Để Tôi Được Gặp Em

Chương 33




Không biết là do sự khéo léo của người dì quản gia hay sở thích của chủ nhà mà bữa trưa ở nhà họ Lý chỉ toàn là những món ăn kiểu Giang Tô.

Cá lăng hình sóc, thịt kho vải thiều… Các món chay là mướp xào dầu hào ăn kèm với bánh ngô ướp đường.

Thịnh Mẫn là người thích ăn đồ ngọt, nhưng sau khi biết Lý Huyền không ăn đồ ngọt, khi gọi món cậu cũng không chọn đồ ngọt nữa, bây giờ nhìn trên bàn đầy món ăn, cậu đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cậu và Lý Minh Cách là hai người duy nhất ngồi bên chiếc bàn ăn lớn bằng gỗ, Thư Hinh cho rằng súp không đủ nóng nên đã nhờ dì quản gia hâm nóng lại và bà ấy cũng đi theo.

Bàn ăn được kê gần cửa sổ sát trần, nhưng rèm cửa được kéo ra che rất kín, không một tia nắng nào có thể xuyên qua.

Lý Minh Cách ngồi phía đối diện, cúi đầu lật xem tờ báo, Thịnh Mẫn chỉ mới liếc nhìn đồng hồ một cái đã bị chú ý.

“Anh không cần phải gấp.” Ông ta không ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Ăn xong, tôi vẫn còn có chuyện muốn nói với anh.”

“1:30 là con phải đi rồi, chiều nay con có hẹn, hay là bây giờ cha nói luôn đi.”

Ánh mắt Lý Minh Cách rời khỏi tờ báo, ngước lên, ngoài cười nhưng trong không cười, từ từ nhếch khóe miệng lên: “Lý Huyền, bây giờ anh là…”

Từ phía nhà bếp truyền đến tiếng bước chân, Lý Minh Cách còn chưa nói dứt lời, lúc nãy ông ta còn nhìn Thịnh Mẫn bằng ánh mắt cảnh cáo, vừa quay đầu lại đã thấy sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên vô cùng hòa nhã.

“Đặt nó ở đây.” Thư Hinh hướng dẫn dì quản gia đặt bát canh trước mặt Thịnh Mẫn.

“Nào.” Bà ấy ngồi xuống bên cạnh Thịnh Mẫn nở nụ cười, vươn tay lấy một cái bát múc đầy canh rồi háo hức đẩy nó qua chỗ cậu: “Cha con nói hôm nay đón con về, mẹ đã dậy từ sáng sớm để nấu cho con đấy, ăn đi.”

Bát canh trước mặt có rất nhiều dược liệu, có cả chà là và táo đỏ tươi, mùi thơm và vị ngọt của các loại dược liệu hòa quyện với nhau, xen lẫn mùi tanh của nội tạng động vật, không thể phân biệt được mùi vị nguyên bản của thức ăn.

Thịnh Mẫn mím môi, do dự một lúc rồi đưa tay ra đón lấy, chưa kịp cầm lấy bát canh, ánh mắt Thư Hinh chợt lóe lên, không biết bà ấy để ý cái gì mà đặt bát canh xuống bàn rồi đột nhiên lớn tiếng gọi: “Chị Trương!”

Bà ấy đột nhiên nổi giận, Lý Minh Cách ngồi phía đối diện cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Thư Hinh đứng phắt dậy, chỉ vào cái ghế Thịnh Mẫn đang ngồi, nói với dì quản gia: “Tôi nói chị bao nhiêu lần rồi, con tôi không thể ngồi cái ghế này được! Nó đã từng phải phẫu thuật ở lưng, phần tựa lưng cứng như thế kia… Sao mãi mà chị chẳng chịu nhớ nhỉ?”

Bà ấy bị kích động đến mức run cả người, dì quản gia có chút bối rối, ấp úng nói: “Lần trước bà đã nói là có thể thay đổi…”

“Tôi nói như vậy khi nào?” Thư Hinh rõ ràng là không nhớ, vì lời thanh minh của đối phương khiến bà ấy càng thêm tức giận, cánh tay vung lên trong vô thức, đập trúng bát canh trên bàn, suýt nữa thì rơi xuống đất, may là Thịnh Mẫn nhanh tay nhanh mắt bắt được, một nửa lượng canh trong bát đã vãi ra, vương hết vào tay cậu.

Tai nạn đột ngột này cuối cùng cũng khiến sự chú ý của Thư Hinh chuyển hướng, bà ấy hét lên nắm lấy tay Thịnh Mẫn.

“Con không sao, không bị bỏng.” Thịnh Mẫn vội vàng lên tiếng trước khi bà ấy kịp nói.

“Đưa đây mẹ xem nào…” Bà ấy nhất định phải xem, vừa nhìn thấy vết đỏ trên tay, bà ấy lập tức tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.

“Tất cả đều là lỗi của mẹ…” Thư Hinh nói đi nói lại câu đó như thể tâm lý không bình thường, bà ấy lấy khăn tay không ngừng xoa lên tay Thịnh Mẫn: “Là tại mẹ, tại mẹ hết…”

“Làm sao có thể trách bà được…” Lý Minh Cách tiến đến ôm lấy bả vai bà ấy từ phía sau: “Bỏng cũng không nặng lắm, bôi ít thuốc là khỏi thôi mà.”

Thư Hinh vẫn không ngừng lắc đầu, đột nhiên rơi nước mắt: “Là tôi từ trước đến nay chưa bao giờ chăm sóc con tốt… Giá như lúc mang thai con tôi không đến căn cứ thì tốt biết mấy…”

Thịnh Mẫn không hiểu được những lời này, nhưng sắc mặt của Lý Minh Cách đã thay đổi: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bà đừng nghĩ ngợi nữa, con bây giờ chẳng phải là vẫn rất tốt sao…”

“Làm sao mà không nghĩ được, tôi đã phạm phải nhiều sai lầm như vậy…” Thư Hinh càng khóc nhiều hơn, bà ấy nắm chặt tay Thịnh Mẫn, nước mắt lăn dài trên mu bàn tay cậu. Lý Minh Cách vừa khuyên nhủ bà ấy, vừa nháy mắt ra hiệu cho cậu tránh đi trước, tránh để Thư Hinh bị kích động một lần nữa.

Chuyện chẳng có gì to tát mà Thư Hinh đã khóc đến mức khó thở, Thịnh Mẫn hiểu tâm trạng của Thư Hinh không tốt nhưng cảm xúc thay đổi chóng mặt như thế cậu đứng cạnh nhìn cũng chẳng thấy dễ chịu gì, lại nở một nụ cười trấn an: “Con thực sự không sao mà, con đi rửa tay một lát.” Cậu rút tay ra, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Đóng cửa lại, cậu vẫn nghe thấy tiếng khóc của Thư Hinh, Lý Minh Cách hình như vẫn đang khuyên nhủ gì đó, nhưng rất nhanh đã biến thành tiếng cãi vã và tiếng đồ sứ đổ vỡ, ồn ào, ầm ĩ khiến cậu bồn chồn.

Cảm giác bỏng rát chợt ập đến, Thịnh Mẫn do dự một lúc, nhưng vẫn không đi ra ngoài xem thế nào. Cậu mở vòi nước, rửa qua phần da hơi ửng đỏ trên mu bàn tay, tiếng nước chảy tạm át đi tiếng cãi vã ồn ào ngoài kia để cậu được nghỉ ngơi một lát, mãi cho đến khi da tay nhăn hết cả lại cậu mới tắt vòi nước.

Bên ngoài chẳng biết đã yên tĩnh lại từ lúc nào, lúc rửa tay Thịnh Mẫn vẫn lờ mờ nghe thấy một tiếng thét chói tai, nhưng lúc này dù cố nghe cũng chỉ thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân rất khẽ, trong lòng chợt hoài nghi không biết mình có nghe lầm không.

Đầu hơi choáng, cậu nhất thời không muốn ra ngoài, cậu lại đưa tay vốc nước lên rửa mặt, tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi việc xảy ra ngày hôm nay, ngón tay vô thức đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, cố gắng tìm kiếm chút manh mối gì đó trong hiện trạng hỗn loạn này…

Đầu ngón tay cậu dừng lại.

Không đúng.

Thịnh Mẫn bất giác cau mày, cậu do dự đặt tay lên eo, cách một lớp vải cotton mềm mại của chiếc áo phông, sờ thấy một chỗ gồ lên tuy không quá rõ ràng nhưng nó thực sự tồn tại.

Thịnh Mẫn rút tay về như thể bị bỏng, giây tiếp theo, cậu vẫn ép mình từ từ vén gấu áo lên, cậu nhìn thấy có vết sẹo khâu trên eo.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu để ý đến nó. Lần đầu tiên là cái đêm cậu gặp Lý Huyền, tắm rửa xong, bọn họ thoa thuốc cho nhau, Thịnh Mẫn đã nhìn thấy vết sẹo này. Chỉ là trên người Lý Huyền có rất nhiều vết sẹo cũ, vết này là dài nhất nhưng cũng khiến cậu quá ngạc nhiên. Vả lại lúc đó anh và cậu không đủ thân thiết để hỏi, sao này cũng không tìm được cơ hội phù hợp nên vẫn chưa hỏi anh.

“Phẫu thuật.” Cậu lại nhớ đến lời của Thư Hinh.

Có lẽ đó là một kiểu ám thị tâm lý, khi nhìn lại vết sẹo, cậu cảm thấy vết sẹo khá gọn gàng, rất giống dấu vết để lại sau khi phẫu thuật.

Nhưng chính xác thì Thư Hinh đã nói về ca phẫu thuật của ai. Lý trí nói với Thịnh Mẫn rằng đó có thể là Lý Huyền nhưng cũng rất khó để không khiến cậu liên tưởng đến thân thể của một đứa trẻ không được khỏe mạnh nào đó khác.

Nếu là người thứ hai, vậy tại sao trên người Lý Huyền cũng có một vết sẹo ở vị trí tương tự…

Lưng cậu lại đổ mồ hôi lạnh, Thịnh Mẫn hy vọng rằng chỉ là cậu đang suy nghĩ quá nhiều.

Cậu ngước mắt lên, ánh sáng bị khúc xạ trên nền gạch màu lam nhạt nên tia sáng cũng biến thành màu xanh kỳ lạ, nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ trong gương, Thịnh Mẫn nhất thời cảm thấy mất thăng bằng, giống như đang đi trên dây mà không thể nhìn thấy điểm kết thúc, nhưng cho dù có đi trên dây thật thì người thực sự đứng trên đó cũng không phải là cậu.

Ý nghĩ này chẳng thể khiến Thịnh Mẫn cảm thấy được an ủi, ngược lại, sau khi hít thở sâu mấy hơi, cậu lại càng khó thở hơn, tiếng khóc hình như lại một lần nữa truyền đến bên tai, là Thư Hinh hay là ai đó, cả trần nhà và mặt đất đều rung chuyển. Thịnh Mẫn nhận thức rõ rằng đây chỉ là ảo giác nhưng rất khó để khống chế. Cậu chống tay lên bồn rửa mặt ra sức lắc đầu, móc từ trong túi ra một lọ thuốc, lấy ra một viên thuốc Tandospirone rồi tùy tiện nuốt vào.

Tác dụng của thuốc không quá nhanh, quá trình chờ đợi có vẻ lâu hơn bình thường, điều may mắn duy nhất là những người bên ngoài đang quá bận rộn nên cứ thế đợi đến khi nhịp thở của Thịnh Mẫn đều đặn trở lại, không có ai quấy rầy cậu. Nhưng Thịnh Mẫn không thể tiếp tục trốn trong đó nữa, cậu uống một ngụm nước lã rồi mở cửa bước ra ngoài.

Ở vị trí ban đầu, một chiếc ghế tựa lưng êm ái đã được thay thế, có một số món ăn đã biến mất, trên sàn nhà vẫn còn những vệt nước của việc lau chùi.

Lý Minh Cách là người duy nhất còn lại trong phòng ăn, Thư Hinh và dì quản gia đã đi đâu mất.

“Tiêm một mũi an thần xong đi ngủ rồi.” Lý Minh Cách có chút mệt mỏi, nhìn không được tươm tất cho lắm, trên má trái còn mới xuất hiện một vết xước.

Mặc dù ông ta đang nói với Thịnh Mẫn nhưng nghe không giống một lời giải thích, giọng điệu của ông ta lại giống như một lời trách móc. Đang nói thì cậu đứng dậy: “Nói chuyện đi… Anh cũng đừng vội từ chối, bây giờ cũng chưa đến 1 giờ rưỡi.”

Phòng làm việc của Lý Minh Cách ngay bên cạnh kho chứa đồ trên lầu 2. Ông ta muốn nói chuyện nhưng sau khi ngồi xuống lại không mở lời ngay, cúi đầu, chậm rãi rót cho mình một tách trà, đôi mắt thỉnh thoảng lại quét qua chỗ Thịnh Mẫn.

Thịnh Mẫn không biết, cũng không nhìn ông ta, một lúc lâu sau, cậu rốt cuộc cũng nghe thấy Lý Minh Cách nói, nhưng câu đầu tiên rất lạ: “Người bạn kia của anh, sắp ra tù rồi.”

Thịnh Mẫn khẽ cau mày.

“Tôi nhớ là người đó họ Triệu? Tên là gì… Thì không nhớ chính xác.” Lý Minh Cách ung dung nhìn anh.

“Triệu Tích Triết.” Thịnh Mẫn nhớ lại bức thư được gửi từ nhà tù.

“Ừ, hình như là vậy.” Lý Minh Cách cười, mặt không chút cảm xúc: “Vậy là đã hai tháng rồi?”

Thịnh Mẫn không trả lời, Lý Minh Cách cũng không cần câu trả lời của cậu.

“Chủ nhiệm của các anh nói tháng trước phải nộp đơn đăng ký tham gia trại hè, nhưng anh chưa nộp. Điểm của anh lại đội sổ, và trường này cứ theo hình thức nên anh không vui… Hay là anh thực sự muốn bỏ học?”

Thịnh Mẫn cụp mắt xuống, tháng trước cậu và Lý Huyền chưa quen biết nhau.

“Lý Huyền.” Lý Minh Cách đan hai tay vào nhau, tư thế vô cùng thoải mái: “Nhìn bộ dạng gần đây của anh, có vẻ như anh muốn đợi cậu ta ra tù rồi chia rõ ranh giới với nhà chúng tôi à?… Tôi tự thấy rằng mình đối xử với anh không tệ, làm người không thể không có lương tâm.”

Thịnh Mẫn giật mình, bất giác nhíu mày, cậu không biết gì cả, trầm tư một lúc, chỉ có thể dùng trực giác mà nói dò: “Con tưởng rằng chuyện này chúng ta đã bàn xong rồi.”

“Lúc đấy anh mới hơn mười tuổi, biết tính toán cái gì chứ.”

“Con lúc đó hơn mười tuổi, nhưng cha thì không.” Thịnh Mẫn không muốn chọc giận Lý Minh Cách, dịu giọng nói: “Hay là cha tìm cách gì đi?”

“Cha nghĩ sao?” Lý Minh Cách nhấp một ngụm trà: “Yêu cầu của tôi với anh trước nay vẫn vậy. Tôi đã nhờ trưởng khoa bổ sung đơn đăng ký cho anh, và anh phải tiếp tục đi học… Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh không thích vật lý, nhưng không còn cách nào khác đâu, tình trạng hiện tại của mẹ anh thế nào anh cũng thấy rồi. Học thạc sĩ rồi tiến sĩ, sau này vào viện Vật lý công tác là con đường mẹ anh muốn anh theo thì anh cứ thế mà làm, bằng không thì mẹ anh phải làm sao?”

“Vậy thì con phải làm sao?” Thịnh Mẫn bình tĩnh thay Lý Huyền hỏi lại: “Bà ấy còn không biết con là ai, thì con sẽ thoải mái làm một con rối để hợp tác diễn trò sao?”

Không biết từ ngữ nào đã đụng chạm vào vùng cấm của Lý Minh Cách, ông ta đang dựa vào ghế bỗng chống tay lên bàn, ngồi thẳng lưng lên.

“Bà ấy không biết anh là ai?” Lý Minh Cách gõ nhẹ lên bàn: “Con trai, có những thứ nói rõ ra rồi sẽ mất hay, tôi nghĩ là anh không nên tỏ ra không biết điều như vậy. Tôi vẫn luôn coi anh là một đứa con ngoan, giống như năm đó chúng tôi tìm thấy anh, đó là may mắn của anh rồi. Tôi tưởng là anh đã sớm hiểu được điều này rồi chứ.”

Giọng điệu của ông ta tự nhiên đến mức Thịnh Mẫn không khỏi cau mày.

“Tôi luôn cho rằng anh không phải là một người ấu trĩ như vậy. Anh nghĩ rằng tôi không hề biết gì về những việc nhỏ nhặt mà anh đã làm trong suốt những năm qua sao? Anh thực sự nghĩ rằng cái công ty nhỏ đó của anh đủ tư cách để thương lượng với tôi à, anh có thể vô tư thế sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Lý Minh Cách mỉm cười và nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường: “Mỗi một viên gạch ở vườn ươm doanh nghiệp rơi xuống, cứ mười người thì có tới chín người lao vào Internet. Công ty game của anh thì có tương lai gì. Tôi thừa nhận, anh cũng có tí thông minh. Nhưng anh còn quá trẻ và không có vốn. Công ty của anh tạo ra lợi nhuận không nhanh, lại còn tốn kém rất nhiều tiền bạc để duy trì hoạt động, trong tay anh còn được bao nhiêu? Cầm cự được bao lâu nữa? Tôi ở thành phố N kinh doanh bao nhiêu năm cũng có chút mặt mũi, anh mà dám đối đầu với tôi, tôi sẽ khiến anh không thể tìm được nhà tài trợ nào.”

“Lý Huyền.” Ông ta như đang tổng kết lại câu nói của mình: “Bây giờ anh phóng khoáng như thế là vì mang danh nhà chúng tôi, nếu mà không có tôi, chỉ sợ là nhà cửa, học vấn anh cũng chẳng có đâu. Số tốt thì còn làm được cho mấy trang mạng phi pháp, số không tốt thì có khi chết cũng chẳng ai hay. Anh sống sung sướng nó quen rồi nên quên mất trước kia thế nào rồi đúng không. Anh thực sự nghĩ rằng mình là thiên tài và vô cùng đáng giá đấy à?”

Thịnh Mẫn không nói gì, thái độ kiêu ngạo của Lý Minh Cách khiến cậu cảm thấy có chút chán ghét, thấy cậu im lặng, Lý Minh Cách dịu giọng xuống: “Thật ra không cần phải làm ầm ĩ như vậy. Anh là đứa hiểu chuyện, biết điều là có lợi nhất. Tình hình mẹ anh thế nào anh biết rồi, chúng tôi cũng không thể sinh thêm con, cũng không có ý định nhận thêm con nuôi. Nghe lời tôi, anh đóng cửa công ty đi. Mẹ anh muốn anh học Vật lý để thực hiện nốt lý tưởng của bà ấy, anh cứ thế làm theo. Sau này, tiền, công ty và tất cả những gì thuộc về tôi đều sẽ là của anh, bây giờ anh cứ dằn vặt với mấy thứ kia không phải chỉ vì như vậy sao, chỉ cần anh nghe lời thì muốn gì tôi cũng cho hết. Chúng tôi cũng già rồi, còn sống được mấy năm nữa đâu? Đừng nói là đến điều này anh cũng nghĩ không thông đấy nhé?”

“Con nghĩ không thông.” Giọng điệu của Lý Minh Cách từ đầu đến cuối không có quá nhiều gay gắt, chỉ mang theo vẻ đắc ý. Thịnh Mẫn nhĩ ông ta coi thường Lý Huyền, nhưng tại sao?

Cậu hối hận rồi, đáng ra cậu không nên ngồi đây nghe người đàn ông này xúc phạm Lý Huyền như vậy: “Con có cuộc sống của con, cha muốn nói gì cũng được, con tự biết việc của mình. Chuyện con đồng ý với cha nhất định sẽ làm xong, cha không thể không tính chuyện đó. Còn những việc khác con không muốn nói gì thêm, cũng không cần bàn thêm điều kiện gì cả. Con đi trước.”

Cậu không nhìn Lý Minh Cách, xoay người mở cửa bước ra ngoài.

“Ai da.” Vừa mở cửa, dì quản gia lùi lại hai bước, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi, có lẽ nghe thấy tiếng cãi vã của bọn họ, vẻ mặt xấu hổ: “Bà chủ tỉnh lại rồi, bà ấy muốn gặp cậu.”

Thịnh Mẫn đảo qua một vài dòng suy nghĩ rồi liếc nhìn Lý Minh Cách đang đi theo cậu: “Được.”

Thuốc an thần tiêm cho Thư Hinh không hề nhẹ, bà ấy tuy đã tỉnh lại nhưng tinh thần không tốt lắm, nhìn thấy Thịnh Mẫn bước vào, hai mắt bà ấy sáng lên: “Tay con không sao chứ?”

“Không sao.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đáp, trước khi bà ấy nói câu tiếp theo cậu nói: “Con phải quay trở lại trường học đây.”

“Sao lại đi rồi? Không phải buổi chiều không có lớp sao?”

“Không có lớp.” Thịnh Mẫn giúp bà ấy một tay ngồi dậy: “Tạm thời con có hoạt động của câu lạc bộ.”

“Thế này thì…” Thư Hinh thất vọng nói.

“Còn một điều nữa…” Thịnh Mẫn làm ra vẻ khó xử.

“Chuyện gì?”

“Trưởng khoa yêu cầu con tham gia một dự án, thời gian này có thể sẽ hơi bận một chút, không thể về nhà hàng tuần được.”

“Tại sao mẹ chưa nghe nói về điều này.” Thư Hinh hỏi.

“Thì hôm nay con mới nói.” Thịnh Mẫn cười nhìn Lý Minh Cách: “Nếu mẹ không tin thì hỏi cha đi.”

Đúng như dự đoán, Thư Hinh nhìn Lý Minh Cách dò hỏi, Lý Minh Cách không thể tranh cãi với cậu trước mặt Thư Hinh, và ông ta cũng không mong đợi bị đặt vào tình thế như vậy, nên ông ta dừng lại: “Đúng là có ý này, tôi nói là cần phải quay lại hỏi ý kiến bà.”

“Để con đi đi.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nắm tay Thư Hinh, người đằng sau tỏ ra miễn cưỡng: “Cũng không bận đến mức không thể về nhà, bây giờ con cũng không phải lên lớp nhiều mà cũng ít về đây, ý con là, để mẹ ở nhà…”

Bàn tay của phụ nữ luôn mềm mại, nắm trong lòng bàn tay của Thịnh Mẫn, như có cảm giác nước mắt xẹt qua, Thịnh Mẫn nhất thời không chịu nổi, nhưng cậu vẫn cứng lòng nói: “Con cũng chỉ vì mẹ thôi, mẹ muốn con học Vật lý chẳng phải là để kế thừa sự nghiệp của mẹ sao. Con muốn có kết quả sớm hơn, vì vậy chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn. “

Từ góc cửa sổ, Lý Minh Cách sắc mặt tái xanh khi nghe được lời này, Thư Hinh quả nhiên rất xúc động: “Được rồi… Con là người tài giỏi, mẹ không thể cản bước con.”

“Vâng.” Thịnh Mẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy con đi trước đây, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Thư Hinh đáp lại một tiếng, nhưng lại không nỡ buông tay, Thịnh Mẫn giả vờ như không để ý, cậu đứng dậy đi ra ngoài.

“Lý Huyền!” Cậu bước xuống cầu thang, Lý Minh Cách đuổi theo và ngăn cậu lại.

Thịnh Mẫn dừng lại.

“Ngài Lý.” Cậu lên tiếng trước khi Lý Minh Cách kịp nói: “Công ty của con, không khiến cha bận tâm. Không dễ mà một tay che trời đâu, cứ cho là không có vốn đi, con vẫn kiếm ra được tiền.”

“Cha đừng quá coi trọng mình, cũng đừng quá coi khinh người khác.” Thịnh Mẫn nhớ lại dáng vẻ Lý Huyền ngồi trước máy tính, cau mày gõ bàn phím, bất giác đổi cách xưng hô: “Bởi vì anh ấy đúng là một thiên tài, và thực sự rất có giá trị.”