Để Tôi Được Gặp Em

Chương 64




Cuối tuần cũng không phải giờ cao điểm, lúc tan làm cũng không kẹt cứng, chỉ là người đi chơi hơi nhiều, lượn quanh vài vòng mới tìm được bãi đậu xe.

Triệu Tích Triết và môi giới đều đã tới, chuẩn bị vài căn phòng ở gần khu chung cư xung quanh quán net. Trường đại học được xây dựng cũng chỉ tầm mười năm, khu chung cư còn rất mới, hoàn cảnh tổng thể là xanh hóa và phối chỉnh trông khá tốt, anh trai nhỏ làm môi giới giới thiệu rất nhiệt tình. Chỉ là lời nói bán buôn cơ bản đều giống nhau, Lý Huyền nghe thấy cũng không vui lắm, Triệu Tích Triết lại là dáng vẻ không quá nóng lòng, trên đường đi, trái lại vòng vo hỏi tình hình gần đây của Lý Huyền.

“Hai anh cảm thấy thế nào?”

Liên tiếp xem bốn năm căn cũng không có phản ứng gì, người môi giới hơi nóng nảy: “Thật ra bộ này cũng rất phù hợp, hai căn phòng, mặc kệ là một người ở hay là có bạn tới ở cũng đều rất rộng rãi. Lầu 7 vừa cao lại vừa thuận lợi, mà lại hướng bên trong sân, hoàn toàn không sợ ầm ĩ… Bộ vừa nhìn đằng kia cũng tốt, mặc dù hơi cao một chút, nhưng có thang máy nên cũng không sao, sửa sang sạch sẽ, lấy ánh sáng chút nữa là hoàn hảo… Tóm lại mấy bộ phòng ở này đều có chỗ tốt của nó, chỉ là phải nhìn xem anh thích cái nào… Ý của anh thế nào?”

Triệu Tích Triết nhìn hai bên một chút, biểu cảm hơi chút chờ mong: “Thập Cửu, cậu cảm thấy bộ nào tốt ha…”

Lý Huyền hơi buồn ngủ, nhéo nhẹ mũi: “Anh ở nên anh tự mình làm chủ đi, không cần phải xem tôi.”

“Tôi thì nghĩ nếu công việc của cậu bận rộn, cũng có thể tới đây ở… Công ty cậu cách đây xa không? Cậu cứ ở mãi trong công ty có thể sẽ không tiện lắm…”

“Không cần thiết.” Lý Huyền nói thẳng.

Triệu Tích Triết dò xét biểu cảm của anh, giọng điệu lập tức hạ thấp xuống, cảm giác thất vọng khó mà che giấu: “Vậy xem xét lại chút.”

Thế là lại cưỡi ngựa xem hoa thêm hai bộ phòng nữa, từ đầu tới cuối Triệu Tích Triết thấy đều có thể xem chút nữa. Trong giọng điệu của người môi giới đã ẩn chứa chút thúc giục: “Hiện tại đang rơi vào trong giai đoạn tốt nghiệp, phòng ở rời đi một ít, chờ tới tháng chín đến, muốn thuê cũng không có, hay là hãy quyết định nhanh một chút. Anh nhìn trúng bộ nào, tôi cũng có thể đi bàn bạc một chút với chủ nhà cho anh.”

“Cái này…” Triệu Tích Triết lại nhìn Lý Huyền, thấy Lý Huyền không tiếp lời, do dự nói: “Thật ra, không thuê cũng được, nếu không hôm nào lại đi…”

Lời nói là hướng về phía người môi giới, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi Lý Huyền.

“Ôi, không phải chứ.” Anh trai môi giới nghe xong thì càng vội: “Sao lại thành ra ý này rồi, rõ ràng buổi chiều tôi đã sắp tan việc, anh cứ nóng ruột nói muốn xem phòng ở, không phải hôm nay thì không thể. Cái này thật vất vả mới tìm được vài phòng còn trống, lại không cần nữa rồi hả? Nếu có chỗ nào không tốt thì cứ nói ngay từ đầu đi… Cái này… Đây là muốn có chuyện gì xảy ra chứ.”

“Tôi đã sớm nói muốn tới xem, đâu phải nhất quyết là hôm nay…” Triệu Tích Triết nghe vậy thì biểu cảm có hơi bối rối.

“Sao lại không phải.” Người môi giới xoay điện thoại lại: “Ghi chép cuộc trò chuyện còn bày ra đây…”

“Đi thôi.” Nhìn thấy sắp phải tranh cãi tới nơi, Lý Huyền đập xuống bàn: “Lăn tăn cái gì nữa?”

Hai người lập tức yên lặng một lúc, Lý Huyền đứng thẳng người dậy: “Trước cứ vậy đi, không xem nữa là được rồi… Anh cũng đừng gấp.” Anh vừa nói vừa sờ soạng hai trăm đồng trong túi, tiến lên một bước đưa cho người môi giới: “Hôm nay tạm thời không xem phòng nữa, anh ta về suy nghĩ lại rồi tính. Thời tiết nóng, tan việc rồi còn đi cũng vất vả, cái này coi như mua nước đi.”

“Không phải, cái này không phải nói tới chuyện tiền nong. Là các anh xem thường người ta.” Người môi giới tức giận, vẻ mặt vẫn tràn ngập sự khó chịu.

“Vậy còn muốn làm sao, nói đi? Anh không cần tiền, nếu muốn nói lý lẽ vậy các người từ từ mà nói đúng không? Cũng được.” Mặt mày Lý Huyền lạnh tanh, nhướng chân mày, hơi nhích người ra: “Xin cứ tự nhiên.”

Người môi giới không dám nói gì nữa, nhét tiền vào trong túi.

“Được rồi.” Lý Huyền quay đầu lạnh lùng nói với Triệu Tích Triết: “Đi thôi.”

Vừa ra khỏi cửa lại thấy tin nhắn trong công ty nhảy không ngừng, Triệu Tích Triết đi theo bên cạnh anh: “Thập Cửu.”

“Tôi xử lý việc cái đã, đợi lát nữa.”

Triệu Tích Triết im miệng, đi ra khỏi khu chung cư, nhìn thấy anh bỏ điện thoại xuống thì thấp giọng hỏi: “Có phải cậu tức giận không?… Cậu cho anh ta tiền làm gì? Lúc đầu không có ai quy định xem phòng thì nhất định phải thuê luôn mà.”

“Cũng đúng.” Lý Huyền gật đầu, cười khì một tiếng: “Vậy nếu không anh quay lại lý luận chút nữa?”

Môi Triệu Tích Triết run lên, đứng yên tại chỗ, không nói lời nào. Lý Huyền nhìn hai mắt của anh ta, một tay bỏ vào túi quần, không báo trước tiếng nào xoay đầu đi mất, Triệu Tích Triết nhận ra thì chạy chậm đuổi theo anh: “Cậu đi đâu vậy?”

“Về công ty.”

“Không phải, cậu…” Cửa khu chung cư có hai đứa bé rượt đuổi nhau cười đùa ầm ĩ, hoàn toàn mặc kệ người qua kẻ lại bên đường, Lý Huyền bất đắc dĩ phải đi chậm lại. Triệu Tích Triết vội vàng kéo tay áo anh: “Ăn bữa cơm rồi lại đi…”

“Buông ra.” Mặt mày Lý Huyền không chút cảm xúc, mặt mày Triệu Tích Triết gấp tới độ đỏ bừng lên. Tròng mắt Lý Huyền vẫn luôn đặt trên ống tay áo của mình: “Không cần để tôi phải nói lần thứ hai chứ?”

Rốt cuộc Triệu Tích Triết đành phải buông tay: “Đã giờ này rồi, chúng ta tìm tiệm cơm quanh đây được không? Hơn nữa không phải cậu cho tôi lo quán nét này sao, tôi còn nhiều chuyện vẫn chưa hiểu lắm. Đúng rồi, tôi còn muốn hỏi cậu một chút chuyện…”

Biểu cảm Lý Huyền lạnh lẽo, xoay đầu sang một bên. Ánh đèn xanh đỏ phía đối diện đã thay đổi vài vòng, một lúc sau rốt cuộc cũng mở miệng: “Về trong tiệm ăn cơm.”

Đã gọi điện thoại xong nên khi trở lại quán net, Chu Châu vừa dọn xong đồ ăn đặt bên ngoài.

“Anh Huyền, ông chủ, vậy tôi xuống trước trông tiệm nhé?”

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn từ sớm rồi.”

“Đi đi.” Lý Huyền gật đầu.

Chu Châu chọn đồ ăn từ một cửa hàng hải sản gần đó, Lý Huyền ăn nửa bát canh cá xong cũng không còn muốn ăn gì nữa.

“Cậu không ăn sao?” Triệu Tích Triết cũng buông đũa theo.

“Tôi không đói bụng. Tự anh ăn đi, không cần phải để ý tới tôi.” Anh đứng dậy đi tới bên cạnh bệ cửa sổ châm một điếu thuốc. Cửa sổ đối diện với mặt đường, tro bụi nhiều, lá cây vạn niên bên trong chậu cũng đã chuyển sang xám xịt mờ mịt.

“Phòng có muốn thuê hay không, chuyển hay không thì anh tự mình quyết định đi. Hôm nay đi cùng anh xem qua nhưng thật ra có tôi hay không cũng không khác biệt gì.” Đầu ngón tay Lý Huyền giật nhẹ, khói bụi rì rào rơi xuống, giọng điệu bình thản: “Không chỉ thuê phòng, bất kỳ chuyện gì cũng đều như thế. Anh không cần cái gì cũng bàn bạc với tôi. Chuyện quán net cũng không cần hỏi tôi, nếu muốn học thì Chu Châu còn rõ ràng hơn cả tôi.”

Triệu Tích Triết nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên: “Cậu có ý gì?”

Lý Huyền phun ra một ngụm khói, không nói chuyện.

“Cậu…” Dáng vẻ của anh ta trông như bị thương rất nặng: “Có phải cậu tin tưởng tên môi giới kia, không tin tôi…”

“Không cần tới mức này.” Lý Huyền không chút cảm xúc cười nhẹ: “Chỉ cần tôi không phải là thằng ngu, chỉ cần anh không cho rằng tôi ngu, anh cũng sẽ không hỏi ra câu này.”

“Tôi, không phải vậy.”

Lý Huyền bóp tắt điếu thuốc: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Thập Cửu!” Triệu Tích Triết đứng bật dậy, chén đĩa va chạm rung động leng keng không ngừng.

“Ngồi xuống ăn cơm của anh đi.” Lý Huyền nghe thấy tiếng động thì quay đầu: “Triệu Tích Triết.” Anh ngừng lại một chút: “Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn coi anh là bạn bè, đừng mãi làm hao mòn sự kiên nhẫn của tôi.”

Ở bàn trước, Chu Châu còn đang mở thẻ cho khách hàng, nghe thấy tiếng bước chân của Lý Huyền, ngửa đầu gọi một tiếng anh Huyền: “Là muốn nước đúng không? Uống gì? Em lấy cho anh.”

“Không cần, làm việc của cậu đi.” Lý Huyền đi xuống lầu, vòng tay qua mặt bàn lấy ra một cuốn sổ từ trong ngăn kéo, dựa vào quầy bar, đọc sơ.

“Anh Huyền, anh ăn nhanh thế hả? Có phải đồ ăn đặt ăn không ngon không?” Chu Châu nhìn ra anh có lời muốn nói, nhanh chóng kết thúc công việc trên tay, lại nhìn thoáng qua phía sau anh, không thấy Triệu Tích Triết cùng đi xuống: “Hay là có chuyện tìm em hả?”

“Không có việc gì.” Lý Huyền nhăn mày cười: “Lo lắng cái gì?”

“Không có.” Chu Châu gãi sau gáy.

“Gần đây tôi hơi bận, cũng không để ý, trong tiệm vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt, chỉ là trường học cơ bản đều được nghỉ hè nên bận rộn cũng chỉ tới cuối tuần. Phần lớn học sinh đều về nhà, lượng khách chắc chắn cũng không như tháng trước. Chỉ là hàng năm vào ngày nghỉ đều như vậy, khai giảng lại thì sẽ tốt lên thôi… Hai ngày trước em có đi mấy tiệm net xung quanh nhìn thử, tình hình cũng khá giống chúng ta, so ra thì chỗ chúng ta vẫn nhiều người nhất.”

“Cái này không sao, đều bình thường thôi.” Lý Huyền gật đầu, nói tiếp: “Gần đây cậu đã quen việc chưa?”

“Hả?” Chu Châu ngẩn người.

Lý Huyền tiếp tục xem sổ sách, tư thế rất cẩu thả: “Ý tôi nói là đổi ông chủ xong, cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt mà, cũng không khác biệt nhiều lắm.” Chu Châu không có gì phải phòng bị: “Anh Triệu cũng không hạn chế gì tôi, bình thường còn ngẫu nhiên tâm sự nữa, ở chung rất tốt.”

“Trò chuyện về cái gì?” Lý Huyền hững hờ hỏi.

“Chính là…” Chu Châu nói được hai chữ rồi như chợt tỉnh khỏi mộng, đột nhiên im bặt. Đối diện với ánh mắt Lý Huyền, cười xấu hổ: “Cũng không có gì, anh Triệu hỏi rất nhiều chuyện mà tôi cũng không biết.”

Lý Huyền giống như có cũng được mà không có cũng chả sao, ừ một tiếng: “Gần đây, tiền điện có giảm xuống không?”

“Không có nha.” Anh chợt đổi chủ đề khiến Chu Châu phản ứng hơi không kịp.

“Tiền điện tháng trước ghi lầm rồi chăng?” Lý Huyền đẩy sổ sách lên trước mặt cậu ấy: “Một máy không mở, một tháng tiền máy lạnh và đèn cũng không nhiều tới vậy.”

Chu Châu vội vàng nhìn thoáng qua, lại lật hóa đơn đối chiếu kiểm tra một chút, quả nhiên ghi sai, sổ sách điền vào máy tính cũng sai nốt. Hơi xấu hổ: “Anh Huyền à, em còn tưởng anh cầm coi chơi không đấy.”

“Coi chơi cũng có thể khiến tôi tìm ra lỗi sai… Ghi chép sổ sách nên cẩn thận một chút, đến cuối tháng khớp lại cho rõ, tự tìm phiền phức cho mình không.”

Chu Châu liên tục gật đầu: “Ôi.”

“Ông chủ cậu đã xem qua mục này chưa?”

“Lúc này cũng chỉ mới giữa tháng nha.”

“Cũng không có tìm cậu học sửa chữa máy tính hả?”

Hiển nhiên Chu Châu không biết chuyện này: “Chắc chưa kịp… Có lẽ thấy em cũng bận, ngày mai em đi hỏi anh Triệu một chút nhé?”

“Không cần.” Lý Huyền lắc đầu: “Anh ta không đề cập tới, cậu cũng đừng hỏi tới.”

“Ơ, được.”

“Còn lại cũng không có gì khác.” Lý Huyền ngẫm nghĩ: “Bắt đầu từ tháng này, tiền cho nhân viên tăng thêm năm trăm đi. Cũng nửa năm rồi cậu còn chưa tăng tiền lương đâu. Nếu anh ta có hỏi cứ nói là tôi nói.”

“Không cần đâu.” Chu Châu vui mừng khấp khởi, sau đó lại do dự từ chối: “Lúc đầu tiền lương của tôi cũng đã cao hơn những nhà quản trị mạng khác rồi.”

“Cậu còn làm nhiều việc hơn những người khác.”

“Cảm ơn anh Huyền.”

“Đừng cám ơn. Lần sau mà còn tính sai tiền thì sẽ trừ lương.”

Chu Châu cười ha hả hai tiếng: “Không đâu, chắc chắn sẽ không sai nữa.”

“Tiếp tục làm việc đi. Tôi đi trước đây.” Lý Huyền đưa lại sổ sách cho cậu ấy.

“Em đưa anh ra.”

Chu Châu cùng anh ra cửa, Lý Huyền đưa tay vén màn lên, hơi dừng chân: “Đúng rồi, còn có chuyện này.”

“Anh Huyền, anh nói đi.”

Lý Huyền lại dừng một lúc mới mở miệng: “Tôi nhớ hình như cậu là người địa phương nhỉ? Lúc này nhà cũng đang ở ngay trung tâm thành phố?”

“Đúng, bây giờ bà nội em vẫn còn ở đấy, từ tiểu học lên trung học em đều học ở gần đây. Chỉ là trước kia thì không được coi là trung tâm gì. Khi còn nhỏ, đường Tân Giang còn chưa xây xong, vừa tới hè là lũ lên, rất nhiều người đều phải chuyển dời đi. Sau đó giải quyết xong chuyện lũ lụt, thành phố chính phủ lại chuyển tới, vùng này mới bắt đầu phất lên.”

“Vô cùng quen thuộc với xung quanh đây đúng không?” Lý Huyền hỏi: “Hóa ra là mấy cửa hàng cũ nhỉ?”

“Cửa hàng?” Chu Châu hơi nghi ngờ, cau mũi: “Mỗi một điểm ở đây em đều quen thuộc, em không biết thì chắc bà nội em cũng biết. Anh Huyền à, anh muốn tìm cái gì hả?”

Lý Huyền gật đầu: “Có việc, được rồi, cậu giúp tôi hỏi thăm thử chút nhé.”

Để về Vườn Software có hai con đường, Lý Huyền chắc chắn mình đã bị theo dõi.

Xe taxi kia vừa dừng không lâu lắm, lập tức xuất hiện ở bên trong kính chiếu hậu của anh. Ban đầu có khá nhiều xe, Lý Huyền cũng không để ý tới, đổi đường nhỏ hơn. Bao phủ một ít thì lập tức trở nên rõ ràng. Anh hơi híp mắt, trông thấy số đuôi của biển số xe kia khá quen, chính xác là chiếc xe vừa mới bắt đầu kia. Cười khinh một tiếng, đạp mạnh chân ga, rẽ vào ngõ hẻm bên cạnh.

“Không thấy rồi, chuyện gì xảy ra vậy?” Tài xế chậm rãi hạ tốc độ, thầm nói.

Triệu Tích Triết ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài xe từ khoảng trống của các ghế ngồi: “Vừa rồi không phải vẫn còn ở ngay phía trước sao?”

“Đúng đó, mới qua một khúc rẽ là đã không thấy tăm hơi.” Tài xế hơi bực bội, giọng điệu cũng cực thấp.

“Kế bên đây có công ty gì không?”

“Nơi này… Chắc không có rồi.”

“Được rồi, ông dừng xe trước đã.”

Triệu Tích Triết sốt ruột mở cửa xuống xe, tài xế vội vàng xoay đầu từ ghế điều khiển: “Này, chúng ta phải nói rõ trước đã, cái này là không đuổi theo nữa, mà còn chạy xa như vậy, cũng phải đưa tiền xe rồi chứ.”

Triệu Tích Triết không thèm trả lời, vừa đi lên phía trước nhìn quanh lối rẽ. Anh ta nóng nảy và chăm chú, còn đằng sau không biết từ lúc nào đã có người nhưng cũng không nhận ra, mãi cho tới khi giọng nói lạnh lùng của Lý Huyền vang lên: “Tìm cái gì?”

Đầu ngỏ dường như nổi lên một trận gió, Triệu Tích Triết không tự giác cứng ngắc cả người, khi tỉnh táo lại thì phản ứng đầu tiên là trở về trên xe. Nhưng lại bị Lý Huyền đè một tay lên cửa xe, tóm cánh tay kéo xuống.

“Anh đang làm cái gì?” Lý Huyền dùng sức đẩy bả vai tới, Triệu Tích Triết lập tức đụng trúng vách tường bên cạnh, giọng nói buồn buồn vang lên. Lý Huyền nhìn anh ta, bên cổ nổi đầy gân xanh, trái tim thì đập mạnh hai lần, chợt đề cao tiếng nói: “Tôi hỏi anh là đang phát điên cái gì hả?”

Triệu Tích Triết sượng cứng, không hề nhúc nhích giống như cây gỗ, trái lại tài xế taxi thì bị hù cho giật nảy mình. Cũng không dám xuống xe, nhìn cảnh tượng giằng co kia cả buổi mới dám hạ kính xe xuống, nhô đầu ra nói: “Chàng trai kia có làm gì đâu? Có chuyện gì thì từ từ nói…”

“Không liên quan tới ông!”

“Thất lễ rồi.” Tài xế cứng rắn nói: “Anh chàng này còn chưa đưa tiền đâu.”

Lý Huyền thở dồn dập một hơi, mặt mày lạnh lẽo cầm điện thoại qua thanh toán tiền xe. Tài xế cầm tiền xong thì nhanh chóng lái xe rời đi, tro bụi, lá rơi cũng bị cuốn lên không trung xoay vòng vòng rồi rơi xuống.

“Thập Cửu.” Triệu Tích Triết  vỗ nhẹ vào cánh tay đau nhức như bị đâm, từ từ đi tới, run rẩy gọi anh một tiếng.

“Có thể nói cho tôi biết anh đang nghĩ cái gì không?” Lý Huyền nghe thấy giọng của anh ta thì cảm thấy thần kinh của mình như đang nhảy loạn: “Hỏi anh đấy? Hả? Trước đó tôi nói nhiều như vậy đều vô ích đúng không? Anh nghe không hiểu hay là không muốn nghe? Vì sao anh theo dõi tôi?”

Anh nhớ tới lúc vừa rồi khi trông thấy Triệu Tích Triết bước xuống khỏi xe rồi tìm kiếm mình, đột nhiên nhớ tới Thư Hinh năm đó, loại biến thái giống như không khống chế nổi dục vọng. Giống như có con trùng lạnh lẽo bò qua lưng, cảm giác buồn nôn nói không hết.

“Tôi không có ý gì khác…”

“Không cần có ý gì khác.” Yết hầu Lý Huyền giật giật: “Bây giờ hành động của anh đã vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi rồi.”

Triệu Tích Triết giống như thở không ra hơi: “Chẳng qua là tôi cảm thấy chúng ta càng ngày càng xa… Cha mẹ tôi sinh tôi xong thì mặc kệ tôi, ném tới trước cửa trại trẻ mồ côi, những đứa nhỏ ở cùng tôi đều lần lượt được người ta nhận nuôi, còn tôi, chỉ có mình tôi một mình cậu, một người thân, một người bạn duy nhất thôi. Nếu như cậu cũng bỏ tôi…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Lý Huyền cứng rắn cắt đứt, không muốn cho anh ta giải thích thêm, chau mày: “Không có cha mẹ thì sao chứ? Chẳng lẽ tôi có sao? Từ khi anh rơi ra khỏi bụng mẹ anh cho đến lúc này đã không cần cuống rốn cung cấp dinh dưỡng nữa! Ai rời khỏi làm gì không thể sống?… Tôi bỏ anh, tôi mặc kệ anh sao? Công việc, tiền bạc, chỗ ở, mặt nào tôi không sắp xếp cho anh? Tôi không nợ anh cái gì cả Triệu Tích Triết! Giờ còn muốn tôi phải làm gì đó quản anh nữa hả?”

“Bây giờ cậu đang cảm thấy tôi là gánh nặng ư?” Giống như bị người đối diện đấm cho một quyền, Triệu Tích Triết mất hồn mất vía nhìn anh: “Đúng rồi, lần trước cậu cũng đã nói, là tôi không nghe rõ… Nhưng mà Thập Cửu.” Anh ta cắn chặt răng, da thịt trên gương mặt thon gầy dường như đang run lên: “Ban đầu chính là cậu hỏi tôi có muốn đi cùng cậu hay không.”

Bầu không khí dường như cứng lại, Lý Huyền nhìn anh ta như trông thấy ma: “Anh nói cái gì?” Bả vai của anh run rẩy, tiếng cười trầm thấp, chỉ trong giây lát: “Triệu Tích Triết à, tôi rất ít hối hận vì chuyện gì đó, bao gồm cả chuyện năm đó để anh cùng tôi rời khỏi trại trẻ mồ hôi. Bây giờ xem ra, có thể là tôi đã sai rồi.”

Triệu Tích Triết biết rõ là mình đã nói sai, vừa luống cuống lại vừa bối rối: “Thập Cửu, tôi, tôi xin lỗi… Tôi chỉ muốn biết cuộc sống bây giờ của cậu, cậu đang làm gì? Chỉ thế thôi. Tôi coi cậu như em trai ruột, tôi đang quan tâm tới cậu, không hy vọng chúng ta vĩnh viễn…”

Trời nóng, đêm hè, liên tiếp vang lên những tiếng ve kêu râm rang, tiếng Triệu Tích Triết líu lo không ngừng giải thích, xen lẫn vào trong đó, lập tức lộ ra dáng vẻ cực kỳ ồn ào. Cây cối hai bên đường cao lớn vươn ra khỏi tường vây, phủ ra những bóng râm lớn nhỏ không giống nhau, Lý Huyền không nói một lời, nhếch môi đứng yên tại chỗ. Cách đó không xa là đèn đường đã lâu chưa sửa, cây đèn lung lay sắp đổ, ánh sáng ảm đạm, không rõ ràng lắm là nó sẽ bị tắt trong giây phút nào.

“Được rồi.” Cả buổi sau, anh mới mở miệng. Giọng điệu trở lại bình thường: “Chỉ có thế thôi đúng không? Có thể.”

Nơi này đã rất gần vườn Software, đi mười lăm phút là tới cửa lớn. Trên đường đi, Lý Huyền không nói gì thêm, nhưng tâm trạng rất tốt dường như không bị chịu ảnh hưởng gì lớn, ngừng xe, thậm chí còn đứng ở cửa ra vào mua một phần cháo.

“Anh Huyền.” Nhân viên hành chính vừa vặn đang cất đồ chuẩn bị rời đi, trông thấy anh đi vào còn dẫn theo người thì lập tức bỏ túi xuống, dự định đi pha trà.

“Không cần.” Lý Huyền nhìn ra ý đồ của cô ấy: “Có thể tan làm rồi.”

“À, được, vậy tôi đi trước.” Nhân viên hành chính khách khí gật nhẹ đầu với Triệu Tích Triết, lách qua người bọn họ rời khỏi công ty.

Trong sảnh lớn chỉ còn lẻ tẻ hai ba nhân viên đang tăng ca, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn qua, sau đó ai lại tiếp tục bận rộn việc nấy. Triệu Tích Triết vừa tò mò vừa cẩn thận đánh giá trang trí quanh công ty, muốn hỏi thăm Lý Huyền nhưng không dám liều lĩnh mở miệng.

“Không phải anh muốn biết cuộc sống bây giờ của tôi sao? Tùy tiện đi dạo đi.” Lý Huyền nói xong thì đi thẳng về văn phòng.

Và nhân viên công tác lập tức mở một cuộc họp ngắn về các vấn đề của máy chủ, vừa tập hợp xong tiến độ của các nhóm thì cửa phòng truyền tới tiếng vang.

“Xem hết rồi?” Lý Huyền ngẩng đầu.

Triệu Tích Triết bước rất nhẹ, đứng ở chỗ cách bàn làm việc của anh chừng nửa mét, ừ nhẹ một tiếng như muỗi kêu, dừng một lúc rồi lại lắp bắp hỏi: “Thập Cửu, công ty này là của cậu mở hả?”

“Đúng vậy.”

Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Triệu Tích Triết, hiển nhiên vẫn còn nhiều vấn đề muốn tìm hiểu. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt tĩnh lặng khó mà phân biệt như đầm sâu của Lý Huyền thì cuối cùng anh ta vẫn không thể hỏi ra.

“Tôi, vậy tôi về đây.” Triệu Tích Triết liếm nhẹ môi.

Lý Huyền không lên tiếng, Triệu Tích Triết đứng yên một hồi, xoay người muốn đi, Lý Huyền lại gọi anh ta lại.

“Anh vẫn còn nhớ dì Từ ở trại trẻ mồ côi chứ? Cái người rất thích chửi người khác đấy.” Lý Huyền lạnh mặt nói.

Tiếng gọi Triệu Tích Triết này không nói rõ là chuyện gì, nhưng nghe Lý Huyền chủ động nhắc tới khoảng thời gian ở trại trẻ mồ hôi thì anh ta cho rằng anh đã không còn tức giận nữa, trên mặt không tự giác lộ ra vẻ mừng rỡ: “Thập Cửu này, sao cậu lại nhắc tới bà ấy? Nhớ chứ, sao không nhớ được. Trước kia chúng ta…”

“Bà ta thích nhất là nói câu gì?” Lý Huyền thong thả nói.

Triệu Tích Triết sững sờ: “… Cái gì?”

Ghế Lý Huyền trượt về sau một chút, đứng dậy, đi tới trước mặt anh ta, hơi rũ mắt xuống nhìn anh ta, thật lâu sau cười nhẹ ra tiếng: “Mỗi lần có dì mới tới, bà ta đều sẽ gọi tất cả đứa nhỏ tới trước, dùng giọng điệu rất lớn nói với người mới, tuyệt đối không được đối xử quá tốt với mấy đứa nhỏ ở trại trẻ mồ côi… Một thăng gạo có ơn một đấu gạo tạo thù.”

Ngay lúc này, nụ cười trên mặt Triệu Tích Triết lập tức sượng đi, cả buổi sau mới liếc sang nhìn vào mắt Lý Huyền. Nhưng trong đó không có giận dữ, nói rõ ra là càng giống như dễ dàng tha thứ.

“Câu nói này tôi vẫn không tin.” Lý Huyền bình tĩnh nói.

Triệu Tích Triết nhìn thẳng anh một lúc, dời ánh mắt nhìn xuống đất, không có phản ứng gì nữa, yên tĩnh một lúc lâu thì rời đi.