Để Tôi Được Gặp Em

Chương 117




Trước khi Trương San tới luật sư đã chuẩn bị xong hợp đồng, do Trương Chí Hoa đưa tới, không biết đây xem là bắt đầu hay hâm nóng thì thích hợp hơn.

“Chị của tôi rất nhanh sẽ trở lại.”

“Lần trước anh có nói rồi.”

“Chậm nhất là một tuần! Nhanh thì ba bốn ngày nữa!” Trương Chí Hoa nhấn mạnh.

“Ừ.”

Mấy ngày nay Lý Huyền bận quá, Thịnh Mẫn lo lắng cho anh nên cũng không dám cho anh biết, bản thân cậu ngủ không ngon, tật xấu mất ngủ hình như lại quay lại, giọng Trương Chí Hoa lớn quá, nói vài câu đã làm cậu choáng váng đầu óc.

“Cậu vẫn nên ký đi…” Giọng điệu Trương Chí Hoa rất giống một cá nhân**.

Thịnh Mẫn chậm chạp không gia hạn hợp đồng, trong tay hắn chỉ có một người kiếm ra tiền này, cả công ty đều nhìn chằm chằm vào, mỗi ngày trôi qua thật sự không tốt lắm, hắn bị mỉa mai cả trong tối lẫn ngoài sáng.

“Hợp đồng thật sự đủ ưu ái đó, gần đây chị của tôi bận chuyện của anh rể, tâm tình có vẻ không được tốt, cậu đứng cố tình kéo dài nữa, không cần làm bộ làm tịch, nghỉ ngơi một tháng còn chưa đủ, kịch bản tôi mang đến cậu cũng không xem…”

“Có xem.” Thịnh Mẫn đứng dậy tiễn khách: “Hợp đồng cứ để đó đi, tôi còn có việc, không giữ anh lại được.”

Thịnh Mẫn vừa tiễn vừa đuổi, cậu đẩy Trương Chính Hoa ra ngoài cửa, đóng cửa lại còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh oán giận của hắn.

Thịnh Mẫn tiện tay cầm lấy hợp đồng nhìn thoáng qua rồi ném sang một bên, một lát sau lại cầm lên lại.

Bình tĩnh mà xem xét, điều kiện thật đúng là hết sức ưu ái, cho dù là tài nguyên hay tỉ lệ ăn chia, nhưng điều này cũng không ngăn được tên của Trương San xuất hiện trên màn hình di động, khiến Thịnh Mẫn có một cảm giác hết sức mệt mỏi.

“Tổng giám đốc Trương.”

“Đã nhận được hợp đồng?”

“Nhận rồi.”

“Nhận rồi thì trước tiên cứ xem đi, ban đầu đã nói chuyện hợp đồng quay chụp, cậu không nhắc đến, chuyện ngày một nhiều tôi cũng quên mất.” Giọng điệu Trương San vẫn trước sau như một, không thấy buồn phiền vì chuyện nhà chút nào: “Em trai của tôi không nên thân, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, các cậu tiếp xúc nhiều năm như vậy, hẳn biết nó là người thế nào.”

Không cần nghĩ cũng biết là sau lưng Trương Chí Hoa nhất định đã nói gì rồi, Thịnh Mẫn bình tĩnh nói: “Tôi biết.”

“Ánh mắt đúng thật là cũng không tốt, mấy kịch bản nó đưa cho cậu, không thích cái nào sao?… Hơn một tháng, ở nhà không cũng chán đúng không?” Trương San nở nụ cười: “Chẳng qua là cậu thì tôi không lo lắng, tóm lại là vẫn có thể tự tìm việc cho bản thân, nghe nói gầy đây cậu hay đi đến nhà hát? Tôi không có nhiều thời gian thoải mái như vậy, thật đúng là nhiều năm chưa đi lại… Tôi nghe thấy cũng rất có hứng thú, gần nhất có cái gì hay không? Chờ tôi trở về thành phố N đi xem thử xem.”

Ý tại ngôn ngoại quá mức rõ ràng, thậm chí không cần cố tình giấu diếm.

“Lại nói, mấy năm trước cậu có nhắc đến việc muốn tiếp xúc với kịch nói đúng không? Lúc đó, lịch trình không sắp xếp được, chỉ chơi chơi thôi cũng không phải là không thể.”

Tổ đạo diễn của “Chẳng phải núi” đã đồng ý giữ bí mật giúp cậu, nhiều ngày như vậy,vẫn không thấy có thêm tin tức gì, nhưng thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió, sau khi quyết định đi phỏng vấn ngày đó, Thịnh Mẫn đã rõ việc này.

Là thử hay thật sự đã biết chuyện gì, Thịnh Mẫn không phân biệt được cũng không muốn biết, nhưng cậu nghĩ phải nói điều gì đó: “Tổng giám đốc Trương, có chuyện tôi muốn…”

“Tiểu Mẫn này.” Trương San không để cho cậu có cơ hội nói xong: “Rất nhiều chuyện nhìn thì tưởng tốt, cũng không nhất định là nhận lại được hồi báo. Được voi đòi tiên không phải là một thói quen tốt.”

“Có thể không thể đi đến Thục.” Thịnh Mẫn bình tĩnh trả lời: “Nhưng có muốn đi về phía trước hay không, tôi nghĩ tôi có quyền quyết định.”

Bên kia đầu dây đột ngột im lặng vài giây, Trương San vẫn nở nụ cười, giọng như đang dỗ con nít: “Cậu là người trẻ tuổi, mạnh mẽ quá cũng không tốt, phải biết đề phòng. Đừng vội vàng quyết định, đừng vội, cậu cứ từ từ xem hợp động, cho dù thế nào, cứ chờ tôi về chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”

Bà ta nhanh chóng cúp máy, chỉ để lại một tràng âm thanh dài giống như còi của cảnh sát hoặc là cảnh báo.

Vừa rồi hơi xúc động, Thịnh Mẫn nhìn thấy màn hình điện thoại tối đen, có thể là vì tối hôm qua Lý Huyền lại không về, tính tình cậu cũng trở nên cáu kỉnh, không có kiên nhẫn trò chuyện.

Nhưng nói cũng đã nói rồi, Thịnh Mẫn cụp mi, còn không đến một tháng nữa, hợp đồng sẽ hết hạn, cậu vẫn kéo dài thời gian không ký, đã sớm biểu lộ thái độ của cậu, Trương San sẽ không thể nào không hiểu.

Có lẽ sẽ có phiền phức, tích cực một chút thì binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, còn tiêu cực thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.

Có thể là ở cùng với Lý Huyền đã lâu, mọi việc đều chỉ cần vui vẻ. Thịnh Mẫn cúi đầu cười, cậu hiểu rõ chứ, chuyện Trương San có thể dùng để đè ép cậu chỉ có Lý Huyền, hoàn cảnh của ngành giải trí trong nước, không bị chụp ảnh hôn môi hoặc là cảnh trên giường thì đều không coi là thật.

Nghệ sĩ lo lắng mọi chuyện bị lộ ra ánh sáng, không gì khác hơn là lo lắng fan hâm mộ bị ảnh hưởng, khi chọn kịch bản chuyện tính hướng cũng sẽ khiến nhà sản xuất xem là một rủi ro lớn, nếu cậu dự định không kiếm sống bằng nghề này sẽ không sợ bị người khác nắm lấy nhược điểm này. So với những điều này, cậu vẫn lo lắng cho Lý Huyền hơn.

Tình hình Viễn Nhất cậu cũng không nắm rõ, Lý Huyền cũng không chủ động nhắc đến, lúc cậu hỏi anh luôn nói không có việc gì, nói ba câu sơ sơ, đã xoay câu chuyện qua hướng khác.

Thịnh Mẫn thở dài, cậu quay đầu lấy kẹo bạc hà của Lý Huyền ăn một viên, mùi vị mát lạnh nhanh chóng lan tràn đến tim phổi. Cậu ổn định lại tinh thần, mở sổ ra ghi chép lại tài sản của bản thân.

Tiền mấy năm nay cậu kiếm được, phần lớn là trả nợ cho Vương Thục Anh, cũng không dư được nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng cũng xem như có tiền để dành. Cậu tìm người cố vấn tham khảo chi phí phát triển một trò chơi từ đầu, cho dù việc hủy hợp gặp rắc rối, chắc hẳn nhiêu đây cũng đủ rồi.

Sau khi tính toán xong cậu cảm thấy an tâm hơn, nhắn tin cho Lý Huyền hỏi anh có về ăn cơm hay không, mới vừa gửi đi cậu đã hối hận, vội vàng thu hồi.

Khung trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở ngày hôm qua, Thịnh Mẫn chụp một bức ảnh về hoa. Trong khoảng thời gian này, Lý Huyền không có thời gian về nhà, thế nên anh đã yêu cầu cửa hàng hoa mang hoa đến tặng, hẳn là anh muốn trấn an cậu, Thịnh Mẫn hiểu rõ điều này.

Bất đắc dĩ cười cười, Thịnh Mẫn chuẩn bị đi thay nước cho bình hoa, vừa mới đứng dậy, di động liền vang lên, cậu tưởng Lý Huyền gọi đến, cầm lên thì thấy một dãy số lạ, mặt nhăn mày nhíu, nghe máy: “Alo, ai đấy?”

“Xin chào, tôi là Duẫn Tiềm Tần.”

Ban ngày nhà hát kịch khá vắng người, cũng còn trống nhiều chỗ đỗ xe. Sau khi dừng xe lại Thịnh Mẫn cũng không lập tức đi xuống, nương theo kính chiếu hậu cậu nhìn về hàng cây thấp thoáng phía sau ven làn xe chạy.

Gần đây cậu cứ cảm thấy có người đi theo mình, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, phía sau sẽ có vài ánh mắt như ẩn như hiện. Đây không phải là ảo giác, Thịnh Mẫn đã quen việc bị theo dõi nên chút tính cảnh giác đó vẫn có, chỉ là không biết hiện tại người theo dõi cậu lại là ai. Những phóng viên săn bài để kiếm thành tích cuối năm đều do Trương San sắp xếp…

Mấy chiếc xe hay đi theo Thịnh Mẫn đều biết cả, phóng viên cũng là những người cậu quen, nhưng cậu lại không thấy ai. Một chiếc xe nhanh chóng lướt qua, không biết có đôi mắt nào đang bí mật dõi theo cậu.

Muốn chụp thì cứ chụp đi. Cũng không có chuyện gì xấu hổ mà không lộ ra được. Cho dù có cả Lý Huyền cũng không sao. Thịnh Mẫn đội mũ đeo khẩu trang lên, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Doãn Tiềm Tần hợp tác với nhà hát kịch đã lâu, lần trước khi tới thử vai cậu mới biết toàn bộ lầu 10 ở đây đã được ông ấy thuê lại. Phòng làm việc nằm ở phía cuối, cửa chỉ khép hờ, Thịnh Mẫn khẽ gõ cửa: “Đạo diễn Duẫn?”

“Mời vào.”

Căn phòng này được tạo thành từ hai phòng thông nhau, diện tích rất lớn, tuy kêu là văn phòng nhưng nó lại giống như một thư viện nhỏ, màn cửa được kéo ra hết, ánh sáng mặt trời chiếu vào, trong không khí thoang thoảng mùi giấy mực.

Từng kệ sách nối tiếp nhau, trong thoáng chốc cậu không nhìn thấy ai, Thịnh Mẫn đi theo hướng phát ra tiếng nói đi vào trong, đầu ngón chân không cẩn thận đá trúng một cái thảm trên mặt đất.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, theo bản năng lùi về phía sau một bước, bên trong tấm thảm có một bàn tay vươn ra: “Xin chào.”

“Người thật so với trên TV còn đẹp hơn.” Một khuôn mặt đầy dấu thâm do lúc ngủ hằn lên, Thịnh Mẫn nhận ra đây là diễn viên diễn vai Uông Lâm, từ khi ra mắt đến nay vẫn luôn diễn kịch của Duẫn Tiềm Tần, xuất thân không chính quy, cũng không ai biết cụ thể lai lịch của anh ta thế nào, còn có lời đồn kỳ lạ cho rằng anh ta là được Doãn Tiềm Tần mang ra từ trong núi ra.

“Đặng Cảnh.” Vẻ đẹp của anh ta không thiên về hướng cổ điển, ngũ quan không sắc nét nhưng mang đến vẻ thoải mái, có một sự thu hút riêng. Anh ta giơ tay ra nhưng không thấy có ý định đứng dậy, Thịnh Mẫn đành phải ngồi xổm xuống nắm tay anh ta: “Xin chào.”

“Không cần để ý đến anh ta, Thịnh Mẫn cậu ngồi đi.” Còn Duẫn Tiềm Tần thì đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn kê sát tường, bên cạnh còn có hai chồng sách thật cao, nói với vẻ đầy ghét bỏ: “… Sao cậu lại ngủ ở chỗ này?”

“Tôi ngủ ở đây cả buổi trời giờ anh mới thấy… Đại ca à, chính anh kêu tôi tới đây để sửa kịch bản đấy.”

“Cậu lại chỉ sửa có hai câu.”

“Hai câu cũng tiêu hao chất xám, anh cho rằng tôi muốn ngủ trên mặt đất à?” Đặng Cảnh chậm chạp bò dậy, xương cốt kêu răng rắc: “Được rồi, không ở đây chướng mắt anh nữa, tôi đi ăn sáng đây, anh có ăn không?”

Duẫn Tiềm Tần chỉ nhìn sách không nói câu nào.

“Vậy là không ăn.” Đặng Cảnh sung sướng vỗ tay một cái, lại hỏi Thịnh Mẫn: “Cậu ăn không?”

Giọng điệu anh ta rất gần gũi, ở một khía cạnh nào đó anh ta khiến Thịnh Mẫn nhớ đến Dương Nhứ, do dự nói: “Tôi đã ăn cơm trưa rồi.”

“Cậu thật vui tính.” Đặng Cảnh sửng sốt, theo đó cũng cười rộ lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhẹ nhàng nhảy khỏi tấm thảm, xua xua tay: “Đi đây.”

“Buổi tối có tập diễn đấy.” Ở phía sau Duẫn Tiềm Tần nói với theo.

“Nhớ rồi.”

Cánh cửa mở ra lại đóng lại, Duẫn Tiềm Tần vẫn chăm chú đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cậu cứ ngồi đại đi.”

Thịnh Mẫn hơi ngại ngùng ngồi xuống, sự lo lắng và hồi hộp trong lòng theo khúc nhạc đệm này đã biến mất.

Đợi một lúc lâu sau, cậu không nghe thấy câu sau, Duẫn Tiềm Tần vẫn cúi đầu đọc sách, cây bút cầm trên tay hết gạch lại xóa, chỉ có thể trông thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu, cái thảm bị ném dưới đất thật sự rất chướng mắt, Thịnh Mẫn nhặt lên gấp đôi lại sau đó để sang một bên, cũng cầm lấy quyển sách trước mặt lên xem.

Vừa xem đã khiến cậu chìm đắm vào đó, xem hết một chương cậu mới ngẩng đầu lên, lại phát hiện không biết từ lúc nào Duẫn Tiềm Tần đã buông sách xuống.

Duẫn Tiềm Tần thành danh từ sớm, khi vở kịch đầu tiên do ông ấy viết kịch bản và đạo diễn giành được giải thưởng, ông ấy vẫn còn đang học ở Học Viện Hí Kịch. Lại nói tiếp ông ấy là một bậc thầy trong giới kịch nói, thực chất lại chưa đầy 30 tuổi.

So với những vở kịch nói khó mua vé của ông ấy, bản thân ông ấy cũng rất khiêm tốn, có nhiều đạo diễn rất thích nhận phỏng vấn, còn ông ấy thì chưa bao giờ, ngay cả mấy lễ trao giải vài năm gần đây ông ấy cũng không đi, truyền thông chỉ có thể tìm được ảnh chụp gần nhất của ông ấy là của hai năm trước thôi.

Trên đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ lộ nửa khuôn mặt thoạt nhìn tuổi còn khá nhỏ, mang hơi thở của học sinh, bây giờ cũng vậy.

“Cậu không biết tôi?” Nhận thấy ánh mắt của Thịnh Mẫn, ông ấy nở nụ cười, hai hàm răng trắng sáng có thể tham gia quảng cáo cho kem đánh răng, câu đầu tiên ông ấy nói ra lại hết sức kỳ lạ và bất ngờ: “Chúng ta đã từng gặp nhau, ba năm trước tôi có mời cậu diễn kịch bản của tôi, nhưng cậu không tới.”

Thịnh Mẫn cảm thấy rất bất ngờ, trong chốc lát nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nhưng vẻ mặt Duẫn Tiềm Tần không giống như đang đùa.

Ba năm trước, cậu còn chưa tham gia chương trình “Hái Trăng”, vẫn chưa có tiếng tăm gì, suy nghĩ một lát nói: “Là lúc còn ở trường học?”

“Cậu nhớ ra rồi?”

“Không có.”

Duẫn Tiềm Tần hơi thất vọng a một tiếng, nhắc nhở cậu: “Năm đó nếu rảnh tôi sẽ đi đến quảng trường nhỏ ngoài trời, tìm linh cảm cũng như tuyển diễn viên, tôi và cậu có nói chuyện với nhau, tôi hỏi cậu có muốn đến diễn thử hay không, hỏi ba lần cậu đều từ chối…”

Nói đến đây, cuối cùng Thịnh Mẫn cũng có ấn tượng mơ hồ.

Năm đó thời điểm cậu đi xem học trưởng, học tỷ diễn kịch, đúng thật là có gặp vài người hỏi cậu có muốn tham gia hay không, thử diễn vài nhân vật. Tập luyện kịch bản bỗng nhiên thiếu người cần người thay là chuyện thường thấy, bình thường cậu hay từ chối, theo như chuyện Duẫn Tiềm Tần kể thì… Cậu lại nhìn Duẫn Tiềm Tần lần nữa, bộ dạng giống y như một sinh viên ngây ngô, không dám xác định nói: “Tôi nhớ rõ là có một học tỷ…”

“Ánh mắt của cậu như vậy là ý gì, hai năm đó tôi để tóc dài chút mà thôi.” Duẫn Tiềm Tần sờ sờ mũi.

Chuyện này và việc phỏng vấn nghiêm túc trong dự đoán của Thịnh Mẫn là khác nhau như trời với đất, hết sức bất ngờ, nhịn không được nở nụ cười: “Ngại quá, lúc đó tôi không nhận ra.”

Ba năm trước tóc của Duẫn Tiềm Tần không phải chỉ dài một chút thôi mà đã dài chấm vai, ánh sáng buổi tối ở quảng trường nhỏ cũng khá tối, ông ấy lại đè thấp giọng rồi cứ kiên trì hỏi đi hỏi lại đều là tôi và bạn học có viết một kịch bản mới cậu có muốn diễn thử hay không? Ai có thể đoán được một đạo diễn kịch nói đã có danh tiếng lại dùng cách này để tuyển người, giống như một người đến bắt chuyện làm quen.

“Hối hận không.”

“Hối hận cũng vô dụng, cho dù tôi có nhận ra, lúc đó cũng không thể đồng ý.” Thịnh Mẫn suy nghĩ, thẳng thắn chân thành nói. Nói không kinh ngạc hoặc không tiếc nuối là giả, nhưng hối hận thì không có.

Lúc đó cậu không nổi tiếng, không sức mạnh, không tự do, chỉ có một lỗ hổng đắp như thế nào cũng không lành, dựa theo sự sắp xếp của công ty, cậu đóng hết vai này đến vai khác trong mấy web drama cấp ba. Không phải bỏ qua cơ hội mà là ngay từ đầu nó đã không thuộc về cậu.

Nghe câu này khiến Duẫn Tiềm Tần nhìn cậu nhiều hơn: “Lúc đó tôi cũng không biết cậu là nghệ sĩ, chờ đến lúc “Hái Trăng” được phổ biến tôi mới hiểu được.”

Thịnh Mẫn cười cười, suy nghĩ một lát nói: “Chẳng qua trước thời điểm đó tôi có đưa sơ yếu lý lịch cho tổ kịch nói. Hình như lúc mười bảy…”

“Khi đó làm như thế được à?” Duẫn Tiềm Tần nhíu mày.

“Mặt còn chưa nẩy nở.” Thịnh Mẫn nói: “Công ty cũng không thể cung cấp nhiều vai diễn lắm, vẫn còn khá tự do.”

Duẫn Tiềm Tần cười phá lên: “Cậu cũng thành thật quá đi… Lúc cậu mười bảy tuổi, là “Thính Tùng” à? Cũng tinh mắt đấy. Đó là vở thứ ba tôi viết… Tôi không phát hiện sơ yếu lý lịch của cậu, chắc là phó đạo diễn đánh rớt.”

“Vâng.”

“Loại ra là đúng, kịch bản đó không thích hợp với cậu, nếu là tôi tôi cũng loại cậu, vậy tính ra chúng ta huề nhau.” Duẫn Tiềm Tần vung tay lên: “Cậu nói, lúc mười bảy tuổi không tuyển, lúc hai mươi tuổi không thể diễn, vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ phải xem ý của ngài.”

“Đừng gọi tôi là ngài, gọi tên tôi là được.”

Duẫn Tiềm Tần chống cằm cúi đầu trong chốc lát: “Tôi nói thẳng nhé. Trước giờ tôi không thích hợp tác với nghệ sĩ đã thành danh, rất khác người nhỉ. Một mặt là ngại giới kịch nói quá nhỏ, một mặt chỉ muốn lấy điều này để mạ vàng, giống như chỉ diễn được hai phần lại quảng cáo rầm rộ kỹ năng diễn xuất của mình xuất sắc thế nào… Chẳng qua nguyên tắc chỉ là nguyên tắc, có thể có có thể không, Tiểu Tạ là fan của cậu, ừm, là phó đạo diễn không có tiền đồ kia của tôi… Nghệ sĩ muốn diễn kịch bản của tôi, so với cậu nổi tiếng hơn rất nhiều chỉ là tôi không muốn mà thôi, năm nay cô ấy mới đến, chưa thấy được bộ mặt thành phố ấy mà.”

Ông ấy chậc chậc hai tiếng, bộ dáng thư sinh lại hết sức cao ngạo: “Đề cử cho tôi rất nhiều thứ. Trong khoảng thời gian này tôi bị kéo đến nhìn video của cậu không biết bao nhiêu lần, cô ấy nói cậu không giống mấy người khác, rất chân thành, tôi tạm thời tin tưởng… Nói thẳng ra, “Chẳng phải núi” cũng phù hợp với khí chất của cậu, kỹ năng diễn xuất của cậu cũng khá, hơn nữa, cũng coi như chúng ta có duyên… Dựa vào điểm ấy, tôi có hơi mê tín, chẳng qua có chuyện tôi phải xác nhận lại.”

Duẫn Tiềm Tần rất tinh tế, Thịnh Mẫn gật đầu: “Có thể nói thẳng, không có chuyện gì.”

“Tôi biết hợp đồng của cậu đã đến hạn, đừng để ý ai nói gì… Nếu tôi tuyển cậu, hợp đồng tôi sẽ ký với ai?”

“Ký với tôi.”

“Cá nhân cậu.”

“Cá nhân tôi.” Thịnh Mẫn gật đầu, bình tĩnh trả lời.

Duẫn Tiềm Tần không khỏi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt cậu, ánh mắt Thịnh Mẫn trong suốt không che dấu điều gì: “Cậu không cần phải nói dối tôi.”

“Đây là chuyện rất dễ dàng để xác minh đấy.”

“Cậu còn rất trẻ.”

“Cho nên muốn làm chuyện mình thích.” Thịnh Mẫn cảm thấy giờ phút này đã không còn lo lắng gì nữa: “Tôi vốn dĩ cũng muốn, chỉ là không dám, lo trước lo sau, nhưng có một người bạn đã khuyên tôi nên thử một lần.”

“Cậu thích cái gì.”

“Tôi thích diễn xuất.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn người diễn cùng tôi, người xem tôi diễn, đều là do bản thân thích vở kịch, không cần quan tâm tôi là ai.”

Duẫn Tiềm Tần hơi đăm chiêu: “Vậy cậu có thể mất rất nhiều thứ.”

“Tôi cũng đã có rất nhiều rồi.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng cười.

Duẫn Tiềm Tần chống má yên lặng, giống như đang phán đoán lời nói của cậu là thật hay giả, rốt cuộc tiếp nhận nói: “Đó là một tin lớn, nếu tôi chia sẻ tin này cho tuần san bát quái, cổ phiếu công ty cậu nhất định sẽ rớt giá…”

Ông ấy đùa giỡn hai câu sau đó lại nghiêm mặt nói: “Tôi hiện tại không thể cam đoan sẽ dùng cậu, thành thật mà nói, tôi còn có những lựa chọn khác, thế nhưng tôi muốn cho cậu một cơ hội. Nếu cuối cùng chọn cậu, tập luyện và tour diễn, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi thời gian ít nhất là trọn một năm.”

Yết hầu Thịnh Mẫn hơi siết chặt, cậu nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Duẫn Tiềm Tần, giống như lại trở lại năm đó, người dì kia dịu dàng hỏi cậu, muốn đi diễn kịch hay không.

Năm đó tuổi còn nhỏ, nghe không hiểu ý của bà ấy, ngửi thấy mùi hương nước hoa thơm ngào ngạt lại không dám ngẩng đầu nhìn mặt bà ấy, con ngươi lướt qua bả vai bà ấy nhìn về phía đóa hoa xinh đẹp phía sau.

Sau lại gần son thì đỏ, gần mực thì đen, ảo giác đã tan vỡ lại một lần nữa nở rộ trở lại.

Lý Huyền đã đúng. Thịnh Mẫn nở nụ cười, chỉ cần bản thân muốn thì không gì là không thể.

“Này.” Duẫn Tiềm Tần khua khua tay trước mặt cậu: “Như vậy được không?”

“Có thể.”

Thịnh Mẫn gật đầu.

Duẫn Tiềm Tần cười thoải mái gật đầu, lấy một chùm chìa khóa đưa cho cậu: “Phòng bên cạnh cho cậu dùng, ngày mai có thể bắt đầu đến đây luyện tập… Cuối cùng có thể hợp tác hay không, cậu cũng có thể quyết định, lúc đó chúng ta có thể ký một hợp đồng dài hạn.”