Để Tôi Được Gặp Em

Chương 18




Thịnh Mẫn tìm thấy một cầu thang vắng vẻ, vì mãi không trả lời, điện thoại tự động bị treo. Nhưng một lúc sau, nó lại không ngừng vang lên.

“Mẹ.” Thịnh Mẫn hít một hơi thật sâu và trượt nút nghe xuống.

“Tiểu Mẫn.” Vương Thục Anh hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

“Làm việc.”

“Bận à.” Giọng điệu của bà ta có pha thêm chút nịnh nọt, đây là đang xem biểu hiện của cậu: “Con thật tài giỏi. Hai ngày trước mẹ thấy con quay cảnh đó trên TV, tên là gì nhỉ, ai da, nhất thời không nhớ ra được.”

Thịnh Mẫn cảm thấy đau đầu: “Mẹ, có chuyện gì, mẹ nói đi.”

“Mẹ thì có chuyện gì được chứ, mẹ chỉ nghĩ rằng sinh nhật của con sắp đến, nên gọi cho con thôi. Hỏi xem dạo này con thế nào.”

Thực tế, sinh nhật của Thịnh Mẫn vẫn còn một tháng nữa, bây giờ gọi đến hỏi thăm, thì có hơi sớm. Thịnh Mẫn biết rằng đây chỉ là một cái cớ, nhưng cậu không vạch trần bà ta, nhưng đột nhiên nhớ rằng Lý Huyền có cùng ngày sinh với cậu.

“Sao con không nói gì.” Vương Thục Anh nói.

“Không sao. Con ổn.”

“Thấy con sống tốt thì mẹ cũng yên tâm rồi. Nói ra thời gian trôi nhanh thật, con sắp hai mươi hai rồi, em trai con cũng mười chín rồi. À đúng rồi, lần trước trường em con có kì thi gì ấy, nó làm rất tốt, còn nói phải nói với người làm anh như con, làm cho con vui, con xem con lại chẳng về.”

Thịnh Mẫn hừ một tiếng, điểm số của Thịnh Huy thấp gần chết, kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái không qua, cũng không chịu học lại. Thịnh Mẫn lại phải tốn chút tiền để lấy mối quan hệ, nhét nó vào một trường tư thục, chỉ mong nó không gây rắc rối là được, không hiểu được làm sao Vương Thục Anh lại biên ra được câu làm tốt trong kì thi này.

“Công việc của con nhiều lắm.” Thịnh Mẫn nói, nghe thấy lầu một hình như có tiếng người nói, cậu bèn men theo cầu thang chậm rãi bước xuống, cho đến khi đến cạnh bồn hoa ở tầng dưới cùng của tòa nhà.

“Ừ, con nói con rất bận, hai anh em bình thường ít khi gặp nhau, có chuyện gì xảy ra cũng không biết.” Vương Thục Anh giả bộ cảm thương: “À đúng rồi, thời gian trước em trai con đăng kí vào một trường lái, con cũng chẳng biết đâu nhỉ?”

Thịnh Mẫn chợt nhận ra có cuộc gọi hôm nay là tại vì sao: “Lấy được bằng lái chưa?”

“Sắp rồi, nói còn phải có cái lý luận gì ấy, mẹ cũng không hiểu. Mẹ nghe người ta nói, xe này nếu không lái thường xuyên, thì sẽ không quen. Mẹ chỉ nghĩ, con có nhiều xe như vậy, thì cứ đưa một chiếc cho em con lái.”

Thực tế, Thịnh Mẫn chỉ có một chiếc xe trong tay, bình thường đi làm lại có người đưa đón, bản thân cũng chẳng mấy khi ra ngoài, vật chất đối với cậu cũng không quan trọng. Đương nhiên cậu hiểu rằng Vương Thục Anh không thực sự muốn cậu đưa chiếc xe cũ của cậu cho Thịnh Huy: “Đợi nó lấy được bằng lái con sẽ mua cho nó một chiếc xe mới.”

“Ai ya, con nói vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi. Em trai con lâu nay vẫn bảo thích loại xe gì ấy nhỉ, mẹ nghe cũng chẳng hiểu gì. Về nhà mẹ sẽ bảo nó trực tiếp gửi cho con nhé.”

Vương Thục Anh vui mừng khôn xiết, nói: “Hai anh em con, phải thân thiết với nhau một tí hiểu không. Em trai con nó hay mắc cỡ, lúc nào mẹ cũng bảo nó, có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, anh con rất có năng lực, chuyện gì cũng giải quyết được. Đợi khi nào con mua xe cho nó rồi, để nó chở con dạo quanh trường mấy vòng, tiện đi xem nhà với nó, rồi góp ý cho nó nhé.”

“Nhà gì?” Thịnh Mẫn ngây người.

“Thực ra không phải chuyện nhà cửa.” Vương Thục Anh nói: “Gần đây nó đang yêu đương với bạn gái, bạn gái hiện tại của nó con cũng biết đấy, rất nịnh nọt và ham vật chất. Hơn nữa, một đứa con trai, xe cộ, nhà cửa, sớm muộn đều phải có, bây giờ mua luôn cũng tốt.”

Thịnh Mẫn vê vê sống mũi, cau mày, bất lực nói: “Nó mới mười chín tuổi.”

“Vậy thì có làm sao? Mua sớm càng rẻ.”

Thịnh Mẫn thở một hơi dài, cậu nhìn mấy cây non trong bồn hoa quanh năm không đủ ánh sáng, đang sống dở chết dở thì trong lòng có chút xao lãng.

Cậu không biết phải nói thêm gì. Vương Thục Anh ở đầu bên kia sốt sắng cả lên khi thấy cậu mãi không trả lời: “Con cũng biết mà, em trai con vô dụng, phải dựa vào con giúp đỡ. Hai đứa là anh em, của con cũng chính là của nó, con chỉ bỏ chút cái móng tay thôi, nó cũng sống được lâu lắm rồi. “

“Mẹ, con…”

“Không phải con không bằng lòng đấy chứ?” Vương Thục Anh lập tức thay đổi giọng điệu: “Thịnh Mẫn, nếu không phải ngày xưa tôi cho anh làm diễn viên nhí đi diễn kịch, liệu anh có được như ngày hôm nay không? Làm người đừng quên cội nguồn nhé. Anh bây giờ là đại minh tinh rồi, có tiền rồi, mẹ và thằng em sống chết ra sao cũng có quan trọng nữa đâu… “

Lại nữa rồi. Lại là chiêu này, dỗ trước mắng sau. Thịnh mẫn nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi, không khỏi âm thầm cười khổ.

Kinh tế của cậu không thịnh vượng như Vương Thục Anh nghĩ, dù cậu đã lập nghiệp từ sớm, nhưng dù sao thì cũng chỉ mới thực sự nổi tiếng được hai năm nay. Cổ phần của công ty luôn ở mức cao, cơ bản thu nhập của cậu đều dành để trả nợ cho gia đình, vả lại tháng nào cũng phải trả sinh hoạt phí cho Vương Thục Anh.

Trường học của Thịnh Huy nằm gần trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, giá cả chắc chắn không hề thấp. Giờ cậu và Lý Huyền lại đang hoán đổi thân xác cho nhau, rất nhiều thông cáo đều không nhận được nữa, tương lai ra sao, bản thân Thịnh Mẫn cũng không rõ.

Nhưng những điều này cậu lại không thể nói rõ với Vương Thục Anh, trên thực tế, có nói Vương Thục Anh bà ta cũng sẽ không tin. Bà ta luôn cho rằng tiền của cậu dùng mãi cùng không hết, chỉ là không chịu chia cho ai.

Thịnh Mẫn đôi khi cũng nghi hoặc, hai người đều là con trai, tại sao địa vị của cậu và Thịnh Huy trong lòng Vương Thục Anh lại cách xa nhau đến vậy.

“Mẹ.” Vương Thục Anh vẫn đang mắng, Thịnh Mẫn nghe đến phát mệt, đá nhẹ vào viên sỏi dưới chân: “Chuyện nhà cửa sau này hẵng nói được không mẹ, lát nữa con còn có việc. Đợi khi nào Thịnh Huy lấy được bằng, con sẽ mua cho nó một chiếc xe trước.”

Bên phía Vương Thục Anh mắng mỏ một hồi mới dừng lại, nghĩ rằng dù thế nào, quan trọng là lấy xe trước rồi tính, sau đó bà ta hạ thấp giọng xuống và kêu khổ: “Mẹ không có ý gì khác. Mẹ chỉ nghĩ rằng, anh em con là thân nhau nhất. Sau khi mẹ nhắm mắt, không phải hai anh em cũng phải dựa vào nhau sao. Sức khỏe của mẹ lại không tốt, thời gian trước thấy ngực đau nên đi viện khám, nói không chừng hôm nào đó lại nhắm mắt bây giờ. Giờ đi bệnh viện cũng tốn kém, con nói xem mấy ông bác sĩ đó có phải đang moi tiền của mẹ không?”

“Tiền thuốc mất bao nhiêu?” Thịnh Mẫn hỏi một cách ngây dại.

“Gần sáu vạn. Mẹ cũng có một ít. Không thể bắt con đưa hết, con đưa năm vạn là được rồi.”

Thịnh Mẫn không biết khám bệnh gì mà tốn nhiều tiền vậy: “Không phải mẹ lại đi đánh bạc rồi đấy chứ?”

“Sao anh lại nghĩ về mẹ anh như vậy? Tôi chỉ là thi thoảng chơi tí mạt chược, buồn chán thôi, cái gì mà lại đánh bạc? Nếu tôi mà đánh bạc, sao cảnh sát không bắt tôi?” Vương Thục Anh lại ầm ĩ cả lên.

“Mẹ đừng đánh bạc nữa.”

Thịnh Mẫn nhắm mắt lại, ánh nắng buổi chiều rất chói mắt, ánh sáng trắng dài chiếu vào lớp bụi trên bồn hoa, lộn xộn và bẩn thỉu. Anh không khỏi suy nghĩ, ngược lại là Lý Huyền, anh sẽ làm sao đối mặt với một gia đình như vậy, làm sao đối mặt với những thứ còn khó phủi hơn bụi này.

Nhưng cậu không phải Lý Huyền, chịu lâu chắc cũng quen rồi, chỉ cầu nhân nhượng cho yên thân: “Đợi tí con sẽ chuyển tiền cho mẹ. Con còn có việc, cúp máy đây.”

Ở phòng nghỉ bên kia, thợ trang điểm cũng đã tẩy trang xong, Lý Huyền đợi một lúc lâu không thấy Thịnh Mẫn quay lại, trong lòng anh cảm thấy bồn chồn không biết cuộc gọi gì mà phải gọi lâu như vậy. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, anh tưởng là Thịnh Mẫn, kết quả là Dương Nhứ lao vào như một cơn gió.

“Anh.” Cậu ta thở hổn hển: “Anh Trương đi rồi.”

“Đi thì đi.” Lý Huyền nói: “Chẳng lẽ tôi phải đi theo.”

“Có phải anh ta bị anh chọc giận rồi không?” Dương Nhứ có chút hưng phấn: “Anh à, hôm nay anh giận mà cũng đẹp trai nữa.”

Lý Huyền liếc cậu ta một cái, không hiểu hiểu được vì đâu mà khiến cậu ta hưng phấn.

“Đương nhiên anh lúc nào cũng đẹp trai, nhất là hôm nay.” Dương Nhứ hi hi cười, đưa hộp giữ nhiệt cho anh: “Đúng rồi, tiệm bánh trôi hoa quế mà anh thích nhất, em thấy ở gần đây nên đi mua cho anh, còn nóng hổi.”

“Tôi không ăn đồ ngọt.” Lý Huyền nói.

“A?” Dương Nhứ kinh ngạc nhìn anh: “Anh không phải…”

“Hiện tại không muốn ăn.” Lý Huyền sửa lại: “Lát nữa đưa cho Thịnh… Đưa cho Lý Huyền đi.”

“… Được.” Dương Nhứ ngập ngừng liếc nhìn xung quanh: “Người đi đâu rồi?”

“Đi nghe điện thoại.”

Dương Nhứ ồ một tiếng, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà bên cạnh, Lý Huyền không quen với cậu ta, cũng không muốn nói chuyện. Bèn lấy mấy bộ hồ sơ Tề Bạc Nguyên gửi ra xem.

Yên lặng ngồi một lúc như vậy, Dương Nhứ không đợi được nữa, nên rón rén đến chiếc ghế bên cạnh Lý Huyền ngồi xuống: “Anh à.”

Lý Huyền không chờ được nâng mi lên, liếc cậu ta một cái: “Nói.”

“Lý Huyền kia thật sự là trợ lý của anh sao? Sao đột nhiên muốn tìm một trợ lý mới? Em làm không tốt công việc của mình sao?”

“Có thêm người chia sẻ công việc với cậu không tốt à? Tiền lương của cậu cũng không bị chia.” Lý Huyền đặt điện thoại xuống bàn trang điểm.

“Ai ya, em không nói cái này.” Dương Nhứ nói: “Mấu chốt là trông không giống trợ lý.”

“Thế giống cái gì?”

“Trông giống như đang cướp công việc của anh.”

Lý Huyền bị câu nói này làm bật cười: “Giới trợ lý các cậu vẫn bị hạn chế về ngoại hình thế nhỉ.”

Thấy anh cười, Dương Nhứ cũng cười hi hi hai tiếng: “Có điều con người anh ấy cũng không tệ, rất hợp ở chung, cảm giác như đã từng quen biết nhau.”

Phí lời, bởi vì tên đó mới là anh cậu. Lý Huyền hừm một tiếng. Cảm thấy chủ đề này nên kết thúc rồi, nhưng Dương Nhứ vẫn nhìn anh.

“Còn chuyện gì không?”

Dương Nhứ do dự một chút, liếc mắt nhìn xung quanh, chạy tới đóng cửa phòng trang điểm: “Không được, anh, anh phải nói thật cho em biết, Lý Huyền thật sự là trợ lý của anh sao?”

Lý Huyền trong phút chốc muốn hỏi cậu có phải mất trí nhớ rồi không, đây không phải đoạn hội thoại vừa diễn ra một phút trước sao? Anh cứ nghĩ rằng Thịnh Mẫn nói phản ứng của trợ lý cậu không phải là vấn đề EQ, chẳng lẽ Thịnh Mẫn thực sự đang nói về chỉ số IQ?

“Không phải tôi vừa trả lời cậu rồi sao.” Lý Huyền kiên nhẫn nói.

“Nhưng anh ấy không giống.”

Trời. Thực sự là IQ rồi.

Lý Huyền thở dài, cũng may là Dương Nhứ nói tiếp: “Hai người xem ra cũng rất thân nhau, đồ ăn của anh cũng dành cho anh ấy, anh ấy còn sờ anh…”

“Trước đây tôi cũng chưa từng chia đồ ăn cho cậu?” Lý Huyền không biết rằng để lại một chút bánh trôi hoa quế có thể làm cho Dương Nhứ nói nhiều như vậy, người trong làng giải trí đều lập dị như vậy sao? Thịnh Mẫn không phải là một con người hà khắc, sẽ không trừ một bát điểm tâm của nhân viên đâu. Còn về sờ là sờ khi nào?

“Cậu ấy sờ tôi?”

Sắc mặt Dương Nhứ giống như nói em đã nhìn thấy, anh đừng có kiểu không thừa nhận: “Hôm nay chính là lúc mới đến ấy, anh Trương cũng ở đó. Ở trước mặt rất nhiều người, anh ấy sờ eo anh.”

Lý Huyền hoàn toàn không nói nên lời, cái đó đâu phải sờ, Thịnh Mẫn nhéo anh là vì sợ anh với Trương Chí Hoa cãi nhau. Bây giờ anh mơ hồ cảm giác được có cái gì không đúng, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy nói chuyện với Dương Nhứ thật phí sức, cũng lười suy nghĩ lung tung. Giơ tay lên đánh vào vai Dương Nhứ một cái: “Được rồi, bây giờ tôi sờ cậu rồi. Bánh trôi đó cậu cũng đói rồi, cậu ăn đi, không cần để cho cậu ấy nữa, được chưa?”

“Ai ya, anh à. Sao anh lại không nói thật cho em biết chứ?” Dương Nhứ vẫn chưa yên lòng nói: “Anh Trương đều nói em biết cả rồi.”

“Nói những gì thì em không nói cho anh biết đâu, ít nhất anh phải nói cho em trước đã.”

Lý Huyền thật sự không nói nên lời: “Trương Chí Hoa nói cái gì rồi?”

“Anh ấy nói Lý Huyền sống ở nhà anh.”

“Sau đó thì sao?”

“Cái gì mà sau đó?” Dương Nhứ vẻ mặt rất uất ức: “Anh à, em không phải người ngoài, ngay cả anh Trương cũng biết rồi, anh cứ phải giấu em làm gì. Em sẽ không nói gì đâu, em luôn đứng về phía anh.”

“Trương Chí Hoa rốt cục cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?” Lý Huyền càng nghe càng mơ hồ, lòng nhẫn nại đã lên đến đỉnh điểm: “Cậu có chuyện thì có thể nói thẳng được không, cái não như cái mê cung không thể thoát ra được? Nói!”

Anh đột nhiên tăng âm lượng lên, làm cho Dương Nhứ bị dọa run cầm cập, suýt nữa trượt khỏi ghế, giọng nói không tự chủ được tăng lên: “Anh ta nói Lý Huyền 8 phần là bạn trai mới của anh!”

“Anh ta nói cái gì cậu cũng tin, cậu không có não à…” Lý Huyền buột miệng nói ra rồi chợt dừng lại giữa chừng.

Anh đã biết sự kỳ quái của cuộc nói chuyện với Dương Nhứ vừa rồi là ở đâu rồi. Không, đó không phải là vấn đề.

Bạn trai mới? Mới? Vậy là có cũ. Đó cũng không phải là vấn đề.

Thịnh Mẫn thích đàn ông?

Lý Huyền cau mày. Bên cạnh Dương Nhứ vẫn không thao thao bất tuyệt: “Em không có, em đã quan sát rồi. Anh à, sao anh không nói cho em biết. Em sẽ không bao giờ phản bội anh. Hơn nữa e thấy Lý Huyền trông cũng khá đẹp trai, đáng tin cậy hơn những người trước của anh nhiều.”

“Im miệng.” Lý Huyền nói.

“Em nói thật mà.”

“Tôi bảo cậu im miệng!” Lý Huyền hít một hơi thật sâu, anh có chút bối rối. Đi tới bên cửa sổ định thần lại, lúc này cửa bị đẩy ra, Thịnh Mẫn bước vào.

Lý Huyền dựa tay vào mép cửa sổ, quay đầu lại nhìn cậu.

Dáng vẻ của Thịnh Mẫn, chỉ sợ là đã nghe thấy.

Vừa rồi Dương Nhứ lớn tiếng như vậy, chỉ cách một cánh cửa muốn không nghe thấy cũng khó. Cũng may là buổi quay quảng cáo đã kết thúc, nhân viên cũng đang bận dọn dẹp hiện trường, nên sẽ không đến phòng chờ bên này, mọi chuyện chắc sẽ không lan ra xa hơn.

Thật ra vừa rồi Lý Huyền không định hỏi thẳng Thịnh Mẫn về chuyện này, anh cảm thấy mình phải suy nghĩ lại. Nhưng bây giờ, dường như không cần nữa.

“Dương Nhứ.” Thịnh Mẫn không nhìn cậu ta: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Giọng điệu của cậu có chút mệt mỏi, nhưng không hề kêu ca, thậm chí còn nhẹ nhàng như sợ làm cho đối phương sợ hãi.

Dương Nhứ thấy sắc mặt cậu không tốt, trong lòng cậu ta cũng lo lắng. Cậu ta nghĩ xong rồi, người này có phải không biết lịch sử tình trường trước đây của anh mình? Cậu ta có cần giúp giải thích không nhỉ?

“Ra ngoài đi.” Lý Huyền cũng lên tiếng.

“Ò.” Dương Nhứ đáp lại: “Vậy em sẽ đợi trên xe.”

Cánh cửa lại đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Lý Huyền đột nhiên phát hiện ra rằng phòng chờ lúc đầu không rộng như anh nghĩ, ví như bây giờ, mặc dù hai người đứng chéo nhau, nhưng anh dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Thịnh Mẫn.

“Anh biết rồi à?”

“Cậu đã nghe thấy?”

Họ gần như nói ra cùng một lúc, rồi cùng im lặng, thực ra cả hai đều là những câu hỏi không cần phải trả lời.

Thịnh Mẫn mím môi, nhưng câu nói đầu tiên của Lý Huyền lại là: “Cậu còn có cả bạn trai cũ?”

Có lẽ không nên hỏi như vậy. Nhưng anh đã hỏi.

“Không.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói.

Lý Huyền mấp máy môi, nhưng anh không nói gì, Thịnh Mẫn đã nhìn ra: “Họ tưởng là có, nhưng không phải vậy. Tôi không có bạn trai cũ.”

Yết hầu của Lý Huyền di chuyển lên xuống, anh hơi nhíu mày: “Vậy cậu, thích đàn ông à?”

“Ừ.” Vẻ mặt của Thịnh Mẫn ngược lại rất bình tĩnh: “Tôi thích đàn ông.”

Lý Huyền dường như bị thái độ hùng hồn của cậu làm cho ngộp thở, lông mày anh càng nhíu chặt hơn. Sau một hồi dài im lặng, Lý Huyền thấp giọng mắng một câu gì đó, nhíu mày rồi đi lướt qua Thịnh Mẫn bước ra ngoài.