Những món đồ trong phòng, từng vị trí đặt bình hoa, từng đồ vật vẫn như ngày đó, cái vị trí lần đầu tiên khi anh lấn chiếm sâu vào thân thể cô vào tim cô vẫn ở đây, tất cả vẫn ở đây vậy mà lại chẳng có anh!
Cô đi tắm xả nước mạnh vào người mạnh nhất có thể.
Những lúc đầu óc bế tắc cô cứ muốn ngâm mình trong nước.
Mặc dù đang bệnh nhưng cô vẫn cố chấp như vậy!Lúc gần tắm xong nghe tiếng cửa phòng mở ra chắc là chị giúp việc mang quần áo lên cho cô, kéo cái khăn quấn lại đưa tay giữ ngực sợ tuột, cô bước ra người đứng trước mặt cô là....
Khải Minh đơ 5 giây nhìn cô trong tình trạng thân thể được che bởi chiếc khăn mỏng màu trắng, ngực lộ ra khiến ai nhìn vào cũng không thể nào không dừng mắt cô bối rối nghiêng người lại, tim đập nhanh khiến cô bồi hồi như lần đầu gặp gỡ,rõ ràng ăn ngủ với nhau có với nhau cả đứa con...vậy mà...
- Nếu cô tỉnh lại rồi thì trả phòng cho tôi...tôi cần nghỉ ngơi, đây là đồ của cô!
Anh thả túi xách của cô xuống nghe cái "bịch", hững hờ không nhìn cô một phút giây nào, tay cởi nút áo mặt lạnh như sắt đá...
- Này...!Phương Khải Minh...
Anh mặt vẫn lạnh nhạt liếc mắc nhìn cô mà không dám đối điện, chắc lại sợ bị cô làm tâm hồn anh chao đảo cô nhanh chân bước lại đứng trước mặt anh, 1 tay giữ chiếc khăn 1 tay cô nắm nhẹ cằm anh lên...
- Anh dằn vặt em, anh làm em đau đớn vậy đủ chưa? (cô nhìn vào mắt anh nói)
- Bao giờ em mới chấp nhận sự thật là tôi quên em rồi? Tôi cố quên em lại cứ làm tôi cố nhớ em...!
Mắt anh hướng về nơi khác nhưng lại thở dài chỉ cần nghe và cảm nhận hơi thở cũng đủ để cô biết rằng anh đang bị phân tâm bởi thân thể cô..
- Anh biết em rời xa anh là vì muốn bảo vệ con chúng ta anh biết tất cả những việc em làm, anh nhìn thấy hình bóng em ngày ngày ở chùa bụng mang dạ chửa sinh con cho anh vậy mà anh đành lòng trốn tránh em...anh...( tim em thắt lại)
- Chẳng phải tất cả em muốn thế? Em muốn tôi không phiền em? Liệu tôi cố giành lấy em trong khi em muốn rời xa tôi như thế có hạnh phúc không em?
- Vậy anh nói đi anh phải làm em đau khổ đến bao giờ, anh trả thù em đến bao giờ anh hững hờ với em đến bao giờ anh nói đi, nói thời gian đi chứ đừng làm vậy em sẽ phát điên vì anh mất Khải Minh...
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chân cô giậm vào chân anh 1 bước thì anh lùi 1 bước cứ thế cho đến khi lưng anh chạm vào tường..
- Rõ ràng anh muốn điều đó, tại sao anh cứ trốn tránh?
- Tôi muốn làm điều gì? ( giọng nói xen lẫn hơi thở nóng hổi hừng hực như lửa đốt)
- Nếu anh cố tình muốn quên em, thì em càng muốn chiếm lấy anh,em muốn l@m tình với anh...em rất muốn...rất muốn ở bên anh!
- Anh xin em Vy Vy...
- Anh còn nhớ ngay vị trí này là vết máu đầu tiên khi anh chiếm lấy em? (cô đưa tay chỉ vào đó cái lần đầu 2 người l@m tình)
Anh nhìn chăm chăm vào mắt cô nghiêm túc đến lạ lùng, gương mặt tức giận pha lẫn sự h@m muốn tột đỉnh nhưng vẫn không thôi hành hạ trái tim cô anh cười khẩy nắm lấy tay cô bỏ xuống khỏi cằm...
- Cô tưởng tôi là con nít hay sao mà dụ dỗ tôi cái việc này...?
- Anh...?
- Trên đời này, cô làm như ngủ với cô tôi mới biết đến cảm giác sung sướng? (anh ghé xát tai cô nói)
- ...( cô đau đến mức nhìn anh bình tĩnh đến mức không còn nước mắt để rơi)
- Giờ thì tôi muốn được nghỉ ngơi, xin em đừng làm tôi suy nghĩ về em nữa! Tôi thật sự không muốn không muốn suy nghĩ về em nữa...!
Bạn gái thì không có, đã ly hôn, vẫn không thể tha thứ cho em...vậy rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?
- Anh không thể tha thứ cho em? Anh hận em đến mức không thể cho đôi ta một cơ hội?
Anh thật sự còn ác hơn em gấp trăm ngàn lần! Được rồi...vì anh lạnh nhạt hững hờ với em, em càng muốn đến bên anh.
Là em ngu ngốc...ngu ngốc vì trong lòng em chỉ có yêu một mình anh thôi, em làm tất cả mọi thứ cũng không thể xoá hết nỗi buồn, cũng không thể xoá hết nhớ về anh...!
Rõ ràng dặn lòng bằng mọi cách phải kéo lấy anh, ôm anh.
Vậy mà khi đối diện trước anh từng làm anh tổn thương, lại không thể làm điều cô muốn!
- Em ghét anh...nhưng...Em Yêu anh....
Nỗi đau cô kìm nén trong lòng đến phút cuối như muốn bóp nát lấy tim cô, cô hụt hẫng bước về phía sau quay mặt đi thật nhanh vì không muốn anh thấy cô khóc! cô cố gắng kìm nén lại, nửa khóc nửa cười trớ trêu thật, đau thật đấy! Mọi thứ trong cô hoàn toàn sụp đổ túi quần áo trước mắt đến lúc cô phải đi thôi...
Bước từng bước chân về phía cửa, đủ rồi, đau thế đủ rồi tất cả vị ngọt đắng trên cuộc đời này cô đều nếm được rồi, nắm tay cầm của cánh cửa, thở dài trong vô vọng.
- Vy Vy...2 năm qua, em vẫn khoẻ chứ?
Đột nhiên giọng nói ấm áp, cái cách gọi tên ấm áp đến điên đảo...Vy Vy...Vy Vy...cô khóc mà lòng quặn thắt từng cơn, lật đật bịt miệng lại để không thành tiếng.
Cuối cùng anh cũng gọi tên cô, cuối cùng anh cũng nhớ cô là Vy Vy...Lúc cô sắp khụy xuống vì cảm xúc của tình yêu thì anh ôm chầm lấy cô từ phía sau giọng anh run run thở gấp gáp nói trong cay đắng anh áp môi vào cổ cô hôn mạnh vào tai cô...thì thầm nói:
- Anh đã làm em đau khổ, anh bỏ rơi em suốt thời gian sinh con, anh ngàn lần có lỗi với em.
Lời xin lỗi chẳng bao giờ đủ để nói với em vậy em cho anh trả nợ cho em đi cho anh dành cả cuộc đời còn lại để trả cho em, em muốn hành hạ anh sao cũng được..Vy Vy...
- Anh muốn em đau đớn nhớ thương anh đến khi nào nữa Khải Minh.
Em cô đơn lạnh lẽo sinh con trong âm thầm không có anh nắm lấy tay em khi em đau đớn nhất...bao nhiêu đó...bao nhiêu đó chưa đủ trừng phạt em sao?
- Vì anh yêu em...vì em làm anh chết lên chết xuống trong tình yêu của em.
Yêu em anh mới biết cảm giác gặp đúng nửa còn lại trong cuộc đời này nó bất tận đến mức nào...Vy Vy...!
- Vậy tại sao anh cứ làm chúng ta phải thức hàng đêm để nghĩ về nhau? Anh có biết chúng ta đã có đứa con trai không? Hay anh muốn em trốn chạy đến mức nào nữa? Là anh chính là anh mới là người độc ác nhất trong cuộc tình này, anh...
- Ngày xưa chúng ta trốn chạy bởi vì anh là người có lỗi, anh lúc đó là người có gia đình.
Còn bây giờ anh độc thân và anh đang yêu em chúng ta làm gì có lỗi mà phải bỏ chạy hả Vy Vy...?
Anh ôm chặt đến mức cô sắp ngất đến nơi từng hơi thở nóng hổi cứ thấm dần vào cổ anh cứ hôn lên cho thỏa nỗi nhớ nhung trong anh.Còn cô cho đến khi anh ôm cô vào lòng gặp được anh tim em bỗng hoá mây trời...
Xoay người cô từ từ lại mắt chạm mắt nhìn nhau không chớp trong đôi mắt anh luôn chứa sự dằn vặt dành cho cô, còn Cô...nhìn đâu đâu cũng nghĩ là anh cả 2 từ từ nhắm mắt lại cảm nhận được hơi thở dần dần quấn lấy nhau môi chạm môi nhẹ nhàng như thế nhưng trái tim đã tan chảy vì anh rồi.
2người hôn nhau trong nước mắt ngọt có, mặn có, hoà lẫn vào nhau ngọt ngào đến vô tận...
- Cuộc đời này em nguyện đẻ thuê cho anh mà không cần nhận lấy điều gì cả, em không cần những món đồ giá trị, em không cần số dư trong tài khoản,mà thứ em cần duy nhất ở anh đó là tình yêu đích thực! Tiền mất đi có thể kiếm lại...còn mất anh, em như mất cả linh hồn...!
- Còn mất em..anh mất cả quãng đời còn lại...Anh yêu em, Trần Nhã Vy...anh rất muốn, rất muốn ở bên em!
Ôm chặt cô vào lòng, cô muốn say tình vì hơi ấm từ anh chạm đến tim cô anh một tay ôm cô, một tay bấm chốt cửa nhẹ nhàng...nghe cái " tách" hôn vào cô thì thầm những lời không cần hoa mỹ cũng đủ làm ngây ngất!
- Anh muốn l@m tình với em.....