Để Tôi Được Gặp Em

Chương 109




Nắm miếng lá sắt lâu làm ngón tay có chút nóng lên.

Tề Bạc Nguyên đã đi rồi, cửa đã được đóng lại, ở bên ngoài văn phòng chỉ còn chút âm thanh nhỏ của các nhân viên đi lại và trò chuyện lọt vào.

Lý Huyền xoa xoa giữa chân mày, trước khi mở trình chỉnh sửa, ngón tay có chút động nhẹ, mở bảng kế hoạch của “Ngược quỹ đạo” ra trước, bối cảnh trò chơi được thiết kế như ngày tận thế, một đám tội phạm tử hình giết chết trưởng ngục, đốt một đám cháy rồi vượt ngục…

Anh lại tắt đi, chán nản uống một ngụm nước, ngẩng đầu tắt đi bản kế hoạch tiếp tục viết chương trình.

“Anh Huyền.” Hành Chính gõ cửa: “Có cần đặt cơm giúp anh không?”

“Không cần.”

“Được.” Hành Chính gật đầu chuẩn bị đi ra nhưng lại bị Lý Huyền gọi lại: “Triệu Tích Triết có ở đây không?”

“Có ạ, có cần gọi anh ấy giúp anh không?”

Lý Huyền chững lại vài giây: “Không cần đâu.”

Trời vào thu rất nhanh đã tối, cứ nhìn máy tính mà không để ý rằng trời đã tối, cho đến lúc Thịnh Mẫn gọi đến mới phát hiện ngoài trừ ánh đèn trên màn hình ra thì căn phòng đã tràn ngập trong bóng tối.

“Chụp xong rồi?”

“Ừm, vừa kết thúc, anh đang ở nhà hay công ty?”

“Ở công ty.” Lý Huyền nhìn đồng hồ ở góc phải bên dưới màn hình máy tính, sắp chín giờ rồi: “… Hôm nay còn chút việc phải giải quyết ở công ty, sẽ phải về trễ, em ngủ trước đi nhé, không cần đợi anh.”

“Ai thèm đợi anh, tự mình đa tình.” Nói chung là hôm nay về trường nên tâm trạng rất tốt, giọng Thịnh Mẫn nghe rất vui vẻ.

“Hôm nay gặp gỡ giáo viên thế nào?”

“Khá tốt… Lâu rồi không gặp mà, đợi khi nào anh về em sẽ nói với anh…” Sau đó hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”

Đương nhiên là không.

Lý Huyền đứng dậy mở đèn: “Lát nữa anh sẽ ăn.”

“Anh đó.” Thịnh Mẫn có chút bất lực nói: “Giờ này mà còn ăn tối gì nữa, lát nữa đi ăn gì?”

Lý Huyền vốn chưa từng nghĩ đến chuyện này: “Tùy tiện kiếm đại một quán ở dưới lầu vậy.”

“Tùy với chả tiện, anh chắc chắn sẽ không đi đâu.” Thịnh Mẫn nhẹ giọng oán trách: “Lúc nào cũng vậy, dạ dày muốn hỏng mất rồi… Lát nữa em tìm quán cháo mua cho anh một bát? Gần đây có một quán rượu cũ bán cháo ngon lắm.”

“Thôi được rồi.” Lý Huyền nghe thấy vậy lập tức nói: “Quá phiền rồi, hôm nay anh đã bận cả ngày chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, một chút nữa là anh về rồi.”

Anh từ chối quá là quyết đoán, bản thân anh cũng cảm thấy không ngờ được, quả nhiên Thịnh Mẫn cũng ngơ ra, trong giọng nói có chút do dự: “Anh sao vậy, cảm giác hình như gần đây anh không muốn em đến công ty anh vậy… hôm qua cũng vậy, em nói đi đón anh, vậy mà anh vừa tan làm sớm đã đến chờ em rồi, sao vậy? Trong phòng có giấu thê thiếp nào sợ em bắt được à?…”

“Mấy ngày gần đây em đang đọc sách gì à? Suốt ngày cứ nghĩ lung tung.” Ngón tay của Lý Huyền đặt trên công tắt đèn cứ hoạt động liên tục, làm cho căn phòng cứ lúc sáng lúc tối, giọng nói thì vẫn bình tĩnh chậm rãi như thường: “Hôm qua vừa hay anh tan làm sớm, nói em là tư bản em còn không chịu nhận, tan làm sớm còn bắt anh phải có lý do… nhưng mà không muốn em đến cũng là thật, em đến đây thì làm sao anh làm việc được.”

“Em sẽ không làm phiền anh đâu.”

“Nhưng anh không thể đảm bảo sẽ không làm phiền em.” Lý Huyền cười nói: “Huống hồ chi đến lúc em rời đi, anh chắc chắn sẽ muốn đi cùng em, nhưng việc hôm nay thật sự rất nhiều… làm sao đây? Chắc chắn là em cố ý muốn đến trêu chọc anh.”

“Lại nói lung tung.” Thịnh Mẫn không nhịn được cười: “Được thôi, vậy em không nói với anh nữa, anh ăn cái gì đó trước đi, sau đó mau chóng làm xong việc rồi còn mau về nhà.”

Lý Huyền ừm một tiếng: “Được, anh xong việc sẽ về ngay.”

Tiếng tút tút ở đầu bên kia kêu rất lâu mà Lý Huyền vẫn chưa bỏ điện thoại xuống, quan về trước bàn làm việc, máy định vị siêu nhỏ vẫn âm thầm nằm bên cạnh con chuột máy tính.

Anh nghĩ đến câu đùa giỡn của Thịnh Mẫn, cổ họng bất giác nghẹn lại.

Phòng có giấu thê thiếp, giấu thê thiếp ư? Có giấu được không? Anh có thể giấu Thịnh Mẫn bao lâu?

Anh có thể băng sông vượt biển, có dám để Thịnh Mẫn nổi hơn một chút không?

Đánh rắn đánh bảy tấc, không uổng công Tề Bá Nguyên quen biết anh lâu như vậy.

Ánh sáng trong đại sảnh đã được tắt đi quá nửa, chỉ còn lại chút đèn kế bên cửa, mặt khác, trong căn phòng của Tề Bá Nguyên bên cạnh, cũng có chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa, Lý Huyền nhìn một cái, sau đó lại mặc kệ, đóng cửa phòng làm việc, mang theo gió chậm rãi đi đến trước bàn làm việc còn sáng đèn, nhẹ nhàng gõ xuống bàn.

“Thập Cửu…” Triệu Tích Triết đang vờ ngủ, thật ra trong khá giống thật, chỉ là không ngờ Lý Huyền lại đột nhiên gọi, lúc giả vờ tỉnh lại khó tránh sẽ bị lộ, gã ngại ngùng xoa xoa đầu tóc, ống tay áo hơi tuột xuống, để lộ vết thương lốm đốm trên cánh tay: “… Em chưa đi à… Anh ngủ quên mất, chuẩn bị đi rồi…”

Gã bối rối thu dọn đồ đạc, thật ra cũng chẳng có gì để dọn, âm thầm ngước mắt nhìn Lý Huyền: “… Thập Cửu, ngày ngày qua đi em cũng quá cực khổ rồi… em có nhiều tiền như vậy, đâu cần thiết…”

Câu nói này là thật lòng, lúc bọn họ còn rất nhỏ, sống trong cô nhi viện, anh trốn ở bụi cỏ kế bên lan can, mượn ánh đèn đường bên ngoài đọc sáng, Triệu Tích Triết đến tìm anh, cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn anh, cùng một giọng nói lo lắng: “Thập Cửu, trễ lắm rồi, em mau ngủ đi đừng đọc sách nữa, dì mà bắt được sẽ lại mắng em… Đây là sữa bò được phát chiều nay, em không ở đó… em uống đi, uống đi, anh đã uống rồi, cái này cho em đấy…”

Đó là cái gọi là sữa trộn với hương vị rất rẻ tiền, anh chưa từng thích nó, nhưng cho dù anh có nói bao nhiêu lần, Triệu Tích Triết cũng không nhớ nỗi.

“Đi thôi.” Lý Huyền nhìn Triệu Tích Triết xếp đi xếp lại vài tờ văn kiện: “Không cần đem đi.” Anh ra ngoài trước, đợi ở bên ngoài một chút, Triệu Tích Triết cũng nhanh chóng đi theo, có chút không biết chuyện gì lại dùng ánh mắt vừa mừng vừa lo nhìn anh: “Thập Cửu, em đang đợi anh? … Hay là có chuyện gì?”

Lý Huyền không nói gì, im lặng nhấn nút thang máy, Triệu Tích Triết không hiểu nên khi đi theo anh đến bãi giữ xe vẫn không ngừng đứng trước xe do dự, nghe thấy Lý Huyền gọi gã mới đi theo lên xe.

“Thập Cửu, đi đâu vậy?” Triệu Tích Triết có chút căng thẳng: “Em về nhà hả?… Anh thấy quan hệ giữa em và cha nuôi không tốt lắm thì phải, hai người không ở chung chứ…”

Bình thường khi gã dò thám Lý Huyền sẽ cảm thấy phiền chán, đáng ghét, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy mệt.

Cũng không phải từ lúc sau khi ra tù mới bắt đầu, lúc đến thành phố N, thậm chí ở cô nhi viện, Triệu Tích Triết luôn hỏi anh ở đâu, hỏi anh có quen ai mới chưa…

“Chúng ta là người thân, anh là anh trai em, anh quan tâm em là chuyện nên làm.”

Câu này rốt cuộc xuất hiện từ bao giờ?

“Những đứa trẻ đến cô nhi viện cùng anh đều đã được nhận nuôi hết rồi.”

Triệu Tích Triết đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng, cúi đầu chán nản, cái dì nhìn trông rất thân thiện nói rằng, chúng tôi vẫn muốn một cô bé xinh đẹp hơn.”

“Cho nên.” Lý Huyền vẫn đang xem một cuốn sách cũ, giọng nói bình thản.

Thật ra Triệu Tích Triết cũng từng được nhận nuôi, nhưng sau đó đứa trẻ bị lạc của gia đình đó được tìm thấy, gã lại bị trả về, chuyện đó xảy ra trước khi Lý Huyền đến cô nhi viện, là dì trong viện nói, Triệu Tích Triết vốn không nhắc đến chuyện này, cũng có thể do còn quá nhỏ nên không nhớ rõ.

“Thập Cửu, cái chú đến hồi tháng trước muốn nhận nuôi em, sao em lại không đi? Sau khi đi thì em sẽ có cha mẹ, có người thân, bạn học khác trong trường sẽ không mắng chúng ta mấy đứa nhóc không ai cần nữa.”

“Tôi vốn có cha mẹ, họ mất đi chứ có phải không tồn tại đâu.” Lý Huyền không tức giận trả lời: “Tôi không cần.”

Hình như chưa từng nghe qua cách nói này, Triệu Tích Triết ngơ tại chỗ, Lý Huyền đứng dậy đi mất, trong đêm, Triệu Tích Triết lại đến tìm anh.

“Anh cảm thấy em nói đúng, anh cũng có cha mẹ…” Triệu Tích Triết ngồi bên cạnh anh, lấy một cành cây cỏ sâu róm: “Anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta đều không cần được nhận nuôi, lần trước Lưỡi To quay về cùng mẹ mới, nói muốn thăm chúng ta, không phải là muốn khoe chiếc máy bay mới sao, anh thấy cũng chỉ có vậy thôi, còn không bằng chuồn chuồn tre… cũng chẳng có gì ghê gớm… vậy thì không cần ba mẹ khác nữa, nhưng anh vẫn muốn có người thân, mỗi lần điền đơn, phần đó cứ trống không, cô giáo cứ nhìn anh mãi… hay là em cho anh làm người thân, anh cho em làm người thân, anh lớn hơn em, anh làm anh, bạn cùng bàn của anh có đứa em, vậy là anh cũng có rồi…”

“Vô vị.” Lý Huyền không quan tâm gì nghĩ, nói toàn chuyện xàm.

Lời nói dối lặp đi lặp lại một trăm lần sẽ trở thành sự thật, câu nói đùa nói một trăm lần thì sao? Mười năm trôi qua, Triệu Tích Triết lại nói một câu giống hệt, chúng ta là người thân, anh quan tâm em, em bây giờ đang ở đâu, em đang nghĩ cái gì…

“Có lúc tôi nghĩ rằng, nếu như anh không có nhiều câu hỏi như vậy thì tốt quá.” Lý Huyền nhẹ nhàng ngắt lời gã.

Nếu như câu nói này không tính là trách móc, thì lạ là có thể khiến cho Triệu Tích Triết im lặng, cho đến khi xe dừng lại gần một công viên giải trí lớn mới xây ở ngoại ô thành phố, gã vẫn luôn mang bộ dạng hốt hoảng đó.

“Xuống xe.”

“Đây là đâu?”

Lý Huyền trực tiếp mở cửa xe: “Xuống xe rồi nói.”

Nơi này gần ngoại ô thành phố, vừa xuống xe, gió lạnh ngay lập tức thổi đến, bây giờ đã quá muộn rồi, công viên đã đóng cửa, không có ánh đèn trang trí, vòng đu quay cũng không còn lãng mạng nữa, nhìn từ xa như bánh xe ô tô trên không, phố ăn vặt nhộn nhịp ban ngày tấp nập người qua lại, cũng chỉ còn lác đác vài gánh hàng rong run rẩy chờ cá chui lọt lưới.

Nhà hàng Pháp bên cạnh công viên lại có thái độ kiêu ngạo hơn, người phục ăn mặc chỉnh tề đứng sau cửu, nhìn quần áo của thực khách rồi chỉnh lại nụ cười nói: “Xin chào quý khách.”

Lý Huyền không có sở thích đặc biệt gì với những món tây, chỉ là nhà hàng bên cạnh đều đã đóng cửa, không còn lựa chọn nào khác. Cầm thực đơn lên rồi tùy tiện gọi món, vận khí không được tốt, gọi mấy món liền đều đã bán hết.

“Xin lỗi quý khách, chúng tôi luôn lựa chọn nguyên liệu tươi nhất để dùng, không thể chuẩn bị quá nhiều hàng…” Nhân viên phục vụ giải thích.

Lý Huyền không cầu kỳ gửi lại thực đơn: “Anh dem có gì lên thì lên món đi.”

“Em từng đến công viên này chơi chưa?” Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Triệu Tích Triết lần cẩn thận bắt chuyện: “Hình như anh từng nghe Chu Châu nói qua, cái gì mà chủ đề IP gì đó, anh cũng không hiểu rõ…”

“Lúc công viên này chưa xây xong có đến qua, anh cũng từng đến.” Lý Huyền cầm soda trên bàn: “Nơi này trước đây là trạm kiểm tra trước khi xe nhập hàng vào thành phố, phía trước nữa là cầu treo, sau này bị gỡ mất rồi.”

Triệu Tích Triết đứng hình một giây, lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt mang theo bằng chứng bị quá khứ che đậy, rất lâu sau mới nói: “Anh đã không nhận ra nữa rồi.”

Ai có thể nhận ra chứ, thành phố này không ngừng thay đổi, miếng ngói ngày hôm qua, hôm nay đã trở thành một tầng đất.

Đây là trạm đầu tiên lúc họ đến thành phố N, những người lạ vô gia cư đi theo chiếc xe khách cồng kềnh, theo hành trình lên xuống gập ghềnh, thân xe giống như một chiếc thuyền đơn độc bị sóng gió lay động, con người cũng giống như hàng hóa. Trời lên trăng xuống, mưa rơi rồi tạnh, đến lúc dừng lại một lần nữa, thì đã đến một thành phố hoàn toàn xa lại mà chỉ thấy trên TV hay sách giáo khoa.

Khi nhìn rõ cột mốc khổng lồ ở phía xa, Triệu Tích Triệt thực sự rất muốn đi.

“Anh không muốn ở đây.”

Gã quá sợ hãi, gã nhìn bộ đồ cũ kỹ rách rưới trên người họ, mỗi một nam thanh nữ tú đi qua đều khiến gã cảm thấy giây tiếp theo sẽ trở thành quái thú mặt xanh răng nanh, cuộc sống của họ chỉ có màu xám của cô nhi viện, bầu trời tứ phương, xa nhất cũng chỉ đến trường, người giáo viên từng đến thành phố lớn công tác nói rằng nơi đó có rất nhiều trải qua cuộc sống mà họ chưa từng biết.

Các bạn học nhìn chằm chằm một cách ghen tị và khao khát, Triệu Tích Triết lại nghĩ, nghe thấy chẳng có gì thú vị cả.

Gã thậm chí còn không chịu xuống xe: “Thập Cửu, hay là chúng ta đi thôi… anh không thích nơi này.”

Gã muốn đến nơi nhỏ hơn, một hộp tủ giống như cô nhi viện có thể trốn đi, khiến cho gã có cảm giác an toàn.

Nhưng Lý Huyền quyết định ở lại: “Muốn đi thì anh đi một mình.” Anh đưa toàn bộ tiền trên người cho Triệu Tích Triết: “Anh đi đi, tiền cũng cho anh, vết thương trên tay anh cần phải được chữa trị, muốn đi đâu cũng được, đã xa như vậy rồi, bọn chúng cũng không thể nào tìm thấy chúng ta nữa rồi.”