Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 570: Ôm cây đợi thỏ




Beta: NM

Cục trưởng Hoàng nghe vậy, đánh một phát vào ót!

“Đối diện, trần nhà!”

Nhưng muốn bọn họ đi lên thế nào?

Cục trưởng Hoàng ngước mắt nhìn đỉnh đầu của mình.

Tần Mạc cau mày, như là ghét bỏ hương vị cà phê: “Không thể đi lên đúng không. “

“Hiện tại cậu lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của tôi sao? Tiểu tử thúi! Tôi hiện tại liền bò lên trên cho cậu xem! Không đúng, cậu đang ở đâu? Cậu như thế nào biết tình huống của chúng tôi ở bên này?! “

Nghi vấn của cục trưởng Hoàng càng ngày càng nhiều, nhiều đến Tần Mạc không có hứng thú trả lời, dứt khoát duỗi tay cắt đứt điện thoại, một bàn tay khác cứ như vậy nửa chống sườn mặt, đầu ngón tay câu được câu không đập vào trên mặt bàn, hai tròng mắt híp lại.

Đến đây đi.

Để tôi nhìn xem, cô là ai.

Thuần Sắc, trung tâm sân nhảy khách quan vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một loạt cảnh sát tiến vào.

Sau đó lại bắt đầu gõ trần nhà, làm cho trường hợp phi thường hỗn loạn.

Trong tay Mập Mạp còn cầm một cái notebook, tạo hình kia thập phần làm người khác chú ý.

Cho nên từ chỗ xa Lâm Phong liền thấy được thằng nhãi này, tiến lên một phách chạm vai hắn: “Mập Mạp, đội trưởng không phải gọi cậu có việc sao? Sao cậu cũng tới chỗ này?”

“Nói đến thì có hơi dài.” Mập Mạp là một người nói chuyện đặc biệt bắt chước phong cách cổ đại: “Việc này…. ”

Vân Hổ không chờ hắn thao thao bất tuyệt, ánh mắt thâm thâm: “Đội trưởng có phải hay không cũng đi theo cùng tới.”

“A!” Mập Mạp gầm nhẹ một tiếng:” Đội trưởng còn ở đối diện siêu thị chờ tôi hồi báo công tác! “

Lâm Phong nhướng mày: “Đối diện siêu thị? Đi, cùng đi, tình huống này cũng chơi không nổi nữa, dứt khoát đi xem đội trưởng, bất quá kỳ quái, đội trưởng không phải nói anh ấy không tới sao?”

Mấy đội viên của Đế minh muốn đi ra ngoài trước cũng không dễ dàng, bởi vì ngoài cửa vẫn còn có cảnh sát đứng để kiểm nghiệm thân phận của một đám người.

Mà lúc này.

Trong một góc trên lầu một Thuần Sắc vang lên một trận động tĩnh.

Những người không biết chuyện còn tưởng là có người quậy phá.

Nhưng cẩn thận nghe mới có thể phát hiện, động tĩnh kia là từ trên trần nhà truyền tới.

Cứ như vậy vang lên hai tiếng, ở cửa thông gió có một người nhảy xuống.

Người nọ không phải là ai khác mà chính là Phó Cửu.

Trên người cô vẫn cứ ăn mặc sơ mi trắng cùng váy, tóc hỗn độn, lộ ra một vẻ đẹp khác.

“Hô, đã lâu không có đi qua mấy con đường khác thường này, thật là đủ buồn. “

Phó Cửu duỗi tay phủi phủi ống tay áo của mình, mắt lại phát hiện đang có mấy tên cảnh sát kiểm tra mấy cái cửa thông gió.

Không cần suy nghĩ, khẳng định là tới tìm cô.

Phó Cửu mày liễu vừa nhíu, nhanh chóng xoay người, dạo bước đến gần thang máy.

“Thế nhưng có thể đoán được mình sẽ từ cửa thông gió đi ra, không nghĩ tới cảnh sát Giang thành này còn rất thông minh. “

Trong lòng nghĩ Phó Cửu cũng sẽ không nói ra, cô thấy thực may mắn vì mình có tốc độ rất nhanh, lúc cảnh sát vừa mới bắt đầu tra xét, cô cũng đã thoát thân.

Hiện tại cô cũng giống như là một vị quan khách bình thường.

Cô rất rõ ràng sẽ có cảnh sát ở cửa chính chờ, cho nên Phó Cửu cũng không có sốt ruột đi, mà là vẫn luôn ở thang máy, trực tiếp đi tới tầng có bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe phía dưới kia đã sớm đặt một cái ván trượt, chân trái Phó Cửu thon dài chống lên, liền cứ như vậy lợi dụng bóng tối ra khỏi Thuần Sắc, không có bị bất luận kẻ nào chú ý tới.

Liên tục không ngừng, xe cảnh sát chạy như bay mà đến.

Lần đầu ở ngoài vì nguyên nhân này mà phát sóng trực tiếp đưa tới truyền thông cùng quần chúng.

Thuần Sắc trước nay đều không có một ngày nào giống hôm nay như vậy.

Trong ngoài đều là người.

Xe đỗ một đường.

Ầm ĩ vô cùng……