Có thể nói, kinh nghiệm cùng kỹ năng của Tần Mạc, thực sự có thể bù đắp cho thiếu hụt của Phó Cửu trong một thời gian ngắn.
Lúc này Phó Cửu mới ý thức được, mặc dù tốc độ tay của nàng nhanh. Nhưng vì cấp bậc của Hắc Đào không đủ cao, nên vẫn sẽ gặp một ít trở ngại.
Trên thực tế, đây là điều mà mỗi chiến đội đều rất rõ ràng.
Mặc dù là bọn họ thừa nhận hắc đào Z rất lợi hại.
Nhưng bọn hắn không cho rằng, khi thi đấu sẽ bị Hắc Đào Z đánh bại.
Bọn họ là chiến đội chuyên nghiệp, so với những người mới.
Cuộc thi toàn quốc, không phải chỉ có như vậy.
Ban đầu Tần Mạc cũng đã phát hiện vấn đề này, cho nên lúc ấy, mới đồng ý cùng Phó Cửu đấu cặp.
Ngoại trừ Phó Cửu thuận mắt, còn có một nguyên nhân, chính là đánh cặp thăng cấp thăng nhanh.
Tất nhiên, đánh xếp hạng cũng vậy.
Trên thực tế, việc thăng cấp đối với chiến đội có rất nhiều lợi ích.
Nhưng hiện tại…… So ra còn kém Tương Nam chiến đội.
Đã nhận ra động tác dừng lại của Tần Mạc, Phó Cửu nghiêng đầu theo, ánh mắt nghi hoặc.
Mái tóc bạc mềm mại lúc sau liền trở nên xù.
Tần Mạc thấy thiếu niên nhìn mình như vậy, ánh mắt trở nên phai nhạt.
Cũng không có gì, trước khi gặp phải Tương Nam chiến đội.
Có không dưới bảy trận thi đấu. Cũng đủ để em trai hắn luyện tập.
Hắn chịu trách nhiệm về chiến thắng.
Nếu để người của chiến đội khác biết Tần Mạc nghĩ như vậy, chắc toàn bộ hộc máu.
Bọn họ giống như bao cát sao? Luyện tập?
Tần Mạc sủng em trai đến cảnh giới nhất định.
Điều này có liên quan đến gia giáo Tần gia.
Không ai khác, là người của mình, thì phải che chở.
“Vậy sao?” Tần Mạc nghiêng mắt hỏi thiếu niên.
Giọng người đàn ông vốn dĩ trầm thấp dễ nghe, đặc biệt là trong bóng tối.
Phó Cửu lắc đầu, di chuyển con chuột sang phía của Tần Mạc so sánh việc đánh một phát chết được bảy người.
Ý là nói nàng còn có thể giết được bảy mạng luôn.
Nhìn thiếu niên nỗ lực như vậy, ánh mắt Tần Mạc thay đổi không ít. Trên thực tế, làm em trai hắn cũng không cần nỗ lực như vậy ……
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng, di động đặt ở bên cạnh liền vang lên.
Phó Cửu nghĩ rằng đó là đối tác, nhướn mày, bảo hắn tiếp.
Bản thân Tần Mạc biết rất rõ ràng, chuông điện thoại kiểu này, là cho người thân thiết.
Đứng dậy, lấy điện thoại di động lại, tiếng nói thật nhẹ: “A lô.”
“Lâu như vậy mới nghe điện thoại của mẹ, con có phải họp hay không?” Gọi điện thoại là một mỹ nhân, không chỉ là đẹp, còn mang theo một loại thành thục ưu nhã nói không nên lời. Những người thấy nàng, đều ngưỡng mộ khí chất quý phái của nàng. Không hổ là ảnh hậu, mặc dù là tới cái tuổi này, vẻ đẹp vẫn làm người say mê. Nhưng mà lúc này ưu nhã toàn bộ đều trở thành oán giận nhỏ, có phần trẻ con: “Con biết không? Thím Vương của con được bế cháu rồi a.”
Tần Mạc nghiêng đầu châm điếu thuốc: “Con biết.”
“Hai chữ "Con biết"? Tính tình của con rốt cuộc là di truyền từ ai!” Mỹ nhân bất lực, thở dài một hơi nói: “Mẹ cũng muốn ôm cháu a.”
Tần Mạc nghe vậy nhướng mày: “Người có thể để cho Tần tiên sinh giúp ngươi đi trộm một đứa. Cha có ở bên cạnh mẹ không?”
“Có.” Mắt mỹ nhân sáng rực lên: “Con muốn cùng cha con nói chuyện sao? Nói chuyện về bạn gái trên mạng sao?”
Tần mạc tiếng nói thật nhẹ: “Bạn gái trên mạng?”
Mỹ nhân vừa nghe giọng điệu con trai mình, liền biết hôm nay trêu chọc lớn……