gì cần nói tôi đều đã nói rất rõ ràng rồi.” Lý Huyền ngẩng đầu: “Hành chính cần tuyển dụng thì cứ tiếp tục tuyển dụng, chỗ Tiểu Đinh thì hỏi xem liệu cô ấy có thể nghỉ muộn một tuần không, đợi bàn giao công việc xong đã. Còn mai Triệu Tích Triết đến thì cứ sắp xếp đại một vị trí cho anh ta, không cần tính lương cho anh ta, cũng không cần giao công việc gì cho anh ta làm. Cậu cứ coi như không nhìn thấy anh ta là được.”

“Không nhìn thấy hả? Trừ phi tôi mù. Lý Huyền, cậu muốn cho ai vào công ty, cho dù người đó là Thịnh…”

Lý Huyền lập tức lườm đối phương. Tề Bạc Nguyên nhận ra mình nói lỡ lời, lập tức rút nửa câu còn lại về. Sau khi bị ngắt ngang như vậy, giọng Tề Bạc Nguyên cũng mềm mỏng hơn: “Tóm lại nếu là bất kỳ ai khác thì tôi hoàn toàn không có ý kiến gì, cậu là sếp, cậu có quyền. Nhưng người này thì thực sự không được đâu, toàn thân anh ta đều có vẻ bất ổn, hành vi không hề có chút logic nào hết. Tôi chỉ nhìn anh ta một cái thôi là đã cảm thấy có vấn đề rồi, trong lòng bọn cậu không tự hiểu sao?”

“Hiểu. Rồi sao?”

“Rồi sao ư? Cậu hỏi tôi rồi sao hả? Không cho anh ta vào công ty không được sao? Tôi không hiểu vì sao cậu nhất định phải cho anh ta vào công ty.”

“Bởi vì tôi muốn cho anh ta tới, cam tâm tình nguyện cho tới.”

“Cậu là triết gia à?” Tề Bạc Nguyên thực sự tức tới độ muốn bật cười: “Tôi mặc kệ là tới hay vào, tình nguyện hay không tình nguyện. Trực giác mách bảo tôi người này có vấn đề, tôi không chấp nhận trong công ty có một mối tai họa tiềm ẩn như vậy. Kiểu gì rồi cũng có ngày nó sẽ trở thành rắc rối.”

“Rắc rối lớn cỡ nào tôi cũng đều giải quyết được hết.” Lý Huyền đáp hời hợt.

“Nhưng đây vốn là vấn đề có thể tránh được!”

“Không phải chứ, sao lại cãi nhau rồi?” Sở Thiên Hằng khuyên.

Tề Bạc Nguyên đau đầu nói: “Đàn anh chưa từng gặp người này…”

“Không phải sắp được gặp rồi sao?”

“Anh đồng ý à?” Cậu ta mở to hai mắt nhìn.

“Tôi…”

Sở Thiên Hằng cười xấu hổ, nhìn Lý Huyền một cái. Lý Huyền day trán: “Với cậu thì đây là vấn đề có thể tránh nhưng với tôi thì không thể. Chuyện này không cần phải bàn thêm nữa.”

Tề Bạc Nguyên nhìn anh mấy giây, không nói một lời, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Lý Huyền gọi cậu ta lại: “Chờ một chút.”

Có thể thấy Tề Bạc Nguyên không muốn nhưng cậu ta vẫn cứng đờ người, đứng lại.

“Tôi đi chạy bản demo trước đây.” Sở Thiên Hằng thở dài, nhìn họ: “Nói chuyện cho đàng hoàng. Ồn ào gì mà ồn ào. Cách âm của phòng này không tốt đâu, bên ngoài có bao nhiêu là nhân viên đang nhìn đấy.”

Anh ta khuyên thêm mấy câu rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Nói gì?” Tề Bạc Nguyên cực kỳ mất hứng hỏi.

Lý Huyền dừng một giây: “Sau khi Triệu Tích Triết tới đây, đừng nhắc tới Thịnh Mẫn trước mặt anh ta.”

“Xem ra cũng không phải cậu không biết anh ta có vấn đề. Đại minh tinh nhà bọn cậu yêu thương thì không thể mạo hiểm nhưng công ty thì có thể phải không?” Không ngờ đối phương lại nói câu này, Tề Bạc Nguyên tức giận tới độ nói năng không lựa lời, cậu ta lắc đầu: “Lý Huyền, cậu quá cố chấp. Để tôi xem xem chuyến này cậu làm điên làm khùng thì có thể làm ra được chuyện gì.”

Bất kể Tề Bạc Nguyên không muốn cỡ nào, sáng hôm sau, Triệu Tích Triết vẫn đúng giờ tới công ty. Lý Huyền và Tề Bạc Nguyên cãi nhau, trong công ty thực ra dù ít dù nhiều cũng đều nghe ngóng được chút manh mối, không ai dám chủ động quan tâm Triệu Tích Triết, anh ta cũng không hề thấy khó xử, ngồi ở rìa phòng hành chính, có việc gì thì cùng đi làm.

“Thực ra anh không cần phải làm những chuyện này.” Tiểu Đinh có phần lúng túng: “Sếp nói anh không cần làm.”

Triệu Tích Triết không có phản ứng gì, sau đó vẫn tiếp tục làm theo ý mình như trước. Sau nhiều lần như vậy, Tiểu Đinh thành ra cũng ngại, không thể không hướng dẫn anh ta.

Nhìn chung, anh ta thực ra là một người khá tàng hình, lúc không có chuyện gì để làm, anh ta chỉ ngồi lặng lẽ, không nói gì với ai.

Nhưng không vì vậy mà Tề Bạc Nguyên thay đổi cách nhìn về anh ta, đặc biệt là mỗi lần Lý Huyền đi ra khỏi văn phòng, có thể là do ấn tượng cố hữu ban đầu nên không hiểu sao Tề Bạc Nguyên luôn cảm thấy ánh mắt Triệu Tích Triết nhìn Lý Huyền giống như một con rắn trong khu rừng ẩm ướt quấn quanh người, Tề Bạc Nguyên thấy sợ thay cho Lý Huyền.

Không biết Lý Huyền có nhận ra hay không nhưng anh chưa từng để ý tới.

Anh có một chuyện phiền lòng khác: Thịnh Mẫn sắp về thành phố N, vết thương ở tay của anh vẫn chưa lành.

Một mặt anh nhớ cậu nhưng một mặt anh lại lo cậu trở về trông thấy vết thương trên tay mình. Đây quả đúng là tình thế khó xử, một sự giày vò cực kỳ ngọt ngào.

Một ngày trước khi Thịnh Mẫn đi tuyên truyền trở về, Lý Huyền tới bệnh viện thay thuốc. Tuy biết rõ là không kịp nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi lại điều dưỡng: “Hôm nay đã có thể cắt chỉ được chưa?”

“Hôm nay sao được?” Điều dưỡng thành thạo quấn băng gạc cho anh: “Nhanh nhất cũng phải cuối tuần, cậu chớ sốt ruột, vết thương của cậu không nặng, cứ từ từ rồi sẽ khỏi thôi.”

Câu an ủi này hoàn toàn không có chút tác dụng nào, Lý Huyền cắn răng, miễn cưỡng nói cám ơn, đợi điều dưỡng đi rồi, anh lấy điện thoại ra mới thấy Thịnh Mẫn gửi tin nhắn cho anh.

“Kế hoạch tuyên truyền bất ngờ thay đổi, tuần này không về.”

Tin nhắn đi kèm với meme nhớ anh.

Lý Huyền ngẩn ra, tin nhắn này tới như một cơn mưa đúng lúc, nhưng sự hụt hẫng nặng trĩu dâng trào trong chớp mắt vượt qua cả sự thoải mái vì không cần phải giải thích vì sao lại bị thương, Lý Huyền nhìn thấy bóng mình mím chặt môi in trên kính.

“Được.”

Anh gõ xong lại xóa đi.

“Bao giờ về?”

Anh lại xóa.

“Được.”

Không được, không có gì được hết, hoàn toàn không được.

Anh có phần buồn bực đi về phía bãi đậu xe, lúc đi ngang qua máy bán hàng tự động, anh dừng lại mua chai nước cam ép mà Thịnh Mẫn làm người đại diện thương hiệu. Anh tiện tay mở super topic của Thịnh Mẫn, bài trên cùng vẫn là bài đề nghị đu idol lý trí, cấm lén lút theo dõi lộ trình của nghệ sĩ.

Đúng lúc này, chai đồ uống rơi xuống cửa lấy đồ, Lý Huyền nhìn khuôn mặt Thịnh Mẫn mỉm cười trên hình quảng cáo, trong đầu bỗng nhớ tới cuộc gọi kỳ lạ của Dương Nhứ.

Giống như một hạt giống ẩn giấu hoài nghi bỗng tìm được mảnh đất cắm rễ, nhanh chóng nảy mầm bén rễ.

Không đúng. Lý Huyền nghĩ. Anh cau mày, lập tức ấn số của Thịnh Mẫn, cuộc gọi đổ chuông cho tới khi tự động kết thúc cuộc gọi vẫn không có ai nghe máy.

Anh không chần chừ, gọi ngay cho Dương Nhứ.

“Alo?”

“Thịnh Mẫn đâu? Nói cậu ấy nghe máy.”

Cuộc đối thoại gần như giống tối hôm đó y như đúc, ngay cả trạng thái nói ấp úng của Dương Nhứ cũng không hề thay đổi.

“Anh em, anh em, anh ấy…”

“Cậu ấy đang ở đoàn làm phim à? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Nếu như vừa rồi chỉ là nghi ngờ thì hiện tại gần như đã chắc chắn: “Hỏi cậu đó, nói đi!”

“Xảy ra chuyện gì cơ, anh đừng nói linh tinh. Em không biết.” Dương Nhứ bị nghiêm giọng thúc giục bỗng òa khóc: “Anh ấy bảo em đi tìm nhân viên phục vụ, em quay lại thì không thấy bóng anh ấy đâu. Anh ấy để lại tin nhắn báo phải đi xử lý một số chuyện, mấy ngày nay em không liên lạc được với anh ấy…”

Anh gọi lại một lần nữa, đi tới chỗ để xe, tín hiệu vẫn không được kết nối.

Giữa tiếng âm báo bận, Lý Huyền nhớ lại mấy ngày nay anh và Thịnh Mẫn nói chuyện với nhau đều cực kỳ ngắn ngủi. Lần nào cũng là Thịnh Mẫn chủ động gọi cho anh trước, nói chuyện cũng không thấy có gì lạ, trong lòng anh lại đang chột dạ, hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường.

Trái tim anh rơi thẳng xuống, lúc thì nghĩ tới chuyện Dương Nhứ kể trước khi Thịnh Mẫn đi, em trai quỷ đòi nợ của Thịnh Mẫn tới, lúc lại nghĩ tới chuyện ngày nào Thịnh Mẫn cũng nói chúc ngủ ngon với anh như không hề có chuyện gì xảy ra.

Đầu óc anh rối bời, suýt nữa chạy xe vượt đèn đỏ, anh đạp phanh gấp, dừng lại ngay sát vạch.

Đúng lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị là Thịnh Mẫn.