Để Tôi Được Gặp Em

Chương 63




Sau khi trò chuyện một lúc, buổi tối kia anh vẫn không ngủ ngon giấc.

Viết phần mềm cho đến bảy giờ, Lý Huyền thay quần áo khác đi ra ngoài, chạy bộ quanh vườn Software. Lúc trở về lại không nhịn được đứng bên dưới ánh mặt trời rực rỡ giữa bầu trời trong xanh, ngửa đầu nhìn lên quảng cáo sinh nhật trên màn hình LED ở phía đối diện, sau đó mới về lại công ty.

Mấy ngày sau đó, không hiểu sao lại tập thành thói quen chạy bộ sớm. Chạy vô số vòng nhưng chỉ có duy nhất một điểm cuối cùng.

Cái này dường như là một ký hiệu nào đó, nhắc nhở anh lại bắt đầu một ngày mới.

Chính vì vậy, thời gian trôi qua cũng càng thêm rõ ràng, mỗi phút mỗi giây trôi qua cũng dường như đang hối thúc mình phải làm chút chuyện đó.

Đúng là đã làm một vài chuyện, nhưng trong lòng cũng dấy lên sự nghi ngờ, rốt cuộc là có ý nghĩa hay không hay chỉ là để an ủi chính mình.

Triệu chứng mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng. Chỉ là trước giờ anh vẫn ngủ rất ít, ngoại trừ việc uống nhiều cà phê hơn chút, thì không còn sơ hở gì khác. Cũng không muốn ai lại đến khuyên nhủ, quan tâm mình, thế nên trên mặt chỉ là vẻ điềm nhiên như không có việc gì.

Vào ngày nào đó khi chạy bộ về tới phòng giải khát pha cà phê, điện thoại anh đột nhiên rung lên báo một tin nhắn.

Vốn Lý Huyền muốn không để ý, nhìn thoáng qua màn hình một hồi lâu cũng không thấy tên người gửi, không nhịn được hơi nhíu chân mày.

“Anh Huyền, tôi làm cho.” Cô gái nhỏ vừa được tuyển của bộ phận hành chính trái lại rất thông minh, chủ động tiến lên nhận lấy việc pha cà phê trong tay anh.

Lý Huyền cầm điện thoại lên, đi tới một bên mở tin nhắn ra xem, nội dung khá ngắn gọn, chỉ có hai hàng. Lý Huyền chợt bật cười, ấn tắt màn hình.

“Anh Huyền này, cà phê của anh đây.”

“Cảm ơn.” Lý Huyền nhận ly cà phê, nhìn thoáng qua sảnh chính, rồi lại nhìn cửa ban công phía đối diện đang mở, hỏi: “Tề Bạc Nguyên đâu?”

“Đi kết nối với công ty đại chúng mới rồi.”

Đúng là có chuyện như vậy, Lý Huyền xoa nhẹ huyệt thái dương: “Chờ khi nào cậu ấy trở về, gọi cậu ấy tới phòng làm việc của tôi.”

“Được.”

Thực hiện điều chỉnh hướng dẫn cho người mới xong, cánh cửa lập tức bị đẩy ra.

“Tiểu Đinh nói cậu tìm tôi hả?” Tề Bạc Nguyên vừa từ bên ngoài về, vẫn còn đeo túi trên vai, chưa đợi Lý Huyền mở miệng, cậu ta như nghĩ tới cái gì nói: “À, đúng rồi, cái này cho cậu, sáng nay bên trên đưa xuống, tôi bận quá nên quên luôn.”

Cậu ta lấy một phong bì từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Lý Huyền.

“Vật gì vậy?”

“Đút lót cho cậu chứ gì.” Tề Bạc Nguyên lấy một tờ khăn giấy, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Lý Huyền mở ra, nhìn thoáng qua lập tức hiểu rõ: “Giúp tôi nói cảm ơn ông Chu.”

“Cậu sao thế?” Tề Bạc Nguyên nhìn vẻ mặt của anh: “Không phải cái này sao? Sao trông không vui gì hết vậy?”

“Không có. Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lý Huyền quơ quơ phong bì trong tay: “Đúng cái này rồi, cảm ơn.”

“Ở đó còn khách khí thế.” Tề Bạc Nguyên hơi yên tâm: “Chỉ là sao cậu lại thế này? Tự nhiên lại muốn xem kịch nói? Tôi cho rằng anh xem mấy cái triển lãm khoa học kỹ thuật còn thấy phí thời gian đấy.”

“Không được sao? Cậu có vấn đề gì nữa à?”

“Không có vấn đề gì cả.” Tề Bạc Nguyên chống một tay lên bàn làm việc, cười tủm tỉm kéo dài giọng: “Nhưng tới hai vé, cậu là muốn đi cùng ai hử?”

“Cùng cậu, cậu đi không?”

“Thôi đi. Trên người hai chúng ta cộng lại cũng chưa có tới nửa tế bào nghệ thuật, tôi mới không thèm đi cái này cho thêm tội.” Tề Bạc Nguyên thích thú nhìn anh: “Cậu có chuyện nha? Trụ sắt muốn nở hoa rồi hả?”

“Dừng lại.” Lý Huyền bỏ phong bì in kiểu chữ thiếp vàng vào trong ngăn kéo, mặt mày không hề dao động nói: “Đi đóng cửa lại, tôi nói chút chuyện quan trọng với cậu.”

“Nói sang chuyện khác rồi à?” Tề Bạc Nguyên thấy vậy cũng không hỏi tới nữa, phối hợp đóng cửa lại: “Chuyện gì? Cậu nói đi.”

Lý Huyền nhìn cậu ta: “Mấy ngày nay số liệu phía sau đều bình thường đúng không?”

“Bình thường.” Tề Bạc Nguyên hơi gật đầu, đi tới phía trước máy lạnh, điều chỉnh một chút để hướng gió thổi về phía mình: “Lượng download cơ bản tăng ổn định, dây chuyền cũng tương đối ổn, hôm trước sau khi nâng cấp, có thêm một đỉnh nhỏ. Đàn anh nói các cảnh mới có thể làm xong vào cuối tuần, chắc là anh ấy cũng nói với cậu rồi nhỉ?… Trong tháng bảy, chúng ta có thể mở thêm chi nhánh mới, phối hợp tạo thành một hoạt động nạp tiền có chiết khấu. Trà sữa bên tôi cũng còn đang bàn bạc, có thể xong cùng lúc hay không vẫn chưa thể nói được.”

“Việc kết hợp, trước không nói tới, tôi thấy bọn họ không có thành ý lắm, giá của chúng ta quy định như vậy, bên đấy vẫn cứ ép, cũng không phải bỏ qua củ cải nhà họ thì không làm gì được. Gạt bỏ anh ta luôn đi.” Lý Huyền chống đầu, điện thoại trong lòng bàn tay xoay hai vòng: “Khung của bản phụ tôi đã dựng xong, cập nhật dữ liệu một chút rồi tôi sẽ gửi cho cậu, còn lại cậu phối hợp với bên đồ họa để hoàn thành nốt công việc. Mấy ngày tới tôi phải dựng lên lớp bảo vệ server một chút đã, cái này cậu không cần để ý tới, tôi sẽ liên hệ với bên nền tảng.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe đến đây, Tề Bạc Nguyên sửng sốt, dừng lại phất phất tay.

“Đâu có gì.”

“Vậy là sắp xảy ra chuyện gì à?”

Lý Huyền nhún vai: “Còn chưa biết.”

“Nhưng nhất định sẽ có hử?… Không phải, vẻ mặt cậu kiểu gì vậy, đừng cười.”

“Tám chín phần thôi.” Lý Huyền lười biếng ngáp một cái.

“Không đến mức đó đi.” Tề Bạc Nguyên nhướng chân mày: “Nhanh vậy mà chúng ta bị người khác để ý rồi? Có hacker gửi thư tống tiền cho cậu hả?”

“Lúc đi học, tiền tiêu vặt của cậu đều tới từ thế à?”

“Tôi chưa từng có. Cậu đừng có đổ oan cho người ta.” Tề Bạc Nguyên chậc lưỡi một tiếng. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không hề có chút ân oán cá nhân nào.” Lý Huyền mím môi, thuận tay bắt lấy quả táo cắn một miếng: “Dù sao gần đây mọi chuyện qua tay cậu dù là trong chuyện phần mềm hay các nơi khác cũng đều chú ý một chút. Chắc chắn sẽ có người tìm tới gây phiền phức, chỉ là thời gian nào thì tôi không chắc chắn được, đề phòng nhiều hơn đi.”

Tề Bạc Nguyên dừng một chút: “Không có nói đùa chớ?”

“Buồn cười không?”

Tề Bạc Nguyên nhìn anh: “Không phải vừa rồi cậu cười… Còn việc quan trọng đâu, đây là trạng thái cậu bàn việc quan trọng đó hả? Tại sao tôi cứ cảm thấy cậu rất hứng khởi nhỉ?”

“Chưa tới mức hứng khởi, chỉ là sớm muộn gì cũng phải đến, chuyện xảy ra sớm thì tốt sớm thôi.” Lý Huyền run run khóe miệng: “Cậu cũng đừng lo lắng quá, tôi sẽ đề cập trước cho cậu một câu.”

“Tôi không lo nha.” Cảm giác nóng bức trên người Tề Bạc Nguyên giảm bớt, đi tới bên chỗ ghế sofa ngồi xuống: “Trời có sập xuống cũng luôn có cái cột cao là cậu chống lên nên làm gì có thể đập vào tôi chứ?”

“Sập không nổi.” Giọng điệu Lý Huyền thong thả.

“Có cần thông báo với đàn anh một chút không?”

“Tạm thời không cần, cậu hiểu rõ là được.” Lý Huyền nghiêng đầu, từng khớp xương hơi vang lên: “Hai ngày trước anh ấy còn nói, dù công ty có chuyện gì thì tôi cũng đừng áp lực. Nói chuyện vô cùng chuẩn, vẫn còn là chuyện ở tương lai, thật sự là không nói trước được… Trước hết, anh đừng nói cho anh ấy, anh ấy còn khuyên tôi, tôi thấy tâm trạng anh ấy còn nặng nề hơn cả tôi, còn chưa chắc chắn nên không cần để anh ấy biết, vốn chuyện bên tổ đồ họa đã rất nhiều rồi.”

“Được, việc của tôi ít, nên cậu lại giày vò tôi chứ gì.” Tề Bạc Nguyên cười nói.

“Một chút thôi. Người nào mệt nhọc hơn cậu nữa.” Lý Huyền đưa tay ném hạt vào trong thùng rác, ngẫm nghĩ: “Còn có, gần đây nếu công ty nhận người vào, mặc kệ là vị trí gì thì sơ yếu lý lịch cũng phải qua tay của tôi.”

“Được.” Tề Bạc Nguyên đồng ý: “Đúng rồi, cậu nói tới chuyện có người vào mới nhớ. Hôm qua đúng là Phong Đầu lại tìm tới nói muốn bàn với chúng ta chuyện đầu tư…”

Còn đang nói, điện thoại của Lý Huyền chợt reo lên. Anh liếc mắt nhìn hiển thị trên điện thoại, tiếp tục cúp máy: “Cậu tiếp tục đi.”

Nhưng Tề Bạc Nguyên còn chưa kịp mở miệng, tiếng chuông vẫn không tha, vang lên lần nữa.

“Cậu nhận trước đi, sau đó tôi lại nói với cậu.” Tề Bạc Nguyên nhìn vẻ mặt anh có vẻ không thể kết thúc sớm được nên kéo cửa đi ra ngoài.

“Alo.” Lý Huyền trượt nút nghe.

“Thập Cửu.” Giọng của Triệu Tích Triết trước sau như một, đều có vẻ sợ hãi: “Cậu ở đâu vậy?”

“Công ty.” Lý Huyền ấn loa ngoài rồi đặt điện thoại bên cạnh, mở email chuẩn bị xem xét tin tức mà nhóm gửi tới.

“Cậu vẫn còn đi làm hả? Hôm nay không phải cuối tuần à, công ty của các người cũng phải đi làm sao?”

“Có chuyện gì, anh nói thẳng đi.”

“Thật ra cũng không có gì.” Triệu Tích Triết do dự một hồi: “Không phải cậu kêu tôi thuê một phòng sao?”

“Muốn bao nhiêu?” Lý Huyền hỏi.

“Không phải, không phải tiền, cậu đưa tiền cho tôi đủ rồi.” Triệu Tích Triết vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn nói là cậu có thể đi theo giúp tôi xem một chút…”

Ngón tay Lý Huyền đang gõ trên bàn phím hơi ngừng một lúc: “Chu Châu không theo giúp anh sao? Hơn nữa anh là người lớn thế này, ngay cả đi xem phòng ở cũng không thể tự đi sao?”

Triệu Tích Triết im lặng một lúc, ấp a ấp úng: “Tôi… Chu Châu phải trông tiệm… Mà tôi thì cảm thấy có lẽ cậu ta không chào đón tôi lắm, dù sao tôi, tôi cũng đã từng ngồi tù…”

“Cậu ta không chào đón anh là ý gì? Cậu ta nói cái gì với anh hay là anh nói gì với cậu ta rồi?” Lý Huyền nhíu mày, bắt đầu phê duyệt xuống văn kiện: “Chuyện anh từng vào tù, tôi cũng chưa từng đề cập gì với cậu ta, cậu ta làm gì biết. Cũng không thể nào tới mức bày sắc mặt cho anh.”

“Cũng không phải…”

“Cái gì là phải hay không. Con người Chu Châu rất an phận, trong tiệm có nhiều việc, đương nhiên không có thời gian để ý tới anh thôi, chứ cũng không phải không chào đón anh. Anh là ông chủ của cậu ta, cậu ta có thể có ý kiến gì với anh?” Lý Huyền xoa nhẹ huyệt thái dương: “Huống hồ, cho dù có biết thì thế nào chứ? Mọi việc đã xảy ra cũng kết thúc rồi, chính anh cũng đừng mãi nhớ nhung, cho rằng có chỗ nào không giống, thái độ của người khác có quan trọng tới vậy sao?”

Triệu Tích Triết tạm thời không biết nói gì, thật ra Lý Huyền cũng không muốn nặng lời với anh ta, lại tìm cách hỏi tới lần nữa: “Hay là các người cãi nhau?”

“Không có.” Triệu Tích Triết nhỏ giọng nói, dừng một lúc, thử thăm dò nói: “Nếu như cậu thực sự bận, coi như xong đi. Chủ yếu là tôi cũng đã lâu rồi chưa gặp cậu… Hay là Thập Cửu, cậu đi làm ở đâu thế? Tôi có thể tới công ty cậu gặp cậu được không? Tôi sẽ không quấy rầy công việc của cậu đâu.”

Lý Huyền không nhịn được mà nhíu mày, nhưng câu nói tiếp theo của Triệu Tích Triết lại là: “Rời khỏi hẻm Thanh Thủy rồi, ở thành phố N này tôi cũng không biết ai… Tôi cũng biết cậu bận, có cuộc sống riêng, nhưng mà trong lòng tôi, cậu là người thân duy nhất trên đời này của tôi…”

“Tôi lặp lại lần nữa, đừng mãi dùng dáng vẻ này.” Lý Huyền nhịn xuống cảm giác muốn chửi người, chân mày nhíu lại, im lặng thở dài, hơi bực bội: “Địa chỉ.”

“Cái gì?’

“Không phải anh muốn đi xem phòng ở sao? Hẹn với bên môi giới chưa? Chuẩn bị sẵn chừng hai bộ phòng để còn cái mà chọn.”

“A, được…”

Lý Huyền nhìn thoáng qua sắp xếp lịch trình một ngày của mình: “Địa chỉ gửi qua điện thoại cho tôi, khoảng bảy giờ có lẽ tôi có thể tới.”

Khoảng nửa tiếng sau, Triệu Tích Triết gửi địa chỉ tới. Lại nói thêm một câu là nếu anh bận quá tối nay không tới cũng không sao. Lý Huyền vẫn chưa trả lời, nhìn lướt ngang xong thì rời đi. Trên giao diện tin nhắn vẫn là tin tức mà Lý Minh Cách gửi tới từ sáng. Tên hai người nối liền với nhau, trái lại nó đã vây khốn anh bảy tám năm trời.

Ngón tay Lý Huyền khựng lại, sau đó chấm vào.

‘Danh tiếng < One Corner > không nhỏ nha, chúc mừng. Cũng xem như làm cha con mười mấy năm trời, không có gì khác cho anh, chỉ có bốn chữ, trèo cao té đau.’

Cảnh cáo này thật sự còn tới sớm hơn tưởng tượng của Lý Huyền, có lẽ là vì có sự tham gia của Thịnh Mẫn, hoặc do sự phát triển của công ty vượt qua mong đợi, Lý Minh Cách đã ngồi không yên.

Chỉ là đây cũng là chuyện sớm hay muộn, muốn tới thì kiểu gì cũng sẽ đến, không có liên quan với bất kỳ nguyên nhân nào bên ngoài. Lúc mới nhìn buổi sáng, ngoại trừ cảm giác sung sướng khi mọi thứ đều kết thúc, thật ra cũng mơ hồ có chút giận dữ, bây giờ trái lại cảm thấy càng vô lý nhiều hơn, ngón tay Lý Huyền run nhẹ: ‘Cảm ơn đã nhắc nhở, không phiền ông nhọc lòng.’

Xóa bỏ phần tin nhắn.