Để Tôi Được Gặp Em

Chương 3




Đau. Trái tim như bị bóp nghẹt không thể thở nổi.

Mí mắt Lý Huyền vẫn nặng trĩu không mở ra được. Anh cảm giác như mình đang chìm trong nước.

Trong nước?

Không thể nào. Đại học thành phố là điểm cao nhất của thành phố C. Dù mưa to đến đâu cũng không thể đọng nước được. Mình đã chết chưa? Lẽ nào âm tào địa phủ cũng đọng nước à?

Đầu năm nay chẳng lẽ không có chứng chỉ lặn thì không cho đầu thai sao? Đùa chắc?!

Lý Huyền giật mình ngồi dậy từ trong bồn tắm. Mũi miệng đều bị sặc nước, anh ho khan đến nỗi phổi cũng sắp văng ra. Lý Huyền cảm thấy chóng mặt như thể đã không ăn trong nhiều ngày liền. Anh nhìn xung quanh thấy mình đang ở trong một phòng tắm. Bức tường đối diện dính đầy máu thoạt nhìn giống như một hiện trường giết người.

Chẳng phải anh bị đụng xe sao? Mình đang nằm mơ à?

“Đây là đâu?” Lý Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua. Nước hòa lẫn máu làm bồn tắm toàn một màu đỏ rực.

Anh sững sờ một lúc sau đó giơ tay lên nhìn. Trên cổ tay có một vết thương dài. Máu đã đông lại, vết thương bị ngâm nước trắng bệch cả ra, tách sang hai bên. Đây không phải là trọng điểm. Lý Huyền nhìn một cái nốt ruồi nho nhỏ trên cổ tay mình.

Anh có một cái nốt ruồi trên cổ tay từ khi nào nhỉ?

Lý Huyền lập tức đứng dậy. Vừa mới đứng lên thì lập tức choáng váng. Anh còn chưa kịp đứng vững thì lại trượt chân ngã xuống, va phải thành bồn ầm một tiếng.

“Khỉ thật.” Anh trở tay xoa xoa phần xương sống bị đụng vào, vất vả chống đỡ trèo qua thành bồn, loạng choạng đi đến trước cái gương trước bồn rửa tay.

Đèn phòng tắm có hơi tối. Đầu của Lý Huyền vô cùng khó chịu nhưng thời điểm nhìn rõ bóng người trong gương, trong nháy mắt lông tóc trên người anh lập tức dựng đứng lên. Lý Huyền không biết người trong gương là ai, nhưng chắc chắc đây không phải là anh.

Lý Huyền dùng sức nhéo một cái lên cánh tay, không phải đang nằm mơ. Anh nghiến răng, vặn vòi nước, tùy tiện cầm một cái ly hứng nước rồi tạt lên mặt. Hạ nhiệt không có tác dụng gì nhưng anh cần chuyện này như một nghi thức nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại.

Lý Huyền hít một hơi thật sâu. Không đủ, lại hít một hơi nữa. Đầu tiên, Lý Huyền viết một chuỗi số lên chỗ không bị dính máu trên bức tường. Đó là biển số của chiếc xe vừa đâm phải anh.

Trên bồn rửa tay có một cái điện thoại di động, Lý Huyền cầm lên, mở khóa vân tay thành công, trong lòng không khỏi trầm xuống. Mười hai giờ mười lăm phút, ngày cũng chính xác.

Mặc dù cảm thấy rất vô lí nhưng quả thật bây giờ chỉ có thể nghĩ ra hai cách giải thích. Hoặc là anh không phải là Lý Huyền, những chuyện trước đây đều là một giấc mơ nhưng nếu vậy thì cũng quá chân thật rồi. Hoặc là anh đã chết trong vụ tai nạn xe hơi rồi nhập vào thân xác của người khác…

Lý Huyền nghĩ đến đây lập tức quay đầu lại nhìn vào tấm gương. Vừa nãy trong lúc kinh hoàng không có phản ứng, lúc này anh mới cảm giác được khuôn mặt này có chút quen thuộc.

Anh cau mày, người trong gương cũng cau mày.

Anh chợt nhớ ra đó là một ngôi sao, Thịnh Mẫn.

Lý Huyền nhếch môi nhìn bóng dáng hơi xa lạ trong gương.

Trong đầu anh bây giờ vẫn còn hỗn loạn. Bất kể tình huống gì đi chăng nữa, việc cấp bách bây giờ là anh cần phải quay lại trạm xe buýt để xem một chút. Nếu nửa đời trước là giấc mộng thì coi như xong. Còn nếu không phải, anh nhập vào người Thịnh Mẫn, có khi nào Thịnh Mẫn cũng nhập vào người anh không? Nếu vậy thì thi thể của anh bây giờ vẫn còn đang nằm trên đường cái?

Lý Huyền nghĩ đến cảnh này quả thật không rét mà run, cầm điện thoại lên lao ra khỏi cửa.

Trong chốc lát, mưa đã tạnh hẳn. Tiểu khu này phủ xanh cây cối cũng không tệ, có điều hơi quá lớn. Lý Huyền nhìn quanh bốn phía không thấy cửa chính của tiểu khu ở đâu, cũng không có biển chỉ dẫn. Anh cũng lười tìm, đi đến hàng rào bên cạnh, giẫm lên bồn hoa rồi lộn nhào ra ngoài.

Sau khi ra được, Lý Huyền nhận ra con đường này cách làng đại học hai trạm tàu. Khu này không quá tấp nập, có một khu đồ công nghệ, tháng trước Lý Huyền từng đến đây một lần để đổi máy tính.

Tháng trước. Lý Huyền híp đôi mắt rồi lại cúi đầu nhìn xuống vết thương và nốt ruồi trên cổ tay, theo tình huống hiện tại thì phải là kiếp trước.

Anh cau mày lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi taxi. Giao diện điện thoại của Thịnh Mẫn rất lộn xộn, hoàn toàn khác với phong cách của anh. Lý Huyền còn chưa kịp mở wechat thì đột nhiên nghe thấy một đứa trẻ hét lên cách đó không xa. Lý Huyền sốt ruột ngẩng đầu lên nhìn thử, đối phương cũng đang nhìn anh đầy hoảng sợ. Ánh mắt chạm nhau, đứa nhỏ xoay người bỏ chạy.

“Cái quái gì vậy?’ Lý Huyền sửng sốt một chút, khóe mắt bỗng nhiên nhìn đến quần áo trên người mình. Ướt đẫm, còn có một mảng máu lớn.

“Chết tiệt.” Rốt cuộc Lý Huyền không nhịn được nhỏ giọng chửi thầm một câu. Thảo nào vừa nãy mấy người đi ngang qua anh đều liếc mất nhìn qua đây. May mắn là đèn ở đây đều mờ mờ không thấy rõ lắm, nếu không bây giờ có khi lại lên phường ngồi rồi cũng nên.

Anh giơ tay cởi áo sơ mi bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo ngắn tay cũng dính không ít máu, chẳng qua vừa rồi không thấy rõ.

Xem ra không cần gọi xe rồi. Lý Huyền giật giật quần áo một chút. Không nhận ra thì thôi, một khi phát hiện rồi, mặc quần áo ướt sũng còn khó chịu hơn là quấn vải liệm.

Anh do dự một giây giữa việc có nên quay lại hiện trường vụ án để đổi quần áo hay không nhưng rồi cảm thấy việc tìm thi thể của mình trước mắt quan trọng hơn. May mà khoảng cách không xa, Lý Huyền hạ quyết tâm đi tới phía trước quét mã thuê xe đạp công cộng.



“Có cần tôi giúp không?” Một chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, người tài xế thò đầu ra khỏi xe.

“Anh có thể nhìn thấy tôi sao?” Thịnh Mẫn có chút sững sờ. Thật ra từ khi mở mắt, cậu vẫn chưa hình dung ra tình hình bây giờ.

Cậu nhớ rõ mình đã tự sát trong bồn tắm ở nhà nhưng không biết vì sao bây giờ lại ở đây. Ban đầu Thịnh Mẫn nghĩ đây là một giấc mơ còn giơ tay tự tát mình một cái, đau đến mức suýt chút nữa không cầm được nước mắt. Nhưng cậu không biết ma thì có cảm giác đau đớn hay không nhưng bây giờ người tài xế có thể nhìn thấy cậu chứng tỏ cậu còn sống.

Người tài xế không hiểu gì: “Sao cơ?”

“Không sao.”

“Thật sự không cần giúp đỡ hả?”

Thịnh Mẫn chậm chạp lắc đầu nghe tài xế nói: “Chiếc xe đạp phía trước là của cậu à? Di chuyện nó giùm cái đi, để chắn đường hết vậy.”

Thịnh Mẫn nhìn cái xe đạp, muốn nói rằng đó không phải là của mình nhưng ngay lập tức cậu lại trở nên mê man. Cậu còn không biết đến cùng có phải hay không. Thậm chí bây giờ Thịnh Mẫn còn không chắc mình là ai.

Thịnh Mẫn cảm thất rất mệt mỏi, không muốn di chuyển một chút nào nhưng vị tài xế còn đang thành tâm chờ đợi cho nên cậu do dự một chút rồi đứng dậy. Thịnh Mẫn vừa mới bò từ trên đất lên, ngồi thẳng lưng lại lập tức nôn ra một ngụm máu, còn cảm thấy hơi đau. Chỉ vừa mới động đậy một chút, Thịnh Mẫn cảm thấy như toàn thân bây giờ giống như vừa bị đập đi xây lại vậy.

Cậu từ từ đi qua dựng cái xe đạp lên, đẩy nó vào ven đường.

“Cảm ơn.” Bác tài nói, quay vô lăng chuẩn bị rời đi.

“Từ từ, vui lòng đợi một chút.” Thịnh Mẫn ngăn người lái xe lại, trong ánh mắt kinh ngạc của ông ta, cậu soi mình trong gương chiếu hậu.

Lông mày dài rậm, đường nét thâm thúy, trên sống mũi có một cái gồ[1] không rõ ràng lắm, xương quai hàm sắc nét…

Nhìn cũng không tệ, Thịnh Mẫn nghĩ. Nhưng vấn đề là, đây dường như không phải là khuôn mặt của cậu….. Ít nhất cũng không phải của dáng vẻ của cậu trong trí nhớ.

“Chàng trai này? Cậu thật sự không sao chứ?” Người tài xế nhìn cậu một cách kì lạ, lại ân cần hỏi thêm một câu.

Thịnh Mẫn lắc đầu, lui về bên đường ngồi xuống, lại nói lời cảm ơn. Người tài xế liếc nhìn cậu thêm vài lần nữa rồi mới lái xe đi.

Con đường này thẳng tắp, xe chạy xa rồi vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn đuôi xe. Thịnh Mẫn co chân, dựa đầu vào gối. Cậu chắc chắn mình không nhận ra khuôn mặt này nhưng không biết tại sao lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Mình đã gặp qua chưa nhỉ? Cậu đưa tay lên s.ờ soạng một chút nhưng không thể nào nhớ nổi. Thịnh Mẫn thở dài, cũng lười suy nghĩ. Điều duy nhất chắc chắn là bây giờ cậu còn chưa chết.

Lại phải chết một lần nữa…. Thịnh Mẫn có chút phiền muộn, liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy dụng cụ nào tiện lợi để tìm đến cái chết. Thay vào đó, cậu nhìn thấy đằng xa xa kia có một người đang đạp xe đạp về phía mình.

Thịnh Mẫn cũng không để ý lắm, dự định nhích nhích vào trong một chút để không lại cản đường người khác. Còn chưa đứng lên thì người kia đã thắng gấp trực tiếp dừng lại trước mặt cậu.

Lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Thịnh Mẫn vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt đang ướt đẫm như mới vớt ra từ trong người, đôi mắt bất giác mở to.

Trên đường đến đây, Lý Huyền vô cùng lo sợ ở đây sẽ không có ai. Bây giờ trông thấy “bản thân” đang ngồi ở đây, có biểu cảm, còn hô hấp được. Dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng là may mắn trong bất hạnh.

Chỉ là dưới tình huống đối mắt với “chính mình” như thế này, đổi thành ai cũng là một trải nghiệm khó tả. Bọn họ cứ nhìn nhau một lúc như vậy. Lý Huyền cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Mẫn đã nói trước, âm thanh nhỏ nhẹ: “Anh là ai?”

Lý Huyền ngẩn người, suy nghĩ trong nháy mắt như bị chập mạch: “Tôi là cậu.”