Để Tôi Được Gặp Em

Chương 56




Chia tay không vui vẻ gì. Chính xác mà nói, Lý Minh Cách là đơn phương. Lý Huyền sớm đã biết ông ta sẽ không dễ dàng để bản thân rời đi, từ trước tới giờ anh cũng không để ý.

Chỉ là kết quả chụp CT lần hai, máu bầm trong não không giảm rõ ràng so với lần trước. Vì vậy mấy ngày tiếp theo trái lại trôi qua rất nhàn rỗi.

“Vốn dĩ máu bầm của anh không nhiều, có thể tự giảm bớt.” Ông bác sĩ già lời nói sâu xa quở trách: “Mỗi ngày không nghỉ ngơi cho tốt, người trẻ tuổi mấy người đều bận rộn như vậy, nhiều việc không làm xong như thế à? Cứ phải vội vàng làm trên giường bệnh hai ngày này? Thấy nhà anh cũng không phải là thiếu tiền, vội gì chứ? Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì phải làm phẫu thuật để loại bỏ thôi.”

Bác sĩ có lòng tốt, cũng không quan tâm có phải là người bệnh phòng VIP hay không, tất thảy đều tuân theo lời dặn của bác sĩ. Thời gian thăm bệnh tự nhiên rút ngắn, Lý Huyền không thành vấn đề. Trái lại làm việc ở phòng bệnh bị bắt được hai lần, đến máy tính xách tay cũng bị thu mất rồi.

Việc thì Tề Bạc Nguyên có thể làm, thiếu anh hai ba ngày, công ty cũng không sụp đổ được. Nhưng Lý Huyền nào có thể yên tâm làm ông chủ ăn không ngồi rồi, nghĩ không thì xuất viện cũng được, chỉ là còn chưa kịp thay đổi hành động, Dương Nhứ lại tới rồi.

“Nửa tiếng thăm bệnh.” Y tá dặn dò: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”

“Không cần nhiều thời gian thế, tôi nói mấy câu rồi đi.” Dương Nhứ không coi mình như người ngoài một chút nào, ngồi xuống cầm lấy quả lựu, cắn một miếng mới hậu tri hậu giác hỏi: “Anh có thể ăn không?”

“Cậu ăn đi.”

“Anh được đó, tài giỏi nhưng không thể hiện.” Dương Nhứ cắn giòn rôm rốp, nhìn bốn phía quanh phòng bệnh của anh: “Đãi ngộ này của anh còn tốt hơn anh em. Người đàn ông hôm đó là thư ký của cha anh phải không? Anh ta nói cha anh tên là gì đến từ… Aiya, lúc đó em còn tra cơ, bây giờ lại quên rồi… Nhà anh làm ăn rất lớn nhỉ, máy ảnh mà anh em làm người đại diện phát ngôn chẳng phải là gia sản nhà anh sao?”

“Không có liên quan gì đến tôi.” Lý Huyền lạnh mặt nói.

“Chậc chậc.” Rõ ràng là Dương Nhứ không nghe vào, vừa ăn vừa hỏi anh: “Nhà anh giàu như vậy, cậu lớn như anh chạy đến chỗ anh em làm trợ lý làm gì?… À, đợi chút…” Cậu ta nói được một nửa thì dừng lại, một nửa quả lựu vẫn cầm trong tay, sắc mặt nhìn có chút hài hước: “Chắc không phải anh nhắm tới việc bao nuôi anh ấy đó chứ!”

“Nói linh tinh gì đó!”

Dương Nhứ rất nghi ngờ nhìn anh một cái.

Lý Huyền không tự nhiên mà hắng giọng, khàn giọng nói: “Hôm nay cậu qua đây làm gì?”

“Thay anh em đến thăm anh đấy, anh ấy không tự tới được.”

“Cậu ấy làm sao?” Nghe vậy trong lòng Lý Huyền trầm xuống, vốn dĩ đang nửa dựa vào giường, bất giác ngồi thẳng dậy: “Không phải nói bị thương không nặng sao?”

“Thì không nặng.” Dương Nhứ không sao nói rõ được, phản ứng một lúc: “Haizz, không phải. Anh ấy trốn thợ săn ảnh fan cuồng… Xảy ra tai nạn trên đường, lúc được đưa đến đây đã lên tin tức rồi, đoán chừng fan đều biết anh ấy nhập viện ở đây. Bây giờ không biết trong bệnh viện đã lẫn vào bao nhiêu fan cuồng, lần trước không phải anh ấy đến thăm anh, lúc về vừa đi đến cửa, hàng chục người đã lao đến sao. Máy ảnh nhắm vào lia lịa, suýt chút nữa làm miệng vết thương nứt ra rồi.”

Dương Nhứ càng nói càng tức giận, mạnh mẽ cắn một miếng lựu như đang trút giận, nước hoa quả suýt chút nữa bắn tung toé lên tay Lý Huyền: “Bảo vệ bệnh viện đều đến, hành hạ hơn một tiếng đồng hồ, những bệnh nhân khác cũng có ý kiến. Bây giờ còn không biết có bao nhiêu fan cuồng trốn trong bệnh viện, hôm qua vậy mà còn có một người muốn trèo qua cửa sổ… Cậu ta là người nhện à!… Có điều cũng không phải chưa từng gặp fan cực đoan hơn, cho dù tính tình anh em tốt, đều phải đưa hết đến đồn cảnh sát, tống hết vào tù cho em!”

“Tính tình cậu ấy tốt, nhưng công ty các cậu cũng không làm gì sao?” Lý Huyền chau mày: “Trương Chí Hoa đâu?”

Dương Nhứ ngây ra, Lý Huyền mãnh liệt ý thức được sự thất thố của mình, dứt khoát đánh đòn phủ đầu: “Hỏi cậu đấy.”

“Có phản ứng, bây giờ có lẽ Trương Chí Hoa sợ anh em rồi, công ty cử thêm bốn vệ sĩ thay phiên nhau đứng gác ở cửa phòng bệnh.” Nhưng Nhứ vẫn là có chút kỳ quái mà nhìn anh: “À, Lý Huyền. Thời gian trước anh không nói không rằng, nhìn qua thì tính tình còn tốt hơn cả anh em, hôm nay sao lại cáu lên vậy… Không phải anh bị đụng đến hỏng đầu chứ…”

Lý Huyền hít thở một hơi, nhắc nhở bản thân không được mắng người.

Dương Nhứ thật sự không có ý châm chọc, nói xong thì vỗ đùi, giống như có phát hiện quan trọng: “Ồ, đúng rồi, suýt chút nữa thì quên, anh chính là bị đụng vào đầu còn gì.” Giọng điệu nghe ra vậy mà còn rất vui mừng.

“… Tóm lại bây giờ anh em không tiện qua đây, lại nghe nói anh giở trò không dưỡng bệnh, còn ồn ào muốn xuất viện, bảo em qua đây khuyên anh.”

Lý Huyền đỡ thái dương, liếm liếm răng hàm: “Tôi không ồn ào.”

“Dù sao chính là ý này.” Cuối cùng Dương Nhứ cũng ăn xong quả lựu: “Anh ấy không tiện qua đây, anh dưỡng bệnh tốt rồi thì có thể qua thăm anh ấy. Mấy ngày này thì thôi đi, bây giờ anh ấy chỉ mong sao anh ngày ngày nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, trước hết anh đừng cử động linh tinh, dù sao cũng đừng làm gì. Anh em sắp lo lắng đến chết rồi.”

“Cậu ấy rất lo lắng cho tôi?” Lý Huyền nhẹ giọng hỏi một câu.

“Aiya, nhìn biểu cảm của anh kìa, anh nghĩ đẹp lắm.” Dương Nhứ mắt trợn trắng: “Vô cùng lo lắng, thời gian trước anh ấy còn rất có tinh thần, bây giờ lại buồn như Lâm Đại Ngọc rồi.”

“Tinh thần của cậu ấy không tốt?” Lý Huyền nhăn mày.

“Anh mới tinh thần không tốt!”

“Tôi nói cảm xúc.” Lý Huyền thở dài.

“Ồ.” Dương Nhứ xoa xoa cằm: “Cũng không hẳn. Thực ra thời gian trước anh ấy vô cùng hứng khởi, giống như biến thành người khác vậy… Bây giờ là trạng thái bình thường? Chủ yếu vẫn là lo lắng cho anh đến sầu. Đợi anh nghỉ ngơi khoẻ rồi, hai người thân thiết trở lại, nói không chừng anh ấy sẽ tốt lên thôi… Vốn dĩ em không sao thích anh được. Nhưng nếu như anh em vui vẻ khi ở cùng anh thì em cũng sẽ vui mừng.”

Tuy mạch não Dương Nhứ đơn giản nhưng lại lạc quan. Lý Huyền lại biết đã không giống rồi, mím mím môi, hiếm khi không tiếp được lời. Dương Nhứ không chú ý đến sự im lặng của anh, khen rằng lựu rất ngọt, vui vẻ ăn thêm một quả, Lý Huyền dứt khoát để cậu ta mang hết đi.

“Vậy em về đây, một lúc nữa anh em cũng sắp ăn cơm rồi… Hôm nay có lẽ dì sẽ hầm canh bồ câu cho anh ấy, anh ăn không, em mang một phần sang cho.”

“Không cần.”

“Cũng đúng, chắc chắn nhà anh đã sắp xếp người giúp việc cho anh rồi.” Biểu cảm Dương Nhứ kiểu em sớm đã đoán được rồi: “Hôm đó anh em gọi người mang bữa ăn dinh dưỡng đến cho anh, em bèn khuyên anh ấy như vậy… Tóm lại anh đừng làm gì, mau chóng nghỉ ngơi cho khoẻ. Qua hai ngày nữa bác sĩ cho phép anh đi lại thì anh đến thăm anh ấy đi. Phòng bệnh ở đầu kia hành lang.”

“Được.” Một lúc lâu sau, Lý Huyền ừm một tiếng: “Cậu chú ý đến cảm xúc của cậu ấy, có chuyện gì thì nói với tôi.”

Lời thì nói như vậy, nhưng thật sự nhìn thấy Thịnh Mẫn lại đã là chuyện của một tuần sau.

Một tuần này, trái lại có tin tức mới truyền đến, liên quan đến Tần Chính Thần.

Nhiều tấm ảnh bất nhã của anh ta bị lưu truyền trên mạng, công ty Kinh Tế rất nhanh đã đưa ra công văn chấm dứt hợp đồng. Đây chỉ là bề nổi, ngoài ra còn có chút chuyện bát quái, nói anh ta còn ở trong phòng ICU đã bị bệnh viện đuổi, vậy mà thành phố N lại không có một bệnh viện nào dám tiếp nhận.

Đối phương rõ ràng là cố ý, không sợ khiến sự việc ồn ào hơn. Tin tức xôn xao, độ nóng dường như đã đè bẹp vụ tai nạn xe của Thịnh Mẫn. Rốt cuộc vì sao Tần Chính Thần nhập viện đã trở thành một chuyện không quan trọng.

Tần Chính Thần lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sợ rằng chưa từng nhận được sự chú ý cao như vậy, chỉ là sớm đã không biết tung tích đương sự ở đâu rồi.

Có người nói anh ta ra nước ngoài chữa bệnh, cũng có người phản bác, sợ rằng tiền bồi thường cho công ty và bên nhãn hàng còn không đủ, anh ta sao có thể ra nước ngoài được chứ. Chỉ là so sánh với việc tìm hiểu xem nhân vật chính trong bức ảnh bất nhã là ai thì tung tích của Tần Chính Thần trái lại không quan trọng.

Lý Huyền biết ai đã ra tay, phần lớn ảnh trong điện thoại của Tần Chính Thần đều bị Khỉ Ốm gửi đến phòng làm việc của anh vợ phó tổng giám đốc trang web video đó. Vị phó tổng giám đốc này dựa vào nhà vợ mà lập nghiệp, cha vợ mất rồi, mấy người anh trai của vợ lại rất có bản lĩnh. Em gái nhỏ duy nhất trong nhà chịu sự sỉ nhục như vậy, luôn có người ra mặt cho.

Trang web video đó dường như tuyên bố tin tức vị phó tổng đốc rời chức cùng một lúc. Chỉ là người không biết nội tình thì sẽ không liên hệ hai chuyện này với nhau.

“Họ quen biết đúng không, không phải là một đôi sao?”

“Vậy sao? Tôi không biết, vốn dĩ chưa từng nghe nói đến người này, nhưng phim của Thịnh Mẫn thì từng xem rồi…”

“Nhỏ tiếng thôi… Tôi cũng không biết, vẫn là nghe cô tôi nói…”

Lúc hai y tá thay thuốc, bưng khay đi ra ngoài, vừa nhìn trộm Thịnh Mẫn vừa không kìm được mà nhỏ tiếng bàn luận.

“Kết thúc chưa?” Đợi y tá đóng cửa, đột nhiên Thịnh Mẫn nói.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra rất nhiều bệnh nhân tắm nắng trong vườn hoa bệnh viện, còn có trẻ con đang nô đùa vui chơi, tốp năm tốp ba, ở trên lầu cũng nghe thấy tiếng cười đùa bên dưới.

“Cái gì?” Lý Huyền ngẩn người, hiểu ra điều Thịnh Mẫn hỏi là câu nói chưa nói xong lần trước. Anh mím môi, giọng nói có chút cứng nhắc: “Kết thúc rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Thịnh Mẫn nhẹ ừm một tiếng, một lúc sau cầm bình trà hoa trên bàn, rót một cốc trà sâm táo đỏ. Cúi đầu nhấp một ngụm, đột nhiên nói: “Tần Chính Thần đến nước Đức rồi. Bác sĩ bên đó nói, nếu tiếp tục phục hồi chức năng thì hai ba năm nữa có lẽ còn có thể đứng dậy được.”

“Cậu đưa anh ta đi?” Thật ra Lý Huyền không muốn nói về vấn đề này với Thịnh Mẫn, nghe vậy nhíu mày.

Thịnh Mẫn lắc đầu: “Trước khi anh ta vào giới đã có một người bạn gái… Mấy năm nay, có lẽ Tần Chính Thần tích góp được không ít, bồi thường các thứ xong vẫn còn dư một ít. Chỉ là trên visa có chút phiền phức. Anh ta không có cách nào ở lại trong nước, cô gái kia biết quan hệ trước đây của chúng tôi không tồi, đi đến bước đường cùng tìm tôi, tôi đã nhờ người xử lý rồi. Mấy ngày trước đã bay đến nơi, cô gái đó cũng qua đó chăm sóc anh ta.”

Lý Huyền không rõ ý vị cười cười: “Vẫn còn người ngốc đến mức đấy.”

“Lúc hoạn nạn mới biết chân tình, không phải ngốc.” Thịnh Mẫn nhấp nhấp môi: “Họ là thanh mai trúc mã nhiều năm, vốn dĩ sắp kết hôn rồi. Người nhà cô gái chê anh ta nghèo, không có tương lai, bảo họ chia tay. Tần Chính Thần mới tiến vào giới giải trí thử sức. Kết quả là một hai năm vẫn không làm nên trò trống gì… “Hái trăng” lại là quản lý kiểu khép kín, sau khi thành lập đoàn đội, mới biết đối phương đã kết hôn trong thời gian diễn ra cuộc thi, vốn dĩ Tần Chính Thần còn cho tôi xem ảnh của cô gái đó… Sau khi kết hôn, chồng cô ta luôn bạo hành cô ta, đầu năm nay, Tần Chính Thần mới tìm luật sư giúp cô ta ly hôn, cho cô ta tiền trang trải cuộc sống, sau đó không liên lạc nữa… Cô ta nghe tin anh ta xảy ra chuyện, mới lại đến tìm anh ta.”

“Bạn gái của anh ta tự nói với cậu?” Lý Huyền nâng mắt: “Xem ra đều biết cậu mềm lòng, loại người nào cũng đều giúp.”

“Anh ta biến thành như vậy, đều là tại tôi…”

Lý Huyền dường như lập tức ngắt lời cậu: “Tôi sớm đã nói không liên quan gì đến cậu.”

Câu nói quen thuộc, Lý Huyền thốt ra, giọng nói vừa dứt, lại không tự nhiên mà đứng dậy, cụp mắt, miệng mím thành một đường mỏng.

“Con người đều có rất nhiều mặt.” Thịnh Mẫn lại thở dài: “Rất nhiều chuyện vừa mới bắt đầu xuất phát điểm có lẽ không tệ như vậy, chỉ là sau đó đi sai hướng rồi, không trở lại được nữa. Nếu lúc ban đầu anh ta không tranh giành, có lẽ đã sớm lấy vợ sinh con, sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ.”

“Cậu không cần phải nói với tôi những điều này.” Lý Huyền nói: “Tóm lại việc tôi cũng đã làm rồi, anh ta bị rớt thành dạng gì đều là anh ta đáng đời.”

Thịnh Mẫn không nói gì, qua một lúc, cuối cùng Lý Huyền giương mắt lên nhìn cậu: “Cậu đang trách tôi sao?”

Giọng điệu của tôi bình tĩnh nhưng không biết từ lúc nào bàn tay lại hơi nắm chặt.

“Lý Huyền.” Thịnh Mẫn lắc đầu, khẽ gọi tên anh: “Anh thật sự không rõ sao? Tôi sẽ không vì người khác mà trách anh, vĩnh viễn sẽ không.”

Đáp án nằm ngoài dự liệu này khiến Lý Huyền ngẩn người, trong chốc lát chỉ cảm thấy chân tay luống cuống, vậy mà lại không biết nên phản ứng như nào. Thịnh Mẫn lại giống như không phát hiện ra, giọng nói vang lên trong phút chốc: “Tôi chỉ là cảm thấy, có lẽ anh cũng không ngờ tới sự việc lại ồn ào thành dạng này. Tôi nói với anh rồi, sự việc đã qua đi, tránh cho anh sau này nhớ lại còn canh cánh trong lòng.”

“Không thể nào.” Lý Huyền kiên quyết phủ định: “Tôi nói lại lần nữa, là anh ta đáng đời.”

“Vậy thì là tôi muốn nói.” Thịnh Mẫn cũng không phản bác, khẽ thở dài: “Tóm lại là kết thúc rồi, sau này anh… Sau này anh đừng kích động như vậy.”

Sau khi trà hoa nguội, rất nhanh lại bắt đầu tự động thêm nhiệt, ùng ục ùng ục sủi bọt, một mùi thơm ngọt ngào toả ra.

“Cậu chỉ muốn nói với tôi chuyện về người khác?” Một lúc lâu sau, Lý Huyền rầu rĩ hỏi.

“Anh muốn nói gì?” Thịnh Mẫn cúi đầu uống nước, lông mi che khuất đôi mắt, ánh mắt khó phân biệt.

Vẻ mặt Lý Huyền trì trệ, anh vô thức liếm môi, hiếm khi do dự.

“Khi nào xuất viện?” Sự yên tĩnh trong căn phòng kéo dài rất lâu, vẫn là Thịnh Mẫn lên tiếng trước.

“Chắc là thứ hai tuần sau.” Lý Huyền ho khan rồi hỏi lại cậu, “Còn cậu thì sao?”

“Sáng mai.”

“Đều ổn cả chứ?”

“Bác sĩ nói ổn rồi.”

Lý Huyền ừm một tiếng, nghĩ một lát rồi hỏi cậu: “Vậy mấy ngày nay tâm trạng của cậu thế nào, ý của tôi là, cơ thể hoán đổi trở lại rồi, cậu sẽ lại… Dương Nhứ nói, gần đây cậu buồn rầu không vui…”

Hiếm khi anh ấp úng, Thịnh Mẫn đều nghe hiểu rồi.

“Không có chuyện gì, đều rất tốt. Cũng uống thuốc đúng giờ. Hai ngày trước tôi còn đi khám bác sĩ tâm lý, cũng nói không có việc gì.”

“Vậy thì tốt.”

“Anh không cần lo cho tôi.” Thịnh Mẫn uống hết cốc trà mới nói: “Tôi mới nhận một bộ phim, tuần sau phải đọc kịch bản. Khai máy cũng là đầu tháng sau, sau khi xuất viện, tôi phải đến nơi khác rồi.”

“Gấp vậy sao.” Lý Huyền ngạc nhiên chau mày.

“Rất lâu trước đây đã từng tìm tôi, chỉ là tôi luôn nói rằng đang suy nghĩ, không nhận, cũng kéo dài rất lâu rồi. Cho nên…”

Thịnh Mẫn dừng một lúc, nụ cười trên mặt mà anh vẫn luôn cố gắng duy trì đã biến mất lúc nào không biết. Không hiểu vì sao, điều này khiến Lý Huyền có chút hồi hộp với những điều tiếp theo cậu nói.

“Cho nên nếu anh quay về lấy đồ, có lẽ tôi sẽ không ở nhà. Anh có chìa khoá, tự vào lấy là được. Nếu tạm thời không có thời gian cũng không sao. Anh có thể tiếp tục ở đó… Khoảng thời gian này, chúng ta đã sống rất vui vẻ.” Cậu cười cười, rất chân thành mà nhìn Lý Huyền: “Cảm ơn anh.”

Không có gương, Lý Huyền không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nhưng anh biết chắc chắn không tốt đẹp gì. Toàn thân đều đang cứng nhắc.

“Đây chính là điều cậu muốn nói với tôi?” Anh khô khan lên tiếng: “Cậu nói, chúng ta yên tĩnh một thời gian… Đây là đáp án sau khi yên tĩnh của cậu?”

Ngón tay Thịnh mẫn quấn lấy tua rua ở sofa, đầu ngón tay vì thiếu máu nên có chút nhợt nhạt. Sự bình tĩnh vừa rồi chỉ là một lớp sa mỏng, một câu nói của Lý Huyền đã có thể dễ dàng xuyên qua. Cậu lắc đầu, một lúc sau thở dài: “Đây là đáp án của anh.”

Lúc này, một nỗi buồn không thể giải thích được và sự trống trải vô cùng lớn bao trùm lấy Lý Huyền. Nhưng anh nhận ra bản thân không có đường nào phản bác. Chỉ là đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Sáu, từ khi anh gặp được Thịnh Mẫn ở bến xe đến nay chỉ có năm mươi mốt ngày. Thì ra chỉ là một khoảng thời gian ngắn như vậy.

“Vậy cậu thì sao?” Lý Huyền mạnh mẽ ngẩng đầu, trong giọng nói có sự yếu ớt mà bản thân anh không phát hiện ra, giống như thiếu dưỡng khí, hơi thở trở nên gấp gáp: “Thịnh Mẫn, cậu muốn làm gì? Cậu nói với tôi.”

Thịnh Mẫn sững sờ nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh lại giống như bị bỏng mà tránh đi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sự im lặng giữa hai người kéo dài, lại khiến tiếng cười đùa dưới lầu càng thêm rõ ràng. Đám trẻ con nô đùa không biết tìm đâu ra một tấm lưới, cậu đuổi tôi chạy mà bắt bướm trong vườn hoa.

Không biết vì sao, Thịnh Mẫn nhớ tới trước đây đã từng thấy trong kịch bản nào đó, nói rằng trên thế giới tổng cộng có mười bảy nghìn loài bướm.

Rốt cuộc là con nào đó trong số chúng đã đập đôi cánh, khiến họ gặp đối phương?

Đương nhiên cậu có thể nói, chỉ cần cậu lên tiếng nói cần, bất cứ thứ gì, tất cả mọi thứ, Lý Huyền đều sẽ đồng ý với cậu. Chính vì hiểu rõ điều này, giây phút này Thịnh Mẫn mới không có cách nào nói ra một chữ. Cậu không muốn anh có chút nào do dự hoặc không tình nguyện.

Họ nên là những người xa lạ, như hai dòng chảy song song, lại cứ vì lối rẽ của vận mệnh mới có thể giao thoa trong chốc lát. Nhưng vốn dĩ họ có những bến bờ khác nhau, cậu may mắn kéo anh lại được một khắc, nhưng không thể cũng không nên để dòng sông vì mình mà ngừng chảy.

Lý Huyền vẫn đang đợi câu trả lời của cậu.

“Anh nhớ lúc chúng ta mới quen, tôi đã từng nói gì với anh không?” Cuối cùng Thịnh Mẫn nhìn anh, vẻ mặt thẳng thắn vô tư, cố gắng cười: “Giữa chúng ta chỉ có một điều ngoài ý muốn, điều ngoài ý muốn không hề xuất hiện trong kế hoạch của bất kỳ ai. Bây giờ tất cả mọi thứ đều nên trở về với quỹ đạo của mình rồi, anh không cần phải vì một nốt nhạc đệm này mà làm những điều thay đổi căn bản chưa chuẩn bị tốt… Không khiến cuộc sống của anh rối loạn, chính là thứ tôi muốn.”

“Anh!” Dương Nhứ đẩy cửa bước vào: “Sao chỉ có anh? Không phải Lý Huyền vừa đến sao?”

Thịnh Mẫn quay lưng về phía cậu ta, lặng lẽ đứng bên cửa sổ.

“Đang nhìn gì vậy?” Dương Nhứ không thấy cậu trả lời, bước đến vỗ vai cậu.

Lúc này Thịnh Mẫn mới chú ý đến cậu ta: “Cậu tới rồi.”

“Đúng vậy, anh nhìn gì thế? Nhập tâm như vậy.” Dương Nhứ tò mò nhìn sang. Sắp đến thời gian ăn trưa, phần lớn bệnh nhân đều trở về phòng bệnh, chỉ thấy mấy đứa trẻ, cầm tấm lưới ủ rũ thất vọng đi ra khỏi vườn hoa: “Đang làm gì vậy?”

“Bướm bay mất rồi.” Thịnh Mẫn khẽ nói.

“Cái gì?” Dương Nhứ không hiểu gì cả, nắm nắm tóc, lại hỏi cậu: “Lý Huyền đâu? Anh ấy không ở đây ăn bữa trưa sao? Em còn lấy giúp anh ấy một phần.”

“Anh ấy…” Giọng nói của Thịnh Mẫn có chút hốt hoảng, đến mức Dương Nhứ phải tập trung tinh thần mới có thể nghe rõ: “Anh ấy sẽ không quay lại đâu.”