Để Tôi Được Gặp Em

Chương 126




Đó là một cảm giác rất lạ kỳ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt của Thịnh Mẫn, nhưng trong khoảnh khắc đó thần thái của cậu lại giống như đã đổi thành một người khác.

Ảo giác. Trương San chìm vào suy nghĩ của mình, giày cao gót dưới chân không biết vì sao không chịu khống chế mà lui về sau một bước nhỏ.

Bà ta thử thăm dò kêu một tiếng. Người trước mặt lại không hề đáp lại, ánh mắt cậu sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bà ta khiến bà ta nổi cả da gà.

Trên sân khấu không khí trở nên yên lặng một cách quỷ dị, đại khái hai người giằng co khoảng một phút, hình ảnh trên màn ảnh dừng lại, khiến những phóng viên phía dưới hai mặt nhìn nhau, trong phòng phát sóng trực tiếp fan hâm mộ cũng bàn tán sôi nổi.

“Sao thế nhỉ? Mạng của tôi bị lag à?”

“Tình huống gì thế này, nhanh lên đi chứ…”

“Thịnh Mẫn!” Trương San cảm thấy không ổn, bà ta cũng bất chấp là đang ở trên sân khấu, cao giọng kêu cậu.

“Hửm?” Lý Huyền như cười như không trả lời.

Anh thắng rồi.

Thì ra đánh bạc và đánh nhau cũng giống nhau, ai từ bỏ thì phải ra ngoài, người cố gắng ở lại sẽ có cơ hội chiến thắng cuối cùng.

Cho dù là cơ hội này phải dùng mạng để đổi lấy.

Ánh mắt anh lướt qua những phóng viên phía dưới, sau khi lướt qua một vòng, tầm mắt anh lại dừng lại trên khuôn mặt của Trương San.

“Tổng giám đốc Trương?” Lý Huyền cười: “Đừng nôn nóng như vậy chứ.”

Rốt cuộc anh cũng duỗi tay cầm lấy cây bút, Trương San chưa kịp thở ra đã nghe một âm thanh trong trẻo vang lên, cây bút ký tên bị bẻ gãy làm đôi, bị người tùy tiện ném qua một bên.

Tiếng chụp ảnh trong nháy mắt vang lên, mấy phóng viên không kìm được âm thanh hào hứng khi bắt được tin tức mang tính bùng nổ thế này. Trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng tràn ngập dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Chỉ có một hai bình luận ngoại lệ, ví dụ như: “Cây bút này tôi cũng có, vỏ được làm từ gỗ đặc, thật sự là dễ dàng bẻ gãy như vậy à?”

“Cậu làm gì đó?” Trương San trừng lớn hai mắt, nhưng vẫn muốn duy trì nụ cười trên mặt, điều này khiến biểu tình trên mặt bà ta thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Bà ta bước lại gần anh, tắt micro đi, đè giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế nào, Thịnh Mẫn? Bây giờ cậu lại muốn đổi ý à? Bạn trai cậu thì làm sao đây nhỉ?”

Vừa nói dứt lời, bà ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của người đối diện, trong lòng Trương San thực sự nghĩ rằng cậu muốn giết chết mình.

“Bạn trai à?” Giọng nói của anh lại rất dịu dàng, quay đầu đi, giống như đang thì thầm với người yêu: “Cái loại bạn trai này thì muốn làm gì?”

“Đang nói gì thế?”

“Không biết nữa, đứng ở đây ngay cả miệng còn không nhìn thấy được mà…”

Dưới sân khấu mọi người ầm ĩ như một ngàn con chim sẻ đang kêu, ngay cả những người quản lý cấp cao ngồi phía sau cũng cảm thấy khó hiểu, châu đầu ghé tai nhau nói chuyện.

Cả người Trương San cứng lại, nhiều năm lăn lộn trong ngành này như thế, bà ta cũng chưa bao giờ rơi vào tình huống không có sự chuẩn bị nào như thế này. Tương phản với bà ta, người bên cạnh lại trấn định không nói lời nào.

Anh thong thả mà lạnh nhạt nhìn đám người đang ầm ĩ phía dưới, thẳng đến lúc âm thanh bàn tán này bị thay thế bởi sự im lặng kỳ lạ.

“Nói xong rồi?” Thật ra trong lòng Lý Huyền cũng không được nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài, lần hoán đổi này rất kỳ lạ, không giống với lần trước lắm, hình như anh cũng không thể khống chế hoàn toàn quyền làm chủ thân thể này, mơ hồ có loại cảm giác linh hồn anh có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào.

Nhưng anh không thể để lại một cục diện rối rắm cho Thịnh Mẫn, nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện, không thể để lại bất cứ vết nhơ nào cho cậu. Hai tay anh rũ bên người, vì dùng sức mà móng tay anh bấm chặt vào lòng bàn tay, dùng đau đớn để duy trì sự tỉnh táo cho bản thân, Lý Huyền cắn răng cười cười, lại thoáng nhìn qua phía sau: “Mấy vị đồng nghiệp cũng không muốn nói gì nhỉ?… vậy được.”

Anh gật gật đầu: “Thế để tôi nói vậy.”

Lý Huyền nhìn thẳng vào máy quay phía trước, vẻ mặt hết sức chân thành: “Đầu tiên, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến các fan hâm mộ và mấy vị phóng viên. Tôi biết trong khoảng thời gian này, mọi người đều rất quan tâm đến lựa chọn cho tương lai và sự phát triển của tôi, tôi chậm chạp không đưa ra phản hồi gì thật ra là vì đối với tôi mà nói chia tay là một quyết định quá khó khăn.”

Anh khẽ cười, nhìn phóng viên phía dưới, rất nhẹ nhàng mưa đưa ra kết quả có sức công phá như một quả bom: “Tôi xác nhận sẽ không gia hạn lại hợp đồng.”

“Không gia hạn? Thật sự là không gia hạn?” Nghe thấy điều đó nhất thời vẻ mặt các phóng viên càng hưng phấn hơn, nhưng lại càng như lạc vào sương mù, châu đầu ghé tai: “Sao lại không gia hạn hợp đồng nữa? Không phải mới vừa rồi định ký hợp đồng à?”

“Đúng rồi, làm cái gì vậy?”

“Mới lúc nãy cũng chưa nói là muốn gia hạn hợp đồng, nguyên văn lời nói là muốn công bố đáp án ngay…”

“Đừng ồn nữa, tôi nghe không rõ…”

“Đây là hợp đồng tôi đã ký tám năm trước.” Lý Huyền kìm nén cảm giác không ổn trong cơ thể, trấn định cầm lấy văn kiện trên bàn, nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “Hôm nay không phải tôi muốn đùa giỡn mọi người, chỉ là muốn hồi tưởng một chút quá khứ mà thôi. Thời điểm tôi ký hợp đồng này là lúc tôi chưa có tiếng tăm gì, tám năm đó, mọi thứ tôi có được ở thời điểm hiện tại cũng đều ở chỗ này, fan hâm mộ, được ánh đèn sân khấu chiếu vào, còn có bản thân tôi cũng không còn giống tôi năm đó.”

“Thời điểm vừa rồi, tôi vẫn luôn nhớ lại tâm tình lúc ký hợp đồng khi trước, có kích động cũng có lo âu… Đều đã quên. Cũng không quan trọng nữa… Vạn sự vạn vật, mọi dòng sông đều chảy ra biển lớn, không thể quay đầu lại.”

Anh khe khẽ thở dài, rũ mắt xuống, bộ dạng hết sức tiếc nuối: “Tôi đã ở Đông Di thời gian dài như vậy, một phần ba cuộc đời tôi đều ở chỗ này… Để đưa ra lựa chọn này, đối với tôi và công ty mà nói thực sự rất khó khăn, nhưng giống như cây bút vừa rồi, đã gãy rồi thì không thể lành lại, cũng giống như duyên phận đã đứt rồi vậy.”

Trương San không kìm được nữa, muốn duỗi tay cầm lấy micro, lại bị Lý Huyền nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay, sau đó cứng rắn nhét hợp đồng vào tay bà ta.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trương.” Căn bản anh không để cho Trương San có cơ hội lên tiếng, dùng vẻ mặt vừa áy náy vừa cảm kích nói: “Cuối cùng vẫn ủng hộ quyết định của tôi.”

Tay Trương San bị anh nắm lấy khiến bà ta đau đến tê dại, cảm thấy hình như bản thân nghe thấy được tiếng xương cốt của mình bị lệch vị trí. Nhưng giờ phút này bà ta không cách nào mở miệng được, bà ta bị Lý Huyền trả đũa, đã phá hỏng đường lui của bà ta rồi.

“Năm đó, chị ký hợp đồng này với tôi, hiện tại tôi trả lại cho chị. Hôm nay, tại hội trường này công bố tin tức này, tôi nghĩ không chỉ là đối với công ty, với tôi mà nói cũng có cơ hội giải tỏa được tâm sự của bản thân. Vừa rồi công ty công bố những nghệ sĩ mới ký hợp đồng, có càng nhiều người ký vào hợp đồng này, gia nhập Đông Di. Tôi tin khi có những thành phần mới tiến vào, tương lai Đông Di sẽ càng phát triển hơn, tôi cũng thực sự mong muốn như vậy.”

Anh mặt không đổi sắc mà trợn mắt nói dối, đồng thời buông tay, cúi người rất lịch sự mà nhẹ ôm Trương San một cái.

“Chị San.” Cho dù ai nghe thấy cũng thấy ngữ điệu của anh hết sức dịu dàng, nhưng Trương San lại có cảm giác khủng hoảng như bị một con dã thú uy hiếp: “Cảm ơn chị.”

“Đây là cách mới để lên hot search sao, tôi đã tham gia nhiều cuộc họp báo rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diễn biến thế này…”

“KPI tuần này không lo nữa rồi…”

Vẻ mặt mấy phóng viên hưng phấn mà bàn tán, trên màn hình phát sóng trực tiếp bình luận nhiều như vũ bão, hầu như tất cả mọi người đang vì anh hủy không ký hợp đồng nữa mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Sao tôi cảm giác cứ sai sai nhỉ… Thật sự là trước đó đã thỏa thuận rồi sao?”

Cũng có phóng viên nói thầm, nhưng cũng không hề quên công việc trong tay, camera đổi tới đổi lui để tìm được góc độ tốt nhất.

“Nhất định là vậy rồi, cái này mà còn chưa rõ ràng à.” Bên cạnh có gã phóng viên dày dặn kinh nghiệm chỉ điểm cho người mới: “Thịnh Mẫn đã nói rõ từ sớm là không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng nữa, chỉ là nể mặt của ông chủ cũ, hôm nay đến đây chỉ là hỗ trợ, hỗ trợ ủng hộ người mới, không nghe vừa rồi họ mới nói sao? Theo tôi thấy, như thế cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi…”

Dưới sân khấu càng náo nhiệt càng tương phản với không khí im lặng quỷ dị phía trên, vẻ mặt Trương San cứng đờ, cho dù bà ta nghĩ tới nát óc cũng không rõ sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, hay việc Thịnh Mẫn đồng ý với bà ta chỉ là một cái bẫy?

Không có đáp án, bà ta cũng lỡ mất thời cơ để sửa lời. Trước mặt biết bao nhiêu người, bà ta không còn sự lựa chọn nào khác, chẳng lẽ chỉ có thể ngậm bồ hòn, bản thân còn phải thừa nhận mọi chuyện này do mình đạo diễn hay sao?

Thịt bên má bà ta giật giật, nhiệt độ trong hội trường quá ấm khiến lớp trang điểm tinh xảo trên mặt bà ta hơi lem…

Bà ta giương mắt nhìn “Thịnh Mẫn”, đôi mắt lạnh lùng xa lạ, đây không phải là Thịnh Mẫn, sao có thể là Thịnh Mẫn chứ?… Trong lòng bà ta bỗng nhiên có âm thanh gào lên như thế.

Đây rốt cuộc là ác quỷ từ nơi nào đến? Làm mưa làm gió, rõ ràng là chỉ cần một bước nữa thôi, thế mà lại có thể xoay chuyển càn khôn.

Nhưng người này có thể là ai được chứ?

Tại thời khắc này, Trương San bỗng nhiên phát hiện, chuyện này bà ta đã không còn đường lui nữa. Thứ có thể áp chế Thịnh Mẫn, “Thịnh Mẫn” hoàn toàn không thèm để ý đến, vậy thì bà ta có thể làm gì nữa đây?

Có phải là cậu đang giả vờ hay không, có thể là chỉ đang lừa bà ta thôi, Trương San chưa từ bỏ ý định, nghiến răng nói: “Bạn trai cậu…”

“À.” Lý Huyền cười cười, ngữ điệu nhẹ nhàng, thật ra tinh thần của anh không được tốt lắm: “Xem như anh ấy đã chết rồi đi.”

Anh buông hai tay ra, xoay người đối mặt với máy quay và đông đảo phóng viên phía dưới cúi gập người: “Kết thúc quá trình tám năm, tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã cùng chứng kiến  và làm bạn với tôi, cảm ơn.”

Dứt lời, anh buông micro, không hề lưu luyến mà xoay người rời khỏi sân khấu.

“Thịnh Mẫn!” Mấy phóng viên nhìn bóng dáng rời đi của anh, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần: “Kế hoạch tương lai cậu đã tính toán thế nào rồi?”

“Không gia hạn hợp đồng, có phải là cậu muốn tự mở phòng làm việc hay không?”

“Nói thêm vài câu đi!”

Mấy phóng viên nôn nóng đuổi theo phía sau anh, một đường đuổi theo ra khỏi tòa nhà, nhưng cái người là trung tâm của dư luận lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chỉ để lại một bầu trời đang đổ cơn mưa, tí tách tí tách.

Mưa rơi liên tục đánh vào cửa sổ tạo nên âm thanh lộp độp không dứt, đánh thức Thịnh Mẫn đang hôn mê, cậu chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên trông thấy chính là túi khí an toàn đã xẹp xuống. Xung quanh cậu mấy tấm rèm đã che hết tầm mắt, đầu óc cậu vẫn rất hỗn loạn, động tĩnh ngoài cửa sổ xe ngày càng rõ ràng hơn.

Trong tiếng bàn tán ồn ào huyên náo cùng tiếng còi cảnh sát, cậu nghe thấy có hai thanh niên vẫn luôn vỗ vào cửa sổ xe, giọng điệu rất hoảng hốt kêu Thập Cửu! Thập Cửu…

Thịnh Mẫn dùng sức lắc lắc đầu, hoạt động mấy ngón tay đã tê dại, đẩy cửa xe ra, khung xe hơi biến dạng, cậu đẩy mấy lần cũng chưa đẩy ra được.

Bên ngoài cực kỳ ồn ào, Thịnh Mẫn cắn răng, dùng hết sức lực dùng chân đá một cú, cửa xe bị đá văng ra đồng thời cả người cậu cũng ngã ra ngoài, một đôi tay hoảng loạn đỡ lấy cậu: “Thập Cửu, không sao chứ?”

“Ra rồi! Ôi trời, không chết! Vẫn còn sống!”

Đám người hóng chuyện ầm ĩ cả lên, cầm di động chụp ảnh lại, có người lại livestream, trong giọng nói không rõ là vui mừng hay tiếc nuối.

“Đâm ác như vậy mà còn không bị sao, giải tán thôi.”

“Còn tai nạn phía trước thế nào?”

“Cái vụ đó bị đâm rất thảm… Máu chảy đầy đất, nhìn thấy mà hết cả hồn, trời mưa tuyết người trẻ tuổi không nên lái xe nhanh… Mấy người cứ xem vụ này nè, tôi còn phải vội đi đón cháu nội đây…”

Mưa bụi hòa với tuyết rơi đầy trời, dù có che ô cũng không có tí tác dụng nào, mưa tuyết nhanh chóng thấm vào áo khoác.

Ánh đèn xanh đỏ lập lòe khiến người chói mắt đến hoảng hốt, một cảnh sát cầm bộ đàm vẻ mặt nôn nóng đứng ở cách đó không xa, chắc là bởi vì không thể mở được cửa xe ô tô nên đang gọi chi viện. Đột nhiên nhìn thấy cánh cửa xe được mở ra từ bên trong, không khỏi cả kinh lắp bắp, đồng nghiệp phía đầu dây nghe vậy tưởng là tín hiệu không tốt, kêu “này, này” vài tiếng.

“Từ từ, có người ra rồi.” Cảnh sát giao thông kinh ngạc bước nhanh đi tới.

“Này anh, anh có thấy ổn không? Chúng tôi đã kêu xe cấp cứu rồi, sẽ lập tức đến thôi.”

Cảnh sát giao thông nhìn từ trên xuống dưới vị chủ xe này, quá thần kỳ, anh ta thầm nghĩ. Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, thế mà thoạt nhìn đương sự không bị tổn hao gì, chẳng qua chỉ bị trầy da và bầm tím một chút bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cuối cùng là phải nhờ ông bà độ cỡ nào mới may mắn thế này?

Anh ta chỉ là người mới, mới đi làm không lâu, không có nhiều kinh nghiệm lắm, âm thầm tặc lưỡi, đồng thời chỉ có thể dựa theo quy trình tiêu chuẩn nói: “Hiện tại thân thể có thấy chỗ nào không khỏe không? Có thể phối hợp để tôi tìm hiểu một vài thông tin không?”

Thịnh Mẫn trì độn nhìn anh ta, cậu cảm thấy hơi say xe, không giống như bị tai nạn xe cộ mà giống như là một người đang bị sốt cao mà bị lay tỉnh, tay chân đều không chịu sự điều khiển của mình, đầu óc trống rỗng, ấn tượng cuối cùng là cậu đang ở trên sân khấu, đang chuẩn bị ký hợp đồng…

“Anh gì ơi?” Cảnh sát giao thông cau mày.

“Người ta đã như vậy mà còn hỏi thông tin đăng ký gì nữa!” Người đàn ông bên cạnh tức giận ngắt lời anh ta, lại quan tâm hỏi cậu: “Thập Cửu, em không sao chứ…”

Thịnh Mẫn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cậu cảm thấy người trước mặt khá quen nhưng thật sự là nghĩ không ra: “Anh là ai?… Anh gọi tôi là gì?”

“Anh…” Người đó nhất thời ngây dại: “Thập Cửu, là anh, anh là Triệu Tích Triết đây… Vừa rồi em bị tai nạn nên bị đập vào đầu sao?… Sao xe cấp cứu đến giờ còn chưa tới nữa…”

Thanh âm gã thút tha thút thít giống như muốn khóc.

Triệu Tích Triết, tai nạn xe cộ…

Giống như trong mớ hỗn độn cậu đã nắm được một sợi dây…

Thịnh Mẫn vô thức quay mặt đi, nhìn đầu chiếc xe đã bị đâm đến mức biến dạng, là bảng số xe quen thuộc, trên cửa xe bị lõm vào một vết rất lớn, trên chiếc kính chiếu hậu đã bị vỡ một nửa phản chiếu khuôn mặt quen thuộc.

Hoán đổi.

Hô hấp Thịnh Mẫn không được thoải mái lắm… Lý Huyền xảy ra tai nạn xe cộ? Sao lại cố tình vào lúc này?

Cậu cảm thấy mọi chuyện không thích hợp, nhưng không kịp suy nghĩ thêm, nhất thời không biết là nên thấy sợ hãi hay may mắn, hầu kết cậu khó khăn chuyển động, hoảng loạn sờ soạng trên người, lấy di động từ trong áo khoác ra, đầu ngón tay không còn chút lực nào, suýt nữa làm rơi xuống đất.

“Thập Cửu…” Triệu Tích Triết sợ hãi kêu cậu.

Mà Thịnh Mẫn giống như mắt điếc tai ngơ, ngón tay run rẩy gọi vào số điện thoại của mình, một giây hai giây… Không ai nghe máy.

Đúng rồi, cậu nghĩ lại, di động đã bị cậu để ở chế độ im lặng.

Hiện tại cậu hoán đổi qua tới đây, Lý Huyền hẳn là ở Đông Di…

Nhiều phóng viên như vậy, Trương San lại từng bước ép sát, Lý Huyền nên ứng phó như thế nào. Tâm tình cậu loạn thành một nùi, cảm giác không ổn của cơ thể lại bị cậu xem nhẹ, muốn mở phần mềm phát sóng trực tiếp ra, hoang mang rối loạn thế nào lại nhấp vào biểu tượng Wechat bên cạnh.

Tên của cậu được ghim lên đầu tiên, gần nhất là tin nhắn nhắc nhở biến động số dư của ngân hàng.

Như là có dự cảm nào đó, Thịnh Mẫn mất hai giây mới click mở thông báo ra, là một giao dịch với số tiền rất lớn, người nhận là cậu, tài khoản ngân hàng của Lý Huyền lại biến thành số 0.

Một sự lạnh lẽo lặng yên không tiếng động bò lên người cậu, Thịnh Mẫn không thể không đối mặt với suy đoán đáng sợ kia, cậu cắn môi thật chặt, cuối cùng lần này đã có thể mở phần mềm phát sóng trực tiếp ra, phát sóng trực tiếp đã kết thúc.

Nhưng buổi phát sóng trực tiếp vẫn còn để lại dư chấn, trên Weibo đều là những tin tức về nó, tiêu đề “hủy hợp đồng” thay thế cho “gia hạn hợp đồng” trở thành hot search hot nhất, trong đoạn phỏng vấn ngắn ngửi, người kia đĩnh đạc mà nối, mạch lạc trôi chảy, có chỗ nào là giống bộ dạng không chuẩn bị cơ chứ?

Môi Thịnh Mẫn run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.

“Anh gì ơi.” Cảnh sát giao thông nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cậu, không khỏi cảnh giác: “Anh cảm thấy thế nào? Đợi chút nữa phiền anh hợp tác kiểm tra nồng độ cồn…”

Trong lòng anh cảnh sát giao thông thầm nghĩ xem bộ dạng này của cậu chỉ sợ là phải kiểm tra nồng độ cồn mới được, Thịnh Mẫn lại đột nhiên nắm lấy tay anh ta.

“Sao lại xảy ra tai nạn …”

“Anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào sao?” Cảnh sát giao thông bị cậu hỏi đến phát ngốc: “Nguyên nhân cụ thể, chúng tôi còn cần phải tiến hành điều tra thêm…”

Thịnh Mẫn bất lực quay đầu nhìn hiện trường tai nạn xe cộ, một hàng ô tô dài bị chặn lại không thấy được điểm cuối, sao đang bình thường lại tông trúng dải phân cách màu xanh.

Kẻ điên.

Thịnh Mẫn đau khổ nhớ tới anh, lại không kìm được muốn đi tìm anh.

Suy nghĩ này vừa nảy ra liền không thể khống chế được, cậu nghiêng ngả lảo đảo muốn tách đám người đông đúc này ra để chạy ra bên ngoài.

“Anh gì ơi, hiện tại anh không thể đi được.” Cảnh sát giao thông vội vàng ngăn cậu lại, phản ứng Triệu Tích Triệt càng kịch liệt hơn: “Thập Cửu… Em bị thương, em…”

“Tránh ra…” Thịnh Mẫn đẩy gã ra, tay chân cậu tuy không có sức, Triệu Tích Triết lại bị cậu đẩy đến lảo đảo, vẻ mặt hết sức bi thương. Cũng tại một khắc này, Thịnh Mẫn nhớ tới nơi cậu đã gặp gã, người đã đến nhà hát kịch hai lần, thì ra gã không phải là kẻ theo dõi.

“… Vì sao anh lại ở đây?” Cậu vô thức mở miệng hỏi.

“Không phải anh cố ý hại em.” Triệu Tích Triết hiểu lầm, run run rẩy rẩy giải thích: “Anh lo lắng cho em, anh lo lắng cho em. Anh không biết chuyện công ty lại trở nên nghiêm trọng như vậy, chuyện cha nuôi em nói với anh không phải như thế…”

Bởi vì bối rối, gã nói chuyện cũng không được trật tự lắm, đầu Thịnh Mẫn vẫn choáng váng, nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn nắm được từ ngữ mấu chốt, nguy cơ của công ty, không thể thoát khỏi quan hệ với Triệu Tích Triết.

“Tại sao mấy người đều phải ép anh ấy…” Thịnh Mẫn vô lực hỏi, cậu đứng trong gió tuyết giống như một con hạc trắng bị thương, cơ thể vừa nóng vừa khó chịu, nhưng cho dù cậu có đổ mồ hôi cũng bị cơn gió lạnh thổi khô.

Tiếng xe cấp cứu từ xa mơ hồ truyền đến, không hiểu sao anh cảnh sát giao thông cảm thấy giống như gặp được cứu tinh, anh ta chỉ muốn cố gắng ngăn cản Thịnh Mẫn, người sau lại vô tri vô giác muốn đi tìm Lý Huyền, hình như cậu không thể nắm được quyền khống chế tốt cơ thể này, cho dù cậu làm gì cũng không thể giãy ra được.

“Anh gì ơi, anh gì ơi, anh bình tĩnh lại một chút.” Anh cảnh sát giao thông nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhìn thấy cậu còn muốn chạy không thể không cao giọng: “Anh phải phối hợp với chúng tôi để tiến hành điều tra, nếu không tôi chỉ có thể xem là anh bỏ chạy… Hơn nữa tôi thấy anh đang rất yếu, không có ngoại thương nhưng tốt nhất cũng nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, lỡ đâu bị tổn hại đến nội tạng bên trong hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”

Lời này miễn cưỡng làm Thịnh Mẫn tỉnh táo lại, đúng rồi, hiện tại Lý Huyền hoán đổi vào cơ thể của cậu, ít nhất hiện tại không nên làm cái gì gây nguy hiểm đến tính mạnh, việc cần thiết trước mắt là phải xác nhận thân thể Lý Huyền không bị ảnh hưởng gì bởi tai nạn xe cộ…

Anh cảnh sát giao thông thấy vẻ mặt cậu đã thả lỏng, miễn cưỡng thả phào một hơi, mắt thấy xe cấp cứu rốt cuộc đã đến, nhân viên cấp cứu vội vàng nhảy xuống, kêu lên nhường đường một chút, lướt qua đám người đang chen chúc, nâng cáng: “Người bị thương đâu rồi?”

“Ở đây!” Anh cảnh sát giao thông vẫy tay ra hiệu.

Nhân viên cấp cứu không khỏi sửng sốt, nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng: “Tôi hỏi là người bị thương trong tai nạn xe cộ ấy.”

“Chính là anh ta.” Anh cảnh sát giao thông giúp đỡ Thịnh Mẫn đi lên xe cấp cứu: “Không có ngoại thương, có thể đụng vào đầu rồi, có thể bị chấn động não rồi…”

Triệu Tích Triết cầm tay cậu mãi không buông, muốn đến bệnh viện cùng cậu.

“Anh là bạn hay người thân của người bệnh à?” Nhân viên cấp cứu hỏi.

Triệu Tích Triết vội vàng gật đầu: “Đúng, tôi là anh của…”

“Không phải.” Thịnh Mẫn lạnh lùng ngắt lời gã, giọng nói yếu ớt nhưng rất kiên định: “Tôi không quen anh ta.”

Triệu Tích Triết thoạt nhìn như muốn khóc, điều chỉnh là khuôn mặt vặn vẹo đứng lên, mà trong lòng Thịnh Mẫn không hề đồng tình với gã chút nào, cậu kiên quyết rút tay ra, sau đó cậu được nhân viên cấp cứu nâng lên xe.

Cách cánh cửa xe thủy tinh, cậu thấy Triệu Tích Triết chạy theo vài bước, xe dần dần đi xa, mưa đánh vào trên thủy tinh liền không thấy rõ ai với ai nữa.

Trên thực tế, Thịnh Mẫn cũng không còn sức mà xem cảnh vật ngoài cửa sổ nữa, chiếc xe xóc nảy chạy về hướng bệnh viện, trong không gian nhỏ hẹp của xe cấp cứu, cậu cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn hơn, hình như nhân viên cấp cứu đỡ cậu nằm xuống, lại không ngừng lo lắng nói gì đó bên tai cậu nhưng cậu không nghe rõ. Thậm chí cậu mơ hồ cảm thấy linh hồn mình như bị rút ra, thời điểm cảm giác khó chịu đạt tới đỉnh điểm bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng động vang lên.

Thịnh Mẫn cảm thấy trán mình đau đớn, cảm giác hít thở không thông nháy mắt đã biến mất, ngẩng đầu, thế mà hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Đây là hàng ghế sau của xe taxi, tài xế nhíu mày nói thầm: “Sao xe cấp cứu lại tông vào rồi…” Lại quay đầu an ủi Thịnh Mẫn: “Đánh thức cậu rồi à?” Người khách này võ trang hạng nặng mang khẩu trang và đội mũ không rõ hình dạng thế nào hình như đang thực sự rất mệt, vừa lên xe đã ngủ mất: “Tôi thắng gấp, chỉ quẹt nhẹ thôi. Là do lỗi của bên kia, cậu không sao chứ?”

Thịnh Mẫn ngẩn ra, chợt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Xe cấp cứu?”

Cũng chính là trong cùng khoảnh khắc đó, trên xe cứu thương y tá đang chuẩn bị thiết bị để tiến hành cấp cứu kinh ngạc nhìn về người bệnh rõ ràng mới vừa rồi còn yếu ớt nằm trên cáng bây giờ đã ngồi dậy rồi.

“Này… Không phải, anh này…”

Lý Huyền hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cô ta, đứng dậy muốn đẩy cửa đi xuống xe.

Y tá nghĩ là anh liên tục bị tai nạn xe cộ dọa nên gây ra di chứng, vội vàng nói: “Không sao đâu, không nghiêm trọng, anh nhanh nhanh nằm xuống đi.”

Lý Huyền mắt điếc tai ngơ, anh cảnh sát giao thông đã xuống xe trước để xử lý chuyện tai nạn xe cộ hôm nay, bác sĩ và y tá cũng chưa kịp ngăn anh lại, mắt thấy người này muốn nhảy xuống xe, họ đành phải dựa theo đạo đức nghề nghiệp mà đi xuống đuổi theo.

Mà người bệnh khiến người ta lo lắng này lại đứng trước xe cấp cứu, nhìn chàng trai hẳn là còn trẻ vội vàng bước ra khỏi xe taxi cũng đang thất hồn lạc phách nhìn anh, khó khăn dừng chân lại.

Tuyết còn rơi đầy trời, nhưng không còn mưa phùn nữa. Thời điểm gặp mặt lần trước cảm giác giống như là chuyện của đời trước vậy.

Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, vẻ mặt Thịnh Mẫn thoạt nhìn khá yếu ớt, Lý Huyền muốn cười với cậu, muốn nói không có việc gì, giây tiếp theo Thịnh Mẫn lại nhíu chặt mày.

“Tay anh…”

Lý Huyền rũ mắt, thấy trên cổ tay trái không biết khi nào đã đổ máu, uốn lượn chảy qua mu bàn tay, chảy tới hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của anh và Thịnh Mẫn.

Giọng nói Thịnh Mẫn hơi run rẩy: “Vừa mới nãy, rõ ràng không có…”

Xe cấp cứu vượt đèn đỏ gây tai nạn, bác sĩ và y tá tự nhiên là luống cuống chân tay, nhiều lần xác nhận anh còn khó thở nữa hay không. Thấy vết thương trên cổ tay anh cũng hết sức kinh ngạc.

“Là đột nhiên bị nứt ra sao?”

Nhân viên chữa bệnh và nhân viên chăm sóc hai mặt nhìn nhau, thật sự ai cũng không nhớ rõ, vết thương này xuất hiện như thế nào.

Xem hình dạng vết thương hẳn là do mảnh thủy tinh trong tai nạn xe cộ gây ra, thậm chí xung quanh miệng vết thương còn lưu lại vụn thủy tinh nhỏ, chỉ là chảy nhiều máu như vậy, lâu như vậy lại không ai chú ý tới… Bỗng nhiên vết thương bị vỡ ra, thật ra cũng không hợp lý lắm, miệng vết thương cũng đâu phải là cạn đâu…

Thật sự cũng không thể tìm được lý do khác giải thích hợp lý được, hơn nữa những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người người bệnh này cũng không chỉ có việc này không, người đàn ông chỉ lộ ra đôi mắt và hàng lông mày gặp giữa đường bên cạnh anh cũng mang đến cảm giác khá quen thuộc…

Nhận thấy ánh mắt đánh giá của y tá, Lý Huyền yên lặng ngăn chặn tầm mắt của cô ta, Thịnh Mẫn cũng không để ý đến mấy điều này, cậu chỉ nhìn cổ tay quấn đầy băng gạc của Lý Huyền, lại rũ mắt nhìn cổ tay của mình.

Lý Huyền biết Thịnh Mẫn đang nhìn cái gì, vị trí vết thương này giống như vị trí vết sẹo do Thịnh Mẫn cắt cổ tay lúc trước để lại…

Giống như là dấu hiệu hoặc một sự cảnh cáo, Lý Huyền có dự cảm không nói rõ được, bọn họ sẽ không thể hoán đổi nữa.

Tới bệnh viện làm kiểm tra, thật ra Lý Huyền cảm thấy cũng không cần thiết lắm, nhưng nhìn thấy ánh mặt lạnh lùng của Thịnh Mẫn, lời phản đối anh không dám nói ra miệng.

Chụp từ CT đến MRI, ngoại trừ vết thương trên tay, thật sự không có tổn thương nghiêm trọng nào nữa, ngoài ra còn chấn động não rất nhỏ, căn bản cũng không cần phải nằm viện. Bác sĩ nhịn được cảm thấy vài lần, đúng thật là kỳ tích.

Ra khỏi phòng, cảnh sát giao thông đang chờ bên ngoài, vì thế lại phải phối hợp ghi chép, khi hỏi nguyên nhân sự cố, Lý Huyền liếc nhanh Thịnh Mẫn một cái, trấn định nói: “Thức đêm, trời mưa to quá, không nhìn thấy rõ.”

“Nhưng lúc đó đường đã bị chặn lại, sao bỗng nhiên lại khởi động xe?”

Nghe vậy tâm tình Thịnh Mẫn càng lúc càng trầm xuống, Lý Huyền nhanh chóng ngắt lời: “Chắc là do mệt mỏi quá, tôi cũng không nhớ rõ, có thể là nhầm phanh thành chân ga.”

Cảnh sát giao thông nửa tin nửa ngờ nhìn anh, nhưng kiểm tra nồng độ cồn và kiểm tra độc không phát hiện gì, cũng chưa từng có tiền án, cũng không còn cách nào khác.

“Ký tên vào biên bản xác nhận ở đây. Xe của anh ở trên đường gây cản trở giao thông nên chúng tôi đã kéo về sở cảnh sát, anh nhanh chóng đến đó nhận lại đi. Sau đó xác nhận số tiền bồi thường, chúng tôi sẽ liên hệ với anh.” Anh cảnh sát giao thông nhiệt tình nói: “Dự tính là hơn hai ngàn, bảo hiểm giao thông bắt buộc không chi trả được, anh có mua bảo hiểm không?”

“Có.”

Anh cảnh sát giao thông gật gật đầu, đứng lên khuyên bảo: “May mắn không có người bị thương, phải chú ý an toàn giao thông, mệt quá thì đừng lái xe, tai nạn xe cộ cũng không phải là chuyện đùa, anh thật sự là quá may mắn, nếu không sao có thể còn lành lặn đầy đầy đủ tay chân mà ngồi đây được…”

Trên đường trở về, Thịnh Mẫn vẫn không nói lời nào, vài lần Lý Huyền muốn khơi chuyện, lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu cũng chỉ có thể yên lặng nuốt lời nói lại.

Đoạn đường cũng không tính là quá dài, nhưng chưa từng có cảm giác giày vò như vậy, khó khăn lắm vào nhà, Lý Huyền rốt cuộc không nhịn được nữa muốn nắm tay cậu: “Thịnh Mẫn…”

Người sau nhẹ nhàng tránh đi, giọng điệu lãnh đạm: “Trên tay anh đang có vết thương, đừng lôi lôi kéo kéo… Bận rộn cả ngày rồi, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không.”

Lời này nói ra quả thật như đang trào phúng anh, Lý Huyền rất bất an: “Không đói bụng.”

“Ăn cháo đi.” Thịnh Mẫn hỏi xong cũng không để ý đến anh, tự hỏi tự nói: “Em nhớ còn con cá đù vàng.”

Lý Huyền hiểu là cậu đang tức giận, chỉ là không biết mức độ thế nào. Tóm lại cứ cúi đầu, thấy Thịnh Mẫn đi vào phòng bếp, anh cũng vội vàng đi theo.

“Anh ra ngoài ngồi đi.”

“Không sao, chúng ta cùng nhau làm.”

Thấy cậu đi lấy cá, lập tức liền mở tủ lạnh ra, Thịnh Mẫn nâng tay muốn lấy cái đĩa, anh đã nhanh chóng chạy tới mở ngăn tủ lấy hộ cậu, nhưng quên vết thương trên tay, nhất thời cổ tay không có lực, cái đĩa bị rơi bể nát.

Không khí tựa hồ yên lặng một giây.

“Có bị thương không?” Thịnh Mẫn lập tức hỏi.

“Không.” Lý Huyền nhìn thoáng qua Thịnh Mẫn không bị mảnh vỡ văng trúng, yên tâm tiến đến, theo bản năng muốn ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, lại bị Thịnh Mẫn kéo lấy khuỷu tay.

“Anh đi ra ngoài trước đi.”

“Không có gì đâu…”

“Em nói anh đi ra ngoài!”

Sự bình tĩnh cậu miễn cưỡng duy trì hình như đã bị những mảnh vỡ này cắt đứt, ánh mắt Thịnh Mẫn tuy không quá nghiêm khắc, Lý Huyền thầm than một tiếng, cẩm ngược lại tay cậu: “Không đau, thật sự luôn, chỉ là vết thương nhỏ…” Thậm chí anh còn cười cười: “Không phải rất tốt sao? Vừa lúc thành một cặp với em.”

Thịnh Mẫn cứng người lại, tiện đà dùng sức rút tay khỏi tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tốt chỗ nào? Anh nói cho em biết tốt chỗ nào đi? Tốt quá nên anh mới cố tình tông xe à?”

Giọng điệu cậu không mang chút tức giận nào mà nghe vào tai giọng cậu còn mỏng manh hơn cái đĩa đã vỡ kia nữa, Lý Huyền ngược lại không nói lời nào, hầu kết anh trượt lên trượt xuống: “Không phải, anh…”

“Nếu chúng ta không hoán đổi thì sao?” Thịnh Mẫn hỏi thẳng vào vấn đề, khuôn mặt cậu trắng bệch giống như không có tí máu nào: “Lúc anh cố tình tông xe anh có chắc chắn mọi chuyện sẽ theo ý mình không? Anh có nghĩ tới tình huống đó chưa?”

Lý Huyền không nói được lời nào, Thịnh Mẫn cười rầu rĩ, không tự giác lui về phía sau mấy bước, vô cùng cứng rắn nói: “Anh đã nghĩ đến điều đó, thế nên anh mới chuyển hết tất cả tiền cho em.”

Anh chưa từng thế Thịnh Mẫn có vẻ mặt như thế, anh không thể chối cãi, khó à ngụy biện được cho hành vi của mình. Anh mệt mỏi thu lại bàn tay cứng đờ giữa không trung: “Số tiền đó, vốn là dùng để cho em hủy hợp đồng.”

Nghĩ tới, đương nhiên là anh đã nghĩ đến tình huống đó, nhưng vậy thì thế nào, trong nháy mắt đó anh không có lựa chọn nào khác.

Nếu được thì tốt, cho dù không được… Thịnh Mẫn cũng sẽ không bị người khác uy hiếp, số tiền anh để lại cho cậu cũng đủ để cậu bồi thường hợp đồng nếu bị kiện.

Lý Huyền tránh nặng tìm nhẹ: “Cũng không có nhiều “nếu” như vậy, không phải là đã hoán đổi rồi sao?”

“Cho nên em phải làm như tất cả mọi chuyện chưa hề xảy ra à?” Thái độ này của anh không thể nghi ngờ là đã chọc giận Thịnh Mẫn, cậu cắn chặt môi, trong đôi mắt sâu thắm giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực: “Anh có biết bản thân đang làm gì không, Lý Huyền? Thời điểm anh đưa ra quyết định này thật sự có từng nghĩ đến em không?”

“Vậy lúc em ký hợp đồng, có từng nghĩ đến anh sẽ thế nào không?” Lý Huyền chưa từng thấy cậu tức giận như vậy, bất đắc dĩ buộc phải thốt ra.

Thịnh Mẫn nhìn anh, sửng sốt một lúc lâu, trong giọng nói cất giấu một chút hoang mang, khó khăn giải thích: “Năm năm… năm năm mà thôi.”

Lý Huyền lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên quyết: “Anh không muốn để em hy sinh một phút một giây nào vì anh.”

“Cái này không phải là hy sinh, đây là em cam tâm tình nguyện!” Thịnh Mẫn nhíu mày: “Chẳng lẽ việc này còn quan trọng hơn cả tính mạng anh?”

“Đúng! Tất cả những gì thuộc về em đều quan trọng hơn anh!”

Lý Huyền không chút do dự, cũng không che giấu gì nữa: “Em muốn rời khỏi nơi đó, anh sẽ không để em kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đó, vì ai cũng không được, vì anh càng không!”

Giọng điệu anh coi như bình thường, nhưng gân xanh ẩn hiện trên cổ không thể che giấu được: “Chỗ đó chỉ không ngừng bào mòn em, cuối cùng sẽ nuốt luôn cả em! Nếu để em phải vì anh mà thỏa hiệp với họ, còn không bằng chúng ta…”

“Không bằng thế nào?” Lý Huyền còn chưa nói dứt câu, ý thức được không ổn, vội vàng dừng lại, Thịnh Mẫn tiến lên từng bước, đống mảnh vỡ bên chân cậu bị đá tán loạn: “Không bằng thế nào, anh nói đi.”

Dĩ nhiên Lý Huyền rất hối hận, trước mặt Trương San anh có thể nói bậy thế nào cũng được nhưng anh không thể nói hai chữ kia trước mặt Thịnh Mẫn…

Thịnh Mẫn nhìn khuôn mặt rầu rĩ của anh, chỉ cảm thấy cả người tê tê, như giẫm trên mây, miệng đóng mở mấy lần cũng không nói được ra lời, xoay người đi về phía cửa nhà.

“Thịnh Mẫn!”

Lý Huyền chưa từng hoảng sợ như vậy, thật sự không kịp phản ứng gì, đuổi theo Thịnh Mẫn đang mở cửa ra, tiến lên ôm lấy cậu từ phía sau, mặc cho Thịnh Mẫn giãy dụa thế nào cũng không buông tay ra.

Thật ra Thịnh Mẫn bận tâm đến vết thương trên tay anh nên cũng không dám dùng nhiều sức, chỉ có cặp mắt tức giận đến đỏ cả lên.

“Thịnh Mẫn…” Lý Huyền sờ sờ mặt cậu, lại bị cậu mạnh mẽ hất ra.

“Hẳn là em nên cảm kích anh đúng không? Hẳn là em nên khóc lóc nước mắt đầy mặt nhào tới hôn anh đúng không?”

Giống như nhớ lại hiện trường tai nạn xe cộ, đủ loại suy nghĩ cậu không muốn nhớ lại lần nào nữa lại hiện ra, cả người Thịnh Mẫn yếu ớt không chịu nổi bất cứ đả kích nào.

“Anh thật vĩ đại, Lý Huyền. Tình yêu của anh thật vĩ đại, khiến anh có thể hy sinh tính mạng vì em.”

Lý Huyền muốn nói gì, lại bị cậu bưng kín miệng lại, giọng Thịnh Mẫn căm hận nói: “Em không thể! Em không thể chết vì anh!”

“Nhưng anh biết không? Lý Huyền.” Một giọt nước mắt không chịu khống chế của cậu mà chảy xuống: “… Rất nhiều rất nhiều thời điểm, cho dù là thời điểm anh không ở bên cạnh em, em luôn vì anh, luôn nghĩ đến anh nên em mới muốn sống sót.”

Nước mắt khiến tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, Thịnh Mẫn nhìn khuôn mặt Lý Huyền gần trong gang tấc, giờ khắc này cậu thật sự hận anh, cũng hận tình yêu của anh.

Nhưng cậu không thể hận anh, thậm chí cậu cũng không có lý do để chỉ trích anh, bọn họ vẫn cứ như vậy, trên đời này chỉ có mình anh không thể tha thứ cho cậu mà còn phải hiểu cho cậu.

Bởi vì khi yêu chính là như thế, nó khiến người ta không ngừng ngu ngốc hơn, chỉ hận không thể càng ngốc càng tốt, có thể chịu thay tất cả những nỗi đau của đối phương.

Nhưng bọn họ từ sớm đã là một thể, nỗi đau của anh cũng là của em, đây đã là một ngõ cụt không lối thoát.

Lý Huyền đưa tay chậm rãi ôm cậu vào lòng, Thịnh Mẫn cũng không đẩy anh ra nữa, cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cứ thế mà khóc òa lên.

“Lý Huyền… Mọi chuyện em đều có thể nhịn được, em không quan tâm điều gì khác, em chỉ muốn anh mà thôi.”

Tất cả suy nghĩ bất an và sợ hãi của cậu bùng nổ vào giờ khắc này, Lý Huyền nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai mỏng manh của cậu, rốt cuộc cũng chảy nước mắt.

Editor: Tôi khóc:(((((((((((((((((((