Để Tôi Được Gặp Em

Chương 7




Thời gian này không thể ngủ quá lâu, mơ mơ màng màng lại có một mộng. Kỳ lạ là, vẫn ở trong căn phòng này, anh lại nhìn thấy Thịnh Mẫn nhảy từ ban công xuống. Nhưng lần này không phải là thi thể của anh mà là Thịnh Mẫn. Lý Huyền xông tới, cố gắng giữ lấy Thịnh Mẫn nhưng chỉ chạm vào đầu ngón tay của cậu ta. Thịnh Mẫn mỉm cười với anh rồi như một con chim xinh đẹp bị gãy cánh, vĩnh viễn rơi xuống trước mắt anh…

Lý Huyền lập tức bình tỉnh, xoay người xuống giường, trái tim anh đập thình thịch không ngừng. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, may mắn là Thịnh Mẫn vẫn đang an tĩnh ngủ trên ghế sa lông.

Anh thở phào một hơi vò đàu bứt tóc. Tóc của Thịnh Mẫn rất ềm, khác hoàn toàn với tóc của anh. Lý Huyền nhìn lòng bàn tay, thầm nghĩ bản thân đúng là buồn ngủ đến ngu cả người. Thịnh Mẫn, một “phần tử nguy hiểm” có thể tự sát bất cứ lúc nào bảo anh vào trong phòng ngủ, thế mà anh lại vào thật, để cậu ta một mình ở ngoài này. May mắn là anh tỉnh sớm bằng không nằm một lúc nữa người đã không còn.

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, cho dù buồn ngủ đến mấy Lý Huyền cũng không dám tiếp tục ngủ nữa. Sau khi nghĩ một hồi, anh dứt khoát đi đến bàn khách rồi ngồi xuống. Anh đỡ đầu, cụp mắt xuống nhìn Thịnh Mẫn. Rõ ràng là khuôn mặt của chính anh nhưng lại hoàn toàn khác. Nó dần dần được bao phủ với thân ảnh rơi xuống trong giấc mơ của anh.

Sau khi ngắm nhìn một lúc, Lý Huyền gần như tự hỏi, liệu có phải có một người khác đang sống trong cơ thể của anh hay không? Hay anh đã lớn lên từ máu xương của một cơ thể mà anh chưa từng nhìn thấy trước đây?

Thật sự không phải là một giấc mộng chứ? Lý Huyền lại sinh nghi, giơ tay véo vào lòng bàn tay. Động tác của anh hơi lớn, ống tay áo sượt qua cánh tay Thịnh Mẫn làm kinh động đến đối phương.

Thịnh Mẫn ngủ không sâu giấc. Cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy có người ngồi bên cạnh mình im lặng quan sát sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên: “Anh làm gì vậy?”

“Cậu làm gì vậy?” Thịnh Mẫn đột ngột tỉnh dậy, phản ứng lại lớn như thế cũng hù dọa đến Lý Huyền làm anh đứng dậy lùi ra sau một bước.

“Anh hỏi tôi?” Thịnh Mẫn chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ lồng ngực sợ hãi không thôi, đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn Lý Huyền, “Hơn nửa đêm anh không nói gì cũng không bật đèn sao còn hỏi tôi?”

Lý Huyền sờ đến công tác trên tường bật lên: “Cứ thế này thì tôi không ngủ được.”

“Lại sao nữa?” Ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến Thịnh Mẫn phải đưa tay lên che mắt, sau đó giọng nói của cậu có hơi làm lành, thử thăm dò, “Anh không dám ngủ một mình hả? Anh sợ tối?”

Lý Huyền tức giận: “Tôi sợ cậu.”

“GÌ?” Thịnh Mẫn ngẩn người.

Lý Huyền không nói gì, nhìn Thịnh Mẫn vài giây cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh suy nghĩ một chút, tiện tay cầm một sợi dây nhựa trên đất lên đưa tới trước mặt Thịnh Mẫn, giọng điệu không mấy thành khẩn thương lượng: “Nếu không thì trước tiên tôi trói cậu lại nhé?”

Thịnh Mẫn nghi ngờ bản thân nghe nhầm, “Trói lại ấy hả?”

“Nếu không lỡ như tôi ngủ thiếp đi cậu lại đi tìm chết thì sao?” Lý Huyền nói xong buộc gọn gàng một cái nút chết trên đầu một sợi dây, “Đừng lo, tôi ra tay có chừng mực. Đau nhức cậu cứ nói. Có vấn đề gì cũng coi như là tôi.”

Đương nhiên là của cậu, da của cậu, thịt của cậu, xương cốt của cậu.

Thịnh Mẫn vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn hơi bối bối, không chắc có phải Lý Huyền đang nói đùa hay không, sững sờ nói: “Không phải tôi đáp ứng anh rồi à? Trước khi chúng ta đổi lại, tôi sẽ nỗ lực sống sót.”

“Tôi không tin cậu.” Lý Huyền nói trắng ra, “Cậu cũng đừng nhìn tôi như vậy, không thể không có tâm phòng bị người khác.”

Thịnh Mẫn không khỏi khẽ giật mình: “Những lời này là dùng như thế à? Anh dùng trên người tôi?”

Lý Huyền giơ cổ tay lên, quơ quơ vết thương mới được băng bó không lâu: “Nếu không thì sao? Lẽ nào cậu tưởng cậu là người tốt với tôi à?”

Thịnh Mẫn trước giờ không mấy tức giận lúc này không nhịn được mà nhíu mày, lần này ngược lại thanh tỉnh: “Vậy thì theo những gì anh nói, anh đối với tôi cũng không được tính là người tốt á. Tôi chưa hỏi gì đã để anh vào nhà, anh là ai tôi cũng không biết.”

“Lý Huyền, cậu đã hỏi rồi”

“Lý Huyền?” Thịnh Mẫn nhìn anh, “Lý Huyền là ai? Hai cái chữ Hán, chính là cái tên. Anh có thể gọi Lý Huyền nhưng tôi không thể.”

“Hiện giờ đó mới là tên của cậu.” Lý Huyền nhún vai, nhắc nhở Thịnh Mẫn.

Thịnh Mẫn nhất thời nghẹn lời. Cậu nhìn vẻ mặt bình tiĩnh của Lý Huyền hoàn toàn không có một chút gì gọi là đang nói đùa, đột nhiên không còn gì để nói.

Thịnh Mẫn ầm thần thở dài. Lúc trước cảm thấy, mặc dù thời gian quen biết chưa bao lâu nhưng ở chung cố lắm cũng coi như hòa hợp, huống chi tình hình bây giờ đang như thế này. Nhưng hiện tại xem ra đây chỉ là ý nghĩ của một mình cậu, Lý Huyền cũng không nghĩ như vậy…

“Cậu đừng luôn luôn…” Lý Huyền thấy Thịnh Mẫn không lên tiếng, vẻ mặt buồn bực nhịn không được nhíu mày.

Thịnh Mẫn giương mắt, giọng điệu cũng không có chút cảm xúc: “Luôn luôn gì?”

Luôn luôn dùng mặt của tôi làm ra vẻ mặt vừa tủi thân lại ẩn nhẫn chịu đựng. Lý Huyền cũng không nói ra miệng, bóp trán, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi cũng không phải không tin cậu. Chủ yếu là tôi sợ cậu không khống chế được. Cậu cũng nói cậu sẽ cố gắng, cậu nỗ lực, vậy ngộ nhỡ thì sao?”

“Ừm, cũng có lý.” Thịnh Mẫn cảm thấy vô cùng không có ý nghĩa, không muốn tranh cãi với Lý Huyền, nhàn nhạt gật đầu, “Anh muốn làm gì thì làm.

Giọng nói của Thịnh Mẫn chưa hề tức giận, có lẽ là vì ánh đèn, sắc mặt xem ra cũng có mấy phần tái nhợt. Lý Huyền trù trừ một lát, lại để sợi dây trong tay xuống.

“Anh muốn trói ở đâu?” Một lúc sau Thịnh Mẫn không đợi được động tác của Lý Huyền, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Trên sô pha hay trên bàn?”

Lý Huyền trầm ngâm liếc Thịnh Mẫn từ trên xuống dưới nhưng không trả lời. Anh nắm lấy chiếc cốc sứ đặt bên cạnh muốn uống một ngụm nước nhưng bên trong không có gì nên anh đành đặt lại. Anh cầm sợi dây lên nhưng cảm thấy có chút không thích hợp. Bắt gặp đôi mắt đen láy vô hồn của Thịnh Mẫn, trong lúc nhất thời Lý Huyền không thể xuống tay.

Thịnh Mẫn không biết trong lòng Lý Huyền đang có bao nhiêu đấu tranh. Cậu thấy Lý Huyền mãi không động đậy dứt khoát duỗi tay về phía trước: “Trói đi, trói xong mọi người ai nấy đều ngủ ngon. Tôi thấy anh buồn ngủ lắm rồi.”

Lý Huyền cau mày, do dự một chút thế nhưng lại quấn một vòng sợi dây lên cổ tay mình, tức giận nói: “Trói vào người tôi là được chứ gì?”

Thịnh Mẫn khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Huyền kéo vào phòng ngủ. Anh đi một mạch ngồi xuống mép giường rồi buộc đầu dây còn lại vào cổ tay Thịnh Mẫn.

“Cậu không quen ngủ với người lạ thì cũng nhịn một chút. Mỗi người chúng ta đều lùi một bước.” Lý Huyền bực bội thở dài, “Cứ như vậy đi, nửa đêm nếu cậu khẽ động đậy tôi cũng tỉnh được.”

Thịnh Mẫn cũng không biêt nên nói cái gì. Cơn giận dồn nén trong lòng dường như đã lùi xa lại dường như không có.

Lý Huyền căn bản mặc kệ Thịnh Mẫn nghĩ gì, anh nằm lên giường, giật giật cánh tay: “Cậu nằm xuống đi. Tay treo như vậy tôi cũng không có cách nào ngủ.”

“Tôi chưa từng thấy ai sợ chết như anh.” Thịnh Mẫn thì thào nói nhỏ. Cậu nằm xuống theo lời Lý Huyền, may mà giường đủ rộng, không ai đụng đến ai. Chỉ là cái gối đầu là gối dài cho hai người cho nên chung quy cũng cảm thấy khó xử.

“Tôi cũng chưa từng nhìn thấy người muốn chết như cậu.” Lý Huyền vươn tay tắt đèn, căn phòng lại một lần nữa chìm trong bóng tối.

Sau khi đôi mắt thích nghi với bóng tối, mọi thứ trong phòng trở nên rõ ràng trở lại, chưa kể còn có ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa. Thịnh Mẫn nằm yên lặng. Có lẽ là do ảnh hưởng của tâm lý, những thứ cậu vốn quen thuộc, khi được nhìn từ đôi mắt khác thực sự có chút khác biệt.

Hơi thở của Lý Huyền dần dần ổn định ở bên cạnh cậu. Sau khi Thịnh Mẫn trưởng thành, cậu chưa từng có trải nghiệm ngủ chung giường với người khác. Khi cậu còn bé ngược lại có ngủ chung với em trai nhưng khoảng thời gian đó, cậu thường xuyên ngủ trên sàn nhà.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thịnh Mẫn lại hơi trầm xuống, hơi quay mặt lại nhìn người bên cạnh. Cậu có hơi hoảng hốt. Cậu đã nằm trên cùng một chiếc giường với một người đàn ông xa lạ chỉ vừa mới quen được vài tiếng đồng hồ? Tất nhiên, theo một ý nghĩa khác thì cậu mới là cái người xa lạ đó.

Xoay trái xoay phải không ngủ được, Thịnh Mẫn cố gắng nghĩ lại sự chuyện đã xảy ra, nghĩ đến chuyện cậu tỉnh dậy ở trạm xe bus. Đột nhiên, Thịnh Mẫn nghĩ đến chuyện gì đó bật dây từ trên giường.

Lý Huyền vừa mới chìm vào giấc ngủ, cổ tay bị kéo mạnh một cái cũng giật mình tỉnh dậy. Anh còn chưa mở mắt nhưng đã một phát chụp được tay Thịnh Mẫn như phản xạ có điều kiện. Ngữ khí Lý Huyền cũng nghiêm khác: “Cậu định làm gì? Đừng nhúc nhích.”

“Anh đừng kích động. Tôi không chạy. Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Thịnh Mẫn vội vàng hỏi. “Hôm nay anh đạp xe đến bến xe bus bằng cái mặt tôi không bị ai chụp lại chứ?”

Lý Huyền thở phào: “Tôi phục cậu luôn. Không có, trời tối như vậy thì chụp cái gì. Mà chụp được thì sao?”

“Chụp được thì phiền toái lắm.” Thịnh Mẫn lo lắng, vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường, “Tôi phải xem đã, không chừng đã lên hotsearch…”

“Đừng xem.” Lý Huyền không mấy kiên nhẫn chống tay ngồi dậy, tay kia đè vai Thịnh Mẫn để cậu nằm xuống, cúi đầu bốn mắt nhìn nhau, “Nếu có phiền phức, nếu chúng ta đã đổi lại thì lúc đó cậu cứ việc đi chết, phiền phức không làm gì được cậu. Nếu chưa đổi về, chuyện lớn bằng trời tôi xử lí cho cậu.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì hết.” Lý Huyền lại nằm xuống. Anh buồn ngủ muốn chết rồi, thực sự không muốn lại bị người khác quấy rầy giấc mộng cho nên dứt khoát đưa tay che mắt Thịnh Mẫn, “Bây giờ cậu không cần phải nhìn bất cứ thứ gì cả. Đừng lo lắng về những điều không trong tầm kiểm soát của mình, yên tâm ngủ đi.”