Để Tôi Được Gặp Em

Chương 89




“Sao cậu biết?” Tề Bạc Nguyên nhìn vẻ mặt không đổi của Lý Huyền: “Cậu chắc chắn? Lúc tôi đi lên, không có cảm thấy anh ta đi theo tôi nha.”

“Nếu không cậu tự mình đi xác nhận thử?” Giọng điệu của Lý Huyền hờ hững.

Tề Bạc Nguyên lắc đầu, nhìn cửa phòng bằng gỗ, vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, lúc này lại không nhịn được mà nhíu mày: “Rốt cuộc là người nào vậy?… Trước đó cậu không đề cập tới, lúc đầu tôi còn không tiện hỏi, buổi chiều tôi về công ty, Tiểu Đinh thấp thỏm tới tìm tôi, nói thì ra cậu từng dẫn anh ta tới công ty, cô ấy đã thấy qua, kết quả nhìn ảnh chụp sơ yếu lý lịch thì lại không nhận ra, để người khác trà trộn vào, chỉ sợ chọc cậu giận… Cho nên rốt cuộc là ai vậy? Bạn của cậu? Thế sao buổi sáng lại làm tới như vậy? Tôi còn nghĩ là người có thù sâu nặng gì đó tới đòi nợ… Anh ta ném sơ yếu lý lịch tới công ty chúng ta là có ý gì hả? Dính tới công ty, dù sao tôi cũng phải hỏi hai câu nhỉ. Không có công việc nên thiếu tiền à? Muốn thông qua kiểu phương thức như này để tìm cậu vay tiền? Chủ yếu tôi thấy cậu cũng không giống dáng vẻ đã biết trước…”

Cậu ta hỏi ra một chuỗi dài, thật ra bản thân cảm thấy đứng không vững bước chân. Tính cách Lý Huyền thế nào cậu ta cũng hiểu rõ, lúc mới quen, anh không biết ngày đêm mà tìm biết bao công việc từ bên ngoài, tư thế kia giống như chưa từng thấy qua tiền, thật ra lại xem tiền tài như không. Muốn làm thật sự là tới tìm anh vay tiền trái lại sẽ không tới tình trạng như này.

“Người trước đây từng quen.” Rốt cuộc Lý Huyền cũng mở miệng, vẻ mặt vẫn tối tăm đầy khó hiểu.

Không có xưng hô, không có định vị, chỉ trả lời vấn đề thứ nhất, một câu ngăn cản hết mọi lời của Tề Bạc Nguyên.

“Được rồi.” Tề Bạc Nguyên hụt hơi, đẩy mắt kính: “Vậy ít nhất cậu cũng nên nói cho tôi biết bây giờ anh ta muốn làm gì? Canh ở cổng chờ cậu nói xin lỗi ư?… Vậy tôi cũng không hiểu logic ném sơ yếu lý lịch ở công ty mình là gì… Nếu thật sự thiếu tiền, tìm việc làm, các người lại quen nhau, sao không nói một tiếng với cậu…”

“Vốn dĩ là không có logic.”

“Bất cứ chuyện gì cũng phải có lý do đằng sau…”

“Anh ta nói muốn tới gần tôi một chút.” Lý Huyền hơi híp mắt, lạnh lùng nói: “Đây chính là logic chó má của anh ta.”

“Tự anh ta nói?” Tề Bạc Nguyên nghe vậy thì ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Không phải chứ, cái này gọi là cái gì…” Bỗng dưng cậu ta ngừng lại, vừa đi vừa liếc mắt nhìn trên người Lý Huyền, lại nhìn điện thoại của anh, khó khăn mà hỏi: “Tôi có một ý nghĩa không đúng lắm…”

“Không phải.” Lý Huyền lập tức chọc thủng phỏng đoán của cậu ta, nhỏ giọng nói: “Anh ta từng có bạn gái, không chỉ một người…”

“Vậy cũng…”

“Coi như không thích phụ nữ, anh ta chắc chắn cũng không thể nào thích đàn ông.”

Hai câu nói luôn nghe có chỗ nào đó không đúng, nhưng dính đến việc riêng của Lý Huyền, Tề Bạc Nguyên hỏi ra vẫn thấy xấu hổ. Người trong cuộc đã nói tới mức này, cậu ta cũng không thể nhiều lời hơn.

“Vậy tôi thật sự không hiểu rõ nha.”

“Cậu có thể hiểu thì bây giờ chắc cũng đang canh chừng ở ngoài cửa rồi.”

“Tôi có bệnh hả.” Tề Bạc Nguyên vô thức nói, thấy Lý Huyền mím môi nhìn ra cửa, cậu ta chần chừ nói: “Vậy bây giờ…”

Lại nói một nửa thì thấy Lý Huyền đi thẳng tới cạnh cửa.

“Khoan khoan khoan…” Tề Bạc Nguyên ngăn anh lại: “Cậu chuẩn bị làm gì?… Không đánh nhau đó chứ?”

“Cậu muốn ở cùng nhau sao?” Lý Huyền khàn giọng nói.

Tề Bạc Nguyên lắc đầu: “Không được, cậu dĩ nhiên…” Ngẫm lại không yên lòng: “Cần tôi đi theo không? Thật ra cũng có thể.”

Lý Huyền không có quay đầu lại càng không trả lời, kéo cửa đi ra ngoài, đóng thẳng cửa lại.

Không biết có phải do tác dụng của nước khử trùng hay không, trong bệnh viện luôn có cảm giác lạnh hơn nơi khác rất nhiều. Đèn chân không rơi vào gạch men sứ sạch sẽ, không nhiễm chút bụi, hình thành một dãy ánh sáng cực kỳ nhạt, vẫn luôn lan dài tới cuối hành lang, lại bị cái bóng nào đó đột ngột cắt đứt.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của anh, Triệu Tích Triết vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, cách hơn mười mét, luống cuống tay chân đứng dậy.

“Thập Cửu…” Anh ta nhỏ tiếng gọi một tiếng.

Lý Huyền không để ý tới, quay người đi tới hành lang, rồi rút điếu thuốc lá trong túi ra, Triệu Tích Triết cũng đi theo vào.

“Tôi làm cho, dùng của tôi đi.”

Thừa dịp anh còn chưa móc bật lửa ra, Triệu Tích Triết vội vàng châm lửa đưa tới trước mặt anh. Lý Huyền đứng đó không nhúc nhích, tay Triệu Tích Triết nâng lên cũng mỏi nhừ, rốt cuộc anh mới hạ thấp đầu xuống, điếu thuốc đang ngậm cũng được đốt sáng lên.

Vào đêm gió thổi lên, lâu lâu lại không có chút tiếng động nào, đèn điều khiển trong hành lang cũng đã tắt ngúm. Chỉ có chút bóng dáng của ánh lửa nhỏ soi tới trên tường, nửa sáng nửa tối.

Lý Huyền im lặng hút xong điếu thuốc, lại châm điếu thứ hai, hít một hơi, mở miệng nói: “Anh đi khám bác sĩ tâm lý đi, tôi cho anh tiền.”

Triệu Tích Triết sững sờ, hoảng hốt ngẩng đầu. Giống như nghe không hiểu: “Thập Cửu, cậu nói cái gì…?”

“Anh không nghe rõ tôi nói gì sao?”

“Vì sao chứ?” Triệu Tích Triết cắn môi dưới: “Tôi không có bệnh, tôi không cần đi khám bác sĩ.”

“Anh cảm thấy mình như này là bình thường sao?”

“Tôi không có làm cái gì…”

“Không có làm cái gì?” Lý Huyền nhả ra một vòng khói: “Từ công ty theo tới bệnh viện, anh còn muốn làm cái gì?”

“Tôi không muốn làm cái gì cả, tôi quan tâm cậu thôi, Thập Cửu.” Anh ta thành khẩn lại vô tội: “Tôi không yên lòng cho cậu, tay cậu bị thương có nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng, phế rồi.”

Triệu Tích Triết sợ hãi nhìn anh, lại nghe Lý Huyền lạnh lùng nói: “Nhưng cũng không lỡ thời gian tôi phế bỏ anh trước.”

Giọng điệu của anh không có chút do dự nào, Triệu Tích Triết không dám tin mà nhìn anh: “Tôi không rõ. Rốt cuộc là cậu tức cái gì hả, Thập Cửu?… Tôi muốn ở gần cậu một chút là sai sao? Từ khi cậu còn nhỏ tôi đã quen biết cậu, tôi vẫn luôn trở thành người thân thiết nhất của cậu.” Môi của anh ta rung rung không ngừng: “… Gần đây tôi luôn nhớ tới lúc còn ở hẻm Thanh Thủy, thậm chí, thậm chí lúc ở cô nhi viện, lúc ấy khó khăn như vậy, chúng ta cũng không có tiền, nhưng mỗi ngày tôi đều biết cậu làm cái gì, sẽ không giống như bây giờ. Có lẽ cậu không tin, tôi tình nguyện trở lại thời gian không có gì cả ở quá khứ…”

“Đừng làm ra dáng vẻ này.” Lý Huyền nghiêm mặt cắt đứt lời anh ta: “Tôi cũng hiểu rõ lời anh nói. Tôi không nghĩ vậy, tôi vĩnh viễn cũng không muốn trở lại. Anh có thể nói ra những lời này, là vì bây giờ anh ăn của tôi, dùng của tôi, thời gian trôi qua của anh rất tốt, anh mới có thể ngày ngày nhớ chuyện tính toán tôi!”

“Tôi không có tính toán cậu. Tôi đang quan tâm cậu, dựa vào cái gì người khác có thể mà tôi lại không?”

“Người khác? Ồ.”

Lý Huyền cười mỉa mai, giật nhẹ khóe môi, thầm nghĩ Tề Bạc Nguyên thật sự là tai bay vạ gió rồi.

“Có phải không…” Tiếng nói của Triệu Tích Triết hơi run nhẹ, nói ra cực kỳ khó khăn: “Có phải vì tôi đã từng ngồi tù.”

“Anh muốn nghe tôi nói không phải nhỉ?” Lý Huyền đùa cợt cười một tiếng: “Tôi nói đúng, anh lại có thể làm gì đây?”

Anh ta hơi không dám tin mà nhìn Lý Huyền, đứng ở đầu gió, lại run lẩy bẩy như chim cút: “Nhưng mà, Thập Cửu, tôi… Cậu biết, tôi cũng vì cậu…”

“Vì tôi?” Lý Huyền cười khinh: “Nói khoác lác nhiều rồi cũng không sợ đau đầu lưỡi chăng? Vì tôi cái gì? Hả?”

Anh tiện tay vứt tàn thuốc ra, tóm một phát vào cổ áo Triệu Tích Triết, anh ta thậm chí còn mặc áo thun sáng nay, phía trên vẫn còn chút máu của Lý Huyền: “Tôi đã cảnh báo anh không được đi chơi với những người đó chưa? Người ta thậm chí còn nuốt cả xương thịt anh mà không cần nhả xương. Qủa nhiên anh lại có tiền đồ như thế, trà trộn đi vào! Tôi dọn dẹp đống lộn xộn cho anh chỉ để anh ra tay đánh nhau? Tôi rõ ràng đã từng nói với anh một lần, Triệu Tích Triết, tôi không có nợ anh.”

“Cậu không nợ tôi cái gì cả, nhưng tôi là vì cậu mà.” Cả người Triệu Tích Triết run rẩy nhưng vẫn kiên trì như cũ nói: “Chúng ta là người thân của nhau, tôi làm tất cả cũng là vì cậu.”

“Người thân? Người thân của tôi đã sớm chết cả rồi.” Lý Huyền thả lỏng tay, chỉ lối đi chỗ rẽ cạnh cửa sổ: “Anh nói cái gì cũng vì tôi? Tôi không cần, anh cũng đi được rồi.”

“Thập Cửu…”

Triệu Tích Triết nghe hiểu ý tứ của anh, khuôn mặt như bão táp, sắc mặt nhanh chóng xám như tro tàn, giọng điệu cũng run rẩy: “Cậu không tin tôi?”

“Anh có muốn chứng minh một chút không?” Lý Huyền “hừ” rồi cười một tiếng.

“Cậu thật sự muốn tôi chết…”

“Sai. Sống chết của anh, tốt nhất là đừng có liên quan tới tôi.”

Triệu Tích Triết cắn môi, nhìn anh, nhưng Lý Huyền lại keo kiệt chả nhìn anh ta chút nào. Triệu Tích Triết giống như đã hạ quyết tâm gì đó, liên tục nói ra hai chữ “Được rồi” rồi xoay người đi xuống cầu thang.

Cửa sổ ở hành lang không có đóng kín, bệ cửa sổ vừa đến thắt lưng anh ta, khung cửa chất liệu bằng gỗ, bên trên là kính thật dày lau không sạch nên chỉ toàn ánh xám… Thang máy thang thế thang lầu, ngay cả nhân viên quét dọn cũng không muốn đi tới xem, đây là một tòa lầu rách bươm bên trong cả một tòa lâu rộng lớn.

Đẩy cửa sổ ra, gió lạnh lập tức thổi vào, mười bảy tầng, bên dưới còn hai tầng hầm. Đứng ở trên tầng lầu, có thể trông thấy một đống đồ chữa bệnh bỏ đi bên dưới, cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy cả đống bám đầy bụi trắng.

Triệu Tích Triết đỡ tay trên mặt tường trên bệ cửa sổ, xi măng thô ráp cấn tới mức tay anh ta hơi đau.

Đêm đã khuya, hơi lạnh, gió mang theo mưa bụi đập vào trên mặt anh ta, lại nhìn thoáng qua bên dưới, ảo giác nhìn thấy bên dưới sinh sôi ra vô số cánh tay màu trắng, giương nanh múa vuốt kéo anh ta xuống từ trên lầu cao, nện tới thịt xương nát tan.

Vô thức nuốt nước bọt một cái, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực, lập tức có thể nhảy xuống từ chỗ này, nhưng một luồng lực lượng vô hình lại trói anh ta lai, cánh tay cong rồi lại chậm chạp không thể nào duỗi thẳng hẳn, là sợ hãi, anh ta nghe tiếng tiếng răng mình va vào nhau, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.

Sau lưng lại yên tĩnh như vậy? Thập Cửu đâu? Đã đi rồi sao?

Triệu Tích Triết không muốn thừa nhận là mình đã đổi ý, chần chờ muốn quay đầu xem Lý Huyền đã đi đâu, nhưng vừa nhúc nhích cổ một cái, một luồng lực lượng vô hình đã đè anh ta xuống.

Cùng lúc đó tiếng nói của Lý Huyền lại nhẹ nhàng vang lên, thậm chí trên tay còn cầm điếu thuốc, có thể cảm giác ánh lửa mỏng manh: “Sợ? Không dám nhảy? Không bằng tôi giúp anh, thế nào?”

“Không, Thập Cửu…”

Sau khi sợ hãi, một luồng lực lượng tử vong tới gần lập tức đánh tới giống như tượng, sự sợ hãi càng phóng thích lên mấy chục lần.

Quyết tâm không kiên định lập tức hóa thành hư không, d.ục vọng muốn sống mãnh liệt khiến Triệu Tích Triết giãy dụa lắc đầu. Nhưng Lý Huyền lại không hề động đậy, anh không hề lưu tình mà đè cổ Triệu Tích Triết càng thấp xuống, cảm giác đau đớn khiến Triệu Tích Triết ngẩn ngơ mà đâm tay của mình vào da thịt. Phần bụng chống trên bệ cửa, lục phủ ngũ tạng bị đè xuống, bởi vì thiếu dưỡng khí nên khiến anh ta ngạt thở, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Triệu Tích Triết trông thấy bên trong sân thượng màu trắng có xen lẫn những xác động vật không biết tên, cũng nhìn thấy những hàng gai gỗ thật dài trên khung cửa sổ.

“Không…” Anh ta kêu rên, ánh mắt bên trái gần như sắp chạm tới gai gỗ, Triệu Tích Triết chỉ biết khép chặt mắt, nhưng đau đớn trong dự đoán cũng không xảy ra. Hai chân như sắp rời mặt đất lại bị một luồng sức mạnh quăng tới trên mặt đất, cái ót đụng vào vách tường, vang lên âm thanh nặng nề.

Có lẽ bị trúng eo bị thương, nhất thời Triệu Tích Triết không còn sức để đứng lên, nhưng sống sót sau tai nạn kích thích kia, cảm giác đau đớn trái lại chẳng rõ ràng lắm. Anh ta liều mạng ho khan, trên cổ là dấu tay thật sâu.

Mà người khởi đầu lại bình tĩnh đứng ở kia, tay vì dùng sức mà vết thương lại vỡ ra rỉ máu, anh lại không để ý lắm, lắc lắc, sau đó lại tách một tiếng châm điếu thuốc lên, hút vài hơi, chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Tích Triết.

Cảm giác áp bách khiến Triệu Tích Triết phải rụt về sau một bước, nhưng cách màn sương mờ nhạt kia, anh ta vẫn trông thấy đôi mắt của Lý Huyền, trong ánh sáng mỏng manh đôi mắt sắc lạnh lại hờ hững.

Ngay lập tức anh ta nhớ tới cái đêm từ nhiều năm trước, lúc ấy Lý Huyền vẫn là một thiếu niên choai choai. Đứng bên trong trận lửa hừng hực kia, ánh lửa tỏa ra phả lên khuôn mặt ngây ngô của anh, cũng không khác gì vẻ lạnh lùng bây giờ, vô cùng bình tĩnh nói: “Ông ta đáng chết.”

“Thế nào, đừng bảo là khoác loác nhé.” Lý Huyền dù bận nhưng vẫn ung dung cười một tiếng: “Anh xem đi, chết đối với anh mà nói cũng không dễ dàng gì.”

“Thập Cửu…”

Triệu Tích Triết vô thức run rẩy, anh ta cảm thấy người đối diện với mình giờ phút này quá lạ lẫm, nhưng lại giật mình khi biết đây mới là Thẩm Thập Cửu chân chính mà anh ta biết.

Là sau khi ra ngục vẻ ngoài của Lý Huyền đã mê hoặc anh ta, từ lúc nào bắt đầu cũng chẳng biết, anh ta lại có tình cảm rồi?

Lúc trước anh ta vẫn cảm thấy Lý Huyền giống như một loại vũ khí lạnh lẽo nào đó, đao hoặc kiếm. Bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác bị thương, bởi vì anh ta vốn dĩ không e sợ đâm chính mình bị thương.

Loại thay đổi này là tốt sao? Triệu Tích Triết không biết, càng không quan tâm, anh ta không thể nhịn được, là Lý Huyền đã thay đổi tất cả, toàn bộ không có liên quan gì tới anh ta.

Anh ta cho rằng bọn họ là một thể, cùng sinh ra trong bùn nhão, anh ta còn dừng ở bảy năm trước, tại sao Lý Huyền có thể vứt bỏ anh ta đi lên phía trước chứ?

Nhưng thật ra anh ta còn để lại một mặt ban đầu, không phải sao? Triệu Tích Triết nhìn Lý Huyền đến gần, đế giày đạp xuống, còn mang theo chút bụi li ti, cùng với sợ hãi là trong lòng cũng dâng lên loại khoái cảm quái dị mà bí ẩn.

Nơi nào có người có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ đâu? Dù là Lý Huyền cũng không thể. Anh có thể xóa bỏ cái bóng của quá khứ, cũng giống như vậy, nó cũng không thể biến mất khỏi anh.

Nhất thời, bả vai Triệu Tích Triết run rẩy cực dữ dội, nhưng thật sự không phân rõ là vì run rẩy hơi mừng rỡ, biểu cảm như buồn như vui: “Thập Cửu, vừa rồi cậu thật sự muốn giết tôi sao?”

“Muốn.” Lý Huyền chân thành suy nghĩ một hồi, vậy mà vẻ mặt không tự giác hàm chứa vài phần dịu dàng: “Nhưng làm sao bây giờ? Gần đây tôi bắt đầu tin Bồ Tát, không thể làm ra những chuyện vướng mùi máu tanh.”

Triệu Tích Triết nghe thấy nhưng không hiểu anh đang nói cái gì, Lý Huyền hút một hơi thuốc, tất cả cảm xúc thoáng qua lại biến mất, từ trên cao nhìn xuống chỗ anh ta, giọng điệu lại không còn chút nhiệt độ nào: “Triệu Tích Triết, tôi thực sự không biết khâu nào đã gây ra rủi ro, bây giờ sao anh lại điên thành như này?”

“Tôi không điên, không có bệnh, tôi chỉ nghĩ muốn gần cậu một chút thì có vấn đề gì?” Triệu Tích Triết mí mắt hơi run: “Hoặc là cậu không nên bị đưa tới cô nhi viện, cậu không nên quen biết tôi, không dẫn tôi đi, hoặc là tôi đã ngồi tù thì cậu đừng nên lo cho tôi, bên trong mỗi một điểm đó, đều chính cậu lựa chọn dẫn theo tôi, dựa vào cái gì bây giờ lại vứt bỏ tôi như một đống rác rưởi chứ?”

Một câu cuối cùng gần như là gào lên, âm cuối có chút hiu quạnh và vang vọng trong không gian hành lang chật hẹp. Ánh mắt Lý Huyền vẫn nhìn anh ta, hờ hững không nói gì.

Yên lặng thật lâu, dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh, Triệu Tích Triết có một loại cảm giác xấu hổ không gì che chắn, không khỏi dâng lên nỗi sợ, khí phách cãi nhau vừa rồi cũng chẳng còn, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Thập Cửu.”

“Nghe giống như là lỗi của tôi nhỉ.” Lý Huyền chậm rãi cong khóe môi: “Thì ra anh hận tôi như vậy?”

“Sao tôi có thể hận cậu, tôi làm tất cả cũng vì cậu.”

“Đã là lời khoác lác thì đừng có nói lần hai.” Lý Huyền nhẹ nhàng run nhẹ tàn thuốc, ngồi xổm xuống: “Tôi cho anh hai lựa chọn. Một là bây giờ lập tức cút về quán net, tôi sẽ sắp xếp một bác sĩ tâm lý cho anh…”

“Tôi không…”

“Ngậm miệng vào mà nghe.” Lý Huyền dựng thẳng một ngón tay lên, tạo tư thế im lặng: “Thứ hai, muốn gần tôi một chút đúng không? Muốn mỗi ngày nhìn chằm chằm tôi làm cái gì hả? Có thể. Bắt đầu từ ngày mai, anh tới công ty, tôi sẽ cho bọn họ sắp xếp một vị trí cho anh.”

Sự thay đổi quá mức đột ngột, Triệu Tích Triết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn anh, hưng phấn gần như lao ra khỏi đáy mắt: “Thập Cửu, cậu nói thật chứ?”

“Chọn cái thứ hai đúng không? Nghĩ cho kỹ.” Lý Huyền nhìn anh một hồi, như có như không mà gật đầu, bất chợt cười, lại không có chút nào liên quan: “Mười năm trước… Chắc cũng cỡ mười năm trước nhỉ? Tôi nhớ không rõ nữa. Từ lúc ra khỏi cô nhi viện, thật ra tôi đã do dự là có nên dẫn theo anh không, anh sẽ gặp phiền phức, lúc ấy tôi lại nghĩ như thế. Nhưng có một câu anh nói rất đúng, đúng thật là do cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định này. Tôi từng nói, tôi không hối hận với tất cả chuyện mình đã làm, nhưng tôi không ngại khiến người khác hối hận.”

“Tôi không hối hận, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu… Chỉ cần cậu không bỏ lại tôi.”

“Phiền phức hay không cũng đã được nghiệm chứng rất nhiều lần, chỉ là anh không tin. Cũng không sao.” Lý Huyền từ chối cho ý kiến, cười một tiếng: “Anh không muốn đụng đổ tường sao? Tôi dựng thẳng vách tường lại cho anh đụng. Nhưng mà Triệu Tích Triết à, anh không đụng đổ thì thôi, đụng một cái tôi sẽ bù lại một cái, đụng mười cái thi tôi bù lại mười cái. Nhưng mà anh…”

Lý Huyền dừng một chút, hơi cúi người, vết thương vỡ ra ở lòng bàn tay đang rỉ máu, máu rỉ ra rơi vào trên người Triệu Tích Triết.

Thuốc lá trong tay cũng nhanh chóng tàn đi, anh chậm rãi hút xong điếu thuốc cuối tuần, trực tiếp ép tắt tàn thuốc trên mu tay của Triệu Tích Triết.

Triệu Tích Triết vô thức muốn tránh, nhưng Lý Huyền tay mắt lanh lẹ đã đè cánh tay của anh ta lại, mãi cho tới khi trong không khí bốc lên mùi da thịt cháy khét, anh dời tay đi lắc nhẹ. Nhếch miệng, chỉ là đôi mắt rất lạnh: “Làm kỷ niệm đi. Khi ngày đó đến, anh có thể sẽ không có tâm trạng này.”