Để Tôi Được Gặp Em

Chương 91




“Ngồi đi.” Thịnh Mẫn đóng cửa, quay người lại thấy Thịnh Huy đã thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha.

Đèn ngoài hành lang tối nên không để ý, giờ cậu mới thấy gò má Thịnh Huy có vết xước, nhìn kỹ một chút còn thấy cả vết bầm xanh mờ dưới mí mắt.

“Cậu đánh nhau à?” Thịnh Mẫn bất giác hỏi.

“Liên quan gì tới anh?” Thịnh Huy vẫn không biết phải trái y như trước, cứ như thể trận đánh nhau đó là đánh với Thịnh Mẫn vậy, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng giả vờ như thể anh rất quan tâm tôi, ai thèm?!”

Thấy thái độ cậu ta dữ dằn, Thịnh Mẫn không khỏi nhíu mày. Cậu không biết rốt cuộc lửa giận của Thịnh Huy bắt nguồn từ đâu mà cậu ta lại nói năng lẽ thẳng khí hùng như vậy. Mặc dù đúng thật là từ trước tới nay cậu cũng không thân thiết gì với người em trai này.

Lúc Thịnh Huy chào đời, Thịnh Mẫn mới bắt đầu đi nhà trẻ. Trong ký ức không mấy rõ ràng của cậu, sự thiên vị Vương Thục Anh dành cho đứa trẻ còn quấn tã này là điều cậu chưa từng được hưởng. Bà ta bế đứa bé ấy suốt cả ngày, đồng thời sai Thịnh Mẫn đổi sữa bột, đưa nôi.

Bà ta bắt con trai lớn chăm sóc cho con trai nhỏ từng li từng tí nhưng mặt khác, bà ta lại đề phòng cậu, hễ Thịnh Mẫn tới quá gần, bà ta sẽ lập tức bắt cậu tránh xa ra như một con sư tử cái bảo vệ con mình.

Có điều hồi ấy Thịnh Chiết vẫn còn, Thịnh Mẫn vẫn còn không gian để hít thở, cậu nhỏ tuổi, không đọc hiểu được ý của người khác qua nét mặt nên cũng không thấy khổ.

Thậm chí có đôi lần, khi Vương Thục Anh đi vắng, Thịnh Chiết dẫn cậu và Thịnh Huy đi chơi công viên ở gần nhà. Trên bãi cỏ, dưới ánh mặt trời, Thịnh Huy bi bô tập nói chạy về phía cậu, gọi anh ơi, cậu cảm thấy có em trai cũng là một chuyện không đến nỗi tồi.

Cậu sẵn lòng chăm sóc cho em trai, đây là chuyện đương nhiên, bởi vì cậu là anh trai.

Nhưng sau đó, Thịnh Mẫn tình cờ được tuyển chọn làm ngôi sao nhí, Thịnh Chiết bị phát hiện ra mắc bệnh, chẳng bao lâu sau thì từ giã cõi trần, sau khi một loạt biến cố cuộc đời qua đi, Thịnh Mẫn ngơ ngác phát hiện ra em trai của cậu có đôi mắt tràn ngập hận thù giống mẹ cậu.

“Sao anh không nói gì.” Giọng điệu sốt ruột của Thịnh Huy kéo dòng suy nghĩ của cậu về thực tại.

“Anh không có gì muốn nói cả.” Thịnh Mẫn lau mái tóc nửa ẩm nửa khô của mình: “Cậu lặn lội đường xa tới đây có gì muốn nói với anh? Sao không nói với mẹ một tiếng, mẹ lo cho cậu lắm.”

“Bà ta?” Thịnh Huy tỏ ra khinh thường xen lẫn chút trào phúng nhìn Thịnh Mẫn một cái.

Nếu là trước đây, có lẽ Thịnh Mẫn sẽ khuyên mấy câu, nhưng hiện giờ cậu không có tâm trạng ấy.

“Nói thẳng đi.” Cậu mệt mỏi nói: “Nói xong anh đưa cậu ra sân bay.”

“Anh định cứ thế đuổi tôi đi sao?” Thịnh Huy nghe vậy, lập tức bật người đứng dậy: “Hôm nay anh không đưa tiền cho tôi thì tôi không đi.”

Thịnh Mẫn nghe thấy chữ này là lại thấy đau đầu. So với Vương Thục Anh, số lần Thịnh Huy vòi tiền cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu như mọi lần cậu ta đều không cần phải đích thân ra mặt, chỉ cần núp sau lưng Vương Thục Anh là xong.

Cậu ta là con bái (*), là con cua giương nanh múa vuốt bên trong ốc biển, là kẻ được lợi trong mối quan hệ ký sinh. Chỉ khi nào không lấy được thứ mình muốn, cậu ta mới lộ ra bộ mặt hung dữ của mình.

(*) bái: một con vật trong truyền thuyết có hai chân trước ngắn nên phải trèo lên đầu sói thì mới di chuyển được.

Ánh đèn trong phòng khách soi rõ khuôn mặt phẫn nộ của Thịnh Huy. Không biết cậu ta theo đuổi mốt gì mà nhuộm tóc màu cam cháy khiến nước da trông càng đen hơn.

Hai người họ quả thực không hề có nét nào giống nhau, Thịnh Mẫn nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống Vương Thục Anh của Thịnh Huy, lòng cậu bi ai nhận ra điều này, đây là nguyên nhân cậu không được thiên vị sao?

Thực ra cậu không còn quá buồn vì chuyện này nữa, trong lòng cậu chỉ thấy bức bối đến độ luống cuống, cậu tới bên bàn, uống nước nuốt hai viên paroxetine (*), cậu chưa kịp ăn tối, uống thuốc vào cảm thấy buồn nôn. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu lại nói khẽ: “Anh không nhớ cậu có đưa tiền gì nhờ anh giữ?”

(*) paroxetine là thuốc chống trầm cảm thường được kê đơn để điều trị trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn ám ảnh cưỡng chế,…

“Đù.” Thịnh Huy bực mình văng tục, chỉ tay vào mặt Thịnh Mẫn: “Anh cố tình kiếm chuyện đúng không? Vương Thục Anh không nói cho anh biết tôi muốn mua nhà à?!”

“Nói rồi. Nói là cậu phải huấn luyện… Là phải huấn luyện à?”

Thịnh Mẫn hỏi. Thịnh Huy không đáp, cậu ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Thịnh Mẫn, tròng mắt thậm chí dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Thịnh Mẫn cụp mắt uống thêm một ngụm, không nhìn cậu ta: “Anh đã nói rồi, nếu như là do việc huấn luyện đòi hỏi thì anh có thể thuê nhà cho cậu. Thực ra cậu đã được mua xe cho rồi, nhà cách cũng không đến nỗi xa…”

“Anh muốn tôi mệt chết à?!” Thịnh Huy phẫn nộ, thái độ vẫn cương quyết: “Có phải anh không có tiền đâu, bảo anh mua nhà thôi sao lại khó như vậy.”

Thái độ không thèm nói lý này khiến Thịnh Mẫn liên tưởng tới hồi nhỏ Thịnh Huy ngang ngược cướp đồ chơi của trẻ em ngoài sân, cậu thực sự khó ngăn nổi tiếng thở dài: “Cậu sắp hai mươi rồi, có phải hai tuổi đâu. Cha không còn, bảo anh chăm sóc cho cậu thì anh không có ý kiến gì, nhưng cậu đã là người trưởng thành rồi…”

“Đừng giở cái giọng ấy ra! Rõ ràng là anh không muốn tôi sống tốt. Tại anh không mua nhà cho tôi nên Từ Di mới không chịu quen tôi.” Thịnh Huy gào lên.

“Từ Di là ai?” Thịnh Mẫn nhíu mày, chợt nghĩ ra, lần đầu tiên Vương Thục Anh nhắc tới chuyện muốn mua nhà cho Thịnh Huy, trước khi dùng tới tất cả những cái cớ như huấn luyện hay thi cử, hình như lúc ấy Vương Thục Anh nói cậu ta đang hẹn hò.

“Bạn gái của cậu à?”

“Con điếm đó.” Thịnh Huy nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải là nó chê ông đây không có tiền nên đá hay sao?!”

“Cậu học mấy câu này ở đâu vậy?” Mở miệng ra là văng tục, Thịnh Mẫn thực sự không lọt tai nổi.

“Đúng như vậy còn gì, tôi có đổ oan cho cô ta đâu. Người tình kia của cô ta có gì hay đâu. Chẳng qua là trong nhà có mấy đồng bạc nên mua cho anh ta một cái nhà rách ở gần cổng trường thôi chứ gì? Thế mà dám lên mặt ra oai, xem thường tôi, để xem ông đây dạy nó thế nào…”

“Thịnh Huy!” Thịnh Mẫn nghiêm khắc ngắt lời cậu ta: “Anh không biết rốt cuộc giữa hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng cậu không được nói xấu con gái sau lưng như vậy. Không phải ai cũng yêu cậu, chiều cậu vô điều kiện như mẹ đâu. Cô ta không hẹn hò với cậu có thể chỉ là do không thích cậu mà thôi. Cậu nên sớm làm quen với việc trên đời này có những thứ cậu không thể có được đi.”

“Anh bớt nói đỡ cho con khốn đó đi, cô ta là đồ hám giàu, khinh nghèo! Anh thì biết cái gì, chẳng phải anh cũng chỉ là thằng bán rẻ tiếng cười trên ti vi thôi sao!”

Thịnh Huy hoàn toàn không nghe vào tai bất kỳ một chữ nào, Thịnh Mẫn nói nghiêm túc như vậy nhưng chỉ khiến đổ thêm dầu vào lửa, lửa giận của cậu ta dường như sắp bốc cao quá đỉnh đầu: “Chẳng phải tất cả là tại anh hay sao!” Cậu ta tức giậm chân giậm cẳng, mất lý trí, như người nguyên thủy chưa phát triển trí khôn: “Tất cả là lỗi của anh, tại anh làm hỏng việc của tôi. Anh mua nhà cho mình mà không mua cho tôi, nếu anh mua cho tôi thì cô ta đã không chia tay với tôi rồi! Tại sao anh có mà tôi lại không có!”

“Bởi vì mỗi đồng anh tiêu đều là tiền anh tự kiếm được, còn mỗi đồng cậu tiêu đều là xin được của anh.” Thịnh Mẫn nhìn cậu ta, lòng ngập tràn mệt mỏi: “Anh có thể mua cho cậu nhưng cậu có thể cam đoan đây là lần cuối cùng không? Sau khi mua xong, cậu sẽ không xin anh một đồng nào nữa, mẹ cũng sẽ không hỏi anh một đồng nào nữa không?!”

“Tôi có thể!” Mặt Thịnh Huy nổi gân xanh, cậu ta nghiến răng nói.

“Được.” Thịnh Huy cười, gật đầu: “Nói suông không có gì làm bằng chứng, viết giấy đi.”

Thịnh Mẫn nói xong, quay lưng đi lấy giấy bút, Thịnh Huy thấy cậu nghiêm túc, cậu ta bỗng chốc hoảng hốt, to họng lật lọng: “Không được. Tôi cứ xin tiền anh đấy thì sao nào?! Anh phải cho tôi, đây là do anh nợ tôi.”

Cậu ta nói xong, xông thẳng lại cướp lấy giấy bút trong tay Thịnh Mẫn.

“Anh nợ gì cậu?” Mặc dù Thịnh Mẫn gầy nhưng vẫn cao hơn Thịnh Huy nửa cái đầu, Thịnh Huy không giật được, cậu lạnh lùng chất vấn Thịnh Huy: “Anh lớn hơn cậu ba tuổi, anh nuôi cậu trưởng thành, anh nợ gì cậu?”

“Sao anh lại không nợ tôi!” Thịnh Huy không giật được cũng không nghĩ ra được lý lẽ gì để phản bác, dường như giận quá mất khôn, cậu ta nói không lựa lời: “Nếu không nhờ cha tôi nhặt anh về thì anh đã chết cóng ngoài đường rồi. Anh nợ cả nhà tôi, đương nhiên anh cũng nợ tôi!”

Khoảnh khắc ấy, thế giới dường như bị nhấn nút tạm dừng, thực ra lúc này Thịnh Mẫn hoàn toàn không ý thức được rốt cuộc Thịnh Huy đang nói gì, cậu chỉ thấy tai mình ù ù, màng nhĩ đau nhói, đầu óc trống rỗng.

Hình ảnh trước mắt như thể một thước phim quay chậm, cậu trông thấy Thịnh Huy lập tức bịt miệng lại, hoảng hốt lùi lại mấy bước.

Hoá ra khi con người ta cực kỳ khủng hoảng thì thực sự sẽ có phản ứng hệt như phim ảnh thế này. Thịnh Mẫn thất thần nghĩ.

Trong cơn hoảng hốt, Thịnh Huy chạy bừa, va phải tủ trang trí gần bàn ăn, đồ gốm sứ trang trí loảng xoảng vỡ nát.

Tại sao lại vậy? Hóa ra là vậy.

Giữa tiếng sứ vỡ giòn tan, Thịnh Mẫn bình thản nghĩ, bàn tay bỗng không còn sức lực, giấy bút rơi hết xuống đất.

Cậu nhìn Thịnh Huy, nói khẽ: “Cậu nhắc lại lần nữa xem.”

“Tôi không nói gì hết.” Thịnh Huy ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn, cậu ta lắc đầu lia lịa: “Tôi, tôi…”

Cậu ta không kiếm nổi cái cớ nào, nói mãi không thành câu, né tránh bàn tay Thịnh Mẫn định giữ cậu ta lại, kéo cửa chạy ra ngoài. Cậu ta chạy quá gấp gáp nên ngã một cú xuống tấm thảm trước cửa nhưng cậu ta lập tức đứng dậy, không dừng lại dù chỉ một giây, biến mất không còn tăm tích.

“Anh!”

Dương Nhứ đứng canh ngoài cửa, nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn, cậu ta rất nóng ruột, đang nghĩ đến chuyện xô cửa vào thì thấy Thịnh Huy chạy ra. Dương Nhứ vội vàng xông vào xem thử, Thịnh Mẫn đứng trên bãi đồ gốm sứ vỡ nát, sắc mặt tái nhợt. Dương Nhứ lập tức nổi giận, chạy ra đuổi theo Thịnh Huy: “Đứng lại cho tôi!”

Cả tòa nhà toàn là tiếng bước chân hai người truy đuổi nhau ầm ầm mãi không thôi.

Thịnh Mẫn cảm thấy mệt mỏi, từ từ ngồi xổm xuống, tì đầu lên đầu gối. Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu như kính vạn hoa, sàn nhà lạnh, những lời mắng mỏ không bao giờ ngừng, vệt sơn đỏ của bọn đòi nợ… Sau đó là vẻ mặt Thịnh Chiết ngập ngừng muốn nói gì đó trước phút lâm chung.

“Tiểu Mẫn.” Ông ấy nói.

Nói gì nhỉ? Không sao nhớ ra nổi.

Dương Nhứ ủ rũ quay về.

“Người đâu?” Thịnh Mẫn hỏi.

“Không đuổi kịp, có cần em…”

“Không cần.” Thịnh Mẫn lắc đầu: “Không cần đuổi theo.”

“Anh.” Dương Nhứ lắp bắp gọi cậu, hết sức thận trọng hỏi: “Anh không sao chứ?… Bọn họ lại ức hiếp anh à?”

“Không phải.” Hầu kết của Thịnh Mẫn trượt lên trượt xuống: “Rót cho tôi cốc nước.”

“À, dạ, dạ.” Dương Nhứ vội vàng rót cho cậu một cốc nước ấm.

Thịnh Mẫn vịn ghế sô pha đứng dậy, uống xong, cầm cốc nước ngẩn người một lúc: “Thịnh Huy đi rồi à?”

Dương Nhứ kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt như sắp khóc: “Anh hỏi gì vậy? Anh đừng làm em sợ, rốt cuộc là sao vậy?”

“À, cậu vừa nói rồi. Tôi quên mất.”

Tóc Thịnh Mẫn vẫn chưa khô, nước nhỏ xuống lông mi trông như khóc nhưng giọng cậu rất bình tĩnh dù có hơi yếu ớt: “Không sao đâu Dương Nhứ, không sao đâu… Đi gọi nhân viên phục vụ lên dọn dẹp đi, tính xem vỡ mất bao nhiêu rồi đền cho người ta… Đi đi, tôi ở đây, không đi đâu cả.”

Cậu giục liền hai lần, Dương Nhứ mới ngập ngừng vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Thịnh Mẫn nhìn đống bừa bộn dưới đất, tình cờ trùng khớp lạ lùng với cảnh Vương Thục Anh dẫn Thịnh Huy xông vào nhà cậu giẫm nát bánh kem hôm sinh nhật.

Cậu quệt đại mấy cái, gạt tóc mái che tầm mắt đi, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra. Lúc kéo qua tên Lý Huyền, cậu dừng lại một giây ngắn ngủi, cuối cùng bấm một dãy số khác.

“Alo, đạo diễn… Mai có thể khởi quay như bình thường không?” Thịnh Mẫn nhìn chằm chằm sợi tóc màu cam cháy dưới đất: “Ừm, là thế này… Tôi có chút chuyện muốn thương lượng một chút.”