Để Tôi Được Gặp Em

Chương 41




Dựa theo lịch trình, tiếp theo, tất cả khách mời phải cùng làm một bữa trưa. Nguyên liệu thì tổ chương trình đã chuẩn bị xong từ sớm, bởi vì việc ghi hình ngày mai thực tế chỉ có nửa ngày nên dùng để quay bù cho cảnh đi chợ mua đồ, hậu kỳ sẽ biên tập lại, đổi trắng thay đen.

Nguyên liệu chuẩn bị trái lại không hề có ý làm khó khách mời hết sức. Tôm, sò điệp, hàu và một con cá mú nặng bốn cân… Coi như là đồ hải sản dễ xử lý. Ngoài ra bất ngờ là tài nấu ăn của Ngu Phức Anh không tồi, quá trình nấu cơm, vậy mà miễn cưỡng được coi là phần chân thực nhất của chương trình thực tế.

“Lúc nãy Vương Nhiên tìm cậu nói gì vậy? Nghe nói hai người cãi nhau?”

Bình thường quả thực mười ngón tay Lý Huyền không dính nước, biết nấu mỳ tôm đối với anh là đủ dùng rồi. Nhưng camera đang quay, không thể để sau khi phát sóng Thịnh Mẫn mang tiếng lười biếng bèn mạnh dạn nhận một chậu tôm nhỏ nhặt chỉ tôm.

Vừa xử lý được hai con, Liễu Ẩn Dĩnh thần bí bước tới, cô ấy cũng là khách mời của kỳ này, xuất thân là thần tượng thiếu nữ, lớn hơn Thịnh Mẫn vài tuổi, nhưng luôn đi theo con đường của thiếu nữ tràn đầy sức sống. Có điều quả thật tính cách con người cô ấy hoạt bát, mặt vốn nhỏ nhưng rất hài hoà. Tắt mic của mình, lại nhanh chóng tắt cả cái trước mặt Lý Huyền, khuôn mặt hóng chuyện hỏi anh.

Bây giờ Lý Huyền biết tin đồn rằng anh mắng Trương Chí Hoa trong phòng hoá trang đã lên men như thế nào rồi.    

“Không có gì.” Anh tránh sang bên cạnh một chút: “Sao cậu không hỏi anh ta?”

“Tôi mới không thèm hỏi anh ta.” Liễu Ẩn Dĩnh cũng coi như là một nửa thần tượng nhí, quen với Thịnh Mẫn từ nhỏ. Tuy rằng sau này mỗi người tự có sự phát triển riêng, tiếp xúc cũng không nhiều nhưng vẫn thân thiết hơn những mối quan hệ bèo nước gặp nhau. Lúc nói chuyện mang theo một chút quen thuộc vốn có: “Cậu đừng để ý đến anh ta, tên khốn kiếp có thể khiến người khác phát điên.”

Trước đó Thịnh Mẫn đã kể cho Lý Huyền về tình bạn của hai người. Lý Huyền không thể trực tiếp đuổi người nên gật đầu một cái cho có, không tỏ thái độ nhiều. Liễu Ẩn Dĩnh lại tự mình bắt chuyện, chẳng qua là Vương Nhiên bị anh chọc tức tới mức chửi gà mắng chó trong lều. Chưa nói được mấy câu thì PD quay cùng đã đi lên nhắc nhở hai người rồi.

“Hai vị, vẫn là nên bật mic, nếu không không có cách nào thu âm, cũng không dễ quay.”

“Chị đợi một chút.” Liễu Ẩn Dĩnh cười hi hi làm nũng: “Đợi chút rồi mở, không thiếu chút tư liệu này đâu. Để tôi nói chuyện vài câu với Thịnh Mẫn đi, chúng tôi rất lâu chưa gặp nhau rồi, mười phút, chỉ mười phút thôi.”        

Cô ấy làm một động tác cầu xin, thái độ vô cùng tốt. PD quay cùng có chút bị làm khó nói vậy phiền nhanh một chút, rồi tạm thời đi rồi.

“Cậu muốn nói gì? Quay xong rồi nói tiếp.” Thịnh Mẫn quen biết cô ấy, nhưng quả thật Lý Huyền là lần đầu gặp. Nếu không phải cô ấy chủ động chạy qua, thật ra không phải rất muốn nói chuyện.

“Vậy không được! Cậu không biết sao? Hóng chuyện mà không nói hết trong một lần là vi phạm pháp luật! Tiểu Mẫn, cậu sao thế này, hôm nay thật lạnh lùng.” Liễu Ẩn Dĩnh giả vờ trách móc anh, ngay sau đó lập tức bật cười hi hi: “Có điều khuôn mặt lạnh lùng của người đẹp cũng dễ nhìn.”

Rốt cuộc là cô gái trẻ, diễn trò nhưng không khiến người khác chán ghét, nhưng quả thật Lý Huyền cũng không có kiên nhẫn chịu đựng, im lặng tiếp tục xử lý chỉ tôm. Tôm tươi khó nhặt hơn so với đã nấu chín, một con tôm mà anh phải nhặt mấy lần. Liễu Ẩn Dĩnh ở bên cạnh bắt chước lại biểu cảm dáng vẻ của Vương Nhiên một lượt từ đầu đến cuối. Thỉnh thoảng Lý Huyền ậm ừ hai tiếng, giả vờ đang nghe, thực tế thì tâm hồn đã sớm bay xa tám trăm dặm rồi. Xử lý xong chậu tôm nhỏ, trong lúc rảnh rỗi đổi đĩa, anh vô thức nhìn một cái xem Thịnh Mẫn ở đâu.

Ngược lại lần này không đi xa nữa, vẫn ngồi dưới ô che nắng như cũ, hình như trong tay cầm quyển sách, cúi đầu xem.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Liễu Ẩn Dĩnh một hơi kể xong chuyện, khô cả miệng, uống hơn nửa cốc nước, thấy Lý Huyền không biết lơ đãng nhìn chằm chằm vào đâu, lại gọi anh: “Thịnh Mẫn?”

“Không có gì. Cậu nói xong rồi?”

“Giống như đang mong chờ tôi nói xong vậy.” Cô ấy bĩu môi, nhìn theo hướng lúc nãy Lý Huyền nhìn: “À, đúng rồi. Hôm nay cậu đến tôi đã muốn hỏi rồi. Đó rốt cuộc là trợ lý của cậu hay là nghệ sĩ công ty cậu mới ký? Thật là đẹp trai.”

“Trợ lý.” Lý Huyền thu lại ánh mắt.

“Dương Nhứ đâu? Bị cậu đuổi rồi?”

“Có việc khác rồi.”

“Tôi còn muốn nói, nếu cậu đuổi cậu ta rồi, có thể để cậu ta đến tìm tôi. Tôi cảm thấy Dương Nhứ rất đáng yêu… Có điều người này thật sự là trợ lý sao? Thực tập sinh mới đến của công ty chúng tôi còn không đẹp trai bằng anh ấy, hay là chút nữa tôi đi hỏi xem anh ấy đồng ý hay không, tôi đề cử. Đẹp trai như vậy mà đi làm trợ lý quá đáng tiếc rồi.”

“Anh ấy không đi.” Xử lý đến phần sau, động tác đã quen thuộc một chút, rất nhanh Lý Huyền đã làm xong chỗ tôm còn lại, tuy rằng vẫn làm tả tơi như cũ.

“Nào nào, không có ai ngăn cản con đường kiếm tiền của người khác như cậu.” Liễu Ẩn Dĩnh nói đùa: “Vậy tôi nghĩ cách đến công ty các cậu là được rồi, tôi cũng muốn có anh đẹp trai làm trợ lý.”

Lý Huyền không tiếp lời, để tôm sang bên cạnh, lấy cá mú đã được làm ra từ trong thùng nước. Anh không biết xử lý, đại khái biết sau khi rửa có lẽ là chặt ra trước nên lại tìm một con dao phay.

“Này.” Tuy rằng Liễu Ẩn Dĩnh luôn nói chuyện, nhưng cũng không hề nhàn rỗi, thấy anh nhặt chỉ tôm xong rồi, chủ động cầm đến vòi nước rửa, lại thích thú bừng bừng hỏi: “Trợ lý mới của cậu tên là gì? Có bạn gái không?”

Con dao trong tay Lý Huyền chặt xuống, con cá tách làm hai nửa. Sức lực quá lớn, một nửa trong đó bị đẩy ra xa nửa mét.

“Tiểu Mẫn cậu trừng tôi?” Liễu Ẩn Dĩnh trừng mắt lớn.

“Không có. Cậu nhìn nhầm rồi.” Khuôn mặt Lý Huyền lạnh lùng rút dao ra khỏi thớt: “Cậu vừa nói gì… Bạn gái đúng không? Sao? Cậu có hứng thú à.”

“Sao tôi dám? Cậu đừng nói linh tinh.” Liễu Ẩn Dĩnh nói khoa trương: “Thiếu nữ tràn đầy sức sống không thể yêu đương, người đại diện của tôi mà nghe thấy sẽ giết tôi mất… Nhưng làm quen một chút cũng không sao. Cho nên rốt cuộc có hay không?”

Cô ấy vốn là thành phần hay nói đùa, Lý Huyền rất rõ. Huống chi bây giờ người mà Liễu Ẩn Dĩnh đang bàn luận đến rốt cuộc là ai, Thịnh Mẫn hay là anh? Quả thật khó mà nói rõ. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng anh vẫn có chút không thoải mái khó nói thành lời. Liễu Ẩn Dĩnh vẫn chớp chớp mắt đợi anh trả lời.

“Có.” Lý Huyền mặt không đổi sắc.

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Thật đáng tiếc.” Liễu Ẩn Dĩnh lắc đầu một cách phóng đại: “Quá đáng tiếc rồi. Người đẹp như tôi không thể nào chủ động đi làm quen đàn ông đã có đối tượng được. Rất dễ bị hiểu nhầm, không tốt đối với tôi.”

“Đúng là không tốt.” Lý Huyền đồng ý gật đầu, chặt xong miếng cá cuối cùng, trực tiếp bật mic của mình lên: “Cho nên vẫn là quay chương trình nhanh một chút, PD đợi lâu rồi.”

Bỏ qua cái nhìn không biết điều giữa chừng của Vương Nhiên, việc ghi hình cả ngày vẫn xem như là thuận lợi. Trong bữa trưa, Ngu Phức Anh cực kỳ khen ngợi món tôm nõn anh chiên, mặc dù Lý Huyền tự ăn thì thấy rõ là cho ít muối. Trong phần trò chơi, so với các khách mời khác thì anh cũng không nhận được bất kỳ sự cố ý gây khó dễ nào từ tổ chương trình. Lúc chụp ảnh dưới ánh hoàng hôn, thậm chí Vương Nhiên còn thử đặt tay lên vai anh bày ta một tư thế hoà thuận vui vẻ nhưng đương nhiên đã bị Lý Huyền tránh đi.

Không phải là anh không biết, dù là sự quan tâm của Ngu Phức Anh hay sự ưu đãi của tổ chương trình, nguyên nhân sâu xa đều như nhau. Không nói đến thời gian ra mắt hay địa vị giải thưởng, chỉ riêng danh tiếng thôi, trước mắt Thịnh Mẫn quả thực là có thể dùng một câu để diễn tả là chạm tay có thể bỏng, trong các nhà tài trợ chương trình đã có đến hai nhà là Thịnh Mẫn phát ngôn.

Nhưng dù cho được xem là người có lợi, Lý Huyền cũng không đắc ý vì sự ưu đãi đó. Ngược lại còn có chút ghét bỏ. Anh nhớ lại lần phỏng vấn đó, cũng chính vì danh tiếng của Thịnh Mẫn mà người dẫn chương trình mới bất chấp mạo hiểm đắc tội, nhiều lần chọc đi chọc lại vào vết thương của cậu để đổi lấy càng nhiều lưu lượng hơn. Danh tiếng đang bảo vệ Thịnh Mẫn, đồng thời cũng làm cậu tổn thương. Trừ khi cậu có thể thoát ra khỏi cái vòng này, Lý Huyền không kìm lại được mà lộ ra suy nghĩ này. Lúc đạo diễn hô cắt mới cảm thấy sự hỗn loạn trong lòng chầm chậm tan đi.

Nếu đã đi theo tuyên truyền hai ngày một đêm, tối nay họ phải dựng lều trại ở bên biển. Nghĩ đến môi trường ngoài trời có chút không tiện, thật ra tổ chương trình cho phép khách mời về khách sạn, ngày thứ hai lại bổ sung thêm cảnh đi ra khỏi lều. Nơi này cách thành phố bốn mươi ki lô mét, vừa đi vừa về phải mất một tiếng rưỡi. Lý Huyền lười phải đi đi lại lại trên đường, lại cảm thấy hình như Thịnh Mẫn rất thích biển bèn ở lại.

Thực ra anh không có nhiều kinh nghiệm cắm trại, nghiêm túc mà nói, ngược lại có kinh nghiệm ở ngoài trời. Lần trước nói với Thịnh Mẫn việc ngủ hầm cầu, cũng không phải đều là nói đùa. Sau khi màn đêm buông xuống, nhân viên công tác mang đến vào bình thuốc chống muỗi, xác nhận thời gian ngày thứ hai dậy ghi hình, sau khi nói chúc ngủ ngon thì nhiệt tình kéo cửa lều thay anh.

Lý Huyền tiện chúc ngủ ngon lại, kỳ thực chưa chuẩn bị ngủ. Máy tính anh lúc nào cũng mang theo bên mình, tối nay còn định kiểm tra một lượt hệ thống trò chuyện Tề Bạc Nguyên làm lần trước.

Ban đầu tất cả đều rất thuận lợi, cho đến khi anh phát hiện ra không biết vì sao mà chiếc đệm đầy hơi cứ luôn bị trũng xuống.

“Cậu chờ chút.” Lý Huyền ngắt lời Tề Bạc Nguyên, cúi đầu nhìn chiếc đệm bơm hơi, không phải cảm giác sai, trừ có hai lớp nhựa, cơ bản bây giờ anh không khác gì ngồi trên mặt đất, bãi cát này không tính là bằng phẳng, viên đá nhỏ cộm đến đau cả đùi, cảm giác ẩm ướt vốn có của mặt đất, chỉ riêng miếng đệm phòng ẩm cũng hoàn toàn không ngăn được.

Tề Bạc Nguyên đầu bên kia không hiểu chuyện gì: “Sao vậy?”

“Có chút chuyện. Cậu chờ một chút.” Lý Huyền chuyển máy tính từ trên đùi mình xuống, chui ra khỏi lều, điện thoại bật đèn pin soi quanh lều một lượt. Không mất nhiều công sức đã tìm được kẻ đầu sỏ – một con cua biển không biết dạt vào bờ lúc nào, đệm bơm hơi bị kẹp rách một lỗ, khí đều thoát ra ngoài hết rồi.

Lý Huyền chậc lưỡi, cầm phần bụng cua kéo nó ra từ trong cát, mặt không biểu cảm đe doạ nó: “Bây giờ kẹp đến mức vui vẻ, đợi chút nữa sẽ nướng mày thành muối tiêu.”

“Lý Huyền, cậu nói cái gì?” Tề Bạc Nguyên nghe không rõ: “Tín hiệu bên cậu không tốt.”

“Không có gì, bây giờ có thể nghe rõ chưa?” Rõ ràng con cua biển không bị Lý Huyền dọa sợ, cái càng nhe nanh múa vuốt vùng vẫy, Lý Huyền nâng cao giọng: “Hệ thống trò chuyện cơ bản là như vậy. Tôi cảm thấy logic thì ổn rồi, những phần nhỏ tôi sẽ trực tiếp sửa sau.”

“Được.” Tề Bạc Nguyên ừ một tiếng: “Vậy tôi đi ngủ trước đây. Đúng rồi, chức năng mua bán của người chơi trưa nay tôi nói với cậu…”

“Không thêm. Không phải đã nói rồi sao?”

“Nhưng sau đó tôi lại nghĩ một chút…”

“Cậu đừng nghĩ nữa.” Lý Huyền nhíu mày: “Rảnh rỗi như vậy, cậu làm mấy tấm bản đồ phía sau đi.”

Quả nhiên Tề Bạc Nguyên cúp điện thoại: “Tạm biệt.”

Trăng đêm nay treo cao, hạ xuống mặt biển ánh sáng trắng. Lý Huyền dụi mắt, tháo tai nghe. Đi mấy bước về phía bờ biển, ném con cua không biết điều xuống biển. Lỗ rách của đệm bơm hơi rõ ràng không thể sửa trong chốc lát, không có cách nào dùng chiếc lều này rồi. Tổ chương trình có lẽ có chuẩn bị thừa, nhưng đều để ở trong xe.

Giơ tay nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn hai giờ sáng, Lý Huyền quả thật không nghĩ rằng quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là chủ ý tốt gì, hơn nữa khả năng cao là quấy nhiễu không chỉ một người, còn phải nghe một hồi xin lỗi.

Tìm trái tìm phải một lượt, cách đó không xa có một ngọn hải đăng. Ban ngày  nhìn thấy có mấy chiếc ghế dài để khách du lịch nghỉ chân chụp ảnh, anh có thể qua đó miễn cưỡng nghỉ một đêm. Quyết định xong, Lý Huyền lấy máy tính từ trong lều ra.

Lúc xuyên qua lều trại đi về phía ngọn hải đăng, anh bất ngờ phát hiện ra vậy mà vẫn còn một chiếc lều sáng đèn. Lều tổ chương trình chuẩn bị đều giống nhau, cách nhau tương đối xa, trong bóng đêm, phương hướng không rõ ràng như vậy. Lý Huyền cũng không để ý, đang muốn vòng qua, cửa lều đột nhiên mở ra.