Để Tôi Được Gặp Em

Chương 12




“Áa!” Triệu Nghĩa đau đớn hét lên. Thịnh Mẫn đưa tay lên lau vết máu dính trên má, quay sang nhìn Lý Huyền hỏi: “Có sao không?”

Lý Huyền nhìn chằm chằm Thịnh Mẫn không nói gì. Người khác khi hỏi câu này ít nhiều đều có ý khiêu khích, nhưng Thịnh Mẫn thì không như vậy. Cậu hỏi một cách rất nghiêm túc, nếu nhất quyết phải nói ra biểu cảm thì chỉ là sự bất lực. Lý Huyền nghi ngờ nếu mình nói không đầy đủ, Thịnh Mẫn có thể bất chấp đâm thêm một dao, cho dù nhát dao vừa rồi đã khiến khuôn mặt cậu biến sắc.

Khuôn mặt Lý Huyền trầm xuống, khẽ liếc sang bé gái đang run rẩy bên cạnh, cuối cùng không nói gì.

Thấy anh không nói nữa, Thịnh Mẫn nắm lấy tay Triệu Nghĩa, trên tay ấn một vết máu, cậu cởi áo khoác khoác lên tay Triệu Nghĩa: “Mau đi bệnh viện.”

Triệu Nghĩa bị hàng loạt sự cố dọa cho sợ hãi, hắn giơ hai tay không dám khóc, chỉ đau đớn rên rỉ. Thịnh Mẫn thở nhẹ một hơi, vịn mặt đất đứng dậy, lúc này cậu mới phát hiện hai chân mình mềm nhũn, gần như đứng không vững, Lý Huyền thấy vậy vội đỡ lấy tay cậu, nhưng rồi bực mình buông ra, anh nhìn một lượt xung quanh phòng khách lộn xộn, mặt mày tái mét đóng sầm cửa rời đi.

“Anh đừng giận.” Thịnh Mẫn nhặt giấy tờ trên đất lên, vội chạy đuổi theo sau, đuổi đến tận nơi đỗ xe mới miễn cưỡng kéo anh lại.

Lý Huyền quay người không chút do dự hất tay cậu ra. Thực ra anh đã nhìn thấy rõ, có vẻ nhát dao đó Thịnh Mẫn đâm khá sâu, nhưng thực tế lại tránh được chỗ hiểm, cùng lắm là dưỡng thương nửa tháng, vết sẹo cũng sẽ không quá sâu, anh không thể giải thích tại sao đành thôi, nhưng nhìn thấy Thịnh Mẫn lúc này, cơn giận vốn không kiềm chế nay lại bộc phát: “Cậu dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?”

“Tôi xin lỗi.” Thịnh Mẫn cứ thể đuổi theo, hít một hơi rồi nói: “Không phải tôi bắt hắn phải đền, chỉ là cho thêm chút thời gian. Hắn thật sự không thể chạy nổi tiền, dù sao cũng phải cho người ta một con đường sống.”

“Hắn dồn tôi vào chỗ chết, tôi lại phải chừa đường sống cho hắn? Dựa vào đâu?”

“Chúng ta vào xe rồi nói.” Mọi người xung quanh nhìn vào, Thịnh Mẫn khẽ đẩy anh. Lý Huyền cau mày, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Lý Huyền lên xe quay mặt đi không nói tiếng nào. Thịnh Mẫn tháo khẩu trang, bật xi nhan rẽ trái nói: “Tôi biết mà, anh chỉ muốn cho hắn một bài học. Vậy cứ để hắn trả dần dần, hắn sẽ nhớ như in chuyện này, cũng không dễ chịu đâu…” Lý Huyền cười nhạt: “Cậu là vì nguyên do này mới để hắn trả dần dần sao? ”

Thịnh Mẫn mím môi, cổ họng Lý Huyền khẽ rung: “Cậu biết sao? Cậu biết cái gì. Tôi là cha hay là mẹ hắn, phải dành thời gian để dạy dỗ hắn? Tôi bị điên à.”

Thịnh Mẫn thấy sắc mặt anh cực kỳ khó coi, cậu vò đầu bứt tóc, bất giác hạ thấp giọng: “Hiện tại chúng ta thế này, bản thân anh cũng nói rồi, dù có báo cảnh sát thì cũng không bị phạt nặng. Đi tù bảy năm chỉ là hù dọa hắn, cũng chỉ có thể bắt hắn đền tiền. Nhiêu đó đối với anh, chắc cũng không thiếu tiền tiêu.”

Thịnh Mẫn nói mãi, liếc nhìn đồng hồ trên tay anh. Cậu không biết rốt cuộc Lý Huyền là người như nào, nhưng chiếc đồng hồ này thì cậu nhận ra, đó là một thương hiệu rất nổi tiếng. Cậu nghĩ gia cảnh nhà Lý Huyền chắc không tệ.

Lý Huyền không hề khách khí ngắt lời cậu: “Ai nói tôi không thiếu tiền.”

“Vậy tôi đưa cho anh trước.” Thịnh Mẫn thăm dò nói: “Nếu anh thiếu tiền, tôi sẽ đưa cho, anh không cần trả lại. Số tiền sau này hắn bồi thường, tôi sẽ từ từ lấy lại.”

Lý Huyền nhíu mày, gần như choáng váng vì tức giận: “Thịnh Mẫn, cậu là Bồ Tát ở núi nào hóa thành vậy? Tôi không chơi trò này. Cậu thấy tôi không thiếu tiền mà có thể cho hắn trả dần dần? Đúng, hiện tại tôi không thiếu, nhưng không liên quan đến hắn, cậu cảm thấy hắn vô tội sao? ”

Thịnh Mẫn giảm tốc độ xe: “Tôi không nói hắn vô tội…”

“Nhưng đó là những gì hắn đang làm.” Lý Huyền không nhượng bộ: “Tôi đang ở trên đường, hắn uống say đâm tôi chết, lại còn quay đầu bỏ chạy. Nếu không phải linh hồn của chúng ta vô tình hoán đổi, có lẽ bây giờ tôi đã được đưa đến nhà tang lễ hỏa táng rồi. Việc mà cậu nói là tôi vẫn còn sống, và cái giá mà hắn phải trả, hai chuyện hoàn toàn không có gì mâu thuẫn. Cậu nói đúng, tôi không thiếu tiền. Nhưng tôi không chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, tôi còn muốn ép hắn phải chết.”

Anh nói xong những lời này, cả hai đều im lặng. Phía trước có đường hầm, trong xe tối hẳn đi, hai người không thể quan sát vẻ mặt của đối phương, thi thoảng lóe lên một vài ánh sáng vàng đỏ của đèn báo khẩn cấp khi tỏ khi mờ.

Thịnh Mẫn định nói thêm gì đó, ví dụ như anh không phải người xấu, đừng nói với bản thân như thế, nếu anh thực sự nghĩ thế ban nãy anh đã không bỏ đi. Nhưng thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lý Huyền, cậu đành lòng không nói ra. Cuối cùng chỉ có thể nói lời xin lỗi trong vô vọng.

Lý Huyền quay mặt về phía cửa, nhắm mắt lại, không để ý tới cậu.

Thịnh Mẫn chỉ có thể lặng lẽ lái xe. Ra khỏi đường hầm không lâu, trời bắt đầu mưa như trút nước, hết trận này đến trận mưa khác. Lúc gần đến giao lộ thì gặp đèn đỏ.

“Triệu Nghĩa có tội. Nhưng chỉ vì đứa trẻ quá đáng thương…” Cậu dừng xe, đắn đo hồi lâu. Dù  không muốn nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Hồi còn nhỏ gia đình tôi đi vay nặng lãi, thường xuyên có người đến đòi nợ… Tôi hiểu anh rất tức giận, tôi xin lỗi anh. Nhưng thật lòng tôi không nỡ, tôi biết anh cũng không nhẫn tâm.”

Lý Huyền trầm mặc, Thịnh Mẫn còn tưởng anh sẽ không trả lời, nhưng anh quay mặt lại, đôi mắt mở to. Đó là đôi mắt của Thịnh Mẫn, nhưng cảm xúc bên trong, là cái Thịnh Mẫn không hề có nên cậu cũng không diễn tả được.

“Tôi không nhẫn tâm?” Lý Huyền khinh thường nói: “Có lẽ thế, nhưng tôi không đồng cảm với đứa bé đó được. Cha của nó đâm chết tôi, tôi phải lấy đi một cánh tay của hắn để sau này không thể tiếp tục hại người, có thế tôi mới yên lòng. Còn về tương lai sau này, và việc đứa bé đó có bị ảnh hưởng gì không, không liên quan tới tôi, có trách thì trách nó không biết đầu thai. Thịnh Mẫn, thế giới này lí lẽ không thuộc về kẻ yếu. Những người thảm hơn đứa bé đó còn rất nhiều. Nếu muốn thoát khỏi số phận, nó phải tự mình giành lấy, không thể trông chờ người khác  ”

Anh cười, giọng không về vui: “Từ nhỏ đến lớn, tất cả những thứ tôi có được và đạt được, đều phải trả giá. Tôi vẫn luôn phải trả giá cho mỗi lựa chọn của mình. Vậy người khác dựa vào đâu mà không cần làm vậy?”

Lý Huyền vừa nói vừa nhìn Thịnh Mẫn, ánh mắt tựa như mũi kim, muốn xuyên vào tim cậu: “Cậu cũng vậy thôi, chẳng qua cậu nhận thấy không thể trả giá nổi, nên mới tìm cái chết để trốn tránh. Tôi không giống cậu, tôi chỉ muốn sống, muốn giải quyết xong xuôi mọi chuyện, sống tốt cuộc đời mình, thế nhưng lại bị tai nạn xe. Tôi chỉ muốn hắn phải trả giá xứng đáng, như thế với tôi vẫn không công bằng đâu, giờ lại đến lượt cậu mượn hoa dâng phật.”

Tiếng mưa gió ngoài cửa kính như muốn tràn vào, kỳ thực Thịnh Mẫn không thể hiểu hết từng câu nói của Lý Huyền. Nhưng không rõ vì sao, đột nhiên cậu thấy lạnh, muốn tăng nhiệt độ lên cho ấm hơn, cuối cùng lại chẳng làm gì.

Lý Huyền vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt nặng trĩu, trong giây phút đó, bỗng dưng Thịnh Mẫn nghĩ ra một cách hình dung thật hoàn hảo. Tựa như mưa thu, ánh mắt anh giống như mưa lạnh mùa thu, bất kể sắc màu nào cũng không lọt vào được.

Thịnh Mẫn mấp máy môi như muốn nói.

“Cậu lại muốn nói gì?” Lý Huyền khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Chuyện cậu kể, tôi không biết, cũng không cảm nhận được. Tôi chưa từng trải qua việc bị người khác đến nhà đòi nợ. Nhưng tôi có thể kể cho cậu nghe một chuyện khác, nhiều năm về trước, có một cặp vợ chồng tan ca đêm đang trên đường về nhà bị một tài xế say rượu lái xe từ trên núi xuống tông trúng, họ tử vong tại chỗ. Cậu con trai ba tuổi của họ bỗng trở thành cô nhi, không còn gia đình.”

Anh nói xong, không quan tâm tới vẻ mặt kinh ngạc của Thịnh Mẫn, cứ thế mở cửa xe, bước vào màn mưa không quay đầu lại.