Để Tôi Được Gặp Em

Chương 15




Ánh sáng trên màn hình điện thoại vụt tắt, Lý Huyền thấy mệt mỏi day day phần giữa lông mày.

Lúc nói chuyện vẫn chưa phát hiện ra, sau khi mọi thứ chìm vào yên lặng, anh mới nhận ra trời lại mưa to. Từng hạt mưa rơi nối tiếp nhau thành màn mưa bạc, Lý Huyền ngắm mưa một lúc rồi quay người trở vào phòng khách.

“Anh gọi xong rồi à?” Thịnh Mẫn nghe tiếng cửa ban công mở ra, cậu ngồi trước bàn ăn, ngẩng đầu dậy nhìn: “Qua đây ăn đi này, canh có hơi nguội mất rồi, tôi đi hâm lại cho.”

Lý Huyền nhìn cậu, không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại với Tề Bác Nguyên, định nói lại thôi.

“Sao vậy?” Thịnh Mẫn hỏi.

Lý Huyền đắn đo một lúc, cuối cùng cũng không nói ra, lướt nhìn đồ ăn trên bàn: “Sao cậu chưa ăn.”

Thịnh Mẫn khựng lại, bỏ canh vào lò vi sóng: “Tôi đợi anh mà.”

“Có gì đâu mà đợi.” Lý Huyền thuận miệng nói. Nói xong anh mới nhận ra giọng điệu của mình có hơi xốc nổi: “Ý của tôi là, khỏi đợi tôi, cậu tự ăn của cậu, tôi không quen có người đợi tôi ăn chung.”

“Ờ.” Thịnh Mân mỉm cười: “Tôi cũng không đói.”

“Lần sau đừng vậy nữa.” Lý Huyền không nói gì thêm, anh kéo ghế ra ngồi.

Trong lòng Lý Huyền chất chứa tâm sự, ăn uống cũng không ngon miệng, nhưng vẫn ăn hết cơm. Dọn dẹp chén đũa xong, anh mượn phòng làm việc của Thịnh Mẫn, chép lại phần mã gốc sao lưu, vừa chạy chương trình vừa thay đổi vài đoạn mã.

Không biết là do thay đổi máy tính hay do thay đổi cơ thể, anh cứ cảm thấy hiệu suất công việc thấp hơn bình thường rất nhiều. Quá nửa đêm, anh mới từ từ hồi phục lại trạng thái làm việc.

Anh cứ viết code đến tận hai giờ sáng, nhúc nhích ngón tay gõ chữ đến cứng đờ. Sau khi gửi cho Tề Bác Nguyên, anh tắt máy về phòng ngủ.

Thịnh Mẫn không hề đến làm phiền anh, Lý Huyền mở cửa phòng ra mới biết thì ra cậu đã ngủ rồi.

Trong phòng còn để lại một ngọn đèn sáng, chiếc gối dài trên giường đã được thay đổi thành hai chiếc gối đơn, tư thế ngủ của Thịnh Mẫn hơi co lại, cậu cong người rụt thành một cục tròn tròn, chỉ chiếm một phần ba diện tích của cả chiếc giường to. Trên chiếc thảm cạnh giường còn một quyển sách đang đọc dở, Lý Huyền nhìn thử, đó là một kịch bản kịch khá nổi tiếng.

Anh bước đến nhặt cuốn sáng lên đặt ở đầu giường, tắt đèn rồi lên giường.

Ngồi sửa code hết cả buổi tối, anh thực sự rất mệt. Thế nhưng khi nằm lên giường, anh lại không tài nào ngủ được.

Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi lên lớp giấy dán tường một đốm sáng trắng to cỡ đồng xu, Lý Huyền nhìn chằm chằm nó mà thả hồn, đốm sáng từ giữa bức tường từ từ di chuyển xuống sàn nhà, thế nhưng anh vẫn không hề thấy buồn ngủ.

Nằm yên quá lâu trong một tư thế, anh thấy lưng mình cứng đờ. Đang định lật người lại thì chợt nghe thấy tiếng thở của Thịnh Mẫn bên cạnh có vẻ dồn dập, anh nghiêng đầu sang nhìn, thấy cậu nhíu chặt hai hàng lông mày lại, dường như đang nằm mơ thấy ác mộng.

Lý Huyền vốn định mặc kệ cậu ta, do dự một lúc, anh mất kiên nhẫn vươn tay ra, định đánh thức cậu. Thế nhưng tay còn chưa chạm vào người cậu thì Thịnh Mẫn đã đột ngột mở mắt ra, ngồi phắt dậy.

“Cậu bị ma nhập à.” Lý Huyền không kịp rụt tay về, suýt chút nữa đã đập vào mặt cậu.

Thịnh Mẫn không trả lời, lồng ngực cậu còn đang phập phồng không ngừng, cậu nhìn quanh phòng rồi quay đầu lại nhìn Lý Huyền.

“Chuyện gì?” Anh hỏi Thịnh Mẫn.

Thịnh Mẫn cụp mắt, im lặng một lát mới nói: “Tôi mơ thấy ác mộng.”

“Mơ thấy gì?”

Môi Thịnh Mẫn mấp máy, sau cùng cũng không nói gì hết, cậu chỉ lắc đầu cho qua.

Lý Huyền cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không định truy hỏi đến cùng. Anh cảm thấy chuyện nửa đêm nửa hôm hai thằng con trai ở chung một phòng thảo luận có nằm mơ thấy ác mộng hay không có hơi kỳ. Lý Huyền giở chăn lên rồi rời giường.

“Anh đi đâu vậy?”

“Uống nước.” Lý Huyền đóng cửa lại.

Anh uống hết nửa ly nước lạnh, không vội về phòng ngủ ngay, nhìn gói thuốc để quên trên bàn trà, bèn lấy một điếu thuốc ra. Lúc châm lửa, anh đè công tắc bật lửa mấy lần cũng không ra lửa, chắc do hồi chiều dầm mưa nên bị hỏng.

Lý Huyền không hề kỳ vọng nhà của Thịnh Mẫn sẽ có thứ gọi là bật lửa. Suy ngẫm một hồi, anh bước vào phòng bếp, mở gas rồi bật bếp châm luôn.

Đèn trong phòng bếp là màu vàng ấm áp, nhưng rọi trên nền gạch men xanh lại toát lên vẻ lạnh lùng kỳ quái. Lý Huyền rít một hơi thuốc rồi nhả ra, khói thuốc khẽ lướt qua gò má anh.

Anh đứng dựa vào quầy bếp, giơ tay sờ vào má, đôi mắt, rồi đến đôi môi, không có chỗ nào là thuộc về bản thân cả… Lý Huyền không kiềm được nhíu mày, anh rút điện thoại ra xem ghi chú cuộc gọi giữa mình và Tề Bác Nguyên.

Bên phía công ty, bây giờ cũng coi như có thể miễn cưỡng tiếp tục, tuy anh không ra mặt, có rất nhiều chuyện sẽ trở nên bất tiện hơn, thế nhưng có Tề Bác Nguyên thì cũng đủ chống đỡ trong vòng nửa năm.

Còn về phía trường học thì… Lý Huyền mím môi, giáo sư của môn Cơ học thống kê là một học giả lớn tuổi đã nghỉ hưu được mời về lại để giảng bài, rất nghiêm khắc với tác phong học tập, tiết nào cũng điểm danh, nghỉ hai tiết là đánh rớt thẳng tay. Học kỳ này vẫn còn mấy tiết của môn đó, cuối kỳ còn phải đi thi…

Lý Huyền thật ra không mấy quan tâm đến thành tích, học phần, có lấy được bằng tốt nghiệp hay không cũng không quan tâm, nhưng bên Lý Minh Các sẽ khó lòng ăn nói. Lý Huyền không sợ ông kiếm chuyện với mình, nhưng trước đó đã hứa sẽ cố gắng học xong, anh không muốn thất hứa… Anh nghĩ đến đây, mở app Lịch ra, thêm nhắc nhở vào một ngày của tháng chín.

Chỉ còn hai tháng mấy nữa thôi, Lý Huyền nghĩ, không cần thiết tăng thêm phiền phức vào thời điểm này. Nhưng mà, tình hình hiện tại… ngón tay của anh gõ nhẹ lên quầy bếp, cho đến khi người sau lưng cố tình ho khụ một tiếng.

“Cậu đứng đó bao lâu rồi?” Lý Huyền quay đầu lại, anh thấy Thịnh Mẫn đứng bên cửa, ánh đèn rọi xuống người cậu: “Cậu cầm tinh con mèo à? Đi bộ không có tí tiếng động nào.”

“Tôi sợ tôi còn không lên tiếng nữa thì ngón tay của anh sẽ bị gõ sưng luôn.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói, nhìn ngón tay đã đỏ ửng của anh.

Lý Huyền ừ một tiếng coi nhu trả lời, anh ngừng tay lại. Thịnh Mẫn vẫn đứng yên bên cửa, một lúc rồi vẫn chưa rời đi.

“Còn chuyện gì à?” Lý Huyền cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Anh có chuyện đó.” Thịnh Mẫn nói nhỏ: “Anh nghe cuộc gọi đó xong cứ hành xử là lạ. Có phải có chuyện muốn nói với tôi không?”

Lý Huyền liếc cậu một cái, không lên tiếng.

Thịnh Mẫn cũng không hối anh, cậu vào bếp mở tủ lạnh ra lấy hộp sữa, rót vào trong nồi rồi mở lửa đun: “Chắc là không nói chưa? Tôi sợ anh cứ giấu trong lòng, từ đây tới sáng trằn trọc không ngủ được đấy.”

“Là tự cậu mơ thấy ác mộng tỉnh giấc, không phải tôi làm ồn đánh thức cậu, đừng có đổ thừa.” Giọng điệu Lý Huyền bình tĩnh.

Thịnh Mẫn bật cười, quay đầu lại nhìn anh. Lý Huyền mím môi, do dự một lát rồi nói: “Tôi còn môn chưa học xong, phải về trường hoàn thành hết tiết học.”

Thịnh Mẫn nghe vậy thì khựng lại một giây: “Anh còn đang đi học à?”

“Chứ cậu nghĩ sao?” Lý Huyền không ngờ điều đầu tiên cậu chú ý đến lại là điều này: “Hôm qua tôi nói với cậu rồi, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tôi năm nay 21 tuổi thì đi học đại học có gì đâu kỳ.”

Thịnh Mẫn sờ mũi: “Tại tôi thấy anh trông không giống lắm.”

“Vậy cậu tưởng tôi làm nghề gì?”

“Tôi không biết.” Thịnh Mẫn cười không trả lời, cậu chỉ nói: “Vậy tôi đi học thay anh là được rồi, anh không cần thấy buồn phiền đến thế.”

Lý Huyền liếc cậu rồi quay đi.

Thật ra không phải là chuyện của một môn học. Lý Huyền nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính, tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh thực sự cảm thấy khá mệt mỏi.

Từ khi tỉnh dậy phát hiện mình và Thịnh Mẫn trao đổi cơ thể với nhau, đến lúc tìm Triệu Nghĩa đòi nợ, thật ra anh vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt, như có một sức mạnh vô hình đẩy anh đi về phía trước, cũng không cho anh thời gian để suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng môn học này cứ như là một mồi thuốc dẫn, nó cứ thế mà xông vào xé toang lớp sương mù thành một con đường, khiến anh buộc phải bình tĩnh lại đối diện với hiện thực này, anh và Thịnh Mẫn đã trao đổi cơ thể với nhau, điều này sẽ khiến rất nhiều chuyện đã được kế hoạch xong xuôi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Mấu chốt là anh không rõ bao giờ họ mới có thể đổi lại với nhau, ngày mai, hoặc là năm sau… nhưng nếu là cả cuộc đời thì sao?

Lý Huyền không khỏi nhíu mày.

Thịnh Mẫn thấy vẻ mặt của anh, cậu nhẹ nhàng khuyên: “Anh đừng sợ.”

“Tôi sợ gì?” Lý Huyền bừng tỉnh, giọng điệu khinh khỉnh, anh thấy hơi phiền.

Thịnh Mẫn ừm một tiếng: “Môn đó bao giờ học?”

Lý Huyền ngẩng ra một lát, đến khi Thịnh Mẫn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua gương mặt anh, suy nghĩ một lát, anh nói: “Thứ năm.”

“Hôm sau phải không? Tôi…”

“Sáng thứ năm.” Lý Huyền chậm rãi nói: “Hôm đó cậu có việc mà? Làm sao đây?”

Thịnh Mẫn nhớ ra rồi, cậu phải quay quảng cáo vào thứ năm. Nồi sữa sôi ùng ục nổi cả bọt lên, cậu vươn tay vặn nhỏ lửa, không hề do dự: “Đợi trời sáng tôi sẽ bảo Trương Chí Hoa đi bàn bạc lại, xem xem liệu có thể kéo dài thời gian quay quảng cáo hay không.”

“Tôi không muốn nói chuyện với người quản lý của cậu.”

“Tôi liên lạc với anh ta.”

“Không sợ phiền phức à?”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Thịnh Mẫn hiền lành đáp: “Anh đi học có được đổi giờ khác đâu. Tôi đi học giúp anh trước, sau đó chúng ta đi đóng quảng cáo sau…”

“Đây là điều kiện ư? Tôi đóng quảng cáo giùm cậu, cậu đi học thay tôi. Vậy nếu như cậu đi học xong, tôi không chịu đóng quảng cáo thì sao?” Lý Huyền tốt bụng nhắc nhở cậu: “Lúc ăn sáng tôi đâu có trả lời cậu.”

“Anh thật sự không muốn đi vậy sao?” Thịnh Mẫn khựng lại, khẽ nhíu mày: “Vậy tôi cũng đi học giùm anh trước đã, về phía quảng cáo, tôi cố gắng xin Trương Chí Hoa dời thời gian lâu một chút, cho anh thêm thời gian suy nghĩ.”

Lý Huyền nhìn cậu, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không suy nghĩ.”

“Anh còn chưa nghĩ cơ mà.” Thịnh Mẫn bất lực nói, ngừng một lát rồi nói: “Nếu anh mà không đi thật thì tôi cũng đi học. Tôi đã nói rồi, trước khi chúng ta trao đổi lại với nhau, tôi sẽ không làm lỡ chuyện của anh.”

“Tôi không có hứa với cậu.”

“Đúng rồi, là tôi hứa với anh thôi.”

Lý Huyền nhìn chằm chằm cậu vài giây, trong mắt của Thịnh Mẫn lộ rõ vẻ buồn rầu, nhưng vẻ mặt thì vẫn như cũ.

Thịnh Mẫn thấy anh cứ nhìn mình: “Anh lại đang nghĩ gì?”

“Tôi đang nghĩ cậu quá giả tạo hay là quá ngu ngốc.”

Thịnh Mẫn thở dài.

“Lý Huyền.” Cậu gọi tên anh: “Lý do tôi muốn anh đi thay tôi, tôi đã từng nói rồi. Quảng cáo này không phải là chuyện của một mình tôi, nếu không quay thì rất nhiều công việc chuẩn bị trước đó của các nhân viên đều trở nên vô nghĩa, sau đó họ còn phải tăng ca. Nếu anh không thích, những công việc chưa được xác nhận sau đó, tôi sẽ cố gắng hết sức bỏ bớt đi. Nhưng còn cái này thì thời gian gấp quá, tôi mong anh có thể đi thay tôi. Dĩ nhiên là nếu anh thực lòng không muốn đi, tôi cũng đâu thể ép anh. Còn về chuyện của anh, nếu cần tôi ra mặt thì tôi sẽ giúp đỡ, trước lúc chúng ta trao đổi lại cơ thể, tôi sẽ cố gắng không để cuộc sống của anh bị xáo trộn. Đây không phải là đổi trác, cũng không phải điều kiện, hai chuyện này không hề liên quan đến nhau. Tôi chỉ muốn để lòng mình thanh thản hơn thôi.

Cậu khựng lại một lát: “Dù sao đi nữa, nếu tôi không tự sát, có lẽ chúng ta sẽ không trở thành như vậy. Anh cũng không cần buồn phiền đến thế.”

Cậu nói xong liền im lặng, tắt lửa rồi lấy hai cái ly ra đổ sữa vào.

Câu cuối cậu vừa nói, Lý Huyền không ngờ đến được, nhất thời cũng không nói gì thêm, lạnh nhạt nhìn cậu cử động. Lâu sau anh mới nói: “Cậu thích ôm chuyện vào người thật đấy, khi còn nhỏ chắc hay phải viết bản kiểm điểm lắm hả?”

Thịnh Mẫn quay đầu lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Lý Huyền lại nhớ ra những gì cậu vừa nói, cố gắng không làm xáo trộn cuộc sống của mình.

Cố gắng thế nào, không xáo trộn thế nào? Lý Huyền suy nghĩ một cách vô cảm, nói nghe thì hay ho đấy. Nhưng không biết vì sao, cảm giác mệt mỏi và hụt hẫng trong lòng anh vơi đi ít nhiều, có lẽ là đã tan biến, hoặc dường như vẫn chưa tan hẳn đi.

“Tôi có tiết vào thứ sáu.” Lý Huyền nhìn cậu rồi nói.

“Hả?” Thịnh Mẫn chớp mắt.

Lý Huyền cảm thấy không được tự nhiên lắm: “Lúc nãy tôi lừa cậu thôi, sao hả, cậu chưa từng bị lừa à?”

“Anh xàm quá đi.” Thịnh Mẫn hiểu ra, cậu nhỏ giọng càm ràm: “Vậy anh có đi quay không?”

“Không đi.”

Thịnh Mẫn bật cười.

“Ngày mai tôi sẽ viết một danh sách những gì cần chú ý cho cậu, lúc cậu nhận việc nhớ tránh những thời gian được nêu trên đó. À còn nữa, thời gian cậu nhận show trong một tháng đừng vượt quá một nửa, tôi còn rất nhiều chuyện khác phải làm.” Tốc độ nói của Lý Huyền nhanh như tên bắn: “Gần đây chắc cậu không cần phải đóng phim đâu đúng không?”

“Bây giờ chưa nhận.” Thịnh Mẫn nói: “Tôi sẽ từ chối hết.”

“Được.” Lý Huyền ngẩng đầu, xoay người lại định đi về phòng ngủ, chợt suy nghĩ rồi nói: “Nếu như cậu không tự sát, chắc tôi đang nằm trong hộp tro cốt nào đó ở nhà tang lễ rồi… Đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý cảm kích cậu, nhưng linh hồn của chúng ta bị hoán đổi không phải là vấn đề của cậu, cũng không đến lượt cậu nhận lỗi.”

Thịnh Mẫn sững sờ, đến khi Lý Huyền bước đến cửa cậu mới nhớ phải gọi anh lại.

Lý Huyền dừng bước, xoay người lại.

Thịnh Mẫn đưa một trong hai ly sữa cho anh: “Uống rồi sẽ ngủ ngon hơn.”

“Tôi có mơ thấy ác mộng đâu.” Lý Huyền nói.

Anh nhắc lại khiến Thịnh Mẫn nhớ ra giấc mơ quá đỗi chân thật ấy.

“Anh sẽ làm vậy sao?” Cậu nói.

“Sẽ làm gì?” Lý Huyền khó hiểu.

Yết hầu của Thịnh Mẫn nhúc nhích, cậu từ tốn nói: “Nếu như hôm nay tôi không ngăn cản anh, anh sẽ chặt một cánh tay của hắn thật sao?”

Lý Huyền biết cậu mơ thấy gì rồi. Anh cười khẩy, đi đến trước mặt Thịnh Mẫn: “Sợ đến mức này, sao ban sáng cậu cứ gắng gượng làm gì?”

Thịnh Mẫn không bận tâm, cậu kiên trì hỏi lại lần nữa: “Anh sẽ làm vậy sao?”

“Cậu thấy sao?” Lý Huyền nói với giọng điệu bâng quơ.

Thịnh Mẫn nhìn anh vài giây, Lý Huyền không né tránh, để mặc cho cậu quan sát mình.

“Anh sẽ không làm vậy.” Thịnh Mẫn nói một cách chắc chắn.

Lý Huyền khẽ hừ một tiếng, định phản bác lại một câu, ‘sao cậu biết được?’ Nhưng anh chú ý đến ánh mắt của người đối diện, trong căn phòng không mấy sáng sủa, đôi mắt ấy lại đặc biệt sáng ngời. Lý Huyền chưa từng biết được thì ra đôi mắt của mình lại có thể sáng lấp lánh đến vậy.

Ngay giây phút ấy, anh chợt cảm thấy Thịnh Mẫn dường như thực sự biết được, những suy nghĩ ngay cả bản thân anh cũng không thể xác định được, Thịnh Mẫn đã quan sát nắm bắt được toàn bộ.

Ý nghĩ này khiến Lý Huyền cảm thấy không an toàn, dù không thể nói rõ nguyên nhân.

“Cậu tự uống đi, tôi không cần.” Anh không định bối rối tiếp về vấn đề này nữa, quay người bỏ đi.