Kỳ thật Phó Cửu cũng có chút ngoài ý muốn. Cô cho rằng tiêu thực theo như lời của người đàn ông này chính là chạy xe hứng gió.
Hiện tại xem ra... Phó Cửu nâng mắt lên, mỉm cười nhìn Tần Mạc. Không nghĩ tới đại thần đối xử với bạn bè mới nhận thức cũng không tệ lắm.
Thời điểm Tần Mạc vừa quay đầu liền thấy thiếu niên đang nhìn mình, anh nhướng mày, túm cổ áo phía sau của cô kéo lại gần: “Thích cái nào, chọn đi.”
“Đại thần, thật sự không có người nào lại thích bị người khác xách tới xách lui như vậy.” Phó Cửu vừa nói vừa sửa sang cổ áo của mình lại một chút, vẫn là bộ dáng đẹp trai xấu xa, nghiêng người cười tà nói: “Lại động tay động chân với tôi một lần nữa, tôi sẽ cho rằng anh đang yêu thầm tôi nha.”
Hiện tại Tần Mạc sẽ không vì những lời nói của cô mà tức giận lần nữa, vươn tay ra chụp lấy cái ót mềm mại của thiếu niên, tươi cười lạnh lùng: "Câm miệng, chọn đồ đi."
Trong cuộc đời của Phó Cửu, đây là lần đầu tiên cô bị người khác chụp ót. Bởi vì không có phòng vệ sẵn, khuôn mặt tuấn tú kia đều vùi vào cổ áo phía trước.
Nếu là người khác tìm tới đây để đánh cô, cô chắc chắn sẽ đánh hắn thành đầu heo, khiến hắn không còn đường trở về. Nhưng người này lại không dễ chọc, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cô quyết định trả thù anh bằng cách lấy thật nhiều đồ.
Tần Mạc không để bụng chuyện tiêu tiền nhiều hay ít, thấy thiếu niên sau khi bị anh đánh lập tức giơ tay lên che lại cái ót, vẻ mặt rất không cam lòng, khóe miệng của anh vô ý thức nhếch lên, tâm tình cũng tốt hơn.
Phó Cửu cũng đã nhìn ra hứng thú hiện tại của Tần đại thần là khi dễ cô.
Thành thật mà nói, trước kia chưa tiếp xúc với Tần đại thần, cô chỉ cho rằng người đàn ông này không dễ chọc.
Sau khi tiếp xúc rồi cô mới phát hiện người đàn ông này căn bản là một kẻ có lòng dạ hiểm độc.
Một người bình thường sẽ dùng cách khi dễ bạn bè để làm thú vui ư?
Khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Tần đại thần là người như vậy...
Lấy độ nổi tiếng của Tần Mạc chú định là không thể ngốc lâu ở thành máy tính.
Phó Cửu nhìn đồng hồ, vô cùng nhanh nhẹn chọn một đống lớn linh kiện nội trí, còn có vài thứ linh tinh bên ngoài.
Thời điểm cô chọn những vật linh tinh dùng để lắp ráp bên ngoài, giám đốc cửa hàng kinh ngạc nhìn về phía cô: "Ngài, ngài xác định là sẽ mua những thứ này? Loại đồ vật rải rác này có thể làm được gì? Sao ngài không mua thành phẩm cho tiện lợi?"
Phó Cửu cười: "Xác định."
Tính ngụy trang bên ngoài của notebook lắp ráp sẵn không tốt lắm. Cô muốn làm một cái có tính năng ngụy trang tốt, đến lúc đi học mới có thể yên tâm gõ chữ.
Lúc này Tần Mạc đang ngồi ở bên cạnh, hai chân thon dài gác lên nhau, trên tay cầm một quyển tạp chí Điện Cạnh. Sau khi nghe Phó Cửu nói liền động mi mắt nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy như cổ đàm*, nhìn như gợn sóng bất kinh**, kỳ thật dấu diếm rất nhiều điều huyền bí.
* Vực nước sâu cổ xưa.
** Trái lẽ thường.
Phó Cửu cũng chú ý tới Tần Mạc đang nhìn mình. Dù sao người đàn ông này đã biết cô là hacker từ lâu, lúc này cũng không có việc gì tốt để che dấu, nghiêng đầu cười với anh: "Muốn tự làm notebook cho riêng mình."
Tần Mạc nhướng mày, đứng lên dạo bước đi tới gần, ngón tay thon dài chỉ cặp linh kiện kia, bản tính thương nhân không thay đổi: "Ổ cứng ở đây làm notebook không tốt lắm, chỗ tôi còn dư một khối, khi nào vào Tần thị rồi cho cậu."
Ý tứ chính là nếu cô không gia nhập vào Tần thị, muốn mơ tưởng đều không cần mơ tưởng.
Kỳ diệu là Phó Cửu lại nghe ra tầng ý tứ khác trong lời nói của đại thần: "Vậy còn chúng thì sao?"
"Nếu thi đấu kết thúc mà cậu chưa đi đến Tần thị thì cứ dựa theo giá gốc mà trả tiền cho tôi." Tần Mạc nói xong liền ném túi đồ vào trong lòng ngực cô, một tay cắm túi quần, cười như không cười.
Phó Cửu thấy thế liền nhướng mày. Tiêu thực cái gì chứ, căn bản đều là vì sau này có thể sai bảo cô tốt hơn nên mới nghĩ ra chiêu này!
Trước tiên là đem cô dưỡng béo, đợi thời cơ đến lại chậm rãi làm thịt... Bẫy rập của đại thần quả thật rất sâu...