- 13 người...à không...14 người cô tìm bắt tôi l@m tình...tôi cảm ơn cô đã cất công tìm ra Vy Vy...tất cả theo ý cô rồi, kết thúc được rồi! Tôi muốn cuộc sống bình yên!
Anh nắm tay cô kéo đi thì cô ta la lên:
- Điều đó không quan trọng nữa...quan trọng bây giờ em đã có con với anh...!không phải 1 đứa mà là 3 đứa.Con Vy nó chỉ có 1, còn em có 3, gái trai sẽ đủ cả...anh chọn đi, 1 là em, 2 là nó..
anh chọn ai? Nói đi!
Cô buông tay anh cầm lấy tập hồ sơ...cô cứ bước chân đi mà không dừng lại được nữa...đứng trước mặt bác sĩ...cô nói:
- Xin cho cháu biết sự thật, cháu muốn chính
miệng bác xác nhận lần nữa, là Trình Tuyết Liên mang thai 3 con của Khải Minh bằng phương pháp thụ tinh?
Đôi mắt không đối diện cô, cúi xuống ông nói chậm rãi, từng lời nói như đâm vào tim cô...
- Cô Tuyết Liên và Cậu Khải Minh thụ tinh thành công thai 3...
Cô ta mang cho anh 3 đứa con, còn cô chỉ 1
và duy nhất, tình yêu anh liệu có đủ to lớn để tha thứ và bao dung cô? Liệu cô có đủ chiếm trọn tim anh để anh đến bên cô mà không day dứt.
Biết là oan nghiệt, là số phận không phải lỗi tại anh nhưng sâu trong tim cô cô vẫn không đủ rộng lượng để nhường anh cho ai khác...cô ko trách anh mà chỉ trách bản thân: " tại sao đến bên anh...1 cách quá oan nghiệt"
- Mày muốn xác nhận điều gì? Vị trí mày ở đâu mà mày đòi dằn mặt bác sĩ của tao con nhóc con?Biến mày...(cô ta đi lại đứng trước mặt em cô vẻ mặt dắt ý cười khinh bỉ)
- Tình yêu nằm ở trái tim, không phải ở lý trí...chị thật đáng thương...
- Mày...(cô giơ tay lên định tát cô)
Anh dần bước lại đứng trước mặt cô ta…đối với anh bây giờ dường như chẳng ngán điều gì nữa...bước 2 bước anh nói 1 câu...
- Cô mang thai 3???
- Đúng...
- Là con tôi trong khi cô ngủ quá nhiều người?
- Tôi thụ tinh, chẳng hề ngủ với ai!
- Thụ tinh? Ai chứng minh **** ***** hôm ấy là của tôi? Cô xin thằng tây tàu nào giống tốt về cô cấy vào người cô...rồi cô bảo của tôi, tôi lớn hơn cô 6 tuổi đấy!
- Quan trọng tâm tôi không hổ thẹn với chính
mình...còn anh chịu trách nhiệm với tôi đi...
- Sinh đi...sinh ra đi, nếu đúng là con tôi, tôi sẽ ở bên cô hầu hạ, chiều chuộng cô đến suốt cuộc đời...
- Anh...anh nói thật? ( mắt cô ta sáng lên)
Anh nói cái gì vậy? Đây không phải trò đùa đâu...sao lại nói nếu sinh ra đúng là con anh thì anh ở bên cô ấy suốt đời,Còn cô thì sao...
- Anh nói gì vậy? Còn em thì sao?
Anh nắm chặt bàn tay cô...bỗng:
- Đến lúc cô nên biến ra khỏi đây được rồi, sao cô có thể trơ trẽn đến mức vậy, cô đáng tuổi con tôi nên tôi không muốn nặng nhẹ, nhưng cái cách cô bám lấy con rể tôi, cô chẳng khác gì loại làm gái hám của, giờ thì cô nên biết điều mà ra đi...đừng để vợ chồng tôi ra tay.diệt từ gốc đến ngọn...cô có biết tụi nó là vợ chồng không? Vợ chồng đấy nha cô gái tuổi đôi mươi?
Mẹ Tuyết Liên bỗng đứng dậy, mặt bà đanh đá nói lời nào lời đó đi vào tâm cô, nói đúng từng câu từng chữ...đến mức cô không thể chối cãi hay biện minh...
- Mẹ muốn diệt tận gốc đến ngọn? Ý mẹ nói giết cả con con trong bụng Vy Vy...là mẹ giết cháu gia tộc Phương??? (anh đáp trả)
- Con....
- Liệu mẹ giết cháu của Phương gia mẹ nghĩ
ba mẹ con sẽ ngồi yên để nhìn? Trước khi mẹ sỉ nhục người khác thì về dạy lại cái cách con gái mẹ sống, có khi còn tệ hơn cô bé Vy Vy này nữa!
Ba mẹ
Trình lão gia nhỏm ngồi dậy...
- Con sẽ chịu trách nhiệm với 3 đứa cháu của ba mẹ...nhà con ở đây, con ở đây, muôn vàn hợp đồng giữa chúng ta ba mẹ sợ con chạy trốn?
- Là anh nói nhé...(cô ta nói)
- Vy Vy chỉ có mình tôi, nên con là của tôi...còn cô...tự đóng cửa soi gương lại bản thân cô đi, tôi là đàn ông sức trâu hơn cô nghĩ, cô cứ diễn còn tôi thì vẫn cứ xem...đến phút cuối đứa nào đuối sức đứa đó tự bấm nút biến để còn giữ chút sĩ diện còn lại...Cuộc chiến không có hồi kết thúc, đấu đá nhau đến
nghẹt thở..trong lúc tất cả mọi người dằn vặt lẫn nhau thì mẹ anh và bác sĩ biến mất..10p sau mẹ anh bước vào...
- Mẹ sẽ không bênh ai bỏ ai, Tuyết Liên mang thai 3...!Minh à...đó là con con, mẹ muốn con có trách nhiệm, đàn ông dám làm dám chịu...đến đây được rồi.
- Mẹ...con có thai rồi, mẹ muốn có cháu mà, trong thâm tâm mẹ vẫn thương yêu con, muốn con sinh cháu? Lúc trước con sai con xin quỳ gối để ba mẹ tha thứ..con ngu dốt vô tình kéo con Nhã Vy vào, nhưng phút cuối con đã tỉnh mộng, con yêu anh Minh...!tình nghĩa 5 năm vợ chồng...20 năm ba mẹ quen biết không đủ để bao dung con? Mẹ nhất định phải giúp con...
Cô quỳ gối khóc lóc...cứ như muôn vàn nỗi đau này chỉ có mình cô ta nhận vậy? Còn cô càng lúc càng lạc lõng,cô ta có tất cả...nhưng lại không có anh...còn cô có anh nhưng đến giờ phút này cô chỉ có duy nhất là đứa con...nép vào anh...đến giờ này không biết em phải làm gì…tất cả cứ dửng dưng mông lung…tin cũng không được, không tin cũng không xong..