Để Tôi Được Gặp Em

Chương 123




“Lý Huyền, Bạc Nguyên. Chuyện này là sao? Bản cập nhật của “Đảo Hư Vô” không phải là giống của chúng ta chứ?” Sở Thiên Hằng nhận được điện thoại, vội vàng trở về.

“Sao lại thế này? Tôi cũng muốn biết là tại sao đây!” Giờ phút này tâm trạng Tề Bạc Nguyên rất rối loạn, ngực không nhịn được phập phồng: “Vương Thiêm tên khốn đó đâu? Cmn chuyện này cũng dám làm!”

“Không tìm được, vừa rồi tôi nhận được một lá thư từ chức…”

“Từ chức gì, cho anh ta đi ăn cơm tù mới được!” Tề Bạc Nguyên tức giận mắng: “Tiết lộ bí mật thương mại, ông đây phải kiện chết anh ta! Đúng là thứ lấy oán trả ơn!”

Vương Thiêm vẫn đi theo dưới trướng Sở Thiên Hằng, anh ta là người luyến tiếc người tài, cảm thấy tuy Vương Thiêm là một người chỉ biết cái lợi trước mắt, nhưng thật ra vẫn khá tài hoa, chỉ là quá kiêu căng thôi. Cũng biết cậu ta vì bị xử phạt mấy lần, đối với Lý Huyền cũng có chút bất mãn, nhưng trong lòng cũng không muốn tin cậu ta sẽ làm ra loại chuyện này, thật sự là quá bất ngờ: “Chuyện cập nhật có quan hệ với cậu ta, có lẽ là do cậu ta nhất thời hồ đồ. Nhưng chuyện tiết lộ bí mật thương mại, hiện tại cũng không có chứng cứ…”

“Anh lặp lại lần nữa?” Tề Bạc Nguyên không thể nhịn được nữa: “Sự thật diễn ra trước mắt, anh còn nói chuyện thay anh ta? Học trưởng, anh làm người tốt nhưng cũng phải biết phân biệt đúng sai chứ!”

Sở Thiên Hằng vội la lên: “Tôi không nói chuyện thay cậu ta, tôi chỉ nói là muốn xem mọi chuyện rõ ràng, sau khi cập nhật tư liệu, tôi không cho cậu ta biết, làm sao Vương Thiêm có thể tiết lộ ra ngoài?”

“Vậy thì lạ thật, theo lời anh nói, tư liệu cập nhật đầy đủ cả công ty chỉ có ba người chúng ta có, chả lẽ là tôi tiết lộ? Hay là Lý Huyền bị động kinh tự mình đưa cho người ta?”

“Không phải.” Sở Thiên Hằng biết là cậu ta mỉa mai: “Bạc Nguyên, cậu đừng vội…”

“Học trưởng của tôi ơi! Chuyện đã lớn như vậy rồi làm sao tôi có thể không gấp? Hiện tại không vội chờ chết vội cũng không kịp! Đã có người yêu cầu đòi lại tiền! Có quỷ mới cho tiền lại!”

“Hai người đừng cãi nhau nữa.” Vẻ mặt cũng coi như bình tĩnh nhưng rõ ràng anh cũng đang tự ép mình nhẫn nại: “Chuyện là sao? Học trưởng, tư liệu cập nhật anh không có cho Vương Thiêm?”

“Tuyệt đối không có.” Sở Thiên Hằng thề thốt: “Mấy thứ kia quan trọng như thế nào không phải tôi không biết, cần tiến hành cập nhật bản cũ, liên quan tới bộ phận nào tôi mới đưa ra trình tự và phương án cho người trong tổ hạng mục đó để họ tiến hành hoàn thiện, không có khả năng cung cấp toàn bộ.”

“Tư liệu ở chỗ nào?”

“Bên trong máy tính của tôi, nó đã được mã hóa. Máy tính tôi lúc nào cũng mang theo người, Vương Thiêm tuyệt đối không thể đụng vào.” Sở Thiên Hằng lập tức nói, suy nghĩ một lát nói: “Còn có tư liệu được lưu trong ổ cứng lúc trước cậu chuyển cho tôi, để dành làm bản sao lưu.”

“Cái đó tôi cũng có.” Tề Bạc Nguyên vừa nói dứt lời đã quay người đi về phòng mình cầm lại đây, Sở Thiên Hằng cũng đi lấy theo.

Trong đại sảnh mấy người nhân viên đều đang theo dõi động tĩnh trong văn phòng, một khi bọn họ đi ra, toàn bộ đều nhìn lại đây.

“Làm chuyện của mọi người đi.” Tề Bạc Nguyên nóng nảy nói, đóng cửa lại, đem ổ cứng di động đưa cho Lý Huyền.

“Cái của tôi đây.” Sở Thiên Hằng cũng đã quay lại.

“Cái này là cái lúc trước tôi đưa cho cậu?” Lý Huyền đưa tay nhận lấy.

“Không… Không phải sao?”

Đều là cùng một loại, Tề Bạc Nguyên so sánh nhìn lại cái của mình, thật sự không nhìn thấy chỗ nào không đúng.

Lý Huyền không nói lời nào, cắm ổ cứng vào máy tính, không đọc được dữ liệu.

“Bị phá hủy?” Sở Thiên Hằng hơi sốt ruột, chốc lát cũng không nghĩ được nhiều, vội vàng lấy máy muốn tiến hành khôi phục dữ liệu.

“Không cần đâu, có người đã cố tình phá hỏng số liệu rồi.” Lý Huyền trực tiếp nhổ ra: “Cái này không phải là ổ cứng ban đầu tôi đưa cho anh.”

“Không phải?”

“Không phải, cái này còn rất mới.”

Lý Huyền chống hai tay lên bàn, đầu óc ong ong rối loạn, nhưng cũng hết sức rõ ràng.

Có người lấy trộm ổ cứng riêng của Sở Thiên Hằng, anh đã cài một microchip vào ổ cứng, bản ghi chép gốc sẽ được lưu lại, cho nên sau khi tiến hành phục chế sẽ không trở lại như cũ, để lại một cái ổ cứng khác, cố ý phá hủy số liệu bên trong, cũng có thể là bên trong hoàn toàn không có số liệu gì.

Cái ổ cứng đã dùng rồi, mười ngày nửa tháng Sở Thiên Hằng cũng không mở ra lại làm gì, nếu không có chuyện hôm nay, cho dù phát hiện số liệu đã mất không thể khôi phục lại, cũng rất khó để nghĩ theo chiều hướng này…

“Vương Thiêm lấy?” Mắt Tề Bạc Nguyên trừng lớn.

Nhất thời Sở Thiên Hằng cũng không mấy tin tưởng, bởi vì vậy mà cũng nhớ đến rất nhiều chi tiết, ví như cái ổ cứng di động mà Lý Huyền đưa cho anh ta từng bị rơi một lần, còn bị xước lớp sơn… Bây giờ thì lại không có gì…

“Học trưởng.” Tề Bạc Nguyên gọi anh ta: “Vương Thiêm có biết cái ổ cứng này của anh không?”

Sở Thiên Hằng không dám khẳng định, có lẽ đã thấy…, anh ta cũng không nhớ rõ, chỉ có thể nói: “Tôi vẫn đặt nó trong ngăn kéo dưới bàn làm việc, bình thường ngăn kéo đều được khóa lại.”

Không chỉ ngăn kéo được khóa, trong công ty cũng người đến người đi không phải thời điểm tốt để xuống tay, nếu là buổi tối, cửa lớn công ty lại có khóa, văn phòng Sở Thiên Hằng không có thẻ ra vào cũng không vào được…

“Liên hệ với phòng bảo vệ xem thử camera theo dõi của công ty… Bọn họ muốn đổi tạo hình mỹ thuật cho ra ngô ra khoai cũng phải mất ít nhất một tháng, xem lại từ hai mươi ngày trước đi.”

Lý Huyền mở miệng, Tề Bạc Nguyên gật đầu rời đi, Sở Thiên Hằng cũng biết chuyện xấu này xảy ra gần như là trên người anh ta, cả người áy náy: “Lý Huyền…”

Lý Huyền xua tay: “Để tôi yên tĩnh một lát đi.”

Kiến bò chảo nóng còn có thể nhảy ra ngoài, Sở Thiên Hằng không dám quấy rầy anh, cả người cứng đờ ngồi xuống, cảm thấy bản thân hiện tại đến con kiến cũng không bằng mà.

Cũng may rất nhanh Tề Bạc Nguyên đã trở lại, cả mặt đều đỏ bừng, nói sơ lược với hai người: “Số 1 và số 2, nói hệ thống theo dõi tiến hành sửa chữa nên tất cả bản ghi chép đều không còn… Xiếc cái gì chứ, nhất định là có kẻ trộm, ngày phòng đêm phòng cướp nhà khó phòng! Học trưởng, cái đó, không phải tôi nói anh…”

Sở Thiên Hằng không khỏi cười khổ: “Không bằng cậu nói tôi còn hơn.”

“Hiện tại làm sao bây giờ, tôi sửa sang lại tài liệu chứng cứ đi báo cảnh sát.” Tề Bạc Nguyên tự giễu nói: “Kết hợp với chuyện vừa rồi, không cần chạy hai lần đến cục cảnh sát, bản lĩnh của Vương Thiêm cũng lớn thật…”

Sở Thiên Hằng lẩm bẩm nói: “Chỉ là làm sao cậu ta biết được, nhiều tầng khóa như vậy…”

“Có thể không phải là buổi tối, ban ngày thừa dịp mọi người không chú ý trộm mất thì sao.” Tề Bạc Nguyên nói.

“Học trưởng.” Lý Huyền lại bỗng nhiên nhớ lại một việc khác, ánh mắt anh lướt qua chậu cây trước cửa sổ: “Lần trước tôi kêu Tề Bạc Nguyên nhắc anh, thời điểm chúng ta không có ở đây, không để dì lao công đi vào văn phòng… Sau đó anh có nói lại với dì ta chưa?”

Khuôn mặt Sở Thiên Hằng bỗng chốc trắng bệch: “Lúc hai người không có ở văn phòng tôi không để dì ta vào, tự tôi… Tôi đã đưa một thẻ ra vào dự phòng cho dì ta, cũng chưa lấy lại. Dì ta sáng sớm tới cũng tiện quét tước vệ sinh… Chìa khóa cửa lớn dì ta cũng có…”

“Tôi đi kêu dì ta tới.” Tề Bạc Nguyên lập tức nói.

Sở Thiên Hằng nhìn bóng dáng vội vã của cậu ta nói: “Nhưng ngăn kéo của tôi…”

“Cái đó đơn giản, dùng dây kẽm nhỏ là tôi cũng có thể mở được.”

Lý Huyền cũng không muốn nói, suy nghĩ này khiến anh bỗng nhiên nhắc nhở anh.

Anh có thể làm được, Vương Thiêm có lẽ biết đồ cần tìm ở nơi nào nhưng anh ta có khả năng này không? Lý Minh Cách hoàn toàn không quen biết Vương Thiêm, lại làm thế nào họ biết liên hệ với nhau?

“Tiểu Tề, có chuyện gì vậy?”

Thời điểm dì lao công đi vào, trong tay vẫn còn cầm khăn lau, tuổi dì ta cũng lớn rồi, cũng không biết được mấy chữ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí rất căng thẳng, dì ta quen thuộc với Sở Thiên Hằng hơn, không tự giác đi đến gần anh ta hơn: “Thiên Hằng này…”

“Dì à, không có việc gì đâu, có chút chuyện muốn hỏi dì thôi.” Trong lòng Sở Thiên Hằng cũng nặng trĩu, giọng điệu ôn hòa nói: “Thẻ ra vào phòng tôi dì còn giữ không?”

“Đây này.” Dì ta nhanh chóng trả lời, lấy thẻ ra vào từ trong tạp dề ra: “Tôi vẫn luôn mang theo, sáng hôm nay còn vào quét dọn vệ sinh mà, sao thế? Dọn dẹp không được sạch sẽ sao?”

“Thẻ ra vào dì có đưa cho người nào khác không?” Lý Huyền mở miệng.

“Không, không có.” Dì ta hơi sợ anh, co rụt người lại.

“Dì cứ suy nghĩ lại đi.” Lý Huyền hơi nghiêng người về phía trước: “Có người nào tìm dì mượn, hay có từng bị rơi ở đâu hay không, hoặc là có người giúp dì giữ hay không…”

“Đâu…” Dì suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên như nhớ lại cái gì, ấp a ấp úng: “Tôi…”

“Dì nhớ tới cái gì cứ nói. Chuyện không phải lỗi do dì, tôi cũng sẽ không làm gì dì đâu.”

“Chuyện cũng lâu rồi, cũng phải bị mất, lúc đó Tiểu Triệu đến thăm tôi, mời tôi ăn cơm, thẻ ra vào bị rơi trong cửa hàng. Sáng sớm hôm sau Tiểu Triệu đã mang đến đưa cho tôi…”

“Tiểu Triệu?” Cái tên này quả thực giống như sấm sét giáng trên đầu Tề Bạc Nguyên, Lý Huyền còn chưa nói gì, cậu ta đã nhảy dựng khỏi sô pha: “Tiểu Triệu nào? Triệu Tích Triết?”

Dì ta bị tình huống này dọa sợ: “Đúng, đúng vậy, tôi cũng không nhớ ra được điều gì nữa…”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Lý Huyền giương mắt.

“Cũng lâu rồi… Tháng trước, đúng rồi, chính là ngày cuối tháng, ngày đó tôi được nhận lương…”

Lý Huyền vuốt vuốt vết chai trong lòng bàn tay của mình, mười ngày trước, anh có ghé qua bệnh viện tâm thần một chuyến, hôm đó anh không gặp được Triệu Tích Triết, bác sĩ nói anh ta đang tiếp nhận trị liệu, anh cũng có cuộc họp đang chờ nên đã trở về luôn.

“Dì chắc chắn không?”

“Chắc mà, thật đó, nếu không để tôi gọi điện cho Tiểu Triệu, không tin các cậu có thể hỏi cậu ta…” Dì ta run run lấy di động ra, lúc điện thoại được kết nối, Lý Huyền nhanh tay cầm lấy.

“A lô, dì à…”

“Anh đang ở đâu?” Lý Huyền nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lạnh lùng hỏi.

Đầu bên Triệu Tích Triết hình như hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó điện thoại đã bị cúp máy.

Giờ phút này âm báo máy bận đã thể hiện rõ mọi chuyện hơn so với bất kỳ lời nói nào.

Xâu chuỗi tất cả manh mối lại với nhau.

Triệu Tích Triết và Lý Minh Cách.

Lý Huyền bỗng cảm thấy thật nực cười, cũng thật sự bật cười.

Quả thật giống như một vở kịch hoàng đường, điềm báo mơ hồ vào bảy năm trước đã được ứng nghiệm vào hôm nay.

“Lý Huyền…” Sở Thiên Hằng cho rằng anh bị tức giận đến choáng váng.

“Dì à, dì để lại thẻ ra vào rồi ra ngoài đi.” Lý Huyền xua tay, dì lao công vội vàng đi ra ngoài.

“Tôi đã nói gã là một tai họa mà!” Tề Bạc Nguyên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cả người run run, đẩy lại mắt kính đã trước xuống: “Tôi đi báo cảnh sát liền đây…”

Cậu ta vô cùng lo lắng, vừa dứt lời người đã vọt tới cạnh cửa, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lý Huyền gọi cậu ta lại, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, anh dùng giọng điệu lạnh lùng khó mà miêu tả được nói: “Chỉ cần nói vụ Vương Thiêm sao chép là được.”

“Cậu có ý gì?” Tề Bạc Nguyên như bị chấn động, quay đầu lại nói: “Còn chuyện Triệu Tích Triết ăn cắp bí mật thương mại thì sao?”

“Cậu có chứng cứ không?”

“Tôi có chứng cứ không? Mọi chuyện cậu đều đã rõ giờ lại hỏi tôi có chứng cứ hay không?”

“Tôi cũng không có.” Lý Huyền lãnh đạm nói.

Đây là sự thật, cũng không phải sự thật.

Đối với chuyện Vương Thiêm họ có bằng chứng là lịch sử nói chuyện, còn Triệu Tích Triết là do họ suy ra được… Nhưng đây cũng không được xem là lý do.

“Cảnh sát sẽ tìm được chứng cứ!” Tề Bạc Nguyên tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Lý Huyền, không dám tin tưởng: “Có tìm được hay không, dù kết quả như thế nào… Cũng phải mất mười ngày nửa tháng hoặc là lâu hơn mới có thể có kết quả, cho dù tổn thất là chuyện không thể nào cứu vãn nhưng gã phải chịu trách nhiệm, phải trả giá cho hành động của mình! Hiện giờ ý của cậu là sao? Cậu muốn buông tha gã?”

Lý Huyền rũ mắt, sắc mặt anh càng thêm bình tĩnh, Tề Bạc Nguyên càng tức giận: “Cậu nói gì đi!”

“Bạc Nguyên…” Sở Thiên Hằng ngại ngùng muốn khuyên nhủ, nhưng trong chuyện này anh ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, thật ra cũng không có lập trường để mở miệng: “Có lẽ Lý Huyền có suy xét riêng…”

“Cậu ấy có thể có suy xét gì?” Tề Bạc Nguyên thay đổi mũi nhọn: “Có gì? Nói đi!”

Lý Huyền nhìn khuôn mặt tức giận của cậu ấy, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cứ theo lời tôi nói mà làm, dừng lại ở đây đi, coi như kết thúc.”

Tề Bạc Nguyên cười lạnh: “Ồ, cậu suy xét, chính là muốn bao che kẻ điên này?”

Giọng điệu Lý Huyền giống như gió lạnh còn mang theo băng tuyết: “Đối với tôi anh ta đã là người chết rồi, tôi còn quan tâm anh ta làm cái gì?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu ta thấy khi Lý Huyền nói lời này trong mắt mang theo bóng tối nặng nề, phản chiếu ánh sáng u ám của những bông tuyết ngoài kia, nhưng không có tức giận, thậm chí giống như là giải thoát.

Cái lạnh âm thầm len lỏi trên lưng, một khả năng mà cậu ta chưa từng nghĩ đến bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.

“Bạc Nguyên, cậu bình tĩnh một chút…” Không khí trầm lặng kỳ lạ khiến Sở Thiên Hằng cảm thấy rất bất an.

“Học trưởng, anh ra ngoài trước đi.” Hầu kết Tề Bạc Nguyên giật giật, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Lý Huyền: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với Lý Huyền.”

Thấy tình hình giữa hai người đang căng thẳng, Sở Thiên Hằng sợ bọn họ đánh nhau: “Tôi…”

“Không sao, học trưởng.” Lý Huyền mở miệng: “Anh đi xem bản sửa đổi xong chưa, sửa xong rồi thì nhanh chóng phát hành lại.”

Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, hình như hệ thống sưởi cũng không dùng được, sự im lặng giống như hóa thành một vật thể hữu hình, đè ép Tề Bạc Nguyên khiến cậu ta không thở nổi.

“Vậy là kết thúc?” Cậu ta chỉ có thể mở miệng trước đánh vỡ sự im lặng này: “Cái gì kêu là kết thúc? Kết thúc của cái gì?”

“Lý Huyền, không phải là cậu vẫn cảm thấy tôi đặc biệt ngu ngốc chứ?” Tề Bạc Nguyên đưa tay chỉ bản thân cậu ta, gật gật đầu: “Đúng là ngu ngốc… Cậu vì điều gì mà đồng ý cho tên bệnh thần kinh kia đến công ty? Không phải cậu vẫn luôn xem gã là tai họa sao? Nhiều chuyện xảy ra như vậy nhưng cậu không một lời giải thích, tôi cũng chưa từng nghi ngờ gì cậu! Chưa từng!”

Ngón tay chỉ Lý Huyền của cậu ta không kiềm được mà run run: “Thời điểm cậu muốn một mình tôi cũng chỉ làm cái bóng cho cậu thôi, đến bây giờ cậu còn đùa giỡn tôi như thằng ngốc à? Hôm nay coi như là cơ hội để tôi cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Câu cố ý, Lý Huyền, cậu cmn tất cả là do cậu cố ý! Ngay từ đầu cậu đã muốn để gã đến để làm chuyện xấu! Cậu biết gã rất xấu xa, thế nên cậu mới để gã đến! Để gã phá hủy cậu cũng như phá hủy hắn!”

“Vì sao chứ? Cậu nói cho tôi biết vì sao?” Tề Bạc Nguyên dường như vừa suy nghĩ thông suốt, bùng nổ mà rống to, tiến lên túm cổ áo của Lý Huyền, chất vấn liên tục: “Như thế nào? Cậu thiếu gã nhiều cỡ nào mà cứ phải chuộc tội? Có phải nếu gã phá hỏng chuyện của cậu, cậu sẽ cảm thấy là hai người đã huề nhau, cậu có thể không quan tâm chuyện của gã, đây là cách kết thúc mà cậu nói? Bậy bạ! Nếu cậu thật sự mặc kệ gã thì hiện tại phải để tôi đi kiện gã!”

Bàn tay bị ép mạnh vào góc cạnh bàn, tuy nó không nhọn nhưng đâm vào bàn tay cũng cảm thấy rất đau. Hơi thở giận dữ của Tề Bạc Nguyên phun trên mặt anh, Lý Huyền nâng mắt, giống như không cảm thấy gì mà cười nói: “Còn có gì không? Cậu nói tiếp đi.”

Quen biết đã ba năm, thời khắc này Tề Bạc Nguyên mới hoàn toàn cảm nhận được sự xấu xa của anh, lúc cậu ta nói những lời suy đoán quá đáng này, thật ra là cậu ta muốn anh phản bác lại, nhưng Lý Huyền không thèm nói gì dù là lừa gạt, anh có quy tắc của riêng mình, dù đúng hay sai cũng không cần người khác phán xét.

“Cậu điên rồi đúng không?” Tề Bạc Nguyên buông tay ra, nhìn Lý Huyền: “Có ý nghĩa không?”

“Có ý nghĩa hay không, tôi cũng có quyền quyết định.”

“Đúng đúng.” Tề Bạc Nguyên không thể nhịn được nữa: “Cậu có quyền quyết định. Quyết định của cậu là hy sinh công ty đúng không? Cậu đau lòng khi gã động đến Thịnh Mẫn, nên đuổi gã đi, dù sao đó cũng là tâm can bảo bối trong lòng cậu, không thể đụng vào! Hiện tại thì tốt lắm, quay đi quay lại tai họa lại xảy đến với công ty, chắc là giờ cậu cảm thấy vui sướng lắm nhỉ! Cậu thoải mái rồi ha!”

Tề Bạc Nguyên tức giận đến mức tròng trắng mắt cũng đỏ cả lên, cả người cũng dựa vào sự tức giận này mà mạnh mẽ giằng co với anh.

Chuyện này hoàn toàn không phải là mong muốn ban đầu của Lý Huyền, nhưng lúc này anh cũng rất khó để phủ nhận.

Ranh giới là gì?

Thời khắc anh đồng ý cho Triệu Tích Triết đến, anh cũng tự hỏi vấn đề.

Không có kết quả.

Là chính anh hay là công ty của anh, ngoài trừ Thịnh Mẫn, tất thảy mọi thứ anh đều không để vào mắt.

Không có ý nghĩa, đương nhiên là không có, Lý Huyền rõ ràng điểm này hơn bất cứ ai. Cho dù Triệu Tích Triết là người điên, điên lâu lắm rồi, khiến mọi chuyện trở thành một sự cố chấp.

Ngày đó trong bệnh viện, trong nháy mắt Lý Huyền đã nổi lên ý nghĩ muốn giết người, nhưng anh không thể giết gã, cũng không đuổi gã đi, gã là di chứng chứng minh cho chuyện dơ bẩn của anh trong cô nhi viện, như hình với bóng.

Quả xấu đã được gieo xuống từ nhiều năm trước, Lý Huyền không phải là đẩy ngã quân domino đầu tiên, cho nên anh không thể đứng dậy, chỉ có thể để mặc cho mọi thứ đổ ngã hết.

Đẩy đến mức không để Triệu Tích Triết có lý do cùng anh ở chung một chỗ.

Quả thật, cách này không phải là cách tốt nhất, chẳng qua là khiến anh ghê tởm đến mức tình nguyện thà ngọc nát đá tan cũng không thể không làm, thậm chí anh còn có ý nghĩ tự vẫn.

Môi Lý Huyền khẽ giật giật, nhưng giờ phút này Tề Bạc Nguyên nghe không vô bất cứ lời nào, kiên quyết ngăn anh lại.

Thật ra Lý Huyền cũng không có lời gì để nói.

Hay là biện giải ư?

Anh cũng không lạnh lùng đến mức này.

Bom đặt ở nơi nào cũng phát nổ, anh mong chờ vụ nổ này càng sớm càng tốt. Đặt mọi thứ trong tầm mắt, là lựa chọn ít ỏi trong tất cả chiến lược tồi.

Anh tính toán trước những hao hụt mà công ty chịu, muốn khống chế ảnh hưởng hết mức. Chỉ là một khi bắt đầu, anh cũng không thể nắm chắc tất cả mọi thứ.

Không thể phủ nhận, kết quả của hôm nay cũng là một trong những kết quả tệ nhất mà anh đã đoán.

Hơn nữa cho dù chuyện này xảy ra với ai khác, việc hy sinh này là chuyện không cần thiết.

Đúng là anh vẫn còn tâm bệnh, tâm bệnh mang tên Triệu Tích Triết, cho dù bản thân Lý Huyền không cho phép bản thân thừa nhận thì nó sẽ không tồn tại sao? Tâm bệnh thì có thể nói cho ai nghe đây?

Hiện giờ ranh giới đã bị phá vỡ, đốt đồng thì dù là lan hay ngải cũng đều như nhau. Không thể nào đánh giá được, vì không có tiêu chuẩn.

Tất cả đều phụ thuộc vào một ý niệm.

Cho nên Tề Bạc Nguyên đã nói đúng, cậu ta tức giận không sai, mắng anh được như mong muốn cũng vậy, đúng thật là anh đã lựa chọn công ty làm vật hy sinh.

“Đừng giải thích, không cần nói nguyên nhân, tôi không xứng biết cũng thực sự không muốn biết.” Tề Bạc Nguyên tức giận cũng mệt mỏi, chán nản lắc đầu: “Trong lòng cậu rốt cuộc có vài tật xấu cũng không sao, nhưng muốn lấy tâm huyết của tôi để đền bù thì không được, cho dù cậu có giết cả nhà gã thì cậu cứ lấy mạng cậu mà bồi thường! Đừng kéo tôi chôn cùng!”

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Lý Huyền cuối cùng cũng có một tia dao động: “Cậu nói thật?”

“Đúng.” Tề Bạc Nguyên im lặng một lát, bỗng nhiên nâng tay làm tư thế đầu hàng: “Cậu là thiên tài, hiện tại tôi vẫn thừa nhận như cũ, nhưng tôi không muốn hàng ngày sống trong sự lo lắng thế này. Hôm nay trò chơi bị xóa, ngày mai công ty có phải sẽ bị niêm phong không, ngày mốt lại tính để mọi người cùng chết. Cậu rất cố chấp, Lý Huyền, tất cả mọi người phải nhịn cậu? Tôi không đi tiếp với cậu nữa.”

Lý Huyền bình tĩnh nhìn cậu ta vài giây, lần này người trầm mặc lại là Tề Bạc Nguyên.

Thật ra làm sao Tề Bạc Nguyên không biết hiện tại vấn đề mà công ty gặp phải nguyên nhân chính không phải là do Triệu Tích Triết, gã hoàn toàn là do người khác mượn tay thôi, là Lý Minh Cách bức Lý Huyền, con đường này không được ông ta sẽ tìm đường khác, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai.

Triệu Tích Triết chỉ là đại diện cho đủ loại vấn đề mà Lý Huyền gặp phải, nhưng Tề Bạc Nguyên không nuốt trôi cục tức này.

Lý Huyền cảm thấy bản thân có thể hiểu được, anh hiểu Tề Bạc Nguyên, cũng như Tề Bạc Nguyên hiểu anh vậy. Cho nên anh cũng không tìm cách giữ cậu ta lại, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, hút một hơi mới hỏi: “Muốn giải tán?”

“Đúng.” Tề Bạc Nguyên nghiêng đầu về một bên.

Lý Huyền dập tắt tàn thuốc, một lúc lâu sau mới nói “được”.

“Công ty có cổ phần của cậu, nếu muốn giải tán, tiền đợi tôi…”

“Không cần, cậu cũng chưa từng bạc đãi với tôi về chuyện tiền nong. Tiền tôi mượn cậu cũng còn chưa trả, không có ông chủ nào tốt hơn cậu, đủ rồi.” Sau một lúc lâu, Tề Bạc Nguyên cười đùa: “Nếu cậu vẫn cảm thấy còn dư nhiều, cứ xem như là quà tôi tặng cậu, cậu đi mua ít vòng hoa, tiền giấy với gấp hai thỏi vàng để ngày mai mai táng công ty đi. Dù sao cũng là một đống số liệu cậu ngày đêm viết ra, cậu không đau lòng cũng nên chôn cất nó xứng đáng.”

Cậu ta đi ra khỏi cửa, hình như là đi vào văn phòng của mình thu dọn một ít đồ đạc, bởi vì rất nhanh đã nghe thấy âm thanh nhân viên hoảng sợ hỏi han, cũng không giống như bình thường xưng anh gọi em, thái độ mỗi người đều rất cung kính: “Giám đốc Tề, ngài đây là…”

Nghe tiếng vang lại là tiếng Sở Thiên Hằng đi vào khuyên nhủ, cách hai cánh cửa không nghe được rõ lắm, nhưng chắc là không khuyên được, bởi vì anh ta đã nhanh chóng đi vào tìm Lý Huyền: “Sao mọi thứ lại ra nông nỗi này? Lý Huyền…”

Lý Huyền chỉ nhìn trần nhà không nói lời nào. Bên kia Tề Bạc Nguyên hình như đã đóng hộp xong đồ đạc của mình, đem thẻ tên của mình đặt trên bàn ở sảnh tiếp khách.

Nhân viên trong phòng này, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi thấy trò chơi bị xóa, đến việc cơ mật bị tiết lộ, nội dung vở kịch lại tua nhanh đến đoạn giám đốc thứ hai lại bỏ đi, tất cả đều cảm thấy như đang trong mơ, một đám rầu như cải gặp sương giá nhìn Tề Bạc Nguyên.

Nhưng người sau lại không giải thích gì, chỉ nhìn logo Viễn Nhất trên tường mấy giây, một chữ cũng không nói, rất nhanh đã rời khỏi công ty.

Lưu lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có âm thanh của máy chủ đang hoạt động ù ù tràn ngập trong văn phòng.

Nhất thời mọi người không biết nên làm gì, trên màn hình vẫn đang mở tài liệu hoặc giao diện lập trình, nhưng “Đảo Hư Vô” đã làm cách này, vốn là nội dung cập nhật ban đầu nhưng lại không có khả năng tiếp tục nữa.

Chỉ có thể tìm mấy nhân viên bên phòng mỹ thuật hỏi tình hình, hoặc là rình theo dõi tình hình trong văn phòng Lý Huyền.

Nhưng cửa cũng mau chóng bị đóng lại, nhìn tay hẳn là Sở Thiên Hằng, cánh cửa kia giống như là nắp hộp Pandora, vào ngày hôm nay mỗi lần mở chốt là có một tin xấu truyền tới.

“Bạc Nguyên còn trở về không?”

“Cậu ấy nói với anh thế nào?” Lý Huyền khẽ hỏi.

“Nói là không có ý nghĩa, không muốn làm nữa.” Sở Thiên Hằng khuyên một lúc, mỗi câu nói ra đều bị cậu ta chặn lại, nói ra với Lý Huyền cũng không hay: “Tôi hỏi cậu ấy tiếp theo có dự định gì, cậu ấy nói câụ ấy chưa nghĩ ra, có lẽ tranh thủ thời gian nộp hồ sơ chưa kết thúc, có thể đi học thêm.”

Rất giống tác phong của Tề Bạc Nguyên, Lý Huyền chỉ có thể ừ một tiếng, cầm lon soda, uống một ngụm mới nhớ đến cái này là do Tề Bạc Nguyên mua, lại bỏ xuống.

“Sửa xong phát hành lại rồi sao?”

Sở Thiên Hằng vốn muốn nói, thật ra Lý Huyền nếu nhẹ giọng khuyên hai câu, dựa theo thái độ của Tề Bạc Nguyên, tất nhiên sẽ không thay đổi ý định, không nghĩ đến chưa nói ra Lý Huyền đã nhanh chóng  đổi đề tài, sửng sốt nói: “Đều đã xử lý tốt.”

“Được rồi, học trưởng, anh ra ngoài trước đi.”

Giọng điệu Lý Huyền nhã nhặn đến quá mức bình tĩnh, thái độ không chê vào đâu được, khiến Sở Thiên Hằng cảm thấy khá lo lắng.

“Còn việc gì sao?” Lý Huyền hỏi.

Sở Thiên Hằng do dự một lúc nói: “Lý Huyền, tôi…”

“Anh cũng muốn đi?” Lý Huyền khẽ giương mắt.

Sở Thiên Hằng mím môi dưới: “Là người dưới tay tôi xảy ra chuyện, kế hoạch và số liệu cũng bị lộ từ chỗ tôi, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Nếu sớm nghe lời cậu sa thải Vương Thiêm, hoặc là thời điểm Tề Bạc Nguyên nhắc nhở, tôi cẩn thận một chút, cũng sẽ không để mọi chuyện trở thành hiện trạng như bây giờ… Tôi đã làm việc nhiều năm như vậy cũng có chút tiền để dành, xem như là tiền tôi bồi thường…”

Anh ta lấy ra một tấm thẻ, Lý Huyền nâng tay ngăn anh ta lại: “Học trưởng. Nếu bởi vì tình hình hiện tại của công ty, anh muốn tìm một đường lui tốt hơn, tôi sẽ không giữ anh lại.”

“Đương nhiên là không phải!” Sở Thiên Hằng quả quyết phủ nhận, lại nhịn không được cười khổ: “Cậu nói xem việc này không thoát khỏi quan hệ với tôi, nói tôi là nội gián thật ra tôi cũng cảm thấy thuyết phục.”

“Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Nhân phẩm của anh thế nào tôi rất rõ.” Lý Huyền bình tĩnh nói: “Không cần anh phụ trách gì cả, không có Vương Thiêm cũng sẽ có người khác, không tiết lộ thông tin từ chỗ anh thì cũng sẽ tìm con đường khác thôi.”

Anh ngẩng đầu vậy mà lại nở nụ cười: “Mọi chuyện là nhắm vào tôi, còn lại anh chỉ là tai bay vạ gió. Không cần để ý quá, tôi cũng không trách cứ gì anh, không có lần sau là được. Nếu không phải rời đi vì nguyên nhân khác, vậy anh cứ về tiếp tục làm việc đi, Tề Bạc Nguyên vừa đi, công việc của cậu ấy, tạm thời tôi không tìm được người tiếp nhận, tự tôi đảm nhiệm một phần, còn lại phải nhờ vào anh rồi.”

“Đây là chuyện tôi nên làm mà, tôi sẽ xử lý.”

Lý Huyền rũ mắt, suy nghĩ một lát: “Chuyện lần này hơi phiền phức, nếu có nhân viên muốn nghỉ việc, cũng không cần níu kéo, cứ tính toán tiền lương, phê duyệt đơn thôi việc. Nếu ai đồng ý ở lại, tiền lương tháng này vẫn phát như bình thường.”

“Được.” Sở Thiên Hằng đồng ý.

“Không còn chuyện gì nữa.” Lý Huyền nâng tay nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, đã sắp 2 giờ: “Tôi thấy tình hình hôm nay thế này chỉ sợ mọi người không còn lòng dạ nào mà làm tiếp.”

“Hiện tại tình hình tài chính trong tay chỉ còn một ít, nhất thời cũng…”

“Tôi biết.” Vẻ mắt Lý Huyền vẫn như bình thường: “Trước mắt hôm nay cứ tan làm đi, làm theo mấy tiếng nữa cũng không nghĩa lý gì, ngày mai vẫn đi làm như thường. Sau khi triển khai công việc, tiếp theo phải cập nhật “One Corner” thế nào, đêm nay tôi sẽ tìm kiếm ý tưởng, ngày mai sẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ.”

“Chuyện Vương Thiêm, đợi chút nữa tôi sẽ đi báo cảnh sát.” Sở Thiên Hằng dè dặt nói: “Chỉ nói chuyện của cậu ta thôi đúng không?”

Lý Huyền gật đầu: “Đúng vậy. Học trưởng, tôi muốn ở một mình, nếu xong việc, anh cứ tan làm, không cần lại báo với tôi.”

Ngoài cửa, sau một hồi ồn ào không khí lại dần yên lặng lại, trong phòng không bật đèn, tuyết rơi ngày càng nhiều hơn, ban ngày mà cứ ngỡ là ban đêm. Chỉ có ánh sáng từ đại sảnh chiếu vào qua khe cửa, sau đó ánh sáng mỏng manh đó cũng tắt ngúm, tất cả mọi người đã đi hết.

Lý Huyền hoạt động đôi chân đã tê rần một chút, lại ngồi trước màn hình máy tính, viết cho xong chương trình còn đang dang dở.

Một cảm giác mệt mỏi chưa từng có chậm chạp ùa đến, giống như bông vải bị thấm nước, vừa nặng vừa khiến người ta ngột ngạt. Dạ dày đau đớn liên tục khiến cảm giác như chết lặng, anh uống nửa ly nước ấm, dựa vào thành ghế rồi bất giác ngủ thiếp đi.

Trong mơ lại thấy trận lửa đêm đó, ánh lửa hừng hực tựa như muốn thiêu đốt cả chân trời, ngọn lửa lan nhanh trên đám cỏ khô, thời điểm ngọn lửa lan đến mắt cá chân anh muốn thiêu anh thành tro tàn thì lại có một đám mây bay qua, đổ xuống một cơn mưa.

Lý Huyền mở to mắt, anh nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Thịnh Mẫn.

Không hỏi lý do tại sao cậu đến đây, anh chỉ chầm chậm nắm chặt tay của Thịnh Mẫn, cho đến khi mười ngón tay lồng vào nhau, xác nhận đây không phải là mơ: “Tới bao lâu rồi?”

“Vừa đến.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói.

Anh ừ một tiếng, một tay khác ôm eo Thịnh Mẫn, dựa người qua, vùi đầu vào bụng cậu, cực kỳ không muốn rời xa cậu, lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy.

Thịnh Mẫn nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, chạm vào thái dương của anh, tùy ý để Lý Huyền ôm một lúc lâu: “Về nhà à?”

Giọng nói Lý Huyền hơi khàn: “Em lái xe đi, anh muốn ngủ một lát.”

“Được.”

“Anh muốn ăn cháo cá.”

“Về nhà em nấu cho anh.”

“Thịnh Mẫn.” Anh lại kêu tên cậu.

“Dạ?”

Lý Huyền ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ cười, giọng điệu anh vừa nhẹ vừa chậm: “Trước khi em đến, anh rất nhớ em.”

“Em cũng nhớ anh.” Thịnh Mẫn dịu dàng trả lời anh, cậu ôm mặt anh bằng một tay, hơi khom người, hôn anh một cái.