Để Tôi Được Gặp Em

Chương 90




“Ra đi.” Thịnh Mẫn cúp điện thoại, nói khẽ.

Vé máy bay trong tay siết tới hơi nóng lên, mưa đêm thổi qua, trái lại lộ ra chút ấm áp hiếm có, khiến cậu liên tưởng tới giọng nói đầu bên kia điện thoại Lý Huyền.

Cậu nhớ tới anh đã khiến anh cảm thấy ngọt ngào, lại không hiểu sao có hơi chua xót, đè lại mớ suy nghĩ rắc rối, xoay người đi ra, ngoại trừ tiếng mưa gió, trong hàng lang vẫn không có chút động tĩnh nào.

“Phải để tôi gọi mấy nữa?” Giọng điệu của Thịnh Mẫn coi như không có giận dữ, nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.

Lại qua vài giây, Dương Nhứ hơi chột dạ rụt bả vai, rủ mắt, chậm rãi đi tới: “Anh…”

“Ở góc tường nghe đủ rồi?” Thịnh Mẫn nói chuyện trước đó, nhịn không được lại thở dài một hơi: “Cậu không thích Lý Huyền như vậy, lại gọi cho anh ấy làm gì?”

Dương Nhứ bĩu môi, hơn nửa ngày mới bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “… Em đúng là không thể nào thích anh ấy, còn không phải em cảm thấy, ở thời gian kia, anh ấy bình thường đều mạnh hơn anh nhiều… Anh còn nói em, anh thích người ta như vậy, anh còn lừa anh ấy làm gì.” Cậu ta không nhịn được: “Những nhà phê bình điện ảnh không có mắt mới nói kỹ thuật diễn của anh không tốt, kỹ thuật diễn này của anh là quá mức tinh tế thôi.”

Mưa càng lúc càng lớn, Thịnh Mẫn đóng cửa sổ lại: “Tôi lừa anh ấy chỗ nào…”

“Anh còn không lừa anh ấy, là sự thật mà. Vậy em muốn nói với anh ấy chuyện này được không?”

“Cậu muốn nói cái gì?” Thịnh Mẫn hơi đau đầu, ấn nhẹ mi tâm.

“Nói cái gì, em cũng không muốn nói cái gì cả!” Dương Nhứ bị ép như con thỏ nhỏ: “Anh lại để người ta bắt nạt rồi!… Em gọi anh là anh, thực tế nếu không phải em làm việc cho anh em mới không rảnh rỗi xía vào chuyện của anh đâu! Em ruột của anh còn đang nháo nhào cãi vã muốn gặp anh trong phòng kia kìa!”

Cậu ra rống một hơi này xong, Thịnh Mẫn vẫn chưa kịp phản ứng, thậm chí chả nhướng lông mày. Trái lại có nhân viên tạp vụ vừa vặn đi ra từ thang máy, bị dọa cho giật nảy mình, vô thức muốn né tránh. Đôi mắt tinh tường nên lại thấy Thịnh Mẫn, rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng thăm dò thử: “… Có được không? Có thể chụp một tấm ảnh không? Tôi là fan hâm mộ của cậu.”

“Có thể.” Thịnh Mẫn rất tự nhiên điều chỉnh vẻ mặt, phối hợp chụp một tấm ảnh, nhân viên tạp vụ liên tục cảm ơn, lúc này mới đẩy xe ăn đi.

Bị kiểu này quấy rầy một hồi, cảm xúc của Dương Nhứ cũng dần được thu lại một chút. Cắn môi, chỉ có ngón là bất an không ngừng xoắn xuýt.

“Thịnh Huy còn ở chỗ cậu chứ?”

Dương Nhứ ừ một tiếng, vô cùng ghét bỏ nói: “Nhất định muốn gặp anh.”

Xế chiều hôm nay thì Thịnh Huy đi tới, trước đó không có chút tin tức nào, không biết từ đâu lấy được địa chỉ, đi thẳng từ thành phố N tới khách sạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, fan cuồng xâm nhập vào khách sạn được thì phòng của Thịnh Mẫn ở đâu chỉ sợ cũng không coi là bí mật.

Liên tiếp ba tầng lầu đều được đoàn phim bao hết, Thịnh Huy không có bất cứ giấy chứng nhận nào, tự nhiên bị ngăn lại. Có lẽ cảm thấy bị tổn hại mặt mũi, la hét nói là em trai của Thịnh Mẫn, thái độ vừa ngang ngược vừa hung hăng. Nhân viên bảo vệ cũng không biết cậu ta, lại sợ là thật trái lại sẽ đắc tội, nên cẩn thận hỏi lý do rồi gọi điện thoại cho đoàn phim. Khi đó Thịnh Mẫn vừa thay đồ diễn xong, đoàn phim nhiều người chờ như vậy dĩ nhiên không đi được, chỉ có thể để Dương Nhứ trở về sớm.

“Lát nữa tôi nói một tiếng với nhà sản xuất, sẽ cho cậu một căn phòng khác. Cậu đi thẳng qua đó, khỏi về phòng kia.”

“Anh là? Cậu ta náo loạn dữ đến vậy, anh một mình ứng phó cậu ta được chứ?” Dương Nhứ hơi bất an.

“Không sao.” Thịnh Mẫn cười, lập lờ nước đôi nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Ở căn phòng kia của Dương Nhứ ở tầng bên dưới phòng cậu, Thịnh Mẫn đi tới cửa thang máy hơi khựng lại, từ xa nhìn thoáng qua căn phòng ở phía cuối hành lang.

Trên đường từ đoàn phim trở về, cậu đã gọi điện thoại cho Vương Thục Anh. Vang lên nhiều lần mới có người bắt, nghe thấy động tĩnh hẳn là đang trên bàn đánh bài, cách ống nghe cũng có thể nghe thấy chướng khí mù mịt.

Thời gian quá ngắn, bà ta còn chưa nhận ra chuyện Thịnh Huy chạy đi, nghe xong lập tức vội vã xoay vòng vòng ở đầu dây bên kia.

“Sao nó có thể một mình chạy xa như vậy? Xảy ra chuyện thì biết phải làm sao bây giờ? Con còn không nhanh đưa em trai về?”

Vương Thục Anh vội vàng nói, quả nhiên là dáng vẻ người mẹ yêu thương con thật lòng. Thịnh Mẫn vừa nói đang sắp xếp lịch diễn, chỉ sợ không có thời gian, lập tức đã bị chửi ầm lên: “Vậy con còn không sắp xếp người… Không được, không được, được rồi…” Bà ta giống như ban ra ân điển gì đó: “Mẹ tự đi tới đón nó, mới bao lớn chứ, một mình đi xa như vậy, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ…”

Thịnh Mẫn vừa nhìn thấy một tin nhắn, chừng bốn tiếng nữa, Vương Thục Anh sẽ đến… Dính tới Thịnh Huy, bà ta luôn vô cùng gấp gáp, chưa hề dùng nhiều hơn một xu tiền nhưng cũng muốn Thịnh Mẫn lấy từ trong túi, lần này có lẽ sợ Thịnh Mẫn không tận tâm, nên đã vô cùng lo lắng mà mua vé trước.

“Còn không phải do con hả.” Cậu lại nghĩ tới một câu oán trách tràn ngập oán khí của Vương Thục Anh trước khi cúp máy: “Nói bao nhiêu lần rồi, kêu con mua nhà đi, cứ từ chối mãi, nó còn không phải bị con làm cho hết cách nên mới tới đó à? Chỉ có chút tiền, con quay quay chụp chụp là kiếm được, em trai con nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ xem thử con sẽ tính thế nào hả!”

Tính thế nào?

Thịnh Mẫn nhắm chặt mắt một chút, muốn dùng cái chớp mắt này để cậu tự suy nghĩ xem, tại sao cậu phải tính chuyện này?

Cậu không thể để Vương Thục Anh tới đoàn phim, quậy một trận, làm trễ nãi tiến độ đoàn làm phim. Nếu để người có lòng biết được lại đồn thất thiệt, phất lên một hồi, chỉ sợ lại ngồi hơi lâu trên hot search.

Chỉ có thể khiến trước khi Vương Thục Anh tới sân bay, phải đưa Thịnh Huy qua đó trước.

Trong lòng Thịnh Mẫn đã có quyết định, tạm thời không muốn đi gặp thằng em trai này của cậu.

Áo sơ mi trên người cũng bị dính ướt mưa do lúc bị chặn ở dưới lầu, dán sát vào người thật khó chịu, khiến người ta cũng mệt mỏi theo.

Cậu đè xuống nút mở thang máy, quyết định về phòng tắm rửa thay bộ quần áo rồi ngủ một hồi, sau đó lại xử lý những cái “Tính” này.

Nhưng vừa về phòng đi tắm, cửa đã bị người gõ.

Tay đang xoa đầu không khỏi ngừng lại, Thịnh Mẫn mặc xong quần áo đi tới cửa: “Ai vậy?”

Trong lòng cậu đã có tính toán, quả nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng nói táo bạo của Thịnh Huy: “Mở cửa! Có phải anh không dám gặp tôi không? Đã nói muốn tìm anh, anh còn trốn làm gì, Thịnh Mẫn, anh mở cửa nhanh lên.”

Vừa nói mà tay vẫn gõ cửa thùng thùng, lúc Thịnh Mẫn kéo cửa ra, tay của cậu ta vẫn còn duy trì ở tư thế gõ trên không trung.

“Gõ cả buổi.” Thịnh Huy rống lên.

“Đang tắm, không nghe thấy.”

“Tôi thấy là anh chột dạ mới phải.”

Ánh mắt Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đảo qua cậu ta, hỏi lại: “Anh vì sao phải chột dạ?”

Thịnh Huy không nói ra lời, cứng cổ trợn mắt nhìn cậu.

Vẻ mặt này khiến Thịnh Mẫn âm thầm nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn thoáng qua lại trông thấy ở hành lang nhô ra cái đầu lén lén lút lút, đối với ánh mắt của cậu, chỉ vội vàng rụt về. Cậu biết đó là do Dương Nhứ không yên lòng cậu cho nên cũng lên theo, khẽ lắc nhẹ đầu khó mà nhận ra, ra hiệu với Dương Nhứ về đi, lại nói với Thịnh Huy: “Vào rồi nói.”

“Dựa vào cái muốn tôi đi vào?” Thịnh Huy không biết giận ở chỗ nào, mỗi câu mỗi chữ đều muốn trả treo: “Anh không dám nói chuyện cùng tôi ở chỗ này hả?”

“Đúng, anh không dám.” Thịnh Mẫn bình thản trả lời: “Anh là nhân vật của công chúng, tóc ướt lại đứng dây dưa với một người đàn ông ở cửa, bị chụp tới là phải lên tiêu đề đấy. Cậu rất muốn bị phóng viên bao vây ở trường, sau đó đi ra giải thích hả?”

“Giống như ghê gớm lắm ấy.” Thịnh Huy hừ lạnh một tiếng, vô cùng không khách khí mà đẩy cậu ra, nổi giận đùng đùng đi vào phòng.