Editor: Tiểu Linnh.
Beta: Mi Mi.
Cẩu độc thân Lâm Trầm Đào thật sự là không nghĩ tới một cái bắt tay hai bên thôi, cũng phải nhìn thấy đến ngược chó như vậy a.
Đứng ở đó nặng nề ho khan một tiếng. Này, Tần biến thái, dù sao cũng nên tôn trọng tôi một chút.
Chân mày Tần Mạc hạ xuống, nghiêng mắt nhìn, tay phải đưa tới.
Lâm Trầm Đào được chú ý tới vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Giọng Tần Mạc nhàn nhạt ngắt lời hắn, nói: “Vừa rồi 5V5 trực tiếp tôi cũng xem, thủ pháp giết người không tệ.”
Lâm Trầm Đào cả kinh, Tần biến thái đây là đang khen cậu? Trên trời muốn đổ mưa đỏ hay sao?
Tần Mạc tiếp tục: “Hai người đánh một người, danh dự sát thủ cả nước của cậu đâu?”
Lâm Trầm Đào: … Chờ một chút, ai quy định anh hùng không thể hai người đánh một người, mọi người đều là hai người đánh một người a. Hơn nữa, trong trận chiến ai còn quan tâm việc đó nữa, không nên kinh sợ, nên làm như thế a.
Tại sao anh ta đến nơi này, hai người đánh một người lại là không có liêm sỉ!
Trên màn hình, nét mặt của Lâm Trầm Đào rất đặc sắc.
Tần Mạc không có cho anh ta cơ hội bộc lộ hết cảm xúc, liền buông tay ra, thờ ơ, giọng lại lộ ra mùi vị khát máu: “Sau này tôi sẽ trả lại.”
Lâm Trầm Đào: … Không phải a, đại thần, nói chút đạo lý đi. Tôi không phải là chỉ giết Tiểu Hắc Đào nhà anh một lần thôi sao?! Anh như vậy… Danh dự đâu? Khí chất đâu!
“Một màn kia thật tuyệt với.” Lúc này cần phát thanh viên tới giảng hòa. Mặc dù, cái bắt tay này nhìn không ra nơi nào tuyệt vời cả.
“Đúng vậy, xem ra thất bại lần này thật sự kích thích đến Tần Mạc rồi. Điều này đối với Đế Minh mà nói có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.”
“Nhưng mà cũng là đáng tiếc, Đế Minh không tiến vào bán kết, tất cả đều kết thúc.”
” Kết thúc? Ha ha ha, lão Tống có phải ông quên hay không? Dựa vào quy định đã đặt ra, sẽ mở một trận so tài để sống lại, tuy nhiên chỉ có một chiến đội có có hội này mà thôi. Đó chính là chiến đội có số lượng thành viên MVP nhiều nhất. Dễ nhận thấy, ông nhìn chiến tích của Hắc Đào Z một chút đi, cho dù là thua, điểm của hắn còn cao hơn phe thắng lợi đó. Đế Minh còn có hi vọng tham gia cuộc so tài cả nước, chỉ cần ở trận so tài sống lại, bọn họ có thể thắng hết ba trận, là có thể tiếp tục thi đấu. Nhưng mà cũng không phải là dễ dàng như vậy, những năm trước đây đối thủ mà bọn họ phải chiến thắng toàn bộ đều rất mạnh, muốn thắng quả thật có chút khó khăn.”
“Dù như thế nào, tóm lại vẫn còn hi vọng.”
Lần đầu tiên Bạc Cửu nghe nói còn có cuộc so tài như thế, lông mày chau lại một chút, quay về phía Tần Mạc nói: “Cuộc so tài sống lại?”
“Ừm.” Tần Mạc nghiêng mắt, hơi thở lướt nhẹ qua tai: “Cho nên dù thua cũng không sao, chúng ta còn có thể thắng trở lại.”
Một tay Bạc Cửu sờ bụng, môi tái nhợt, đôi mắt kia cuối cùng cũng cười lên.
Lâm Trầm Đào: … Hai người lặng lẽ nói ở đây, sẽ không có người quản sao?!
Biết còn có cơ hội dự thi, mỗi người trong Đế Minh đều không che giấu được tâm tình.
Ngay cả một số fan cũng đều cảm thấy được.
Kích động đến nỗi muốn lao ra chạy mấy vòng!
Trên thực tế, fan chân chính chỉ là muốn lại nhìn thấy những người này tiếp tục chơi game, dù là đánh một trận nữa.
Có một người hoặc là một số người luôn lưu giữ thanh xuân của mình trong trí nhớ.
Mà Đế Minh đối với bọn họ mà nói, chính là như vậy.
Nhiều năm v
Chương 688: Còn có hi vọng
Editor: Tiểu Linnh.
Beta: Mi Mi.
Cẩu độc thân Lâm Trầm Đào thật sự là không nghĩ tới một cái bắt tay hai bên thôi, cũng phải nhìn thấy đến ngược chó như vậy a.
Đứng ở đó nặng nề ho khan một tiếng. Này, Tần biến thái, dù sao cũng nên tôn trọng tôi một chút.
Chân mày Tần Mạc hạ xuống, nghiêng mắt nhìn, tay phải đưa tới.
Lâm Trầm Đào được chú ý tới vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Giọng Tần Mạc nhàn nhạt ngắt lời hắn, nói: “Vừa rồi 5V5 trực tiếp tôi cũng xem, thủ pháp giết người không tệ.”
Lâm Trầm Đào cả kinh, Tần biến thái đây là đang khen cậu? Trên trời muốn đổ mưa đỏ hay sao?
Tần Mạc tiếp tục: “Hai người đánh một người, danh dự sát thủ cả nước của cậu đâu?”
Lâm Trầm Đào: … Chờ một chút, ai quy định anh hùng không thể hai người đánh một người, mọi người đều là hai người đánh một người a. Hơn nữa, trong trận chiến ai còn quan tâm việc đó nữa, không nên kinh sợ, nên làm như thế a.
Tại sao anh ta đến nơi này, hai người đánh một người lại là không có liêm sỉ!
Trên màn hình, nét mặt của Lâm Trầm Đào rất đặc sắc.
Tần Mạc không có cho anh ta cơ hội bộc lộ hết cảm xúc, liền buông tay ra, thờ ơ, giọng lại lộ ra mùi vị khát máu: “Sau này tôi sẽ trả lại.”
Lâm Trầm Đào: … Không phải a, đại thần, nói chút đạo lý đi. Tôi không phải là chỉ giết Tiểu Hắc Đào nhà anh một lần thôi sao?! Anh như vậy… Danh dự đâu? Khí chất đâu!
“Một màn kia thật tuyệt với.” Lúc này cần phát thanh viên tới giảng hòa. Mặc dù, cái bắt tay này nhìn không ra nơi nào tuyệt vời cả.
“Đúng vậy, xem ra thất bại lần này thật sự kích thích đến Tần Mạc rồi. Điều này đối với Đế Minh mà nói có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.”
“Nhưng mà cũng là đáng tiếc, Đế Minh không tiến vào bán kết, tất cả đều kết thúc.”
” Kết thúc? Ha ha ha, lão Tống có phải ông quên hay không? Dựa vào quy định đã đặt ra, sẽ mở một trận so tài để sống lại, tuy nhiên chỉ có một chiến đội có có hội này mà thôi. Đó chính là chiến đội có số lượng thành viên MVP nhiều nhất. Dễ nhận thấy, ông nhìn chiến tích của Hắc Đào Z một chút đi, cho dù là thua, điểm của hắn còn cao hơn phe thắng lợi đó. Đế Minh còn có hi vọng tham gia cuộc so tài cả nước, chỉ cần ở trận so tài sống lại, bọn họ có thể thắng hết ba trận, là có thể tiếp tục thi đấu. Nhưng mà cũng không phải là dễ dàng như vậy, những năm trước đây đối thủ mà bọn họ phải chiến thắng toàn bộ đều rất mạnh, muốn thắng quả thật có chút khó khăn.”
“Dù như thế nào, tóm lại vẫn còn hi vọng.”
Lần đầu tiên Bạc Cửu nghe nói còn có cuộc so tài như thế, lông mày chau lại một chút, quay về phía Tần Mạc nói: “Cuộc so tài sống lại?”
“Ừm.” Tần Mạc nghiêng mắt, hơi thở lướt nhẹ qua tai: “Cho nên dù thua cũng không sao, chúng ta còn có thể thắng trở lại.”
Một tay Bạc Cửu sờ bụng, môi tái nhợt, đôi mắt kia cuối cùng cũng cười lên.
Lâm Trầm Đào: … Hai người lặng lẽ nói ở đây, sẽ không có người quản sao?!
Biết còn có cơ hội dự thi, mỗi người trong Đế Minh đều không che giấu được tâm tình.
Ngay cả một số fan cũng đều cảm thấy được.
Kích động đến nỗi muốn lao ra chạy mấy vòng!
Trên thực tế, fan chân chính chỉ là muốn lại nhìn thấy những người này tiếp tục chơi game, dù là đánh một trận nữa.
Có một người hoặc là một số người luôn lưu giữ thanh xuân của mình trong trí nhớ.
Mà Đế Minh đối với bọn họ mà nói, chính là như vậy.
Nhiều năm về sau.
Có lẽ bọn họ sẽ quên cảm giác yêu thích như vậy.
Tuy nhiên lại không thể quên được, những người mặc chiến phục kia, ánh mắt phiếm hồng, lại sừng sững dáng vẻ cao ngất.
Bọn họ là Đế Minh.
Vĩnh viễn là Đế Minh.
ề sau.
Có lẽ bọn họ sẽ quên cảm giác yêu thích như vậy.
Tuy nhiên lại không thể quên được, những người mặc chiến phục kia, ánh mắt phiếm hồng, lại sừng sững dáng vẻ cao ngất.
Bọn họ là Đế Minh.
Vĩnh viễn là Đế Minh.