Để Tôi Được Gặp Em

Chương 116




Lúc đó, Lý Huyền vốn định đi mua đường glucose, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật cùng với việc không ăn cơm đầy đủ, anh cảm thấy bản thân hình như hơi tụt huyết áp. Lẽ ra Hành Chính sẽ đi nhưng Lý Huyền đã ngồi trước máy tính khá lâu, anh cảm thấy cổ cũng cứng ngắc rồi, dứt khoát tự mình đi một chuyến coi như là nghỉ ngơi một lát.

Tận dụng thời gian rảnh rỗi anh bèn gọi điện thoại cho Thịnh Mẫn. Trong khoảng thời gian này, anh thường thức trắng đêm, mấy ngày nay bận rộn anh cũng chưa có thời gian về nhà.

Thịnh Mẫn đau lòng cho anh, cũng không nói gì, trước khi cúp máy cậu chỉ hỏi một câu: “Có cần tiền không, bên em…”

“Còn chưa đến mức đó đâu.”

Đây là lời nói nửa thật nửa không.

Tiền đúng là anh đang thiếu nhưng cũng không đến mức mang nợ, thậm chí gần đây doanh thu còn có xu hướng tăng trở lại, chỉ là khoản phải dùng cũng càng ngày càng nhiều.

Chẳng qua Tề Bạc Nguyên đã tính toán cẩn thận, lần trước hỏi thì còn một tháng, hôm nay hỏi lại thì còn có thể chống đỡ thêm một tháng nữa. Thêm cả cửa hàng nữa cũng có thể cố gắng duy trì thêm hai tháng, cho dù là chưa có đầu tư có lẽ cũng cơ hội xoay chuyển khác. Chỉ là tiến độ “Ngược quỹ đạo” sẽ chịu ảnh hưởng, một phần cũng do tài chính không đủ, mặc dù Lý Huyền vẫn đang thức ngày đêm để cố gắng xoay chuyển nhưng đôi khi cũng cảm thấy quá sức mình.

“Nếu đến tình trạng kia, anh sẽ nói cho em biết đúng không.”

“Thế nào? Mong được nuôi anh đến thế à?”

“Đúng vậy.”

“Đúng là một kim chủ tuyệt vời.” Lý Huyền cười cười: “Đêm nay xin nghỉ một hôm, không thể trở về làm ấm giường cho em được.”

Thịnh Mẫn thở dài trong lòng: “Lý Huyền, anh cũng cần nghỉ ngơi…”

“Anh về với em cũng không nghỉ ngơi được.”

“Còn có thể nói hươu nói vượn, xem ra vẫn còn nhiều năng lượng lắm.” Thịnh Mẫn cũng không vì lời này của anh mà thay đổi suy nghĩ.

“Cho nên em yên tâm đi.” Ý cười trên mặt của Lý Huyền vẫn không biến mất, anh đi đến dưới lầu, liền trông thấy một chiếc Maybach màu đen vừa mới dừng lại.

Biển số xe rất quen, Lý Huyền chỉ liếc nhìn một cái đã thu hồi tầm mắt, dường như không có việc gì nói với Thịnh Mẫn: “Anh phải vào thang máy, anh cúp máy trước đây.”

Sau khi cất điện thoại, Lý Huyền quay đầu lại, anh phát hiện Lý Minh Cách đang đứng ở ngoài cách anh mấy mét nhìn về phía anh.

Anh không khỏi nhớ lại lời của Tề Bạc Nguyên, đáng tiếc bây giờ cậu ta không có ở đây, không thể xem bệnh cho Lý Minh Cách. Nghĩ như vậy anh không khỏi nở nụ cười.

Trong mắt Lý Minh Cách, nụ cười này của anh khiến ông ta cảm thấy anh không đủ cung kính, vẻ mặt ông ta càng thêm âm trầm.

Lý Huyền làm như không thấy gì, anh xoay người muốn đi vào, Lý Minh Cách tiến lên vài bước gọi anh lại: “Thế nào? Thấy tôi tới, không mời tôi lên ngồi một chút à?”

“Không cần thiết đâu.” Một tay Lý Huyền đã nắm tay nắm cửa: “Tôi bận nhiều việc lắm.”

“Bận?” Lý Minh Cách cười lạnh, chỉ ngắn ngủi trong một tháng tóc bạc trên đầu ông ta đã mọc nhiều hơn: “Bận cái gì? Bận tìm nhà đầu tư?”

Ngữ khí ông ta trào phúng, vẻ mặt Lý Huyền không đổi: “Không phải hôm nay tổng giám đốc Lý tới để vội tặng tiền cho tôi à?” Giọng điệu anh nhẹ nhàng: “Chẳng qua thật ngại quá, tôi không cần.”

“Anh không cần? Cái công ty nhỏ bé của anh sắp bị phá sản rồi anh cũng không cần?” Lý Minh Cách trừng anh chằm chằm, ông ta tức giận nói. Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, ông ta vẫn cố giữ khuôn mặt hòa nhã, cố nén giận: “Lý Huyền, mấy ngày này anh không được tốt lắm nhỉ?”

“Tốt hay không tốt thì cũng phải trải qua, tóm lại còn chưa chết được, hôm nay không chết, ngày mai cũng sẽ không. Tôi thấy sắc mặt của tổng giám đốc Lý thật ra mới không tốt lắm.”

Lý Minh Cách chỉ có thể nói những lời vô nghĩa thế này, Lý Huyền cảm thấy kỳ quái sao ông ta phải vội vàng đến đây, cứ lặp đi lặp lại mấy lời này không thấy chán à? Lý Minh Cách tức giận đến nỗi sắp không duy trì được phong độ bản thân, đang lúc giằng co, lại có một chiếc xe khác dừng ngay bên cạnh.

“Con trai!”

Bảo mẫu giúp Thư Hinh nghiêng ngả lảo đảo bước xuống. Vẻ mặt Lý Minh Cách lập tức thay đổi, ông ta vội vàng tiến lên bảo vệ vợ mình: “Chị mang bà ấy tới đây làm gì?”

“Ngài đi rồi, ở nhà bà chủ cứ khóc suốt, biết là không nên ra ngoài… Tôi…” Trên mặt bảo mẫu có vết cào, ngập ngừng không trả lời được lý do. Mà Thư Hinh đối với mấy chuyện này mắt điếc tai ngơ, đôi mắt lõm sâu của bà ấy chỉ nhìn Lý Huyền, nhưng không giãy khỏi tay Lý Minh Cách được.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, Lý Huyền thật sự không có kiên nhẫn ở đây diễn một màn cùng bọn họ cho mấy người này xem, một tay anh để vào túi quần, xoay người bước đi, Thư Hinh ở phía sau càng kêu thêm thảm thiết hơn.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt khóc lóc và tiếng kêu tha thiết của Thư Hinh, Lý Huyền dừng chân lai, cắn chặt răng, đi qua đỡ bà ấy.

Trong nháy mắt, Thư Hinh lại trở nên dịu ngoan: “Con trai.”

Lòng bàn tay cầm lấy bàn tay khô gầy như cây cỏ, xúc cảm này khiến trong lòng Lý Huyền dâng lên cảm giác quen thuộc mà kỳ lạ: “Bà đi về đi.”

Anh vừa nói vừa đánh giá khuôn mặt của Thư Hinh. Lần trước khi Thư Hinh đến, anh đã cảm thấy sắc mặt bà ấy vàng vọt, hiện giờ càng cảm thấy vàng vọt hơn, nhìn kỹ cũng không phải béo lên mà là bị phù thũng. Đây là bệnh về tinh thần nên khiến cơ thể có vấn đề sao? Lý Huyền nhíu mày.

“Mẹ không về… Rốt cuộc mỗi ngày con đang làm gì…” Thư Hinh giống như hoàn toàn không nhớ về chuyện lần trước, vừa khóc vừa thổn thức, ánh mắt Lý Minh Cách nhìn anh càng thêm căm ghét.

“Viết luận văn, luận văn tốt nghiệp của tôi đã gửi đến email của bà rồi.” Đúng là Lý Minh Cách khiến anh tức giận, gây rắc rối cho anh, nếu ông ta cứ khăng khăng Thư Hinh không có bệnh, Lý Huyền cũng không rảnh để uốn nắn lại cho đúng. Làm như không có việc gì anh đưa tay nhẹ nhàng lau mặt cho Thư Hinh: “Không phải bà nói hướng dẫn cho tôi sao? Chưa xem qua à?”

“… Luận văn tốt nghiệp?”

“Đúng vậy, đã viết xong rồi.” Lý Huyền dịu dàng nói: “Tôi cảm thấy vẫn chưa đúng lắm, bà xem thử lại hộ tôi, tôi muốn sửa lại một phần nhỏ bài luận văn để gửi nó đi.”

“Được được, bây giờ mẹ về xem lại cho con… Mẹ biết, con nhất định sẽ kế thừa sự nghiệp của mẹ…” Thư Hinh nghe thấy anh nói như vậy, ánh mắt đục ngầu lập tức sáng lên, miệng lải nhải, tính tình cũng nhanh chóng xoay chuyển, bà ấy lập tức nắm lấy tay Lý Minh Cách: “Minh Cách, tôi phải đi về…”

“Được, tôi đưa bà trở về.” Lý Minh Cách vội vàng nói, Thư Hinh lại cố tình kéo lấy cổ tay Lý Huyền: “Con trai…”

“Trước mắt tôi không về được.” Lý Huyền bình tĩnh nói: “Tôi phải đi đến phòng thí nghiệm, sao thế, thầy giáo vẫn chưa nói với bà sao?”

“Chưa nói à?”

“Nói.”

“Phải rồi… Nói rồi, mẹ quên mất.”

Tinh thần Thư Hinh quả thật ngày càng kém, hồi trước cũng không dễ dàng lừa gạt bà ấy như vậy. Khó trách Lý Minh Cách chán ghét anh đến vậy, cho dù bị mất mặt cũng muốn đến đây lần nữa.

Bà ấy ngây thơ gật gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía xe ô tô. Lý Minh Cách cẩn thận che đầu của bà ấy, sau khi đưa bà ấy vào chỗ ngồi, ông ta thấp giọng thì thầm vài câu, đóng cửa xe, sửa sang lại quần áo, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Huyền.

“Ông hẳn là nên mang bà ấy đến bệnh viện kiểm tra thử?” Trước khi Lý Minh Cách mở miệng anh nhíu mày nói trước.

“Anh ít nói lung tung lại đi.” Lý Minh Cách giống như con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, chỉ vào mặt Lý Huyền mắng: “Mẹ anh như bây giờ đều là do anh ban tặng đấy.”

“Ông không phát hiện…”

“Anh đừng ở đây mà mèo khóc chuột nữa!”

Lý Huyền nhắm mắt, tức giận nhưng lại nở nụ cười: “Vậy thì tùy đi… Chú ý thái độ của ông, vợ của ông đang nhìn đấy.”

Quả nhiên đằng sau Thư Hinh lo lắng hạ cửa kính xe xuống: “Minh Cách.”

“Không có chuyện gì, tôi chỉ nói vài câu với con trai thôi.” Ông ta thay đổi giọng điệu, hạ giọng nói với Lý Huyền: “Lý Huyền, nếu hôm nay anh trở về cùng tôi, những chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua, có học Vật lý hay không chúng ta có thể thương lượng lại, cái gì anh nên có tôi cũng sẽ cho. Nếu không…”

“Tôi không sai, cũng không cần gì cả, nhà của ông cũng không đến lượt của tôi.”

Lý Minh Cách đã nhượng bộ vì đại cục hết mức, Lý Huyền không biết tốt xấu: “Anh đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt…”

“Rượu phạt cũng uống rồi, còn thêm bao nhiêu nữa? Tổng giám đốc Lý cứ mang hết đến đây đi.”

Vốn dĩ Lý Huyền đã bị tụt huyết áp, nói chuyện với ông ta thời gian lâu như thế trước mắt đã biến thành màu đen, anh đưa tay sờ soạng tìm ống đường glucose, ống thủy tinh bị đập lên tường nát bét, anh nâng tay đổ nó vào trong miệng, tùy tiện chùi miệng, nhận lấy ánh mắt đầy chán ghét của Lý Minh Cách nói: “Ông đừng đến đây nữa, tới mười lần hay một trăm lần tôi đều nói như thế thôi, ông muốn làm khó tôi thế nào tôi cũng hầu tới cùng, tôi không muốn cùng gia đình ông có chút quan hệ nào.”

Tài xế lái xe ông ta trở về công ty, Lý Minh Cách tự mình đưa Thư Hinh trở về.

Cả quãng đường mặt ông ta đen như muốn nhỏ ra mực, ở hàng ghế sau bảo mẫu đỡ Thư Hinh đã ngủ, không dám nói câu nào.

“Lý tiên sinh.” Chờ đến khi đã thu xếp ổn thỏa cho Thư Hinh, lại tự trấn an bản thân, khi Lý Minh Cách chuẩn bị đi ra khỏi cửa, bảo mẫu mới thấp thỏm mở miệng: “Tôi mới nghe Tiểu Huyền nói, có khi nào bà chủ…”

“Nó là cái thá gì! Lời nó nói chị cũng tin? Bà ấy rất khỏe, không hề có việc gì! Bớt nói mấy lời không may đó đi!”

Hễ nhắc tới Thư Hinh, một câu Lý Minh Cách cũng không chịu tiếp thu. Bảo mẫu bị dọa đến nỗi rụt người lại, nói một câu đã biết rồi nhanh chóng chạy đi.

“Rèm cửa đều kéo lên hết, chút nữa tỉnh lại sẽ bị chói mắt.” Lý Minh Cách quay lại dém chăn cho Thư Hinh: “… Tôi nói lại lần nữa, bà ấy không bị bệnh, chị Trương đã ở nhà của chúng tôi bao nhiêu năm, không cần nghe gió đã tưởng là mưa. Gần đây chỉ là bị thằng con hỗn láo kia làm cho tức giận, ăn thêm nhiều đồ bổ là tốt thôi.”

Ban đầu ông ta định quay về công ty, bị bảo mẫu gián đoạn như vậy hiện giờ không có tâm tình nữa, quay người gọi điện thoại cho thư ký kêu anh ta đến đây.

Mỗi lần Chu Kỳ đến nhà họ Lý trong lòng đều cảm thấy khá sợ hãi, ngôi nhà không thấy ánh sáng cùng mùi thuốc vương vất quanh năm, biệt thự tuy tráng lệ huy hoàng nhưng lại không khác gì một ngôi nhà ma.

“Tổng giám đốc Lý?” Anh ta đi đến trước thư phòng ở lầu hai, nhẹ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Lý Minh Cách ngồi phía sau chiếc bàn làm bằng gỗ hoàng lê, dưới ánh đèn, những nếp nhăn trên mặt ông ta như càng sâu hơn.

“Cậu đã liên hệ xong với những nhà đầu tư đó rồi đúng không? Không được để một nhà đầu tư nào cấp tiền cho thằng nghịch tử kia!”

Anh ta vừa vào cửa Lý Minh Cách đã hỏi thẳng mặt anh ta.

“Hễ là những nhà đã tiếp xúc với Viễn Nhất ở giai đoạn đầu, tôi đều đã liên lạc hết.”

Trong lòng Chu Kỳ kêu khổ không thôi, chuyện này thật sự không phải là chuyện tốt mà. Họ là một công ty quang học, cơ bản chỉ đầu tư hai lĩnh vực bình thường, từ trước tới giờ hầu như không liên hệ gì với đại đa số các nhà tư bản khác, cứ như vậy bất chấp mà tìm tới cửa, vừa cưỡng ép vừa dùng lợi ích dụ dỗ không để người ta đầu tư, nhưng cũng ép anh ta quá.

Công ty Hinh Cách Quang Học ở thành phố N miễn cưỡng cũng có thể được xem là một công ty có máu mặt, nhưng muốn ngăn cản một nhà tư bản khác nổi tiếng không kém đầu tư, người ta vốn không để bản thân bị xoay vòng vòng, Chu Kỳ nghi ngờ không phải bản thân làm người ta suy nghĩ lại từ bỏ đầu tư mà đơn giản là do cách làm điên cuồng này của Lý Minh Cách khiến người ta cảm thấy phiền phức.

Là một thư ký đủ tư cách, tất nhiên lời này anh ta không thể nói ra được, anh ta cung kính báo cáo công việc gần nhất cho Lý Minh Cách, cuối cùng lại nói: “Tổng giám đốc Lý, bên Viễn Hâm yêu cầu chi tiền.”

“Được.” Lý Minh Cách vung tay lên.

Chu Kỳ uyển chuyển nói: “Có vài vị trong hội đồng quản trị hình như không muốn…”

“Bọn họ có thể có ý kiến gì? Tôi cũng không chuyển tiền của công ty.”

“Dạ, phải.” Chu Kỳ liên tục gật đầu.

“Kêu bên Viễn Hâm tiếp tục cập nhật, cứ phá trò chơi đó như vậy, rất khó để sao chép một trò chơi à?” Khuôn mặt Lý Minh Cách bình tĩnh nói: “Lúc trước nói như thế nào? Chỉ cần phát hành là có thể khiến Viễn Nhất sụp đổ, thế kết quả đâu? Đã lâu như vậy rồi? Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, hiệu quả, tôi muốn thấy hiệu quả. Đừng có cầm tiền của tôi mà không làm nên chuyện.”

Nghe ý tứ của ông ta có vẻ chỉ cây dâu mắng cây hòe, Chu Kỳ nuốt nước miếng, lại nghe Lý Minh Cách nói: “Cũng xào lại chuyện này trên mạng cho tôi, lần trước không phải cậu nói, giai đoạn đầu có người ở trên mạng dẫn dắt dư luận sao? Tôi chi nhiều tiền như vậy còn phải hướng dẫn cho họ? Chu Kỳ cậu làm việc thật là tốt nhỉ.”

Chu Kỳ lau mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc Lý, chuyện này tôi cũng đã tra qua, đúng thật là có người chuyên nghiệp ở phía sau thao túng, là KOL của công ty này.”

Anh ta đưa tài liệu cho Lý Minh Cách xem: “Bình thường đều hỗ trợ phát triển cho nghệ sĩ, có điều không biết được lần này như thế nào, tôi còn chưa liên hệ cho ông chủ của bọn họ…”

Lý Minh Cách không có kiên nhẫn đọc tư liệu: “Cậu liên hệ ông chủ của bọn họ có ích lợi gì? Trừ bỏ nhà này, chẳng lẽ không có nhà nào nhận vụ này? Cái đó và đầu tư hoàn toàn là hai chuyện giống nhau, động não đi… Từ từ…”

Ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu nói công ty này vốn làm cái gì…Phát triển nghệ sĩ?”

“Đúng vậy.” Chu Kỳ chỉ cho ông ta tư liệu ở trang đầu: “Người giới thiệu có nói chỗ đó và bọn họ trước kia cũng có hợp tác…”

Lý Minh Cách không nhìn vào: “Phát triển nghệ sĩ, nghệ sĩ…”

Ông ta nghiền ngẫm mấy chữ trong miệng mấy lần: “Chu Kỳ… Trò chơi của bọn họ vào thời điểm phát hành hot lên là nhờ một ngôi sao đề cử đúng không?”

“Đúng vậy.” Cuối cùng anh ta cũng trả lời được vấn đề, Chu Kỳ lập tức nói: “Lần trước tôi cũng đã báo cho ngài, cùng ngày One Corner được phát hành, có một nghệ sĩ tên là Thịnh Mẫn đang livestream trùng hợp cũng đang chơi trò này…”

“Thịnh Mẫn? Trùng hợp?” Mi tâm Lý Minh Cách nhíu lại, cẩn thận nhớ lại: “Lần trước Lý Huyền bị tai nạn xe, chiếc xe cũng bị tai nạn chung có phải của nghệ sĩ cũng tên này hay không?”

Chu Kỳ sửng sốt, ngẫm lại: “Đúng đúng, hình như là vậy, đúng rồi, tổng giám đốc Lý, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy tôi ở bệnh viện, Tiểu Huyền vừa tỉnh đã sốt ruột hỏi, chính là cùng một người… Ý của ngài là, đây vốn không phải là chuyện trùng hợp, là cái quảng cáo à? Tôi lập tức sắp xếp tung tin này ra ngoài.”

“Có quảng cáo hay không, cũng không ảnh hưởng gì lớn.” Lý Minh Cách xua tay: “Thời gian nên được sử dụng một cách khôn ngoan, tôi không có dư tinh thần và sức lực chỉ để làm mấy chuyện nhỏ như vậy, ra tay từng bước đúng chỗ. Thế này đi, cậu trước tiên đi điều tra về Thịnh Mẫn, hai ba lần thế này, tóm lại không thể chỉ là trùng hợp… Sao bỗng nhiên lại liên quan đến người trong ngành giải trí.”

Tra, tra cái gì, khôn ngoan là như vậy sao? Chu Kỳ thầm phản đối trong lòng, nhanh chóng đáp ứng: “Được, tổng giám đốc Lý. Tôi đi làm ngay.”

“Còn nữa.” Lý Minh Cách nói: “Đem tư liệu những người trong công ty bọn họ mang đến cho tôi, bên ngoài không được thì tấn công từ bên trong.”

Cái này phải tìm ở nơi nào đây. Trong lòng Chu Kỳ thầm mắng, Lý Minh Cách không có chuyện gì lại đi đấu đá với con trai mình, chuyện công ty thì không quan tâm, ngoài miệng anh ta chỉ có thể nói: “Vâng.”

“Phải nhanh.”

“Tôi hiểu.”