Để Tôi Được Gặp Em

Chương 129




“Tên tuổi.”

“Lý Huyền.”

“Số chứng minh thư là…” Viên cảnh sát trẻ tuổi ở phía đối diện đọc lên một dãy số.

“Đúng.”

“Có quen biết Triệu Tích Triết không?”

“Có quen.” Lý Huyền nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không lành: “Có thể nói cho tôi biết trước rằng đã xảy ra chuyện gì không?”

“Bây giờ là tôi đang hỏi anh, trả lời câu hỏi của tôi đi, anh và Triệu Tích Triết có quan hệ như thế nào?”

Lý Huyền nhìn anh ta một lúc, không trả lời.

“Trả lời đi!”

“Sao nào? Bây giờ tôi đã bị phán tội rồi à?” Lý Huyền nhàn nhạt hỏi: “Chắc không phải đâu nhỉ, tôi nghĩ chí ít thì các anh vẫn chưa có chứng cứ phạm tội của tôi, đương nhiên, với tư cách là một công dân tốt luôn luôn tuân thủ pháp luật, tôi cũng không thể nào làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật, tôi nghĩ lúc này tôi nên bị tham vấn chứ chưa phải thẩm vấn nhỉ?”

Lý Huyền đan chéo hai tay vào nhau và ngồi dựa vào lưng ghế, anh nhàn nhạt nhắc nhở: “Các anh vẫn chưa đưa “Thông báo triệu tập tiếp nhận thẩm tra” cho tôi mà đã trực tiếp đến công ty của tôi rồi, chuyện này có lẽ không phù hợp với quy trình làm việc của các anh cho lắm nhỉ? Vội vàng đến tận nơi sẽ gây nên những ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của tôi, tôi có thể không truy cứu, thế nhưng tôi nghĩ, tôi có quyền biết được rằng tại sao tôi lại phải đến đây, anh cảnh sát à, tôi đã rất phối hợp với anh rồi.”

Viên cảnh sát trẻ tuổi có hơi không phục và muốn phản bác lại, thế nhưng viên cảnh sát bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo khuỷu tay anh ta và nói gì đó, anh ta nhìn Lý Huyền một cái, hừ một tiếng rồi đi ra ngoài, một lúc sau, có một người đàn ông tóc bạc đi vào.

“Cảnh sát Trương.” Người bên cạnh gọi ông ta như thế.

Ông ta gật gật đầu, cầm lấy ghi chép và liếc nhìn một cái, rất ôn hòa và nói: “Cậu nhóc, kinh nghiệm dày dặn ha.”

“Công dân bình thường, nắm chắc một vài kiến thức pháp luật cơ bản mới có thể bảo vệ quyền lợi của mình một cách tốt hơn.”

“Nhận thức được như thế là tốt rồi.” Viên cảnh sát họ Trương kia kéo ghế ra, ngồi xuống và nói: “Chuyện là như thế này, ban nãy Tiểu Hạ có lẽ hơi sốt ruột nên chưa nói rõ. Lúc bốn giờ hai mươi bảy phút chiều ngày hôm nay, ở gần quảng trường trung tâm, tại nút giao giữa đường Bác Dương và đường Diên Huân, một người đàn ông tên là Triệu Tích Triết đã cầm dao đâm bị thương người khác, sau đó bỏ chạy..”

“Người bị thương tên là gì?” Lý Huyền ngắt lời ông ta, cau mày nói: “Lý Minh Cách?”

Cảnh sát lắc đầu: “Ông Lý chỉ bị thương nhẹ, người bị thương nặng hơn là vợ của ông ấy, Thư Hinh.”

Lý Huyền cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chốc lát, yết hầu khẽ động: “Ban nãy khi tôi đến đây, họ nói là vụ án cố ý giết người, Thư Hinh…”

“Người bị hại vẫn còn đang ở bệnh viện để cấp cứu.” Biểu cảm của cảnh sát Trương nghiêm túc: “Thế nhưng hiện trường phạm tội vô cùng tàn khốc, anh ta đã đâm liên tiếp mười bốn nhát, nhân chứng nói trong khi hành hung người bị hại, kẻ tình nghi còn buông ra những lời nói vô cùng gay gắt, bước đầu xác định là hành vi cố ý giết người cũng là hợp lý thôi.”

Đợi đến khi Sở Thiên Hằng và Tống Văn đem luật sư đến thì cuộc tham vấn của Lý Huyền đã kết thúc rồi.

“Không sao chứ?” Vừa nhìn thấy Lý Huyền, mấy người bọn họ bèn vội vàng đi lên phía trước.

“Không sao.” Lý Huyền xoay người bắt tay với cảnh sát Trương một lát: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé.”

“Được rồi, cảm ơn sự phối hợp của cậu. Đám Tiểu Hạ hôm nay cũng là có hơi sốt ruột quá rồi, dù sao thì vụ án đã xảy ra ở quảng trường trung tâm nơi có đông người qua lại, lại còn gần đến Tết rồi nữa, ảnh hưởng rất xấu đối với xã hội. Người nhà của người bị hại cũng liên tục tố cáo cậu, cảm xúc vô cùng dữ dội.”

Ông ta nhớ đến việc người bị hại và Lý Huyền có quan hệ nhận nuôi, dừng lại một lúc: “Đương nhiên, ông ấy cũng không hề có chứng cứ gì cả, chúng tôi nhất định sẽ điều tra thật rõ ràng. Nói tóm lại, trong tình huống cấp bách, cũng là vì muốn doa xịu người bị hại và sớm ngày điều tra rõ ràng vụ án nên mới trực tiếp đến chỗ cậu. Nếu có gì không thỏa đáng, vẫn mong cậu có thể hiểu cho.”

Lý Huyền miễn cưỡng giương khóe miệng và gật đầu: “Biết rồi, tôi hiểu mà.”

“Mấy ngày này nếu như có tiến triển gì đó thì chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục liên lạc với cậu. Mong rằng trong thời gian này cậu đừng rời khỏi thành phố N.” Cảnh sát Trương biểu thị muốn anh để lại phương thức liên lạc của mình: “Nếu như cậu biết được tung tích của Triệu Tích Triết thì hãy ngay lập tức báo lại cho chúng tôi biết nhé.”

Lý Huyền im lặng trong chốc lát: “Tôi sẽ làm thế.”

Đi ra khỏi sở cảnh sát, sau khi giải thích tình hình một cách đơn giản cho Sở Thiên Hằng và Tống Văn nghe, Lý Huyền trực tiếp quay về nhà, Thịnh Mẫn đang chuẩn bị bữa ăn khuya, tối hôm nay cậu đã chuẩn bị súp hoành thánh gà, vừa mới đẩy cửa phòng bếp ra là đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt của khoai mỡ và hạt dẻ trộn lẫn vào nhau.

Lý Huyền chầm chậm đi đến và ôm lấy cậu từ phía sau, Thịnh Mẫn bị bất ngờ, ngay lập tức nở nụ cười: “Hôm nay anh về sớm thế.”

Sờ đến bàn tay lạnh cóng như băng của Lý Huyền, cậu nắm tay anh, đưa lên môi và nhẹ nhàng hà hơi: “Sao vẫn còn lạnh như thế chứ?”

Gương mặt dịu dàng của cậu khi ở dưới ánh đèn là một bộ dáng xinh đẹp khó có thể tả được, hơi nước trắng xóa đang bốc lên ở bên cạnh đọng lại thành những hạt nước nhỏ xíu ở trên kính thủy tinh, tạo nên cảnh tượng về một cuộc sống tuyệt đẹp.

“Thịnh Mẫn.” Lý Huyền cảm thấy trái tim bị đông cứng đến tê liệt của mình cuối cùng cũng đã đập trở lại rồi, anh gọi tên cậu, thở dài một hơi: “Chiều nay Triệu Tích Triết đã đâm bị thương Thư Hinh.”

Ăn được nửa bát súp hoành thánh, cơ thể dần trở nên ấm hơn, Thịnh Mẫn lại múc cho anh thêm một bát súp nữa.

“Thư Hinh bị thương có nghiêm trọng không?”

“Chắc là có, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, tình hình cụ thể như thế nào thì anh cũng không biết.” Lý Huyền rũ mắt, dùng thìa khuấy hạt dẻ dưới đáy bát.

Thịnh Mẫn mím môi: “Lý Minh Cách cho rằng anh đã sai khiến Triệu Tích Triết à?”

“Ông ta chưa hẳn đã thực sự cho rằng là như vậy, chỉ là Thư Hinh đã bị thương, ông ta sốt ruột nên vu cáo lung tung thôi.” Lý Huyền nhìn thấy rất rõ: “Vả lại, anh có dính dáng đến cả hai phía bọn họ, cho dù ông ta không tố cáo anh thì việc cảnh sát đến tìm anh cũng là chuyện bình thường thôi, em không cần lo lắng đâu.”

Thịnh Mẫn khẽ thở dài một hơi, Lý Huyền khẽ giọng nói: “Không sao đâu.”

“Thế tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?” Thịnh Mẫn nắm lấy tay anh.

“Không làm gì cả, nếu như họ đến tìm anh thì anh sẽ đi.”

Lý Huyền đứng dậy, đi vòng qua cái bàn, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Mẫn và nắm lấy vai cậu: “Sáng sớm ngày mai, anh sẽ bảo học trưởng gửi laptop sang đây, mấy ngày nay anh sẽ ở nhà, em nói với bên nhà hát một tiếng, cũng đừng đi tập luyện nữa, ở nhà với anh đi.”

“Em ở nhà với anh hay anh ở nhà với em?” Thịnh Mẫn nhíu mày nhìn anh: “Anh sợ Triệu Tích Triết đến gây phiền phức cho em đúng không?”

“Cũng giống nhau thôi mà… Không biết rõ được anh ta sẽ còn làm ra chuyện gì nữa, trước khi anh ta bị bắt, có anh ở đây trông chừng em sẽ càng yên tâm hơn.” Lý Huyền sờ sờ mặt cậu: “Có được không?”

Thịnh Mẫn ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi anh: “Lát nữa em sẽ gọi điện cho đạo diễn Doãn để xin nghỉ phép, nếu như Triệu Tích Triết bị bắt rồi, anh…”

Lý Huyền tạm thời không trả lời, anh im lặng uống hết chỗ súp còn lại và đứng dậy đi vào phòng bếp, bỏ bát đĩa vào trong chậu rửa. Mãi lâu sau anh mới chầm chậm lên tiếng, cũng không do dự quá nhiều: “Anh sẽ mặc kệ anh ta, cho dù anh ta vì sao lại phát điên rồi đi giết Thư Hinh, có lẽ anh ta cho rằng làm thế là vì anh, anh đều sẽ không thừa nhận điều đó… Vậy nên anh cũng sẽ không có cảm giác áy náy đâu, bởi vì tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến anh cả.”

Anh chống tay lên quầy bếp, khẽ cúi đầu, trên mặt không để lộ ra quá nhiều cảm xúc: “Đối với anh mà nói, sẽ không bao giờ tồn tại mấy câu nói dối như kiểu: “Tôi không giết người nhưng người ta lại vì tôi mà chết”. Nếu như anh ngứa mắt ai thì anh sẽ tự mình đi giải quyết. Còn nếu như những người khác lấy danh nghĩa của anh, nói là vì anh thì đều không liên quan gì đến anh cả. Còn về việc Lý Minh Cách nghĩ như thế nào thì tùy ông ta.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh. Anh vặn mở vòi nước, nhanh chóng rửa sạch bát đĩa và đặt vào trong tủ bát, trông thì có vẻ không có gì khác thường cả, thế nhưng Thịnh Mẫn biết được không phải là như thể, chí ít thì không hoàn toàn là như thế.

Cậu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý Huyền, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua xót khó có thể miêu tả bằng lời.

Vẫn lại là một đêm khó ngủ, suốt cả một buổi tối Lý Huyền đều không thể ngủ được, Thịnh Mẫn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng và chậm rãi của Lý Huyền, cho dù từ đầu đến cuối anh đều không động đậy, thế nhưng cậu biết rằng Lý Huyền chưa hề ngủ, thế nên cậu bèn xoay người lại và ôm chặt lấy anh, dựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập của anh.

“Anh nói rồi mà, anh không sao.” Giọng nói của Lý Huyền rất ôn hòa: “Anh chỉ là có hơi mất ngủ mà thôi, em không cần lo đâu.”

“Em không lo lắng chuyện này, em chỉ lo cho anh thôi.” Đầu ngón tay của Thịnh Mẫn vuốt nhẹ qua thái dương của anh: “Anh đang bất an vì Thư Hinh có đúng không?”

Lần này Lý Huyền đã phản ứng chậm một nhịp, anh nhìn thấy ánh trăng rơi trên đồ ngủ của Thịnh Mẫn, giống như dải ngân hà chảy trong đêm tối, anh im lặng một hồi lâu: “Không phải bất an, anh vốn định đi đến bệnh viện để thăm bà ấy, thế nhưng lại cảm thấy không cần thiết… Cảnh sát đã cho anh xem ảnh hiện trường rồi… Thịnh Mẫn, số máu mà anh đã từng nhìn thấy nhiều hơn chỗ này rất nhiều, thế nhưng bà ấy là một người phụ nữ, lại còn là một bệnh nhân nữa, là người vô tội nhất trong cả chuyện này.”

“Thế anh đang buồn vì chuyện này à?’ Thịnh Mẫn khẽ giọng hỏi.

Lý Huyền quyến luyến ôm lấy cậu, anh khẽ cúi đầu và hôn lên tóc cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh không tự trách, thật đó. Thế nhưng không có nghĩa là anh cảm thấy bà ấy xứng đáng bị như vậy.”

Nhất thời không còn gì để nói nữa, Thịnh Mẫn không biết nên an ủi anh như thế nào, bởi vì cậu biết rằng Lý Huyền không cần đến điều đó, cậu chỉ dịu dàng sờ lên mắt anh: “Ngủ đi.”

Lý Huyền khẽ giọng đồng ý, thế nhưng cả hai bọn họ đều mãi không thể ngủ được, đợi đến khi trời đã gần sáng, Thịnh Mẫn có chút không chống cự được nữa, nhưng khi cậu vừa mới nhắm mắt lại, tiếng chuông điện thoại chói tai đã lại vang lên rồi.

Cậu khẽ động, Lý Huyền đã nhanh tay hơn và cầm lấy điện thoại, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa và chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh, giọng nói từ đầu kia của ống nghe vọng ra một cách mờ nhạt, nghe không được rõ lắm.

“Ừ, được, tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.” Lý Huyền đặt điện thoại xuống, đứng dậy thay quần áo.

“Sao thế?” Thịnh Mẫn hỏi.

Thịnh Mẫn quay đầu lại, dừng lại một giây: “Triệu Tích Triết đến đồn cảnh sát tự thú rồi.”

Triệu Tích Triết đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Cho dù các tình tiết rất nghiêm trọng, thế nhưng nói chung thì sự thật hoàn chỉnh, logic rõ ràng, mặc dù luật sư đại diện cho Lý Minh Cách khăng khăng nói rằng Lý Huyền không thoát khỏi liên quan trong sự việc này, thế nhưng bọn họ cũng không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào có hiệu quả thật sự. Các đầu mối mà phía cảnh sát nắm được cũng bày tỏ rằng Lý Huyền không hề dính dáng đến việc ra lệnh hay thuê gã giết người.

Lại thêm việc Tống Văn cũng không yên tâm, anh ta lo rằng Lý Minh Cách sẽ giở trò và khiến anh chịu thiệt thòi nên mới sáng sớm đã sắp xếp luật sư của mình đến để trợ giúp, trên dưới phối hợp, quá trình tiến triển thuận lợi, cái gọi là tình nghi cũng đã rất nhanh được rửa sạch.

“Hôm nay gọi cậu tới là vẫn còn một chuyện khác nữa.” Cảnh sát Trương chỉ vào nữ cảnh sát ở bên cạnh ông ta: “Đây là đồng nghiệp phụ trách bản quyền trí tuệ của chúng tôi, trong lời thú tội của mình, Triệu Tích Triết đã nhắc đến việc anh ta đã theo sự chỉ đạo của Lý Minh Cách mà đánh cắp ổ cứng di động của các cậu, trong đó có <One Corner>…”

Cảnh sát Trương tuổi tác có hơi lớn, có lẽ là chưa bao giờ nghe đến trò chơi này, ông ta lật tài liệu và xác nhận lại một chút: “Đúng rồi, tất cả những tài liệu của bản đổi mới và số liệu nội bộ của <One Corner> đều đã bị đánh cắp và dùng trong bản cập nhật mới của < Đảo Hư Vô>, có chuyện này không?”

Lý Huyền ngẩn người một lúc, anh mím môi: “Phải.”

Hai viên cảnh sát trao đổi ánh mắt mới nhau một cái, nữ cảnh sát nói: “Được rồi, vậy thì sau này cái này sẽ làm thành một vụ án độc lập và do bộ phận của chúng tôi bám sát. Kẻ tình nghi phạm tội đã chủ động giao ra một vài chứng cứ, nhưng cũng cần có sự phối hợp tích cực của cậu nữa.”

“Tất nhiên rồi.” Lý Huyền khẽ gật đầu.

“Có một vấn đề tôi cần phải xác nhận lại một chút.” Nữ cảnh sát mở sổ ghi chép ra: “Theo lời khai thì chuyện đánh cắp đã xảy ra vào hai tháng trước, là vào ngày hai mươi sáu tháng mười hai, tại sao lúc đó phía cậu không đến đồn cảnh sát để báo án vậy?”

Lý Huyền im lặng trong chốc lát: “Cha nuôi của tôi, ông Lý Minh Cách, vì không muốn chấm dứt mối quan hệ nhận nuôi của chúng tôi nên vẫn luôn nhắm vào công ty đứng dưới tên tôi, Viễn Nhất là một doanh nghiệp vừa mới thành lập, không có vốn liếng hùng hậu như ông ấy, chúng tôi cũng sợ sau khi báo án thì không thể có được phán quyết công bằng mà ngược lại sẽ làm lỡ thời gian. Vậy nên chúng tôi đã dồn nhiều sức lực hơn vào việc nghiên cứu phát triển trò chơi mới để cứu vãn tổn thất, chứ không lựa chọn đi báo án.”

“Là… như thế à?”

“Ừm.” Lý Huyền gật đầu, biểu cảm rất thành khẩn: “Lúc đó chúng tôi không đủ tin tưởng vào hệ thống tư pháp, không báo án ngay lập tức, đó là lỗi của tôi, bây giờ phía cảnh sát bằng lòng can thiệp vào và tiến hành điều tra, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt.”

Luật sư ở bên cạnh kịp thời tiếp lời: “Cảnh sát, nếu như đương sự của tôi đã chứng minh được rằng mình không hề có liên quan đến vụ án hình sự này rồi thì có thể để anh ấy quay về nghỉ ngơi trước được không? Còn những chứng cứ liên quan đến vụ án về quyền sở hữu trí tuệ, sau khi sắp xếp xong thì chúng tôi sẽ nhanh chóng giao nộp lên.”

Lúc bước vào đồn cảnh sát, mặt trời vẫn còn ẩn nấp sau màn sương, đến khi bước ra thì trời đã nhá nhem tối rồi.

“Hôm nay vất vả cho cậu rồi, luật sư Lương.”

“Tổng giám đốc Lý nói gì thế, ăn cơm của ai thì phải trung thành với người đó chứ, mỗi năm tổng giám đốc Tống đều trả cho văn phòng của chúng tôi một lượng phí pháp vụ rất lớn, đương nhiên không thể để anh ấy lãng phí số tiền này rồi.”

Luật sư Lương đỡ kính của mình lên: “Tôi chủ yếu phụ trách các vụ án hình sự, quyền sở hữu trí tuệ không phải là sở trường của tôi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cộng sự của mình đến Viễn Nhất để phối hợp thu thập chứng cứ <Đảo Hư Vô> xâm phạm bản quyền, phía anh liệu có tiện không?”

“Được thôi.” Lý Huyền gật đầu: “Chuyện này phải phiền đến các anh rồi.”

“Nên làm cả thôi, tổng giám đốc Lý khách sáo quá rồi. Bây giờ tôi nhận sự ủy thác của tổng giám đốc Tống để làm việc cho anh, tôi nghĩ chuyện Viễn Nhất trở lên lớn mạnh cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi, đến lúc đó nếu như cần sự hỗ trợ về mặt pháp lý thì cũng mong là tổng giám đốc Lý có thể suy xét đến chúng tôi.”

“Nhất định.”

Bởi vì Triệu Tích Triết đã chủ động nhận tội, lại có thêm đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa gã và thư ký Chu Kỳ của Lý Minh Cách làm bằng chứng, phía cảnh sát đã thuận lợi trích xuất gói kênh mà <Đảo Hư Vô> cung cấp cho các cửa hàng phần mềm và phát hiện ra rằng nó đã sao chép và sử dụng mã code của <One Corner>.

Có lẽ là để phòng tránh rủi ro nên phía bên <Đảo Hư Vô> đã thêm vào các mã không có hiệu lực và thay đổi một phần tham số biến thiên, thế nhưng sau khi loại bỏ đi những kí tự không có tác dụng thì phía cảnh sát đã tiến hành so sánh và phát hiện ra rằng bộ phận tương đồng vẫn chiếm tỉ lệ lên tới 80%, chứng cứ vô cùng xác thực.

Sau khi Triệu Tích Triết ra đầu thú được một tuần, pháp nhân của công ty tạo ra <Đảo Hư Vô> đã bị bắt vì bị nghi ngờ vi phạm bản quyền, đồng thời <Đảo Hư Vô> cũng đã bị cưỡng chế gỡ xuống khỏi tất cả các nền tảng.

Mặc dù dòng chảy thu nhập của <One Corner> vẫn tồn tại một khoảng cách không nhỏ so với mức đỉnh điểm ban đầu, thế nhưng việc nó đang ngày ngày tăng lên vẫn là chuyện vô cùng dễ thấy.

Toàn bộ công ty đã quét sạch hơi mù của quá khứ và thay vào đó là một bầu không khí bình yên tốt lành.

Sáng sớm, khi Lý Huyền bước vào công ty, anh nhìn thấy Sở Thiên Hằng đang đứng lật tờ lịch ở chỗ quầy lễ tân.

“Đang đợi được nghỉ Tết à?”

“Sao cậu đi đường mà không phát ra tiếng động thế hả? Dọa tôi sợ chết đi được.” Sở Thiên Hằng quay đầu lại: “Sáng sớm nay lúc tỉnh dậy tôi nhìn thấy cây hoa thủy tiên mà mình trồng đã đâm chồi rồi, hóa ra là sắp đến lập xuân rồi, thời tiết sắp ấm áp hơn khoảng thời gian trước một chút rồi.”

Anh ta lắc lắc đầu, cảm thán nói: “Mùa đông này quả thực dài quá rồi.”

“Tống Văn đến chưa?”

“Đến rồi, đang cùng với luật sư đợi cậu ở phòng hội nghị.”

Hôm nay Tống Văn và luật sư đến đây chủ yếu vẫn là vì chuyện của <Đảo Hư Vô>.

“Ngày hôm qua pháp nhân đã được trả tự do rồi, phía Lý Minh Cách vẫn luôn rất thận trọng, liên quan đến việc sắp xếp Triệu Tích Triết đánh cắp ổ cứng và cả chuyện liên lạc với Vương Thiêm lúc đầu đều là do thư ký Chu Kỳ đứng ra tiến hành, bọn họ cũng đã tìm thêm một số thao tác liên quan, bây giờ tất cả mọi chuyện đều là do Chu Kỳ gánh vác.”

Luật sư bấm bút điều khiển từ xa, toàn bộ tiến trình và dòng chảy của vụ án đều hiện lên trên màn hình.

“Hiện tại thì phía <Đảo Hư Vô> cũng mong rằng có thể hòa giải riêng tư với chúng ta, luật sư của bọn họ đã liên lạc với tôi rồi, đây là phương án bồi thường mà phía bọn họ đưa ra.”

Phương án dày chi chít hết cả một trang PPT, chỉ có số tiền bồi thường được bôi đỏ là đặc biệt nổi bật.

“Chỉ chút tiền này thôi á?” Tống Văn nhìn lướt qua một cái, khịt mũi khinh bỉ: “Đuổi ăn mày đi à? Nói với bọn họ, tôi không hòa giải, ông đây sẽ kiện đến cùng.”

Lý Huyền cười cười: “Tổng giám đốc Văn chê tiền ít à, thế thì chi bằng để bọn họ đổ máu nhiều hơn một chút cho bọn họ biết thế nào là đau đớn.”

“Anh bằng lòng hòa giải à?” Tất cả các ánh mắt ở trong phòng hội nghị đều tập trung về đây, dù sao thì tất cả mọi người bao gồm cả Sở Thiên Hằng đều cho rằng Lý Huyền nên là người không chịu thỏa hiệp nhất trong cả cái công ty này.

“Pháp nhân bây giờ chỉ là một con rối mà thôi, một người chưa từng thấy mặt bao giờ, cho dù hắn có ngồi tù thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi không có nhiều sức lực như thế để tiêu tốn vào chỗ bọn họ, chẳng có gì thú vị cả, thà lấy tiền còn hơn.”

Lý Huyền chậm rãi đứng dậy, anh cầm bút dạ và viết một con số lên trên bảng trắng, khiến cho luật sư nhìn mà hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thương lượng dựa trên con số này đi.”

“Tổng giám đốc Lý.” Luật sư nở nụ cười gượng gạo: “… Căn cứ theo những phán lệ về quyền sở hữu trí tuệ với các trò chơi ở trong nước hiện nay thì sẽ thường là…”

“Không được bình thường, cũng không cần căn cứ theo phán lệ gì cả.” Lý Huyền tiện tay ném cái bút dạ vào lại trong hộp bút: “Quyền tài sản của tôi đáng giá hơn số tiền này rất nhiều, thế nhưng người của Viễn Hâm lại không biết tốt xấu, thế bọn họ cảm thấy danh tiếng của mình có đáng giá hay không?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt của mấy người họ bỗng sáng lên, Lý Huyền bình tĩnh nói: “Đây không phải là lần đầu tiên Viễn Hâm ăn cắp ý tưởng của người khác, bọn họ vẫn luôn làm việc khá là kín đáo, biết bao nhiêu năm nay rồi vẫn chưa từng gây ra dư luận quá lớn vì chuyện này. Lần này bọn họ đã cầm tiền của Lý Minh Cách, có mỗi việc làm xạ thủ thôi mà cũng không làm hẳn hoi, lại còn phải sao chép và thay đổi sản phẩm của người khác, nếu như chuyện đê tiện như vậy bị truyền ra ngoài thì ngày mai giá cổ phiếu chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.”

Anh nhếch khóe miệng, cầm cái cốc lên và uống một ngụm nước: “Bây giờ bọn họ muốn lấy một chút xíu tiền này để lừa gạt người khác, sao có thể dập tắt được cơ chứ. Bọn họ nghĩ rằng có một công ty ma đứng chắn ở phía trước thì có thể rút lui an toàn hay sao?”

Anh đặt cái cốc sứ lên trên mặt bàn, một tiếng kêu trong trẻo vang lên: “Ở đâu ra chuyện tốt như thế cơ chứ, đi ở trên bờ nhiều rồi, cũng nên xuống nước từ lâu rồi.”

“Ai ya, anh đúng thật à.” Tống Văn không kìm được mà vỗ tay: “Tôi thấy ổn đó, nếu như có thể lấy được số tiền này thì còn đáng giá hơn bắt bọn họ ngồi tù nhiều.”

“Tổng giám đốc Tống không phản đối là được rồi.”

“Không phản đối, không phản đối, tôi đã nói từ lâu rồi mà, chuyện của công ty do anh quyết định, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều.”

Lý Huyền khẽ cười: “Học trưởng, anh tạm dừng những công việc khác trong tay trước đi, từ ngày hôm nay anh bắt đầu phối hợp với luật sư để thu thập những tài liệu mà Viễn Hâm đang cung cấp để hỗ trợ kỹ thuật cho <Đảo Hư Vô>.”

“Được.” Trong lúc nghe, Sở Thiên Hằng đã làm xong bản sắp xếp kế hoạch ở trên máy tính rồi, anh ta mặt mày hớn hở và nói: “Những tài liệu này vốn dĩ chỗ tôi cũng có sẵn một ít rồi, đều là do Bạc Nguyên sắp xếp từ trước đó, lúc đi cậu ấy đã chuyển hết sang cho tôi rồi…”

Những lời này là anh ta buột miệng nói ra, đến khi nói được một nửa rồi thì lại cảm thấy không ổn cho lắm, anh ta dừng lại một chút và mím môi: “Tôi sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể.”

Luật sư không hiểu chuyện gì lắm nên có hơi lúng túng và đứng đờ ra ở chỗ cũ.

Tống Văn ho một cái: “Cũng không biết bây giờ Tiểu Tề…”

“Tổng giám đốc Tống.” Lý Huyền còn không thèm ngước mắt lên: “Tôi tự có sắp xếp, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện công việc mà thôi.”

Tống Văn hậm hực cười một cái: “Được được được, nói chuyện công việc, anh sắp xếp cho tôi việc gì thế?”

“Anh đợi một chút đã.” Lý Huyền quay đầu nói với luật sư: “Hôm nay chúng ta có thể xoay đối phương một vòng trước, còn chứng cứ thì có thể từ từ thả ra sau, lúc cần thiết thì công bố một ít lên mạng, để bọn họ hứng chịu một chút áp lực dư luận. Thế nhưng cũng không cần phải chèn ép quá chặt, cứ chơi đùa với bọn họ một chút, dao cùn cắt thịt mới đau.”

“Vâng, tổng giám đốc Lý.”

“Anh quen thuộc các kỹ xảo đàm phán hơn tôi, tôi là người ngoài ngành.” Lý Huyền đưa tay lên ấn ấn huyệt thái dương: “Tôi biết rằng số tiền này có hơi khó, thế nhưng nhất định phải để cho bọn họ học được bài học này, cũng là để răn đe những người khác, tránh cho việc đánh đổ được một Viễn Hâm thì lại có cái thứ hai dám nhảy ra để nối giáo cho giặc.”

Lúc bàn chính sự trông anh vô cùng nghiêm khắc, trong lúc nói chuyện, yết hầu khẽ rung động: “Tiền lương phía tổng giám đốc Tống vẫn do tổng giám đốc Tống trả, nếu như mọi người cố gắng hết sức thì tôi sẽ thưởng thêm cho. Nói tóm lại, tất cả đều phải nhờ vào các luật sư rồi.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Lý, anh đã lên tiếng và còn chỉ cho phương hướng, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực.” Luật sư thu dọn lại tài liệu ở trên bàn: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi chuẩn bị tài liệu trước nhé.”

Sở Thiên Hằng cũng đứng dậy: “Vậy tôi cũng qua đó đây, hôm nay phải ra mắt nhân vật mới, cậu chú ý bên đó giúp tôi chút nhé?”

Lý Huyền gật đầu: “Buổi chiều tôi sẽ chủ trì cuộc họp của tổ đồ họa, khoảng thời gian này anh cứ chuyên tâm phối hợp với bên luật sư là được.”

Khi bọn họ đi ra khỏi cửa, vẫn còn nghe thấy luật sư đang cảm thán với Sở Thiên Hằng: “Tổng giám đốc Lý của các anh đúng thật không phải người thường.”

“Nếu như cậu ấy là người thường thì công ty chúng tôi đã phá sản tám trăm lần rồi.”

Bọn họ đi xa rồi, giọng nói không còn nghe rõ nữa, Tống Văn gõ gõ lên bàn: “Nào, anh lại sắp xếp cho tôi việc gì nào? Lý Huyền, nếu như anh không trả cho tôi chút tiền lương thì thật sự không thể nói nổi nữa rồi.”

“Tôi có thể cho anh thêm chút cổ phần nữa.”

“Thật à?”

“Điêu đấy.”

Tống Văn cười ha ha vài tiếng: “Bây giờ tôi không dám đòi cổ phần của anh nữa đâu, tôi thấy rất nhanh nữa thôi là công ty này có lẽ sẽ không cần tôi đầu tư tiền vào nữa rồi, nếu như tôi không nịnh nọt anh thì nhỡ đâu sau này anh phát hiện ra tôi đã chiếm tiện nghi của anh rồi đá tôi ra ngoài thì sao…”

“Có nguy cơ này đấy.” Lý Huyền liếc nhìn điện thoại một cái, Thịnh Mẫn gửi tin nhắn cho anh, nói hôm nay có buổi diễn tập hóa trang và sẽ kết thúc muộn một chút.

Anh ra hiệu bảo Tống Văn chờ trong giây lát và đi sang một góc để gọi điện thoại lại cho cậu.

“Khoảng mấy giờ thế?… Không sao, anh đến đón em… Buổi tối em muốn ăn gì, anh bảo người đi đặt nhà hàng…”

Tống Văn nghe giọng nói dịu dàng của anh khi gọi điện thoại, đợi đến khi anh bỏ điện thoại xuống, anh ta ngay lập tức dùng ánh mắt trêu chọc để nhìn anh một cái: “Tên tiểu tử nhà anh sao lại có hai bộ mặt thế hả… “Anh đến đón em”…”

“Nói chuyện chính đi.” Lý Huyền ngắt lời anh ta.

“Được thôi, thế thì tôi có một chuyện muốn nói với anh trước.” Tống Văn thu lại vẻ mặt: “Luật sư Lương nói với tôi là vụ án của Triệu Tích Triết đã kết thúc điều tra rồi, đơn khởi tố đã được gửi đến viện kiểm sát… Thư Hinh cũng đã được cứu sống rồi, bà ấy vẫn còn đang nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, đoán chừng cũng không còn nguy hiểm gì đến tính mạng, thế nhưng nghe nói bọn họ còn kiểm tra ra được bệnh khác nữa, phía bệnh viện rất kín miệng nên không rõ lắm, mà cái này cũng không quan trọng. Nói tóm lại, bây giờ anh ta đang bị truy tố với tội danh cố ý giết người không thành, phía Lý Minh Cách chắc chắn sẽ yêu cầu trừng phạt thật nặng…”

Anh ta dừng lại một lát, vẻ mặt của Lý Huyền không nhìn ra cảm xúc gì, anh ta bèn nói tiếp: “Nhưng tôi nghĩ, e rằng ông ta sẽ càng hận anh hơn.”

Lý Huyền cười khẩy một tiếng.

“Anh đừng có coi như không có chuyện gì.” Tống Văn đi đến bên cạnh Lý Huyền và ngồi xuống, do dự trong chốc lát: “Luật sư Lương có nói với anh chưa?… Khẩu cung của Triệu Tích Triết ấy.”

“Nói rồi.”

Theo thông tin mà luật sư lấy được từ nội bộ sở cảnh sát thì Triệu Tích Triết đã khai rằng trước khi hành hung, gã đã cầm dao và theo dõi Lý Minh Cách trong suốt hơn nửa tháng, đương nhiên là vì để báo thù, thế nhưng bởi vì sợ hãi nên gã vẫn mãi không thể hạ quyết tâm. Cuối cùng thì thứ thôi thúc gã ra tay chính là trong quá trình gã theo dõi ông ta, gã đã nghe thấy Lý Minh Cách sắp xếp người tìm cách gỡ xuống bản cập nhật mới vừa mới lên sàn của <One Corner>… Trong sự kích động, gã đã muốn giết Lý Minh Cách, chỉ là không ngờ đến Thư Hinh sẽ đột nhiên chạy ra ngăn cản…

“Chúng ta có thể nghe ngóng được chuyện này, chắc chắn Lý Minh Cách sẽ càng biết rõ hơn, khó tránh mà… Kể ra thì chúng ta chèn ép Viễn Hâm đến chết liệu có phải là không ổn lắm hay không? Nếu như bọn họ đến tìm Lý Minh Cách để cãi cọ, thù mới hận cũ nhỡ đâu lại đi một vòng rồi trút giận lên trên đầu anh thì sao.”

“Mười phút trước anh đâu có nói như vậy đâu.”

“Ban nãy là bị anh dẫn dắt mà.” Tống Văn xoa xoa đầu: “Không phải là tôi mới vừa bình tĩnh được một lúc hay sao.”

“Ông ta hận tôi thì cứ việc hận thôi, chẳng lẽ tôi lại phải sợ ông ta báo thù nên không dám làm gì hay sao?” Lý Huyền nói qua loa: “Có điều chuyện mà tôi muốn nói với anh cũng là cái này đây. Học trưởng đi phụ trách chuyện của <Đảo Hư Vô>, trong tháng này tôi sẽ dồn sức lực vào bản cập nhật mới của <One Corner> và cả game mới nữa, vậy nên phía bên Lý Minh Cách vẫn cần anh để ý hơn một chút.”

“Việc này thì anh cứ yên tâm, dạo gần đây tôi cũng không có chuyện gì khác để làm, tôi sẽ theo sát phía bên này của các anh.” Tống Văn khẽ dừng lại: “Chuyện của công ty thực ra cũng dễ nói thôi, chủ yếu là anh cần phải chú ý hơn, bây giờ tôi đang lo nếu như ông ta tìm người đến gây phiền phức cho anh thì sẽ càng khó giải quyết hơn.”

Mấy ngày sau đó vẫn liên tục có tin tức truyền đến, Thư Hinh mãi không xuất viện, Triệu Tích Triết ở trại tạm giam đã nhiều lần yêu cầu được gặp Lý Huyền, đương nhiên là đều bị từ chối…

Nói chung cũng toàn là những tin tức không quan trọng lắm, còn hành động báo thù của Lý Minh Cách thì mãi không xuất hiện.

“Bây giờ tôi ngược lại có hơi mong chờ điều gì đó sẽ đến rồi, ngày nào cũng đợi như thế này, sắp sang chấn tâm lí luôn rồi.” Tống Văn thậm chí không kìm nổi mà oán trách.

Thanh kiếm của Damocles giáng vào xuống một tuần sau đó, thế nhưng lại theo cách mà bất cứ ai cũng không dự liệu được.

Ngày hôm đó, khi Thịnh Mẫn thức dậy vào sáng sớm, Lý Huyền không còn ở bên cạnh, nửa giường bên kia vẫn còn lại hơi ấm.

Gọi tên anh hai lần nhưng không nghe thấy câu trả lời, cậu khoác đồ ngủ vào và đi ra ngoài, nhìn thấy Lý Huyền đứng ở ngoài cửa lớn, hình như đang nói chuyện với ai đó.

Ban đầu Thịnh Mẫn không nhìn thấy bóng người ở phía ngoài cửa, giọng nói của bọn họ cũng không lớn nên nghe không rõ lắm. Khi cậu mang theo sự nghi ngờ và từ từ bước đến thì Lý Huyền bỗng nhiên cất cao giọng nói.

“Không thể nào.” Giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ là có hơi lạnh nhạt mà thôi.

Thịnh Mẫn giật mình, cậu vội vàng bước nhanh hơn một chút và nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa vậy mà lại là Lý Minh Cách.

“Không cần làm mấy chuyện phí công vô ích này nữa đâu.” Lý Huyền nói.

Lối vào đã chắn đi một nửa bóng hình của cậu, hai người ở ngoài cửa nhất thời không phát hiện ra cậu đang ở đó.

Vẻ mặt của Lý Minh Cách vừa đau khổ vừa nhẫn lại, ông ta không hề phản bác, cũng không tức giận, một giây sau, ông ta vậy mà lại trực tiếp quỳ thẳng xuống.

“Tôi cầu xin anh đấy.” Trong sự kinh ngạc, Thịnh Mẫn nghe thấy Lý Minh Cách nói với Lý Huyền: “Tôi cầu xin anh, hãy cứu lấy bà ấy đi.”