Để Tôi Được Gặp Em

Chương 106




Sau khi Thịnh Mẫn về lại thành phố N, Lý Huyền cứ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn, những ngày này như sắc nắng ánh kim của mùa thu, một phút, một ngày, một tuần, chớp mắt đã qua đi.

Thịnh Mẫn dậy sớm, ngồi bên mép giường thay đồ, tối qua Lý Huyền ngủ muộn, nghe thấy tiếng động, anh mơ mơ màng màng, vô thức sà qua ôm lấy eo cậu: “Em sắp đi rồi à?”

“Anh ngủ thêm chút nữa đi, trong nồi có canh gà hoành thánh, lúc dậy anh nhớ phải ăn rồi hẵng đến công ty đó…” Thịnh Mẫn dịu dàng nói, thấy Lý Huyền không đáp, cậu khom người, hôn lên gò má đang để hé ra khỏi chăn: “Đã nhớ chưa? Em đi đến phòng thu nha.”

Nhưng Lý Huyền lại không buông tay, anh nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên, anh gối đầu lên đùi cậu, dụi vào eo cậu. Trời lạnh rồi, Thịnh Mẫn mặc áo len mềm mại, bông bông: “Hôm nay thu âm đến mấy giờ xong vậy, anh đến đón em.”

“Chắc là tầm bảy giờ… Anh đến đón em à? Hôm nay không tăng ca hả?”

Lý Huyền lắc đầu, giọng nói biếng nhác: “Hôm qua hệ thống xuất hiện lỗi, đã sửa xong rồi… Có tăng ca hay không, cũng không phải do anh quyết định. Đến tối anh đi xem kịch nói với em được không? Vở diễn tối qua em coi không phải vở mà hôm nay diễn mà.”

“Vì để cho đáng với tấm vé của anh, một tuần em đi coi kịch đến ba lần, đâu phải tối qua em mới đi coi… Sao hôm nay anh có hứng thú vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?” Cậu nhìn Lý Huyền, móc ngón tay tỏ ý trêu đùa, nói với giọng chọc ghẹo con nít: “Kỉ niệm quen nhau một trăm ngày, qua rồi mà, kỉ niệm yêu nhau một trăm ngày hả?… Cũng đâu phải…

“Có thể thấy là anh làm bạn trai mà thất trách quá, anh nói muốn ở bên cạnh em, mà còn bị nghi ngờ là có dụng ý gì khác.” Lý Huyền vờ than thở, anh nắm ngón tay cậu áp lên mặt mình: “Nhưng mà, em đang tính nợ hay là bói toán vậy? Sao còn tính cả ngày tháng nữa?”

“Trí nhớ em tốt.” Thịnh Mẫn nói khẽ với vẻ hơi hờn dỗi, Lý Huyền nắm ngón tay cậu rồi đưa đến bên môi hôn: “Không sao, anh cũng nhớ… Có điều cách chúng ta nhớ không giống nhau? Số ngày yêu nhau và quen biết nhau không phải là cùng một thứ sao?”

“Giống nhau à?”

“Sao lại không chứ?” Lý Huyền hỏi với vẻ không phục: “Anh tưởng đâu người vừa gặp đã rơi vào biển tình… Không chỉ có mỗi mình anh?”

Anh lúc nào cũng thừa cơ thả thính, Thịnh Mẫn không đớp thính: “Em sợ anh bị chìm, nên vội nhảy xuống cứu anh đó.”

“Vậy cảm ơn em, em học bơi hẳn là cũng vì anh.” Lý Huyền ôm cậu cười, Thịnh Mẫn cũng cười, cậu nói: “Hôm nay em không đi coi kịch, buổi lưu diễn là vào thứ sáu, hôm nay có côn khúc, anh xem không?”

“Cũng như nhau thôi mà.” Lý Huyền thậm chí còn không để ý: “Anh ngắm em, hôm nay là ngày được ngắm em nhiều hơn năm tiếng.”

Thịnh Mẫn nắm tay anh: “Thật ra anh không cần ở bên em… Anh đã tận chức trách của một người bạn trai rồi, về điểm này em có thể viết giấy chứng nhận cho anh luôn. Anh còn việc phải bận, em cũng không hề thấy lạc lõng.”

“Em thật là tư bản.” Lý Huyền làm mặt nghiêm túc: “Chỉ mình em được nghỉ ngơi, không cho anh nhàn rỗi được một ngày à?”

“Ý em là, anh có công việc của anh, không cần phải đặc biệt dành thời gian ở bên em đâu.” Thịnh Mẫn biết anh cố ý, nhưng cậu vẫn giải thích rất nghiêm túc.

“Vậy em ở bên cạnh anh đi.” Lý Huyền nghiêng mặt qua, muốn xin cậu một nụ hôn: “Em ở bên cạnh đi.”

Thịnh Mẫn vờ như không hiểu, cậu đưa anh vuốt ve cằm anh, rồi nói: “Được thôi, vậy em ở bên anh… Em đến đón anh nha, tám giờ mới đi, đi từ vườn Software đi qua đó, thì thời gian cũng vừa khéo.”

Lý Huyền khựng lại một giây, rồi dịu dàng nói: “Đợi đến lúc đó rồi hẵng nói vậy, nếu hôm nay anh xong hết công việc thì sẽ qua đó trước.”

“Cũng được, dù gì thì đi từ chỗ nào thì cũng không gần hơn được bao nhiêu.” Thịnh Mẫn.

Lý Huyền gối hai tay bên mép giường, ánh đèn chiếu lên đôi vai trần của anh, xương vai nhấp nhô như đỉnh núi. Anh biếng nhác nói: “Em cứ thế mà đi sao?”

Thịnh Mẫn dừng bước chân, thấy anh vẫn đang mỉm cười nhìn mình, vội quay người lại hôn anh, rồi lại sờ dái tai anh: “Tối gặp lại.”

Buổi thu âm hôm nay rất suôn sẻ, lúc ra khỏi phòng thu cũng chỉ mới sáu giờ mười lăm.

“Đợi chút, để tôi tiễn cậu về trước đã.” Đi vào thang máy, Thịnh Mẫn nói với Dương Nhứ: “Thật ra cậu không cần đi theo tôi mỗi lúc thu âm như vậy đâu, cũng chẳng có việc gì làm, cậu cứ ở đó đợi tôi, rõ ràng là bảo cậu ở nhà với dì nhiều hơn mà… Dương Nhứ?”

“Hả?” Dương Nhứ hỏi như mất hồn.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Ban nãy anh vừa nói gì thế, em chưa nghe rõ.”

“Tôi nói là để tôi tiễn cậu.”

“Không cần tiễn em đâu, em bắt xe về… Em là trợ lý của anh, anh làm việc thì đương nhiên em phải đi với anh. Ngày nào cũng ở nhà mẹ em mới thấy em ngứa mắt đó.”

Dương Nhứ trả lời mà như đang không tập trung, nói đoạn lại ấn thang máy, cậu ấy co ngón tay, nhìn những con số đang nháy liên tục trên màn hình, rồi lại nhìn Thịnh Mẫn, rồi dường như hạ quyết tâm làm gì đó, cậu ấy gọi Thịnh Mẫn: “Anh.”

“Hả?”

“Mấy năm nay em đi theo anh, đã dành dụm được kha khá tiền.” Cậu ấy giơ ngón tay nói số: “Được chừng này.”

“Ồ.” Thịnh Mẫn khựng lại một chút, cậu cười: “Sao? Đang khoe khoang hả?”

“Em với anh mà khoe khoang cái gì.” Dương Nhứ có chút ngại ngùng rút tay về, cậu ấy như rất quyết tâm: “Ý em muốn nói là, cho dù sau này em không làm trợ lý cho anh nữa, em cũng còn đường kiếm sống. Em có thể mở hiệu sách chẳng hạn, anh đừng nghĩ em không đọc sách, em cũng thích đọc truyện tranh lắm, có thể mở ngay cạnh trường học, kiếm tiền từ mấy đứa nhỏ là dễ nhất. Hồi em đi học tiền tiêu vặt toàn dâng cho chủ tiệm sách hết đó.”

Thịnh Mẫn im lặng một hồi, nhìn cậu ấy rồi dịu giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại nói thế? Có ai nói gì với cậu à?”

Dương Nhứ cúi đầu nhìn mũi giày: “Hôm qua anh Trương lại hỏi em, hỏi anh xem kịch bản như thế nào rồi, khi nào nhận công việc mới… Gần đây anh ta hay hỏi lắm, còn tưởng em nghe không hiểu, ý là muốn hỏi anh có ý định gia hạn hợp đồng không chứ gì… Bộ coi em như thằng khờ thật à.”

“Cậu không khờ, cậu thông minh nhất mà.”

“Anh!”

Giọng nói của Thịnh Mẫn vẫn rất ôn hoà: “Cậu nói lại với anh ta thế nào?”

“Em nói anh đang xem, vẫn chưa chọn được kịch bản thích hợp, còn chẳng phải là do lựa chọn của anh ta quá tệ à, kịch bản đưa qua đây không có cái nào anh thích cả. Anh ta ngày nào cũng chăm chăm vô anh, chi bằng tự làm tốt phần việc của mình đi thì hơn.” Dương Nhứ nói mà lòng đầy căm phẫn, Thịnh Mẫn chẳng nói năng gì, sĩ khí của Dương Nhứ lại xìu xuống đôi chút: “… Lúc em nói với anh ta, tất nhiên là uyển chuyển hơn, nhưng ý tứ trong lời nói thì chính là như vậy.”

Nét mặt cậu ấy hiện rõ vẻ mong được khen ngợi, cửa thang máy đối diện với đại sảnh tầng trệt mở ra, không có ai bước vào, Thịnh Mẫn lại ấn đóng cửa thang máy.

“Đừng ra ngoài nữa, tôi đã nói là tiễn cậu mà.” Thang máy tiếp tục đi xuống, cậu lại mỉm cười: “Không sao, lần sau anh ta hỏi cậu nữa, cậu cứ kêu anh ta tự đến hỏi tôi… Có điều, đúng thật là tôi cũng nên hỏi cậu, cậu nghĩ như thế nào?”

“Em muốn anh được vui.” Dương Nhứ dường như không ngần ngại, nói ta ngay: “Anh vui là được. Cũng giống như em không thích Lý Huyền, nhưng anh ở bên anh ấy mà được vui vẻ, thì em ủng hộ anh…” Cậu ấy có chút ngại ngùng mà vò đầu tóc: “Nhưng thật ra thì em có ủng hộ hay không cũng không quan trọng.”

“Rất quan trọng.” Thịnh Mẫn cười: “Cảm ơn cậu.”

“Anh đừng cảm ơn mà.” Dương Nhứ đỏ mặt: “Em cũng có làm gì đâu, ý em muốn nói là, anh làm chuyện anh muốn làm là được. Đừng bận tâm đến em, em ổn lắm, anh cũng để ý công ty, anh cũng có nợ gì họ.”

“Không phải chuyện nợ nần, cũng không có ai nợ tôi mà.”

“Rõ ràng là do anh không tính toán thôi.” Dương Nhứ khịt mũi: “Dù sao thì em đều nghe theo anh hết, cho dù em không làm trợ lý cho anh nữa, thì anh vẫn luôn là anh của em.”

Thang máy dừng ở hầm xe b1, Thịnh Mẫn cười: “Ừm, đương nhiên rồi.”

Mấy lời này hẳn là Dương Nhứ cũng nghĩ ngợi hết mấy ngày rồi, nói xong cậu ấy còn thấy hơi xúc động, chưa kịp nhìn phản ứng của Thịnh Mẫn, ngược lại tự mình lại thấy cảm động. Cậu ấy chớp mắt liên tục, hít thở cũng khẽ khàng.

Phòng thu này gần ngoại ô, bãi đậu xe chỉ lác đác hơn mười chiếc xe. Thịnh Mẫn không muốn bóc trần Dương Nhứ, nên vờ như không quan sát cậu ấy. Cậu cố ý dời tầm nhìn qua một bên, khựng lại một hồi, rồi lại cười.

“Anh?” Dương Nhứ thấy cậu đột nhiên dừng lại, thắc mắc đưa mắt nhìn qua, ngay tức khắc cậu ấy “ồ” lên một tiếng với vẻ ghét bỏ: “Thôi anh cứ để em tự về đi, đừng tiễn em nữa.”

“Cậu lái xe tôi mà về.” Thịnh Mẫn đưa chìa khoá cho cậu ấy: “Chú ý an toàn đó.”

“Anh mới cần chú ý an toàn đó…” Cảm giác xúc động của Dương Nhứ bay biến mất tăm hết, cậu ấy trề môi, nhìn xe của Lý Huyền, Dương Nhứ đi mà cứ quay đầu nhìn lại, hệt như người cha già lo lắng cho con.

“Ánh mắt Dương Nhứ nhìn anh, như đang nhìn bọn bắt cóc trẻ em vậy.” Thịnh Mẫn vừa lên xe, Lý Huyền đã nói vậy.

“Đúng mà, anh lấy kẹo dụ em.”

“Thật hả?” Lý Huyền tiện tay lấy hộp kẹo Thịnh Mẫn chuẩn bị cho anh trong hộp tỳ tay: “Kẹo bạc hà?”

Thịnh Mẫn mím môi lấy hộp kẹo, nhưng Lý Huyền lại nhanh lẹ rút về, rồi như làm ảo thuật anh xoè lòng bàn tay của tay còn lại, giấy gói kẹo óng ánh, ấy thế mà lại là loại kẹo dẻo hoa hồng mà Thịnh Mẫn thường ăn.

Hai người cùng ăn một viên kẹo, trao nhau môi hôn, hương hoa hồng ngào ngạt vương vấn suốt đường đi, mãi đến khi được hương thơm thanh lệ của hoa ngọc trâm thay thế.

Vở diễn côn khúc hôm nay là “Ngọc Trâm Ký”, đình nghe khúc rất nhỏ, nhân viên tận tâm chuẩn bị hoa ngọc trâm tươi làm quà lưu niệm, họ đứng trước cổng phát cho khán giả đến xem hát.

Không biết hoa từ đâu đến, trên nhuỵ hoa trắng tinh vẫn còn vương sương sớm, mãi đến khi đoạn “Thu Hồng” cất lên: “Người hữu tình rồi sẽ về bên nhau.”, những giọt sương lấp lánh vẫn còn vương mãi.

“Em muốn đem về à?” Lý Huyền đưa hoa trong tay mình cho Thịnh Mẫn, cậu nhẹ nhàng ngửi, Lý Huyền bèn hỏi.

“Ừm.” Thịnh Mẫn gật đầu: “Đem về đi, cắm vô bình, chăm sóc cẩn thận cũng tươi được lâu lắm.”

“Em thích à? Vậy lần sau mua hoa, mua thêm hoa ngọc trâm luôn.” Lý Huyền bảo.

Từ khi Thịnh Mẫn trở về, ngày nào Lý Huyền cũng mua hoa đem về nhà, khi gọi điện chỉ nói đùa một câu, mà anh ấy tuân thủ như khuôn vàng thước ngọc. Có khi người chưa về đến nhà, hoa đã tới trước rồi, sau khi bị Thịnh Mẫn nói mấy lần, thì đổi lại thành tan làm sẽ mang một cành hoa về, hướng dương và cúc châu Phi luân phiên nhau, lúc nào cũng chọn màu sắc rực rỡ. Cành nào cũng được Thịnh Mẫn chăm sóc kĩ lưỡng, hoa của tuần trước và hôm nay đều đang khoe sắc rực rỡ trong bình hoa sứ trên bàn ăn.

“Tiệm hoa hẳn là nhớ mặt anh luôn rồi nhỉ.” Thịnh Mẫn cười anh.

“Anh là khách VIP, ngày nào không mua là người ta gọi điện đến đấy.”

Nói đoạn hai người lại đến đại sảnh đoàn hát, hàng người xếp hàng vẫn ngay ngắn đi vào theo sự chỉ dẫn của nhân viên.

Trên bức tường ngay cạnh buồng bán vé vẫn dán đầy những tấm poster. Bởi vì lần lưu diễn kịch nói này, danh sách tuồng hát trước nay của Doãn Tiềm Tần đương nhiên được trưng bày ở vị trí hút mắt nhất, có vở “Khi ánh trăng lặn” đã coi hôm sinh nhật, và cũng có cả vở “Bất Tựu Sơn” nữa.

Cảnh tượng này đâu chỉ quen mắt, mà hệt như tái hiện lại hôm qua. Khác ở chỗ, chữ trên tờ quảng cáo tuyển diễn viên đã sửa thành đang trong quá trình tuyển chọn, nhưng hạn chót ghi danh đã qua lâu rồi.

Thời gian này Thịnh Mẫn thường đến đoàn hát, đương nhiên là đã nhìn thấy từ lâu. Nhưng cậu vẫn bất giác dừng bước chân, rồi lại nhìn một cái, cậu thở dài một tiếng thật khẽ, dường như không có tiếng động gì, chỉ có giọt sương trên cánh hoa khẽ lay động.

Lý Huyền nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu: “Đang xem gì đó?”

“Vở diễn mà lần trước chúng ta xem.” Thịnh Mẫn dùng nụ cười che đậy, cậu giơ tay chỉ tấm poster: “Lần lưu diễn này cũng có, em nhớ hình như là vào hai tuần sau, trong tấm vé anh mua có vở này, đợi ngày nào anh rảnh, anh cũng đi coi với em nha? Diễn viên cũng là hai người lần trước.”

Hễ cậu căng thẳng thì lại nói nhiều hơn, Lý Huyền chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Được, anh rảnh mà.”

“Ừm.” Thịnh Mẫn gật đầu cho có lệ, cậu dời tầm mắt không nhìn bức tường đó nữa: “Vậy đi thôi, mình đến nhà ăn trước, sắp qua thời gian giữ chỗ rồi.”

Buổi hai người ăn ở một quán ăn đồ Quảng, thật ra hai người đều không phải người kén chọn gì, chỉ là thích ăn gì thì đều thể hiện rõ ràng. Quán ăn tình cờ khám phá ra này, mấy món cháo rất ngon, điểm tâm cũng ngọt vừa ý Thịnh Mẫn, điểm trừ duy nhất là chỗ này hơi khuất, cho dù là nhà hay công ty Lý Huyền thì đều hơi xa chỗ này, đi từ đoàn hát qua thì thuận đường.

Theo thói quen, hai người gọi một chum cháo bách hợp, một chum sashimi, sợ tối bị đầy bụng nên điểm tâm chỉ gọi bánh cuốn gạo lứt, há cảo, thấy menu có bánh quế hoa, nên gọi thêm một phần, món ăn bày ra hai bên, bên mặn bên ngọt.

Thịnh Mẫn ăn tối thì quen ăn ít, chủ yếu là muốn ở bên cạnh anh thôi, giờ lại càng không có hứng ăn, cậu không đụng đến cháo, bánh quế hoa thì ăn được vài miếng.

“Anh gọi thêm một phần nữa cho em nha?” Lý Huyền hỏi.

“Em ăn không nổi nữa đâu.” Thịnh Mẫn lắc đầu, chỗ họ ngồi ngay sát cửa sổ, gió đêm thổi qua khiến tóc cậu hơi rối, ánh mắt hiện rõ vẻ hiu quạnh, thấy Lý Huyền nhìn mình, cậu nhoẻn miệng cười: “Sao nhìn em chằm chằm vậy, mặt em dính gì à?”

“Trên mặt thì không có gì, sợ là trong lòng em có gì đó.” Lý Huyền cười nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, anh buông đũa xuống, rót ly trà Phổ Nhĩ uống cho dễ tiêu hóa, uống hết trà mà Thịnh Mẫn vẫn im lặng, anh lại vòng về câu hỏi ban nãy: “Anh kêu thêm một phần bánh quế hoa gói mang về nhà nhé?”

Nói xong thì anh đứng dậy, thấy Thịnh Mẫn vẫn còn ngồi, thì cười híp mắt ngồi xuống: “Thế hai phần nhé?”

Thịnh Mẫn không đáp lời, nhìn anh một hồi, rồi đột nhiên bảo: “Anh cố ý.”

“Cố ý muốn nuôi cho em mập ra thêm được xíu thịt hả?”

“Chắc chắn là anh cố ý.” Thịnh Mẫn đá nhẹ chân anh, Lý Huyền bèn vòng qua chiếc bàn ngồi xuống kế bên cậu: “Ngang ngược quá đi, chẳng phải là em giả khờ với anh trước tiên à?”

Thịnh Mẫn lại im lặng một chốc, khi mở lời lại nói: “Không phải hôm nay anh hỏi em, lúc đi, Dương Nhứ và em đang nói chuyện gì hay sao?”

“Nói chuyện gì?”

“Chuyện em có muốn ký tiếp hợp đồng hay không.” Thịnh Mẫn kể ngắn gọn lại cho anh nghe, cậu cúi mặt: “Dương Nhứ thật sự đã theo em rất nhiều năm, thật ra em vẫn luôn biết, hẳn là cậu ấy cảm thấy em ở công ty không được vừa ý, cũng là thật lòng muốn tốt cho em, có lẽ anh cũng thấy em hẳn là…”

“Anh không cảm thấy như vậy.” Lý Huyền phủ nhận: “Nhưng anh hi vọng em làm điều mà em yêu thích hơn, đừng để ai chi phối em.”

Thịnh Mẫn nói với vẻ hơi chán nản, cậu chống tay lên mép cửa sổ: “Thời gian này bản thân em cũng vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa quyết định được. Đôi lúc muốn thử, nhưng mà… cũng không phải lần nào nhìn mấy tấm poster đó em cũng thấy lạc lõng, chỉ là khi đó có anh ở đó, nên em… thật ra cũng chẳng có chuyện gì.”

“Anh biết.” Lý Huyền gật đầu: “Nhưng em nói với anh chuyện này trước đã, nhưng mà là nhưng mà cái gì.”

“Rất nhiều cái nhưng mà.” Thịnh Mẫn cố đè dịu ngữ khí: “Tỉ như thầy Doãn không muốn nhận nghệ sĩ có kinh nghiệm, hợp đồng của em vẫn còn hai tháng nữa…”

“Em chỉ cần nói với anh rốt cuộc em có muốn hay không thôi.” Cậu nhìn chăm chú vào ánh mắt vẫn luôn ấm áp mà kiên định của anh.

“… Không phải không muốn.” Thịnh Mẫn thở dài, rồi cũng rót cho mình ly trà, cậu uống cạn một hơi: “Lần sau vậy.”

“Tại sao phải đợi lần sau?” Lý Huyền bảo.

Lần này Thịnh Mẫn cười thật: “Không kịp nữa. Tối nay anh đến đó, không thấy hạn chót ghi danh đã…”

Cậu còn chưa nói hết, Lý Huyền đã móc điện thoại ra, anh mở màn hình điện thoại lên đưa cho cậu em, mấy lời chưa nói hết của Thịnh Mẫn đã bị nghẹn lại.

Là một bức email, nội dung rất đơn giản, mời Thịnh Mẫn đến buổi tuyển chọn vai chính của vở “Bất Tựu Sơn” tại phòng 1006, tầng 9, văn phòng của đoàn hát trước thứ sáu tuần sau.

“Không có chuyện không kịp đâu.” Lý Huyền khẽ cười, anh nắn khuôn mặt của cậu: “Anh đã ghi danh cho em từ lâu rồi.”