Để Tôi Được Gặp Em

Chương 134




Thịnh Mẫn không nói cho Lý Huyền biết việc cậu đi gặp Triệu Tích Triết nhưng cậu luôn cảm thấy là Lý Huyền biết chuyện này.

Ban đêm Lý Huyền ôm chặt vai cậu, dường như thở dài rồi nói: “Em thật là…”

“Dạ?” Thịnh Mẫn mơ màng mở mắt.

Lý Huyền lại không nói gì nữa, mãi sau mới cúi đầu hôn lên lông mày cậu: “Ngủ đi.”

Sau đó bọn họ cũng không nhắc tới chuyện này hay tới người kia nữa.

Vào buổi sáng nọ Lý Huyền nhìn thấy giấy tờ chuyển nhượng trong phòng sách, anh bán quán cà phê internet với giá rẻ, nửa tặng nửa bán cho Chu Châu.

“Chu Châu làm tốt lắm, quán cà phê kia anh cũng để đó không quản tới, sắp Tết rồi, coi như thưởng cuối năm cho cậu ta đi.” Anh đứng trước mặt Thịnh Mẫn rồi kí tên xuống.

Thịnh Mẫn vuốt cằm tỏ ý đã hiểu, Lý Huyền nhìn cậu một lát, đặt bút xoay người ôm lấy cậu.

Hai người cùng nhau ra ngoài, lúc đi ngang qua trạm chuyển phát Lý Huyền lập tức gửi giấy tờ đi. Tới khi quay lại xe anh mới tùy ý hỏi Thịnh Mẫn: “Sáng nay em có tập luyện không?”

“Buổi sáng không có.”

Thịnh Mẫn lắc đầu, càng sắp đến buổi công diễn mà càng luyện tập nhiều thì càng dễ phản tác dụng, Duẫn Tiềm Tần sẽ dành nhiều thời gian để các diễn viên suy ngẫm lại, còn cậu vốn định đi xem kịch bản: “Làm sao vậy?”

“Cùng anh tới một nơi.”

“Được.” Thịnh Mẫn không chút suy nghĩ đã đồng ý, sau đó hỏi: “Đi đâu vậy?”

Lần này Lý Huyền lại im lặng rất lâu, đến khi vào đường hầm mới nói: “Nhà tang lễ.”

Nghe thấy câu này Thịnh Mẫn phản ứng rất nhanh, hơn nữa hôm nay quả thực Lý Huyền ăn mặc rất nghiêm túc. Áo sơ mi cùng với áo khoác đen chỉ là hơn nửa tủ quần áo của anh đều là quần áo sẫm màu cho nên ban đầu cậu cũng không phát hiện ra.

“Có cần mua hoa không?” Thịnh Mẫn hỏi xong lại nhìn qua áo khoác màu nâu nhạt của mình.

“Anh đặt trước rồi, lát nữa đến lấy.” Lý Huyền để ý thấy ánh mắt của cậu, anh mím môi nói: “Không sao, em không cần vào, thực ra anh cũng không muốn em đi cùng…” Anh ngừng lại một lát rồi lại như không biết phải diễn đạt thế nào.

Thịnh Mẫn chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng vỗ vào tay anh đang đặt trên tay lái, ôn hòa nói: “Em hiểu rồi, em đi cùng anh.”

Trước giờ Thịnh Mẫn chưa từng đến nhà tang lễ ở phía tây ngoại ô.

Kiến trúc màu trắng được phân bố rải rác phía sau những hàng cây cối, từ xa nhìn lại giống như một tòa vườn hoa nguy nga tráng lệ.

Nhưng càng đến gần thì những tiếng khóc lại không thể che giấu được, vào khoảnh khắc mà nỗi đau mất đi những người thân thương thân yêu nhất còn chưa được xoa dịu, phai nhạt đi, hơi thở của sự mất mát ở nơi đây so với những ngôi mộ càng nhiều hơn.

Lễ truy điệu của Thư Hinh được tổ chức tại phòng tang lễ sâu nhất trong rừng.

Lý Huyền dừng xe lại, ngồi một lát rồi mới cởi dây an toàn, anh quay người lấy bó hoa cẩm chướng trắng từ hàng ghế sau.

“Anh sẽ quay trở lại ngay.”

“Vâng.” Thịnh Mẫn nhìn anh cười: “Em sẽ đợi anh ở đây, sẽ không đi đâu hết.”

Không có tiếng nhạc tang lễ, trong phòng xếp đầy những vòng hoa, cây thông và cây bách, một nghệ sĩ dương cầm mặc bộ vest đen ngồi ở góc sảnh, chơi một bài dân ca nổi tiếng của Scotland.

Nói về một những ngày đã trôi qua rất lâu, hỏi về ngày họ gặp gỡ, nơi họ gặp nhau.

Lý Minh Cách đứng trước linh đường, trên bức tường phía sau là hai câu đối phúng điếu, bức trướng tế bay trong gió.

So với lần gặp trước thì có vẻ ông ta đã tốt hơn nhiều rồi, không còn vẻ mặt điên cuồng, quần áo cũng chỉnh tề nhưng lại rất khó để nói ông ta tốt hơn ở điểm nào.

Giờ phút này mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ đều đã bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy, rất khó tưởng tượng được một người trên khuôn mặt một người đang sống sờ sờ có thể bày ra bộ dạng già nua nặng nề như vậy.

Ông ta đứng rất thẳng nhưng mắt thường cũng có thể thấy ông ta đang cố gắng gượng, những người thật lòng thương tiếc hay những kẻ giả vờ đau xót đều nhỏ giọng an ủi, nhưng Lý Minh Cách lại không hề đáp lại, chỉ như chết lặng mà gật đầu lắng nghe, cho tới khi ông ta nhìn thấy Lý Huyền đến.

Chớp mắt cả người ông ta cứng đờ, không khí xung quanh như biến thành những lớp băng mỏng nhốt ông ta đông cứng ở bên trong.

Cho nên rất nhanh có nhiều người nhìn theo ánh mắt thất thố của ông ta mà nhìn thấy Lý Huyền xuất hiện.

“Ơ đó là?”

“Là con trai nhà họ chăng?” Tiếng trả lời kia cũng không quá chắc chắn.

“Ái chà, đã lớn như vậy rồi… Tôi cũng chỉ mới gặp lúc thằng bé còn rất nhỏ.” Người hỏi có chút líu lưỡi.

“Chắc không phải đâu.” Người bên cạnh nghi ngờ: “Làm gì có ai là con trai mà giờ mới xuất hiện…”

Anh ta cũng không biết xấu hổ nói, mà biểu cảm của Lý Minh Cách cũng không giống nhìn thấy con trai yêu của mình.

Những lời bàn tán này đương nhiên lọt vào tai của Lý Huyền, nhưng anh cũng nhắm mắt làm ngơ hoàn toàn không để ý tới.

Sau cùng anh cũng không tới nhìn Lý Minh Cách.

Anh cầm bó hoa từ từ đến trước di ảnh của Thư Hinh, người đàn bà trên tấm ảnh đen trắng còn rất trẻ, chắc chỉ mới hai mươi tuổi, khí chất tao nhã, căng tràn tuổi xuân tươi đẹp.

Ngay cả bây giờ, bà ấy vẫn là sự tồn tại tươi đẹp nhất trong cả căn phòng truy điệu này, dải lụa đỏ trùm lên hũ tro cốt vẫn là màu sắc tươi sáng nhất trong khung cảnh xám xịt này.

Thật là vô lý biết bao.

“Lúc mẹ tôi còn trẻ rất là xinh đẹp.”

Có người đã từng nói với anh như vậy.

Đúng là rất đẹp, Lý Huyền nghĩ, anh cụp mắt hơi khom lưng cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa cẩm chướng màu trắng bên cạnh di ảnh của Thư Hình.

Mùi hương của hoa và những giọt sương đọng lại trên mu bàn tay của anh và ngay cả khi anh đến gần chiếc xe chúng cũng chưa tan biến hết.

Nhưng tới khi Thịnh Mẫn nắm lấy tay anh thì mọi cảm giác khó chịu đều biến mất.

“Không phải đã bảo em ở trong xe đợi anh sao?”

“Em muốn thấy anh sớm một chút.” Thịnh Mẫn kéo bàn tay hơi lạnh của anh lên môi, xuyên qua chiếc khẩu trang mà hôn lên đó: “Chúng ta về chứ?”

“Hay là đi bộ một lát.” Lý Huyền suy nghĩ một lát rồi nắm lấy tay cậu để vào trong túi áo khoác của anh: “Gần đây công ty có nhiều việc, khó lắm mới có dịp ra ngoài mà hình như cũng chưa có được ngày nào để đi dạo cùng em.”

Thịnh Mẫn sửng sốt sau đó lập tức đồng ý, cậu thản nhiên điều chỉnh tay hai người từ nắm tay thành đan mười ngón vào với nhau.

Ngoại trừ tuyến đường chính thì nhà tang lễ còn đang xây dựng nhiều con đường rải sỏi nhỏ hẹp, bọn họ tùy tiện chọn một lối rẽ, chỉ chầm chậm đi dạo không có phương hướng rõ ràng.

Mùa đông là mùa chết chóc cao điểm, trong nhà tang lễ có người ra người vào, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, nhưng đều bị cây cối ngăn cách chỉ nghe thấy loáng thoáng, nhìn đến cuối con đường cũng không có người thứ ba.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, sương mù nhanh chóng tan đi sau khi mặt trời ló dạng, không khí vẫn mát mẻ, trong hơi thở vẫn ẩn chút khí lạnh, ở những nơi ít người qua lại, cỏ cây cũng không được cắt tỉa cẩn thận nên vào mùa đông lạnh giá cũng phát triển rậm rạp hơn những chỗ khác.

Lúc đầu, họ không nói chuyện, nhưng đi được một lúc Lý Huyền như nghĩ ra gì đó đột nhiên mỉm cười, tới khi bắt gặp ánh mắt của Thịnh Mẫn, anh nhún vai: “… Là anh không chú ý, nhưng dạo gần đây đi dạo cùng em đều là mấy nơi kiểu này.”

Nghĩa trang, nhà tang lễ… mọi thứ đều gần ranh giới của cái chết.

Thịnh Mẫn cười: “Không sao cả, rất yên tĩnh.”

Cậu còn muốn nói, dù sao chỉ cần ở cạnh anh thì chỗ nào cũng giống nhau. Nhưng cậu cảm thấy hai người đều biết rõ đều này nên cũng không cần thiết phải nói ra.

Hai người cứ như vậy đi hết một vòng, đi qua hết hàng cây cối xung quanh thì có thể thấy mái nhà màu trắng của khu tưởng niệm.

Xe của Lý Huyền đang đậu ở bãi đỗ xe đối diện, bên cạnh đã có một người đứng từ lúc nào.

Lý Huyền nhìn thấy, bước chân của anh khựng lại trong giây lát nhưng khi bước tiếp anh lại không hề do dự.

“Tôi không nghĩ rằng anh sẽ đến.” Một lúc sau, Lý Minh Cách nói, ông ta nhìn liếc qua đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người rồi lại đưa mắt nhìn về Lý Huyền.

“Tôi cũng không nghĩ sẽ đến.” Lý Huyền nhẹ nhàng đáp.

Nghe được lời đáp không trang nghiêm này Lý Minh Cách cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ngược lại từ sau khi Thư Hinh chết: “cơn điên” của ông ta cũng đã đỡ hơn nhiều, tâm trạng so với những lần gặp mấy tháng trước đều ổn định hơn rất nhiều.

“Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Ông ta hỏi Lý Huyền.

Lý Huyền không thật tâm lắm nói: “Nén bi thương.”

“Nén bi thương…” Lý Minh Cách nhắm mắt lại một lúc: “Gần đây mọi người đều nói câu này với tôi, nhưng không ai nói với tôi làm sao để giảm bớt… Sau hai ngày bà ấy rời đi, tôi luôn ở bên cạnh bà ấy, buổi tối thì luôn mơ thấy bà ấy. Tôi muốn đi tìm bà, bà ấy khuyên tôi, khuyên tôi quên đi… Hơn nữa, tôi cũng không biết tìm bà ấy rồi còn có tác dụng gì.”

Lý Huyền không nhịn được cau mày, nhưng Lý Minh Cách như đang ngây ra giống như đang nhắc đến còn tâm trí hoàn toàn không ở đây.

“Sau hỏa táng…” Hai chữ này đối với ông ta tựa hồ quá khó để nói ra, ngừng một chút, ông ta nói tiếp: “Sau hỏa táng mấy ngày nay, tôi cũng không còn mơ thấy bà ấy nữa…”

Đôi gò má già nua của ông ta hơi run lên, dè dặt nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ bà ấy không muốn gặp tôi?”

“Cũng có thể.”

Lý Huyền nói, tới khi thấy Thịnh Mẫn kéo tay, anh mới mím môi ngừng nói.

Nghe vậy, Lý Minh Cách mỉm cười, mặc dù nụ cười trông yếu ớt: “Anh thực sự không thay đổi chút nào… Năm đó khi tôi tìm thấy anh, anh cũng như vậy.”

“Tôi không nghĩ chúng ta có gì đáng để hồi tưởng.” Lý Huyền nói.

Lý Minh Cách lại làm như không hiểu vẫn tiếp tục nói: “Đoạn thời gian này, tôi thường tự hỏi nếu năm đó tôi không tìm thấy anh thì mọi thứ có thay đổi không… Nhưng ngày hôm nay anh đến đây tôi thấy anh tốt hơn thằng bé nhiều, con cái chính là đến để đòi nợ của cha mẹ, nếu như không phải sinh ra thằng bé thì mẹ nó đã không phải đau lòng nhiều năm như vậy, nếu không phải vì muốn cứu thằng bé thì cũng sẽ không tìm tới anh, những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra…”

Nghe những lời nói lộn xộn này Lý Huyền không khỏi cười lạnh, anh ngắt lời ông ta: “Sao ông không nói, bà ấy không gả cho ông thì tốt rồi? Người đầu têu vốn không phải là ông sao?”

“Đương nhiên.” Lý Minh Cách cũng không phản bác, ông ta còn nói thêm: “Tôi biết, nếu bà ấy không gả cho tôi thì sẽ không sinh ra đứa nhỏ.”

Kết quả của ngày hôm nay, là vấn đề của đứa nhỏ sao?

Lý Huyền thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Lý Minh Cách, anh và Thịnh Mẫn nhìn nhau cũng đồng thời nhìn thấy sự bất lực trong mắt người kia, nhưng không ai sửa lời của Lý Minh Cách vì điều đó thật vô nghĩa.

Lý Minh Cách nói Lý Huyền không thay đổi nhưng bản thân ông ta cũng vậy, chỉ luôn đổ lỗi cho người khác, Triệu Tích Triết bị tống vào tù, Thư Hinh trong giấc mơ bảo ông ta quên đi, ông ta lại đẩy trách nhiệm cho một người đã chết không thể phản bác.

Bản tính khó dời.

“Nhưng tôi không thể không lấy bà ấy, bà ấy rất tốt.” Lý Minh Cách chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mà không thể thoát ra được: “… Lúc tôi quen biết bà ấy, hai bàn tay trắng, học phí đều nhờ vào học bổng, bà ấy là trợ giảng lớp Đại Vật, là con gái của phó hiệu trưởng và là nghiên cứu sinh mà trưởng khoa tự hào nhất.”

Ông ta không khỏi mỉm cười khi nói, như thể gặp lại được Thư Hinh của hai mươi năm về trước, thông minh, xinh đẹp và là thiên tài vật lý giỏi tới mức không ai nghĩ rằng bà ấy dựa vào cha mẹ mình.

Nhiều người thích bà ấy như vậy, tại sao bà ấy lại chọn ông ta, cho tới tận bây giờ, Lý Minh Cách vẫn không thể hiểu được vấn đề này.

Sau khi cha mẹ ông ta ly hôn, hai mẹ con ông ta bằng thu nhập ít ỏi của mẹ ông ta làm việc lặt vặt cho người khác, có thể coi là nghèo khó.

Còn Thư Hinh lại là người con gái kiêu hãnh của trời, cha bà ấy là quan chức cấp cao trong chính phủ, một gia đình như vậy sao có thể vừa mắt một đứa con trai nghèo khó tầm thường, tiết mục lấy gậy đánh uyên ương ngày xưa cứ lặp đi lặp lại.

Cho tới khi Lý Minh Cách nhận được vị trí giảng dạy trong trường, bọn họ vẫn không chấp nhận ông ta vì gia đình ông ta nghèo như vậy thì con gái họ sẽ phải chịu khổ.

“Từ nhỏ con bé đã được chúng tôi nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, ăn sung mặc sướng, muốn gì được đó, dù cho cậu là chàng trai tốt nhưng chỉ thật lòng thì chưa đủ, cố gắng cũng chẳng ích gì, hãy nghe lời chúng tôi, thực tế sau khi lấy con bé cậu sẽ cho nó được cái gì?”

Họ chất vấn ông ta, đồng thời thường xuyên sắp xếp cho Thư Hinh đi xem mắt với những tài năng trẻ rất xứng đôi.

Đã hơn mười năm kể từ khi cha mẹ vợ qua đời nhưng giọng điệu khinh thường vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của ông ta.

“Ngay lúc đó tôi đã thề rằng sẽ khiến họ phải hối hận. Tôi muốn chứng minh rằng Thư Hinh đã đúng khi chọn tôi. Tôi có thể cho bà ấy bất cứ thứ gì bà ấy muốn!”

Để trút được gánh nặng này, Lý Minh Cách đã từ chức và thành lập lên Hinh Cách Quang Học.

Ông ta chưa từng kinh doanh, chỉ có Thư Hinh hỗ trợ ông ta, nguồn vốn đầu tiên cũng là Thu Hinh đưa, thậm chí ngay cả bằng sáng chế độc quyền của công ty cũng do Thư Hinh phát minh – Vốn dĩ bà ấy muốn nghiên cứu về vật lý thiên văn, bà ấy thích nhất là chuyên ngành này, vừa lãng mạn vừa vĩ đại. Nhưng vì Lý Minh Cách mà bà ấy chuyển sang nghiên cứu quang học, mấy năm liền đều dành hết vào nó, mãi tới khi công ty đi vào quỹ đạo và mới lạ bắt đầu lại sự nghiệp của bản thân.

Cứ tưởng rằng đã có thể thực hiện ước mơ nhưng không ngờ lại có thai, rồi theo sự cố phát sinh tai nạn cuối cùng mọi thứ như bọt nước mà vỡ tan.

“Không có đứa nhỏ kia thì tốt rồi.” Lý Minh Cách kiên trì nói.

Đứa bé vốn không nằm trong kế hoạch, họ định đợi vài năm, nhưng khi có thai, Thư Hinh không muốn phá nên đã sinh con. Nhưng xem ra từ khi có đứa nhỏ, vận rủi cứ bám theo họ mãi.

Ông ta nhìn vợ khóc mà lòng đau không chịu nổi, thậm chí còn nhớ lại những lời cha mẹ vợ nói năm đó, Thư Hinh chọn ông ta có phải là sai lầm hay không?

Không thể nào, ông ta không tin, ông ta là người yêu bà ấy nhất, là người thích hợp với bà ấy nhất.

Ngoài ra, ông ta đã có tiền và quyền lực, đã có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Thư Hinh như đã hứa.

Bà ấy vì muốn cứu con mình nên đã mò kim đáy bể để tìm ra tủy xương.

Cuối cùng đứa con trai không được giữ lại, nhưng đứa con gái kiêu hãnh của trời đã trở thành một người phụ nữ điên, nhưng vậy cũng không sao, Lý Minh Cách sẽ giữ bất cứ ai bà ấy nhận là con trai.

Bà ấy muốn cái gì, ông ta đều sẽ cho! Ông ta cho rằng chính mình làm được, không hề kém chút nào, nhưng vì sao, vì sao Thư Hinh còn muốn chết.

Lý Minh Cách nói rất nhập tâm, là cảm xúc thực sự, khiến Lý Huyền đã vô cảm trở nên vô cảm hơn: “Ông không cần phải nói với tôi những điều này.”

“Vậy tôi còn có thể nói cho ai?” Vẻ mặt Lý Minh Cách khổ sở: “Chung quy luôn có người nhớ tới bà ấy.”

“Nhớ bà ấy hay nhớ tình yêu của ông?” Khóe môi Lý Huyền khẽ mấp máy: “Cha mẹ vợ ông nhất định hối hận vì đã coi thường ông ngay từ đầu, nếu họ ở dưới đó biết được, nhất định sẽ…”

Trước khi anh có thể nói xong, Thịnh Mẫn lại bắt đầu kéo tay anh.

“Anh có tư cách gì hoài nghi tình yêu của tôi?” Lý Minh Cách hiểu được sự châm chọc trong giọng điệu của anh, lại càng thêm kích động.

Không yêu sao? Đương nhiên là yêu.

Đứa trẻ bị ông ta xem là tai họa chính là đánh giá chính xác nhất, là tình yêu tự cho là đúng của ông ta.

“Ông Lý.” Thịnh Mẫn thở dài, trước khi Lý Huyền lên tiếng cậu đã nói một câu không liên quan: “Tôi nghĩ vợ ông có tình cảm rất sâu đậm với ông.”

Nghe vậy cảm xúc kích động của Lý Minh Cách cũng đột nhiên bình tĩnh trở lại.

“Cái gì bà ấy cũng nghe theo tôi…” Giọng ông ta đột nhiên dịu đi nhưng lúc nói vẫn có vẻ hơi khó khăn: “Luôn nói đồng ý với tôi… Ngày hôm đó, tôi nói bà ấy đợi tôi, bà ấy cũng đồng ý…”

Một giọt nước mắt vẩn đục từ khóe mắt của ông ta rơi xuống.

“Nhưng tại sao bà ấy lại không đợi tôi…”

Ông ta lặp đi lặp lại tại sao sau đó quay người chậm rãi rời đi, giống như lúc ông ta đến, không hề báo trước.

Cẩn thận tính lại, Lý Minh Cách mới ngoài năm mươi tuổi nhưng nhìn bóng lưng ông ta lại thấy ông ta dường như đã là một ông già rồi.

“Chúng ta về thôi.”

Lý Minh Cách đi bộ đến sảnh tưởng niệm, có nhân viên nhiệt tình tới đỡ ông ta, Lý Huyền thu lại ánh mắt nói với Thịnh Mẫn.

Thịnh Mẫn gật đầu, nhưng dù đã nói đi nhưng lại không có ai di chuyển.

Một lúc sau, Thịnh Mẫn nhìn trái nhìn phải, thấy lúc này không có người đi qua, cậu tháo khẩu trang xuống, lại gần hôn anh.

Lúc tách ra, cậu giơ tay lên vuốt ve hàng lông mày hơi cau lại của Lý Huyền: “Anh không sao chứ?”

“Có một chuyện.” Lý Huyền im lặng một lúc rồi trả lời một câu không liên quan: “Anh vẫn chưa nói với em suốt thời gian qua… Thực ra cũng không quan trọng lắm… “

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng giữa chừng lại ngừng lại, Thịnh Mẫn nhìn anh một lúc rồi nói: “Em biết.”

“Em biết?” Lý Huyền hiếm khi ngạc nhiên.

“Vốn chỉ là đoán nhưng anh nói như vậy em liền cảm thấy chắc là đúng rồi.” Thịnh Mẫn cười: “Sau đó thì sao?”

Lý Huyền cụp mắt, lấy ra một mẫu xét nghiệm trong túi bên kia rồi đưa cho Thịnh Mẫn.

Xét nghiệm độc tính tế bào bạch huyết là dương tính, phôi của anh với Thư Hinh không phù hợp.

Thịnh Mẫn đọc lướt qua nó sau đó cất đi nhưng cũng không trả lại cho Lý Huyền.

“Anh có đi không?” Một lúc sau, cậu mới hỏi anh một cách rất nhẹ nhàng: “Nếu như phù hợp.”

“Không.” Lý Huyền dường như đã suy nghĩ về câu hỏi này hàng ngàn lần, không chút do dự, anh trả lời nhẹ nhàng và dứt khoát.

Thịnh Mẫn mỉm cười, tin hay không cũng khó nói, dù vui hay không, cậu cũng chỉ ghé sát vào người anh hôn lần nữa, vòng tay qua lưng anh, thấp giọng thở dài: “Anh thực sự là người dịu dàng nhất mà em từng thấy.”