Editor: Mộ Hàn 😘😘
Em gái kia không ngờ Lâm Phong sẽ xuất hiện đột ngột như thế, cho nên trên mặt đầy vẻ xấu hổ.
Vân Hổ thì lại rất ung dung: “Không có, vốn là học muội đây nói muốn chuyển thứ gì đó cho cậu, nhưng nhìn thấy tôi rồi thì lại bảo là muốn đưa cho tôi, cho nên tôi nhận thôi.”
Lâm Phong nghe thế bèn nhìn qua em gái nọ, người này hắn khá ấn tượng, nghe nói là thanh trong lắm, nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn là vậy.
“Vậy là hai người đang hẹn hò à?” Lâm Phong nhướng mày lên.
Vân Hổ lôi điện thoại ra, chìa cho Lâm Phong nhìn tin nhắn: “Tập huấn.”
“Tập huấn? Vào lúc này?” Lâm Phong kêu thảm: “Cái tên hồ ly Phong Dật kia có còn tính người hay không vậy?”
Có điều nghĩ lại thì tập huấn cũng tốt thôi, cũng đỡ mất công hắn nhờ Vân Hổ đi từ chối các em gái.
Việc này thì không cần chờ ai nói, hắn cũng phải nhắc cho Vân Hổ.
Mặt em gái kia lại đỏ lên, trái tim vốn đang thấp thỏm không thôi, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Vân Hổ lẫn ánh mắt đề phòng của Lâm Phong, chợt kinh hoàng như mình đã làm sai chuyện gì vậy.
Cô bé muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình không có lời nào để giải thích cả.
Cô vốn nghĩ mặc dù Lâm học trưởng rất tốt, nhưng Vân học trưởng thì lại càng khí phách hơn.
Cho nên mới lập tức thay đổi đối tượng theo đuổi.
Nhưng… Nụ cười vừa rồi của Vân học trưởng, thật sự là tràn ngập vẻ thua kém.
Nhất định là cô nhìn nhầm rồi đấy.
Dù sao thì vừa rồi Vân học trưởng cũng mới nói không công bằng mà.
Nhưng câu tiếp theo của Vân Hổ lại đập tan đi ảo tưởng của cô: “Trước kia thứ gì giao cho ai, thì tốt nhất bây giờ cũng giao cho người đó.”
Đây là ý gì chứ?
Em gái kia muốn hỏi cho rõ lắm.
Nhưng Lâm Phong lại nhanh hơn cô một bước, túm lấy Vân Hổ lôi đi rồi.
Đến khi trên đường chỉ còn lại hai người…
Lâm Phong mới thở phào một hơi: “Lão Hổ, tôi nói cho cậu biết, cậu tiếp xúc với con gái ít, cho nên không hiểu tâm cơ của con gái. Như người vừa rồi đất, lúc trước còn theo đuổi tôi, bây giờ lại đổi sang theo đuổi cậu, đừng trách làm anh em tôi không nhắc nhở cậu nhé, loại sáng ba chiều bốn như thế không xứng với cậu đâu.”
“Hóa ra lúc trước cô ấy từng theo đuổi cậu.” Tuy vẻ mặt Vân Hổ vẫn bình tĩnh, nhưng trong ngữ khí đã có chút như là ngộ ra.
Lâm Phong đưa tay quàng qua vai hắn: “Gạt cậu cái mếu gì, tuyệt đối không có ý mắng người khác đâu nhé.”
“Tôi cũng đâu phải không tin tưởng cậu.” Vân Hổ ra vẻ thâm trầm: “Tôi chỉ là đang nghĩ là, có khi nào cô bé ấy muốn thông qua cậu tiếp cận với tôi hay không.”
Lâm Phong cũng chợt ngộ: “Bà tổ nội, chắc chắn là như vậy! Cậu đừng có suy nghĩ làm gì nữa, lúc trước cũng từng có trường hợp như vậy rồi, tưởng rằng Lâm Phong đây là đồ ngốc sao? Cậu yên tâm, sau này nếu có cô gái nào đó tiếp cận tôi thì tôi chắc chắn sẽ điều tra tới tận kẽ răng.”
“Vậy cậu không sợ không tìm được bạn gái sao?” Vân Hổ hỏi lại.
Lâm Phong cười ha ha: “Tôi đẹp trai như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tìm được mà.”
“Thật không đấy…” Vân Hổ cụp mắt xuống: “Vậy thì chúc cho cậu ngày nào đó đạt thành tâm nguyện.”
Cái tên này tuy là gương mặt trông thật là thông minh đấy.
Nhưng thực tế cũng không thông minh là bao.
Vân Hổ nhìn màn sương mù mông lung của Giang Thành.
Đã có khoảng cách với con gái rồi, về sau hẳn là những chuyện như thế này sẽ bớt đi rất nhiều đấy… Còn phần bạn gái thì… Thôi cứ vọng tưởng vậy.
Bản thân Lâm Phong rất là nghiêm túc, mà cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sau này ít tiếp xúc với con gái rồi.
Bên này, sau khi nhận được tin nhắn tập huấn, đôi mi ưa nhìn của Phó Cửu trầm xuống.
Tiếu Dao Dao nghiêng đầu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay Phó Cửu thì lại ấn vào màn hình, nhắn một cái tin cho Phong Dật
“Buổi tập huấn đại thần không đi được, hắn uống nhiều quá, còn đang đau dạ dày.”