"Anh Mạc, chúng ta bán bao nhiêu tiền một quả dừa?" Bạc Cửu không quên chính sự hỏi.
Sau một hồi, Tần Mạc nhàn nhạt nói: "Một trăm".
"Hả? Một trăm? Mắc như vậy? Sẽ không phải là lừa đảo chứ?" Ánh mắt hai cô bé nhìn họ rõ ràng có sự thay đổi.
Bạc Cửu cũng bị con số kia làm cho choáng một chút: "Một trăm quá đắt."
"Đắt?" Tần Mạc nhíu mày, bộ dáng như phảng phất hỏi đắt ở chỗ nào?
Bạc Cửu lúc này mới nhớ tới đại thần uống một chai nước suối đều phải một trăm trở lên, để cho đại thần định giá, quần chúng phổ thông có chút mua không nổi, quay đầu về phía hai cô gái cười nói: "Chúng ta cũng mới làm chuyện này, không hiểu rõ giá thị trường, mọi người thường mua bao nhiêu tiền một trái thì trả cho chúng tôi bấy nhiêu."
"Ở chỗ này thu 15, ở khu du lịch có thể bán 20, một số ông lão đạp xe chỗ hẻo lánh đều lấy 25 đồng hai trái." Hai thiếu nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lúc sau lại bắt đầu phiếm đỏ.
"Không có gì." Mặt thiếu nữ càng thêm ửng hồng.
Tần Mạc nhìn một màn này, mặt mày lạnh nhạt càng sâu, chờ đến lúc Bạc Cửu thu tiền xong, trực tiếp đem cổ áo thiếu niên túm lại đây.
Bạc Cửu đã lâu nếm lại mùi vị bị kéo như bao tải.
Khu du lịch có rất nhiều người.
Nhưng bởi vì hiện tại đang là buổi chiều.
Ở bờ biển tuy rằng không tới nỗi đông nghẹt nhưng cũng có ba bốn mươi khách.
Rõ ràng một xe trái cây này khó lòng bán hết.
Tần Mạc đảo mắt, cuối cùng đem ánh mắt định vị ở gian tiệm cơm Tây vờ biển, trực tiếp đem thiếu niên kéo vào nhà ăn.
"Anh Mạc, tuy rằng em cũng rất muốn ăn cơm, nhưng là trên người em không có tiền, hay là đem đồng hồ của anh ở chỗ này, về sau lại đến chuộc?"
Cứ như vậy để đại thần kéo cô, tay kia sờ sờ bụng mình.
Đừng nói đạo diễn phân cảnh, ngay cả người quay phim cũng cảm thấy, Hắc Đào z ở trước mặt Tần thần, rõ ràng sẽ ngoan, sự tương phản này làm mọi người không nói nên lời, đợi đến lúc nhìn thấy vẻ mặt của fan Hắc Đào.
Thế nhưng Tần thần đây là muốn làm cái gì?
Sẽ không định tính toán muốn đổi đồ quý giá trên người để ăn bữa cơm trưa thật chứ?
"Tiên sinh, ngại quá, nơi này là quán ăn, xin hỏi...." Nhân viên tiếp tân là người Pháp nên ngôn ngữ cũng không phải tiếng Trung.
Cũng đủ nhìn ra nhà hàng này sang trọng bậc nào.
Tần Mạc cười nhẹ, tiếng Pháp của hắn phát âm rõ ràng mang theo một chút lãng mạn.
Giọng nói rất êm tai.
Mấu chốt là...... Tần Thần rốt cuộc nói cái gì!?
Bạc Cửu nhìn vẻ mặt ngố của đạo diễn phân cảnh, cười nhạt lại gần máy ảnh, sửa sang lại cổ áo của mình một chút rồi mới nói: "Anh Mạc tính toán đem dừa cùng xoài đều bán cho nhà hàng, hoàn toàn giải quyết vấn đề tiêu thụ của ông lão, bất quá còn đang bàn bạc, kết quả chưa rõ ràng lắm."
Thiếu niên vừa dứt lời, nhân viên tiếp tân bày ra tư thế mời.
Bạc Cửu tiếp tục đảm đương phiên dịch: "Anh ta muốn mang anh Mạc đi tìm người phụ trách."
Đạo diễn phân cảnh: ......
Gameshow của bọn họ, như thế nào lại thành ra cuộc hội đàm thức ăn rồi!
Không đúng, chờ một chút.
"Đại Hắc Đào, cậu vừa rồi đều nghe hiểu?!" Đây là tiếng Pháp, không phải tiếng Anh, không phải là ngôn ngữ phổ biến!
Bạc Cửu hướng về máy ảnh: "Hãy gọi tôi là học bá."
"Vậy Đại Hắc Đào am hiểu khoa gì nhất?"
Bạc Cửu vừa định lên tiếng.
Tần Mạc ở phía trên nghe được vấn đề này, liếc mắt, đạm bạc nói: "Am hiểu trèo tường cùng vật lí nhất."
Bạc Cửu: ......