Để Tôi Được Gặp Em

Chương 52




“Quy định thi đấu của “Hái Trăng” là mỗi công ty sẽ đưa một nhóm từ năm đến bảy người đến dự thi. Trước kia công ty chúng tôi vẫn luôn ký hợp đồng với diễn viên, không có idol. Lúc ấy tổng giám đốc Trương muốn điều chỉnh hình thức, định tuyển năm thực tập sinh tạo thành một nhóm tham gia, nhưng không đủ người. Tôi vốn quay một bộ phim web drama, đang quay được một nửa, nhà đầu tư bỏ chạy, không có tài chính, đoàn phim giải tán. Cho nên tôi bị kéo vào cho đủ số lượng.”

Thịnh Mẫn buông lỏng tay anh ra, rót cho mình một ly nước, Lý Huyền đưa lưng về phía cậu, đứng bất động ở đó.

“Từ lúc tôi năm tuổi đã bắt đầu đóng phim, chưa từng học hát nhảy. Lúc công ty nói tôi phải tham gia cuộc thi này thì chỉ còn chín ngày nữa đến thời hạn. Không thể nào được huấn luyện chuyên nghiệp, tôi chỉ miễn cưỡng học xong hai bài nhảy.”

Nhưng khác với hiện tại, quy tắc năm đó coi trọng sự đoàn kết và mức độ ăn ý trong nhóm lên hàng đầu. Yêu cầu trong mười hai trận đấu, có ba vòng không được xáo trộn nhóm vốn có, nếu bị loại thì tất cả người của công ty đó sẽ cùng ra về. Ngoại trừ Thịnh Mẫn, bốn người còn lại đang là thực tập sinh của những công ty khác được tìm đến ký hợp đồng, ít nhiều cũng có năng lực hát và nhảy. Mà Thịnh Mẫn lại không biết gì cả, lúc đầu hoàn toàn theo không kịp, đồng đội luôn cảm thấy cậu ảnh hưởng đến tiến độ, sau đó lại lo lắng cậu liên lụy cả nhóm bị loại, thậm chí không thể vượt qua ba vòng đầu tiên. Dần dần có mấy lời oán trách.

Lúc ấy Thịnh Mẫn chỉ có khuôn mặt đẹp trai, hát nhảy quá tệ, tính cách lại quá dịu dàng, không giành ống kính, cũng không có bối cảnh. Lúc trước quay phim có chất lượng quá kém, cũng không thể tích lũy cho cậu nhìn fan. Giới giải trí luôn đạp dưới luồn trên, cho dù hỏi ý kiến của người hướng dẫn, cũng rất khó nhận được nhiều lời khuyên.

Thịnh Mẫn không muốn liên lụy đến đồng đội, hơn nữa lúc ấy thù lao đóng phim của hai bộ phim trước đó vẫn chưa nhận được, sắp không có tiền chi tiêu. Nhưng tham gia “Hái Trăng” thì công ty sẽ trả lương, cho nên cậu cũng muốn kéo dài thêm một thời gian. Mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện, buổi tối người khác đi ngủ, cậu lại tập luyện thêm vũ đạo. Lúc đó cậu gặp được Tần Chính Thần.

“Chắc anh cũng nghe nói trước khi anh ta tham gia cuộc thi thì vốn là một thầy vũ đạo. Khi đó đã giúp tôi rất nhiều…” Thịnh Mẫn uống nước: “Tôi rất biết ơn anh ta.”

Bởi vì biết ơn, cho nên nửa phần sau cuộc thi, một đám tuyển thủ bị loại, thời lượng của Thịnh Mẫn dần tăng lên, nhờ vào một vòng thi đấu, cậu có tạo hình phù hợp, càng nhiều người chú ý đến khuôn mặt của cậu hơn, cũng có thể thành công bước vào vòng trong. Cậu cũng cho phép Tần Chính Thần ké vào ống kính, tuy rằng phản cảm, nhưng vẫn cam chịu cho anh ta xào CP cho đến sau khi ra mắt.

Cho dù danh tiếng của bọn họ cách xa, nếu thật sự muốn lăng xê, cho dù bất cứ đồng đội nào cũng là đối tượng hợp tác tốt hơn Tần Chính Thần.

Tần Chính Thần là thành viên của nhóm, ngoại trừ vũ đạo thì không có quá nhiều ưu thế. Nhưng lại không thích sân khấu, sau khi thuận lợi ra mắt, đa số mọi người vẫn muốn chuyển sang con đường diễn viên, ưu thế duy nhất cũng vứt bỏ.

Anh ta vốn có fan ít nhất, các thành viên khác phát triển tốt hơn anh ta. Anh ta dần nôn nóng, vì thế bực bội, bước vào vòng tròn xấu xa. Thịnh Mẫn muốn giúp anh ta, lúc đó vẫn chưa không đứng vững gót chân, có thể chia tài nguyên cho anh ta cũng có hạn. Tần Chính Thần quyết định muốn tìm đường cho mình, cuối cùng tìm một con đường tắt.

Lúc đầu Thịnh Mẫn đã khuyên anh ta, cũng nhấn mạnh mặt lợi và mặt hại. Nhưng anh ta nếm được quả ngon ngọt, làm gì có thể từ bỏ, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.

Buổi tối hôm đó cậu nhận được điện thoại của Tần Chính Thần, bọn họ đã lâu không có liên lạc, Thịnh Mẫn cảm thấy anh ta không đúng lắm. Nhưng anh ta khóc lóc thê thảm như vậy, cứ lặp đi lặp lại nói lúc trước làm sai, nên sớm nghe lời khuyên của Thịnh Mẫn. Trong lời nói tràn đầy tiêu cực, cuối cùng Thịnh Mẫn vẫn đi, thậm chí trên đường còn suy nghĩ phim mới của mình còn có một vai phụ có phần diễn khá nhiều, nếu Tần Chính Thần đồng ý, cậu có thể thử đề cử anh ta.

Cậu cũng không phải chưa từng nghi ngờ, cho nên gọi điện thoại Dương Nhứ, nhưng Dương Nhứ đã ngủ rồi. Cậu không muốn nghi ngờ bạn bè, cũng lo lắng đi trễ, Tần Chính Thần sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn. Cậu suy nghĩ cho danh dự của đối phương, càng không thông báo cho những người khác, cuối cùng chỉ có thể một mình đi trước.

“Anh cũng biết chuyện sau đó rồi.” Thịnh Mẫn đặt ly xuống, đi đến trước mặt Lý Huyền, nhẹ nhàng tách lòng bàn tay nắm chặt của anh: “Chính là như vậy.”

Lý Huyền nhìn đôi mắt trong veo của Thịnh Mẫn, rất muốn hỏi cậu, cậu biết ơn Tần Chính Thần nên bằng lòng giúp anh ta, nhưng nếu không phải dùng cậu lăng xê, Tần Chính Thần có thể ra mắt sao?

Đêm ra mắt, hơn nửa số phiếu của Tần Chính Thần đều là công lao của fan CP, mà số lượng phiếu của fan Thịnh Mẫn vượt xa fan CP, thậm chí nhiều lần dính chặt không thể tách rời tên vô dụng, không thể nghi ngờ cậu bị hút máu.

Lúc đầu Tần Chính Thần đồng ý dạy cho cậu, thật sự xuất phát từ lòng tốt sao? Hay là biết dáng dấp của mình không có sức cạnh tranh trong nhóm, muốn mượn nhan sắc của Thịnh Mẫn đánh cược một lần. Có lẽ không chỉ thể hiện lòng tốt với một người, cho dù thua cũng không có tổn thất, nhưng nếu có một người thành công, anh ta có thể ra mắt.

Nhưng tiếp tục hỏi vấn đề này cũng không có ý nghĩa. Lý Huyền cười tự giễu. Bởi vì Thịnh Mẫn biết rõ, chuyện gì cũng biết, nhưng không muốn suy nghĩ xấu về người khác. Hoặc là cảm thấy không quan trọng, người khác là người khác, cậu là cậu.

Có lẽ không chỉ là Dương Nhứ, Trương Chí Hoa, ngay cả Tần Chính Thần cũng hiểu lầm Thịnh Mẫn thật sự có ý với anh ta. Dù sao kết cỏ ngậm vành có vẻ giống như trò cười. Nếu không có tình yêu, ai lại có thể nhường ra nhiều lợi ích như vậy chỉ vì một chút lòng tốt ban đầu.

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Lý Huyền muốn nói với Thịnh Mẫn, cậu không thể như vậy, cậu không thể không có nguyên tắc đối xử tốt với tất cả mọi người.

Nhưng anh không nói nên lời, bởi vì Thịnh Mẫn là người như vậy.

Bởi vì Dương Nhứ cho cậu một ly nước lúc cậu bị cảm ứng mà cho Dương Nhứ một công việc, cho dù mình thiếu tiền; bởi vì Trương San ký hợp đồng với cậu, cho nên chịu đựng Trương Chí Hoa lười làm việc nhiều năm như vậy; thậm chí mẹ và em trai của cậu, bởi vì cậu nhớ đến tình thân nên làm cây rụng tiền nhiều năm qua.

“Nói xong chưa?” Lý Huyền không biết giải thích cảm xúc này thế nào, tức giận hay là phiền muộn, lạnh lùng nói: “Cho nên?”

“Không phải hỏi tội gì cả, tôi không có ý trách anh.” Thịnh Mẫn hơi nhíu mày: “Nhưng vì sao anh không hỏi tôi, bàn bạc với tôi một chút?”

“Hỏi cậu? Bàn bạc với cậu? Cậu sẽ đồng ý sao?” Lý Huyền tự hỏi tự trả lời: “Sẽ không. Vậy thì không cần lãng phí thời gian.”

“Nhưng anh có suy nghĩ đến hậu quả hay không?”

“Tôi dám làm, sẽ không sợ bất cứ kẻ nào nghi ngờ tôi. “Lý Huyền cười châm chọc, dừng hai giây: “Sao vậy, hay là cậu muốn tố cáo tôi? Tình huống của chúng ta như vậy, chỉ sợ không tốt lắm. Nhưng nếu cậu muốn thì cứ việc đi.”

“Tôi không nói đến chuyện này.” Giọng Thịnh Mẫn rất bất đắc dĩ.

Thái độ nhẫn nhịn như vậy chọc giận Lý Huyền, anh cũng không nhượng bộ:” Vậy cậu có ý gì! Nói đi!”

“Phải, anh có thể thoát thân. Anh thông minh hơn người khác gấp mười lần, có chuyện gì mà anh không thể làm?” Dường như Thịnh Mẫn bị anh ép bức, trong mắt càng thêm áy náy: “Nhưng anh biết rõ, anh nhất định phải dùng cách này giải quyết vấn đề sao?”

“Vì sao không thể? Cậu cảm thấy tôi sẽ lo lắng vì chuyện này sao? Tôi nói cho cậu biết, sẽ không! Tôi không chủ động trêu chọc ai, nhưng mẹ nó, ai chọc tới tôi thì cũng đừng hòng rút lui an toàn! Cách của cậu là lấy ơn báo oán, không thể giải quyết được gì, đương nhiên không thể nào hiểu được. Tôi cũng không cần!”

“Anh không cần nhìn tôi như vậy.” Thịnh Mẫn nhíu mày lại.

Lý Huyền không muốn buông tha, đi tới vài bước, đến khi dồn Thịnh Mẫn lùi lại đến ngồi xuống ghế. Anh khom lưng, một tay chống lên ghế, nhìn vào đôi mắt của Thịnh Mẫn, một lúc sau mới cong môi cười: “Tôi sẽ không bàn bạc với cậu, bởi vì chuyện này không liên quan đến cậu. Không cần nghĩ rằng tôi làm vì cậu, không, đương nhiên không phải. Tôi muốn làm như vậy, tôi nhất định phải làm như vậy.”

“Anh cho rằng chuyện này đã kết thúc sao?” Lý Huyền nghiêng đầu dáng lên tai Thịnh Mẫn, hô hấp lộ vẻ hờ hững: “Sẽ sớm thôi. Nếu như cậu đau lòng.” Anh nhẹ nhàng gõ vào ngực Thịnh Mẫn: “Có đau không?”

Lý Huyền lùi lại phía sau đứng lên, không nhìn vẻ mặt Thịnh Mẫn, cũng không hề lưu luyến, xoay người rời đi.

“Lý Huyền!” Anh đi đến cửa, giọng Thịnh Mẫn vang lên.

Lý Huyền cũng không muốn để ý tới, nhưng tay đặt lên khóa cửa, vẫn không nhấn xuống.

“Cậu muốn nói gì?” Anh quay đầu đi. Anh cho rằng Thịnh Mẫn sẽ hỏi anh còn muốn làm gì, thậm chí trong đầu đã suy nghĩ mấy câu trả lời.

Nhưng một lúc sau Thịnh Mẫn mở miệng hỏi: “Lý Huyền, anh cứ suy nghĩ cho kỹ, thật sự không liên quan đến tôi sao? Ai nói không liên quan đến tôi, chuyện gì cũng không liên quan đến tôi sao?” Yết hầu của cậu di chuyển, khó khăn nói ra: “Anh thì sao?”

Thời gian giống như dừng lại, nhưng bóng cây ngoài cửa sổ vẫn lay động, ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu sáng xuống đất.

Hiệu ứng Tyndall, kiến thức cơ bản nhất về quang học. Lý Huyền suy nghĩ lung tung, sau đó anh lại nghĩ vừa rồi Thịnh Mẫn đang nói cái gì. Không trung giống như sinh ra mạng nhện rậm rạp bao trùm lấy anh, dường như trong lòng có thứ gì đó muốn lao ra. Đó là cái gì? Sẽ là cái gì? Anh vẫn luôn cố tình bỏ qua sao? Cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Thịnh Mẫn, tất cả suy nghĩ đều biến mất, chỉ còn lại vì sao cậu có vẻ khổ sở như vậy.

Lý Huyền lập tức chán nản, bởi vì khí thế vừa rồi của mình. Anh cần phải nói mấy lời, nhưng yết hầu nghẹn lại, không tìm ra được lời nào. Khẳng định, phủ nhận cũng không có.

Thịnh Mẫn cũng đang nhìn anh. Cậu nhìn vẻ mặt Lý Huyền lạnh nhạt dần dần trở nên mờ mịt, sau đó anh nhìn về phía mình, trong ánh mắt có vẻ luống cuống. Thịnh Mẫn bỗng nhiên hối hận. Cậu không muốn Lý Huyền như vậy, càng không nên biến thành như vậy bởi vì mình.

“Được rồi.” Suy nghĩ này giống như một cọng rơm đè lên cậu, Thịnh Mẫn hạ vai xuống: “Anh không cần suy nghĩ.”