Toàn bộ mọi người trong chiến đội hầu như đều chú ý đến động tác của đội trưởng bọn họ.
Cũng không phải bởi vì năng lực quan sát của bọn họ tốt!
Mà là... Đây là lần thứ năm đội trưởng nhìn màn hình di động rồi.
Bắt đầu từ 5h rưỡi đến giờ, đội trưởng không hề đi xuống, chỉ nhìn vào tay của mình thôi... Quá kỳ quái!
Thiếu niên miêu hệ Coco thấy thần sắc mọi người đều "bà tám" như vậy, bèn cấp tốc mở ra một cái group nhỏ: “Các anh muốn biết đội trưởng đang đợi điện thoại ai không?”
“Đương nhiên muốn!”
“Là ai?”
“Coco, cậu nhanh lên một chút nói đi! Nói rồi, anh trai cho cậu đi đánh bảng!”
Coco cầm cốc cà phê, cười hì hì: “Trừ Hắc Đào Z, còn có ai có thể để cho đội trưởng chúng ta nhớ da diết như vậy.”
“Hắc Đào Z?” Các đội viện càng nhiệt tình hơn, một người tiếp một người ở trong đoàn đều nín thở!
Coco rất là lão luyện thở dài: "Đúng vậy, Hắc Đào Z, Hắc Đào Z này mấy lần đều thả đội trưởng bồ câu rồi, đội trưởng đối tôi cho tới bây giờ đều không có năng lực nhẫn nại cao như vậy!"
"Biết tôi với cậu không có năng lực nhẫn nại không tốt, còn nói ra?"
Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp lọt vào tai, COCO nháy mắt ngừng cười.
Tần Mạc khoác áo khoác chiến phục, ngữ điệu thờ ơ lộ ra hàn ý: "Cơm chiều ăn thịt nướng, mang theo COCO đi, để hắn nhìn."
COCO cúi đầu, cắn lỗ tai thỏ:... Đội trưởng, cậu như vậy tàn nhẫn, như thế nào không đem một mặt này của cậu dùng ở trên người Hắc Đào Z!
Mập Mạp ở bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: "COCO, cậu và Hắc Đào Z thật sự không thể so sánh được, kỹ thuật của hắn, tốc độ tay, virus, trong nước rất hiếm thấy!"
Mập Mạp vừa nói tới Hắc Đào Z, liền phấn khích, rất muốn cùng thần tượng lần nữa gặp mặt.
COCO:... Mập Mạp, cậu xác định cậu không phải fan não tàn của Hắc Đào Z?!
Sai khi Tần Mạc đi ra ngoài, cau mày, ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra, sau đó bấm một cú goi đi.
Nhưng cái lọt vào tai lại là lời nhắc thuê bao này hiện đã khoá máy.
Trong đôi mắt của Tần Mạc thoáng chốc tràn ngập sự lạnh giá.
Nguyên bản cho rằng thiếu niên ở thi tháng sau khi thi xong cái đầu tiên liền gọi cho mình
Hiện giờ xem ra, hắn nhưng thật ra tự mình đa tình...
Tự mình đa tình?
Sau khi nghĩ đến từ này, Tần Mạc nghiêng đầu, cười nhẹ một tiếng, đem điện thoại tiện tay ném sang một bên, nghĩ tới vài loại phương pháp dạy dỗ em trai.
Trong đó vừa lòng một cái nhất, chính là làm cho người tàn luôn.
Vì vậy hắn còn cố ý gọi điện cho đồng bọn từng hợp tác lúc trước, đồng thời báo cho đối phương rằng hắn rất hiểu cái cảm giác em trai không nghe lời là như thế nào.
Tiếp điện thoại lão tổng có điểm ngốc, sau khi thu tuyến, càng ngốc.
Tần Mạc cũng không cảm thấy hành vi của mình có cái gì không đúng, hấp thu ý kiến của người từng trải, so với chính mình đi tìm tòi càng có hiệu quả.
Đáng tiếc...
Bất kể đối phương muốn tố cáo bản thân phải dịu dàng như thế nào.
Hắn có thể nghĩ đến phương pháp dịu dàng nhất, nếu bắt được thiếu niên phải giáo huấn thật tốt, ít nhất muốn cho thiếu niên biết, mặc dù là ở thanh xuân phản nghịch kỳ, đi nơi nào cũng phải thông báo cho anh trai này.
"Hắt xì!"
Phó Cửu còn không biết mình lại chọc tới đại thần, sau khi thả lỏng tâm tình, đem chính mình hướng trên giường ngã xuống, tóc bạc ướt át dựng lên, chính là một giương mặt tuấn mỹ.
Thi tháng và thi giữa kì không giống nhau, rất nhanh là có thể có thành tích.
Ngày hôm sau, các bạn học vừa đến trường, liền nghênh đón tâm tình thấp thỏm.
Tiết đầu tiên là Tiếng Anh.
Theo bước nhân nhẹ nhàng của giáo sư tiếng Anh liền có thể nghe ra tâm tình của cô không tồi.
"Giáo sư hôm nay thật sự rất vui, trước khi phát bài thi, tôi trước hết phải khen ngợi một người!"