Để Tôi Được Gặp Em

Chương 87




Đưa người đi xong, chai nước bên Lý Huyền cũng đã treo xong, y tá lấy kim tiêm, nhắc nhở tới sáu giờ còn phải treo một bình nữa, mặt mày Lý Huyền lập tức đen lại.

“Tiễn đi rồi?” Anh trông thấy Tề Bạc Nguyên quay lại.

“Đi rồi.” Tề Bạc Nguyên chờ y tá đi ra ngoài, đóng cửa lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Cậu cảm thấy thế nào?” Lý Huyền hỏi ngược lại.

Tề Bạc Nguyên im lặng một chốc: “Theo tôi nghĩ thì không giống lắm, người này vẫn rất thú vị. Cậu nói xem buổi sáng cậu quấy ra cảnh tượng như vậy, người bình thường không chừng đã cho là cậu diễn kịch, ra oai phủ đầu với anh ta, thế mà còn kiên trì đưa cậu đi bệnh viện. Nói nữa, tôi thật sự không phân ra được thật giả, năm mươi năm mươi đi… Tôi hỏi cậu cái này, sao cậu lại đá quả bóng kia qua cho tôi.”

“Tâm tư nhiều, tâm tư cũng lớn.” Lý Huyền nói tóm tắt: “Chỗ tốt đều bày hết lên mặt bàn.”

“Đây coi như là đánh giá gì? Được hay không được?”

“Khó nói, đi tới xem thử đi.”

Ngồi truyền dịch quá lâu, lưng cũng đã tê dại. Lý Huyền đứng dậy duỗi lưng một cái, Tề Bạc Nguyên thầm nghĩ anh nói như vậy cũng coi như không, cậu ta đi tới bên cạnh anh: “Mặc kệ có phải là Tống Văn hay không, việc bỏ vốn đầu tư này, tôi thực sự còn phải bàn lại với cậu một chút, rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào.”

“Tạm thời không tính.”

“Vậy trò chơi mới kia phải làm sao bây giờ?”

Cho dù tình hình của <One Corner> vẫn tốt, bọn họ cũng không thể chỉ mãi canh giữ một ngọn núi, đầu tuần Lý Huyền đã lôi kéo cậu ta và Sở Thiên Hằng tự mình mở một cuộc họp, thay đổi hậu kỳ cho <One Corner>, từ đặt kế hoạch cho đến trình tự chương trình, nội dung chính anh đều đã xây dựng xong, hai tuần gần đây cũng sẽ làm cho xong vài chuyện quan trọng còn lại, trên cơ bản thì có thể chắc chắn về mặt nội dung cho ít nhất một năm tiếp theo. Đợi đến kỳ nghỉ hè thì thị trường game trên điện thoại cũng chính thức kết thúc mùa thịnh vượng của nó, <One Corner> cũng chuyển cho Sở Thiên Hằng phụ trách chính, trọng tâm công việc của anh cũng sẽ chuyển dời tới trên việc phát triển trò chơi mới.

Trò chơi mới tạm gọi là <Ngược quỹ đạo>, trước đó Lý Huyền cũng chẳng để lộ chút tiếng gió nào, chờ đến lúc họp, bản phác thảo bày ra cũng đã làm tốt, Tề Bạc Nguyên cũng không biết mỗi ngày sao anh lại có nhiều thời gian tới vậy. So với con đường đi tinh xảo của <One Corner> thì hoàn toàn khác biệt, trên thị trường cạnh tranh khốc liệt như vậy, phương hướng lựa chọn của <Ngược quỹ đạo> thật sự là một động tác cực mạo hiểm.

“Có ý gì?” Lý Huyền giật nhẹ khóe môi: “Buổi họp, cậu không có nghe?”

“Tôi đã cẩn thận tính qua những hạng mục.” Tề Bạc Nguyên nói: “Hiện tại <One Corner> trên cơ bản thì có thể bao trùm toàn bộ sự vận hành thường ngày ở công ty, chen vào một chút, lại chuyển ra một phần thả vào trong trò chơi mới, cũng có thể. Nhưng mà Lý Huyền à, hoạt động của loại trò chơi này quá đốt tiền, hơn nữa lúc ấy demo của <One Corner> cậu cũng đã làm xong, bây giờ cái này chỉ có giai đoạn trước, tới giai đoạn tiếp theo, ít nhất kế hoạch vạch ra cũng cần thời gian một năm. Trong năm đó, nó chỉ có vào chứ không có ra, sẽ không sinh ra bất cứ lợi ích gì.”

“Nửa năm.” Lý Huyền liếc cậu ta một cái, giọng điệu vừa tùy ý lại chắc chắn: “Nhiều nhất là nửa năm, tôi sẽ có thể đẩy nó lên hoạt động.”

“Cậu giỡn hả?” Tề Bạc Nguyên ngạc nhiên.

“Buồn cười sao?” Lý Huyền hỏi lại: “Cậu đừng quan tâm, cứ nghiêm túc trông coi <One Corner> là được.”

“Cậu là ông chủ, tôi làm gì quản được cậu.” Tề Bạc Nguyên nhíu chặt mày, lại nhìn Lý Huyền một chút, xác nhận anh không hề có vẻ mặt đùa giỡn: “Sao có thể không quá sáu tháng được.”

“Tôi từng nói câu nào mà chưa thực hiện được sao?”

Ít nhất trong công việc, đúng là hoàn toàn không có.

“Được được được rồi.” Tề Bạc Nguyên bị anh nói tới á khẩu, không trả lời được, cậu ta cầm điện thoại ra tính toán một chút: “Vậy cũng rất căng thẳng, coi như sáu tháng đi, dù <One Corner> vẫn duy trì được tốc độ hiện tại, tài chính cũng sẽ có vấn đề.” Nói xong lại không nhịn được mà thở dài: “Cậu cho rằng tôi nguyện ý tiếp nhận đầu tư ư? Chẳng lẽ tôi không biết được, một khi có nhà đầu tư tiến vào, trên phương diện vận hành sẽ không được tự do nữa?… Hoặc là nói, trò chơi mới có thể chậm thêm vài tháng, đến đầu xuân năm sau lại nói, lúc đầu cũng không có phòng làm việc nào đảm nhận lượng công việc như chúng ta, thứ nhất khoản mới vừa lên hơn một tháng, lập tức mở cái mới, ít nhiều người sẽ ôm một loại tâm lý có thể gặm đến già…”

Mấy lời này, lần họp trước Tề Bạc Nguyên cũng từng nói qua, thái độ Lý Huyền kiên quyết, vẫn hoàn toàn như trước đây: “Không thể chậm nữa, bây giờ trên thị trường có biết bao studio trò chơi? Đừng nói là năm sau, mỗi tháng, mỗi ngày trạng thái cũng đều thay đổi. Người khác ăn một khoản đến già thì có liên quan gì tới tôi, huống hồ tôi thấy cũng không có mấy người được đến già, cơ bản đều chết sớm cả. Nếu cậu muốn vào công ty dưỡng lão, thì lập nghiệp với tôi làm gì? Với điều kiện của cậu, coi như bây giờ tôi đưa tiền lương cho cậu, cậu cũng có thể dễ dàng ra ngoài và tìm một mức lương cao gấp đôi.”

Cậu ta nhíu mày: “Cậu không phải đến dưỡng lão cùng tôi, tôi cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh ở Viễn Nhất.”

Dính tới công việc, Lý Huyền luôn rất dễ dàng thuyết phục Tề Bạc Nguyên. Nhiều khi, anh thậm chí không cần nói nhiều. Những lý tưởng hóa thành ý nghĩ hoang đường và sức mạnh cuồng vọng kia, đều để bạn nghi ngờ rằng anh là kẻ điên nhưng đồng thời cũng nghi ngờ rằng bạn không có kiến ​​thức..

Nếu không phải là một IT thiên tài, rất có thể biến thành một lãnh đạo bán hàng đa cấp mất.

“Cậu kiên trì muốn mở trò chơi mở cũng được.” Tề Bạc Nguyên nhượng bộ, đều giống mỗi lần trước đây. Lại ấn máy tính toán một hồi, rồi đưa màn hình tới trước mặt Lý Huyền: “Vậy ít nhất chúng ta cũng phải chuẩn bị được con số này.”

Lý Huyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Không thiếu bao nhiêu đâu.”

“Không thiếu bao nhiêu là có ý gì? Cậu tự bỏ vào?”

Lý Huyền xoa nhẹ huyệt thái dương, ừ nhẹ một tiếng. Anh cũng không phải chưa từng tính qua sổ sách, mấy năm đại học cũng không biết mệt mỏi ra ngoài làm, tích lũy được tiền mặt, cổ phiếu và bất động sản cũng còn có một chút, cơ bản đều có thể bù đắp cho lỗ hổng mà trò chơi mới này sinh ra.

“Tốt nhất là cậu nên nói cho tôi là cậu có gấp hai số này.”

“Không có.”

Lý Huyền dứt khoát nói. Đối với biểu cảm ngạc nhiên của Tề Bạc Nguyên, anh chậm rãi bổ sung thêm: “Bây giờ tôi nói với cậu tôi có gấp hai, cậu chắc chắn lại tìm tôi lấy gấp ba. Đó là vô hạn tuần hoàn, không cần thiết.”

Trong đầu Tề Bạc Nguyên lập tức vang lên còi báo động: “Chỗ nào không cần thiết, cậu không để lại cái đệm an toàn sao? Hiện tại tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ tai nạn nào như thế này.” Cậu ta thở dài, cảm thấy lúc trước xung phong nhận việc tài vụ chính là một việc sai lầm lớn nhất, cậu ta đỡ mắt kính: “Lại còn chưa nói tới bây giờ Viễn Hâm còn nhìn chằm chằm vào chúng ta, lần trước không phải cậu nói với tôi, có thể sẽ có chuyện khác sao? Coi như là thật, cái nào chịu được hả?… Đầu tuần server của chúng ta lại bị công kích hả? Cậu cho rằng cậu có thể giải quyết hết, tôi không biết chút nào sao?”

“Đúng nha, có thể giải quyết. Cái nào tôi cũng chịu được.” Vẻ mặt Lý Huyền cũng không đổi, hời hợt nói: “Muốn cái gì an toàn chứ, cầu phú quý trong nguy hiểm thôi.”

“Cậu cầu phú quý ở đâu hả, cậu mà cầu phú quý thì nên tiếp nhận đầu tư, nên thu tay lại đó. Cậu là đang tìm kích thích mới đúng.”

“Kích thích sao?” Lý Huyền cười một tiếng, ánh mắt như sói hoang gặp được con mồi chảy máu trên cánh đồng hoang.

Tề Bạc Nguyên bị vẻ mặt của anh hù tới sợ hãi trong lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cậu ta quyết định từ bỏ ra nước ngoài, bảo lưu nghiên cứu, đi theo Lý Huyền lập nghiệp, vừa vặn cũng là vì loại không quan tâm sức mạnh như này của Lý Huyền.

“Đừng nhớ thương mấy cái danh mục kia của cậu.” Lý Huyền che miệng, ngáp một cái: “Sáu tháng cuối năm, công ty sẽ không cần nhận thêm người, dự toán còn có thể giảm xuống được một khoản.”

“Không nhận người mớ? Nửa năm nữa công bố, một mình cậu có thể viết sao? Mỗi ngày cậu có bốn mươi tám tiếng sao?”

“Tới lúc tôi viết không hết thì sẽ bắt cậu làm lao động.” Lý Huyền cười: “Thật sự phải tính, không bằng tính xem trong tay cậu còn có bao nhiêu, nếu thật sự không đủ, cậu cũng nên tính thêm vào. Cổ phiếu cũng nên bán một chút đi.”

Tề Bạc Nguyên biết câu này của anh là đang nói đùa: “Cậu còn nói người khác nhiều tâm tư, tôi thấy trên người cậu cũng có không ít hơn tám trăm thứ. Sao cậu không tính luôn cả đàn anh vào luôn đi.”

“Tính cả rồi.” Lý Huyền ấn thử số lượng trên màn hình điện thoại của cậu ta.

Tề Bạc Nguyên hoàn toàn không nói ra lời: “… Cậu thật là, vậy mà người cứng rắn như đàn anh cũng bị cậu ăn… Được rồi. Tôi không nói lại cậu. Cậu có thể cho tôi một cơ hội cuối cùng để tổng hợp lại báo cáo được không?”

Lý Huyền làm tư thế xin cứ tự nhiên.

“Bây giờ đầu tư, cậu thật sự không nhận thì cũng coi như xong đi, nhưng về phía tư bản, tôi nghĩ vẫn có thể tiếp xúc tiếp, dự sẵn bất cứ tình huống nào. Nếu như vậy, tôi thấy lỡ có gì, thời điểm mắc xích tài chính căng thẳng, có dù sao cũng đỡ hơn không. Nếu lỡ để tới lúc đó mới lôi kéo, thì chúng ta lại bị động.” Tề Bạc Nguyên chỉ ra chút tin tức cho anh xem: “Tháng trước hai nhà kia bị cậu từ chối, người quản lý bên đó vẫn luôn giữ liên lạc với tôi. Mục đích chủ yếu là tâm sự, cũng không khác gì so với hôm nay.”

“Có thể.” Lý Huyền gật đầu: “Cậu đi tiếp xúc đi.”

“Tôi nói là cậu đi đó.”

“Không thể. Gặp một người quá phí sức. Không nên tranh cãi, ai nhắc thì người đó làm.” Lý Huyền quả quyết nói: “Không có chuyện gì cần nữa đúng không?… Vậy cậu về công ty trước, đừng ở đây canh chừng. Còn nhiều chuyện, một mình đàn anh làm cũng không xuể.”

Tề Bạc Nguyên nghẹn lời, điều này cũng đúng, nếu ném cho một mình Sở Thiên Hằng thì đúng là quá mất nghĩa khí: “Được thôi.”

“Trở về nhớ phải gọi người đưa bút điện tới cho tôi.”

“Cái tay này của cậu…”

“Ngón tay lại không có gì.”

Không sao, chỉ là vết mổ nông và không có vết khâu thôi.

“Cậu thật đúng là thân tàn mà chí không tàn.” Tề Bạc Nguyên lắc đầu, đi tới cửa lại nghe Lý Huyền gọi cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Còn có gì dặn dò thưa ông? Bút điện không đủ phát huy, tôi thấy nên tìm cho cậu hai máy chủ thì hơn nhỉ?”

Lý Huyền không hề để ý tới lời đùa cợt của cậu ta: “Nếu cậu muốn tiếp xúc với nhà đầu tư, ở chỗ Tống Văn cũng có thể tiếp tục liên hệ nên không cần nói tới dứt khoát… Lá mặt lá trái mà, sở trưởng của cậu đó. So với mấy quản lý chuyên nghiệp khác thì anh ta thú vị hơn nhiều.”

“Tôi coi như cậu khen tôi vậy.” Tề Bạc Nguyên chửi thầm trong lòng, đơn giản là đánh một bạt tay rồi lại cho trái táo ngọt: “Biết rồi.”

Trước khi đi, Tề Bạc Nguyên còn không quên chọn bữa ăn cho anh. Lúc đưa tới, Lý Huyền còn đang xem bình luận gần đây của <One Corner> trên diễn đàn game.

Nhân viên phục vụ buông hộp cơm xuống mà anh cũng không để ý, còn nhìn chằm chằm màn hình, bưng bát canh qua hớp một ngụm, lập tức nhăn lông mày.

Đồ ăn bệnh viện hoặc là nhạt hoặc là cực bổ. Rõ ràng Tề Bạc Nguyên chọn cho anh là cái sau, canh là canh xương heo ninh cùng đương quy, bạch thược, cộng thêm một đống dược liệu lung tung… Anh còn biết một người cũng yêu thích hầm kiểu canh như này, mặc kệ là phòng ăn hay là phòng bếp, lâu dài cũng tràn ngập mùi vị thuốc Đông y.

“Nhất định phải bổ nhiều một chút, mới có thể tốt.” Thư Hinh vẫn luôn nói như vậy.

Lý Huyền đứng dậy vọt tới toilet, đè nén yết hầu rồi nôn hết ra.

Vốn dĩ đã không ăn được cái gì, nôn xong dạ dày càng thêm khó chịu, anh chống lên bồn rửa tay nghỉ một hồi, cảm giác buồn nôn kia cuối cùng cũng ép xuống được. Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, thật ra anh cũng rất ít khi nhớ tới Thư Hinh, so với Lý Minh Cách, Lý Huyền vẫn cảm thấy bà ấy còn điên cuồng hơn nữa.

Nhưng có lẽ vì chén canh này, trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra đôi mắt của Thư Hinh, trên gương mặt thon gầy còn hõm thật sâu vào, ánh mắt nhìn anh khiến người ta ngạt thở.

“Tôi biết bà ấy rất yêu tôi, nhưng có đôi khi lại cảm thấy thật ra bà ấy hận tôi hơn.” Bên tai Lý Huyền lại vang lên cái giọng điệu kia: “Nhưng nếu như ngày mai, tôi không thể ra khỏi bàn giải phẫu, vẫn hy vọng anh có thể thay tôi chăm sóc bà ấy.”

Một câu thành sấm.

Lý Huyền dùng sức đập lên đầu, anh nên quên hết những thứ này, những ký ức này lại không có quan hệ gì với anh.

Lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, về khoảng cách lần “Ân cần hỏi thăm” trước đã sắp một tháng, giữa server <One Corner> đã có hacker tấn công tận ba lần, đối phương đã bỏ hết cả vốn liếng, mỗi lần đều mời được cao thủ, cũng may trước đó đã làm đầy đủ phương thức bảo vệ bổ sung.

Cây to đón gió, nhìn chằm chằm <One Corner> không chỉ có một mình Lý Minh Cách, nhưng không oán không thù, đối với một người sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu công sức để vấp ngã quả thật là điều khó khăn.

Lý Minh Cách không hề từ bỏ việc ép Lý Huyền trở về, từ đầu tới cuối đều chờ anh chịu thua, bởi vì Thư Hinh cần cái “Đứa con” như anh.

Không cần bất cứ kẻ nào nhắc nhở, Lý Huyền chưa từng quên cái thanh kiếm vẫn luôn treo trên đỉnh đầu này, nhưng càng không có giây phút nào thật sự để ý tới nó.

Uy hiếp thì thế nào chứ. Trong gương phản chiếu lại gương mặt Lý Huyền chẳng hề thay đổi gì, Tề Bạc Nguyên sầu lo cũng có đạo lý, bây giờ không phải là lúc mở trò chơi mới, nhưng chuyện mà anh đã quyết định, muốn đi con đường này ở nơi đây. Còn lại bất luận là ai, bất kỳ chuyện gì bao gồm Lý Minh Cách chẳng qua cũng chỉ là một thứ nhỏ thôi, muốn tới thì tới, ai cũng đừng nghĩ sẽ thay đổi được anh.

Cả chén canh đều bị đổ vào trong toilet, băng gạc trên tay để dính chút nước, anh gọi y tá tới đổi một lần nữa.

“Sao có thể dính nước chứ.” Cũng là người trước đó, đây là một nữ y tá trung niên, líu lo không ngừng kể lể mấy điểm cần chú ý. So với bác sĩ khâu vết thương chỉ có hơn chứ không kém.

“Đổi xong chưa?… Cảm ơn.” Lý Huyền nghe mà đau đầu nên cắt ngang: “Tôi nghĩ mình cần nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy cậu ngủ đi.” Y ta sẽ theo ý anh, thu hồi hộp thuốc, có lẽ nhìn thấy một mình anh, cảm thấy anh bị thương mà không ai chăm có hơi đáng thương nên cô ta có lòng tốt đóng màn cửa lại cho anh.

Lý Huyền vốn cũng không định ngủ, tia sáng tối xuống, mấy ngày chưa được nghỉ ngơi tốt nên cơn buồn ngủ cũng nổi lên. Cũng không có lên giường mà tựa luôn ở trên ghế rồi ngủ thiếp đi.

Ngủ hơi sâu, nhưng tư thế rất khó chịu, cũng không quá yên ổn. Lúc chuông điện thoại vang lên, anh gần như lập tức bị đánh thức, chỉ là mí mắt còn hơi nặng trĩu, rất khó mở ra, một hồi lâu sau, mới mơ mơ màng màng tìm được điện thoại. Lục lọi điện thoại nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng bên kia cũng chẳng lạ lẫm gì: “Alo, Lý Huyền à?”

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, anh liếc nhìn hiển thị trên màn hình: “Dương Nhứ?”