Để Tôi Được Gặp Em

Chương 81




“Tiểu Mẫn.”

Thịnh Mẫn cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, cậu phải thở dài một hơi thật sâu mới có thể miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ.”

“Giờ con có rảnh không?” Giọng điệu nịnh nọt của Vương Thục Anh khiến Thịnh Mẫn cau mày.

Sau hôm sinh nhật tới nhà ồn ào một trận đó, Vương Thục Anh còn nhiều lần gọi điện thoại cho cậu, nói cho cùng thì thực ra đều không thoát khỏi một chữ “tiền”.

“Tiền sinh hoạt phí tháng này đã chuyển rồi ạ.” Thịnh Mẫn nói.

“Con xem con kìa, mẹ gọi điện đâu phải để nói chuyện đó.”

Thịnh Mẫn không lên tiếng, Vương Thục Anh thấy cậu im lặng, vội vàng gọi cậu: “Tiểu Mẫn?”

“Vâng.”

“Vẫn đang quay phim à?… Thời tiết nóng nực, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn nhé. Đừng để bị cảm nắng, ôi chao, tụi trẻ bọn con còn thiếu từng trải nên không biết, bị cảm nắng không phải chuyện đùa đâu, bị nặng là mất mạng đấy…”

Vương Thục Anh đóng vai mẹ hiền chẳng bao giờ giống. Hiện tại, Thịnh Mẫn đang quay phim trên núi, khá cao so với mực nước biển lại còn nhiều cây cối, buổi trưa cũng chỉ có cảm giác khoảng chừng trên hai mươi độ, sáng và tối thậm chí còn hơi ẩm ướt, se lạnh. Trong thời gian quay phim, cậu đã bị cảm hai lần, đều do bị nhiễm lạnh.

Thịnh Mẫn không vạch trần chuyện này, chỉ nhẹ nhàng nói biết rồi. Vương Thục Anh hỏi han ân cần một hồi thấy đã đủ rồi, bèn hỏi cậu: “Khi nào con về thành phố N vậy? Em trai con cứ nói nhớ con suốt… Còn một tin tốt chưa kịp nói cho con biết. Không phải nó tham gia đội bóng rổ của trường đó sao? Tháng trước đội trường nó với trường hàng xóm thi đấu gì đó, quy mô lớn lắm, nghe bảo cả lãnh đạo thành phố cũng đến dự, mẹ cũng không rõ lắm. Con thấy đó, nó học hành thì hời hợt, không chú tâm nhưng về mảng này lại có chút hy vọng. Mẹ thấy chưa biết được sau này đứa nào trong hai đứa bọn con giỏi hơn đâu…”

Câu vui mừng này nghe hết sức thật lòng, càng nói càng đắc ý, quên mất bản thân là ai, nói một thôi một hồi mới vòng lại ý chính: “Tóm lại là nó được thưởng, muốn mời anh trai ăn một bữa…”

Thịnh Mẫn đã quen với sự phân biệt đối xử của mẹ từ lâu, trong lòng cậu không hề thấy hụt hẫng chút nào: “Dạo này con bận lắm, nhiệm vụ quay phim ghi hình rất nặng.”

“Bận gì mà bận, mẹ chẳng biết thừa. Chuyện vất vả, mệt mỏi mà đến lượt con phải làm sao, chẳng phải có thế thân cả rồi à, người ta nói đầy trên bản tin ra.”

Vương Thục Anh nói với vẻ khinh thường, nói xong, có lẽ là nhận ra không ổn nên cười ngượng ngùng mấy tiếng, nói chữa: “Có điều mẹ cũng biết là con vất vả… Em trai con cũng vậy, vừa phải đi học vừa phải tham gia huấn luyện, mệt lắm, người gầy hẳn đi rồi. Mẹ chỉ mong sao chuyện lần trước mẹ bảo với con mau mau triển khai đi… Mẹ đã xem hết các căn hộ ở cạnh trường nó rồi, mua một căn ba phòng ngủ cũng không đắt đâu, đối với con thì chỉ là chuyện vặt vãnh thôi. Em trai con đi huấn luyện cũng được thuận tiện hơn một chút.”

Lý do này đúng là mới mẻ, trước đây chưa nghe bao giờ. Thịnh Mẫn thất thần nghĩ, giọng điệu vẫn rất bình thản: “Nó có ký túc xá ở trường, sao lại bất tiện được ạ?”

“Sao mà giống nhau được? Điều kiện sống của ký túc xá trường có ra gì đâu. Hơn nữa, em trai con còn nhỏ, nó vất vả như vậy, chẳng phải mẹ nên tới chăm nó sao? Nhà chúng ta cách xa trường như thế, con nói xem, con nói xem phải làm sao?”

Vương Thục Anh nói to, Thịnh Mẫn cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch, cậu nhẹ giọng trần thuật một sự thật: “Con bắt đầu đi quay phim từ hồi năm tuổi, còn nhỏ hơn nó bây giờ nhiều.”

“Đâu có giống chứ? Con ở đoàn làm phim được người ta o bế, đâu cần ai phải chăm nữa…”

Thịnh Mẫn yên lặng lắng nghe, chẳng muốn giải thích cho Vương Thục Anh biết một ngôi sao nhỏ tuổi không có tiếng tăm, chỉ có ít đất diễn sẽ bị lạnh nhạt thế nào ở đoàn phim. Vương Thục Anh không thể nào không biết. Cậu thấy hơi hối hận vì đã nhắc đến chủ đề này, để làm gì chứ? Bà ta đâu có quan tâm.

Vương Thục Anh lại bắt đầu nói rất hăng: “Với lại, lúc đó cha con đang nằm viện, mẹ đâu có ba đầu sáu tay để chú ý tới con được? Muốn trách chỉ có thể trách ông ta không có bản lĩnh, bệnh không đúng lúc làm liên lụy cả nhà…”

“Mẹ!” Nghe đến đây, cuối cùng Thịnh Mẫn không nhịn được, nhíu mày ngắt lời bà ta: “Mẹ có thể đừng nói những lời đó nữa không?”

“Mẹ lại không được nói à, cha con bỏ tất cả lại đi rồi, mặc kệ mẹ con chúng ta sống chết thế nào, giờ con cũng mặc kệ luôn sao?”

Nói rồi, bà ta bật khóc ở đầu bên kia điện thoại, bà ta khóc quá to, nhân viên đi ngang qua chỗ Thịnh Mẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng vang từ điện thoại ra không khỏi liếc nhìn cậu, lúng túng chào thầy Thịnh.

Thịnh Mẫn cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cảnh khó xử này, cậu bình tĩnh gật đầu, bước nhanh vào trong phòng nghỉ.

Đầu bên kia điện thoại, Vương Thục Anh vẫn đang khóc, có xu hướng khóc càng ngày càng to hơn, Thịnh Mẫn mệt mỏi ngồi xuống: “Đừng khóc.”

“Con trai mẹ không hiếu thuận với mẹ, sao mẹ lại không khóc cho được. Biết sớm thế này thì chẳng thà hồi đầu mẹ kiếm sợi dây thừng treo cổ luôn đi cho nhẹ người, không cần phải hết chịu cha con chọc tức mẹ rồi lại đến lượt con chọc tức mẹ!” Bà ta hậm hức mắng: “Nhà người ta thì anh cả như cha, con thì hay rồi, từ nhỏ con đã không thích em con, mẹ biết. Con không thương nó thì ít ra cũng phải xót mẹ con một chút chứ. Một người đàn bà góa chồng như mẹ nuôi được con lớn tới như vậy đâu có dễ gì?… Con nghĩ mẹ thế này là vì em con sao? Chẳng phải mẹ mong nó huấn luyện tử tế, kiếm được tiền cũng là để giảm bớt gánh nặng cho con hay sao?”

Mỗi lần tới lúc như thế này, tài ăn nói của Vương Thục Anh đều rất giỏi. Giống như con kền kền nhìn chằm chằm vào miếng thịt, nếu không giật được một miếng thịt đủ cả da lẫn xương, con kền kền nhất định sẽ không chịu từ bỏ.

“Nếu như là để huấn luyện, vậy thì con thuê cho nó một căn ở gần trước, hai người chọn đi, con bao.” Thịnh Mẫn không muốn tranh luận tiếp với bà ta nữa nên nhượng bộ nói.

“Thuê tạm một căn cũng được…” Vương Thục Anh thấy có cơ hội thay đổi tình thế, thái độ lập tức hòa hoãn, khóc sụt sùi mấy cái: “Có điều em trai con là con trai, dù gì cũng phải có một căn hộ chứ. Trước tiên thuê tạm một căn gần trước rồi mua một căn mới, sửa sang xong thì chuyển sang đó ở, vẹn cả đôi đường…”

Bà ta tính toán rất khôn khéo, Thịnh Mẫn không hề thấy vẹn cả đôi đường ở đâu, cậu chỉ thấy rõ nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cậu cũng không thể lấp đầy nổi lòng tham của Vương Thục Anh.

“Đối diện trường có một tiểu khu không tồi mới mở bán, sang năm người ta sẽ bàn giao nhà, điều kiện các thứ đều tốt hết, lại là khu căn hộ gần trường học. Sau này Tiểu Huy kết hôn sinh con, không cần phải đau đầu lo chuyện cho con đi học…”

Trong tương lai mà bà ta thỏa sức tưởng tượng ra, chuyện gì cũng tốt đẹp cả, tốt đẹp nhất chắc hẳn là không hề lên kế hoạch cho sự tồn tại của Thịnh Mẫn. Cậu chỉ cần làm tròn trách nhiệm của một chiếc máy rút tiền mà thôi. Thịnh Mẫn nghe bà ta nói mà đau cả đầu, từng giây trôi qua dài dằng dặc, cậu chỉ muốn kiếm cớ nhanh nhanh kết thúc cuộc điện thoại này. Cuối cùng cũng có ai đó gõ cửa.

“Con có việc, con cúp máy trước đây.” Cậu nói như thể trút được gánh nặng.

“Thế căn hộ cho em trai con…”

“Con sẽ chuyển tiền thuê nhà cho mẹ. Những chuyện còn lại thì để khi khác bàn sau.”

Thịnh Mẫn cúp điện thoại, trong gương phản chiếu khuôn mặt nhỏ gầy của cậu, sắc mặt không được tốt, cậu bèn trang điểm sơ qua, miễn cưỡng giấu đi.

Cậu liếc nhìn điện thoại, Vương Thục Anh gọi điện gần mười lăm phút, hoàn toàn không có cuộc gọi nhỡ nào, càng không có tin nhắn nào của Lý Huyền.

Thịnh Mẫn cắn chặt môi, úp ngược điện thoại xuống bàn trang điểm, soi gương, nở nụ cười mà cậu đã luyện tập rất nhiều lần, đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.

Cửa đã bị mở ra trước từ bên ngoài.