Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 112




Phó Cửu nghe vậy liền cười, ngẩng đầu nhìn Tần Mạc, đôi mắt đẹp có chút quá phận.

Kế tiếp, cô nhón mũi chân, môi mỏng đến gần tai trái của Tần Mạc, khoảng cách kia chỉ hơn một centimet, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ: "Anh Mạc, anh cứ muốn nhìn tôi cởi quần áo như vậy, tôi sẽ cho rằng anh có hứng thú với tôi."

Hai tròng mắt Tần Mạc chợt trầm xuống, một tay đem thiếu niên kéo ra.

Lực đạo như vậy làm Phó Cửu không kịp đứng vững, thiếu chút nữa đụng vào giá áo phía sau, cũng may Tần Mạc duỗi tay đúng lúc, túm thiếu niên trở về.

Khuôn mặt kia tựa như có chút rét run, lại cười như không cười: "Cậu học những lời này từ đâu?"

Phó Cửu nhìn đại thần không có ý tứ buông mình ra, mùi thuốc lá rất dễ ngửi quẩn quanh trong hơi thở, cô cũng không nóng nảy, lười biếng nói: "Đi quán ăn đêm nhiều lần, đến trường sẽ học được, anh Mạc hẳn là không phải không biết thanh danh trước kia của tôi."

"Trước kia cậu rất nổi tiếng?" Con ngươi Tần Mạc càng thêm trầm, đem điếu thuốc chưa hút xong nhét vào giữa môi của thiếu niên, vươn tay tới vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ lại làm anh tức giận kia, giọng nói vẫn nhạt, khí thế không để người chống cự: "Cậu lăn qua bên kia thay quần áo. Lần sau lại nói chuyện ở bên tai của tôi... Tôi lột cậu."

Phó Cửu rất tin tưởng bản lĩnh nói được thì làm được của đại thần, đặc biệt ở phương diện quản giáo cô.

Làm em trai của đại thần thật là có nhiều chuyện cần phải đề phòng.

Nhưng mà may mắn chính là sau khi đại thần đẩy cô ra, giống như rất ghét bỏ cô tới gần, tốc độ thay quần áo vô cùng nhanh, vẻ mặt "Cậu cũng thay quần áo nhanh một chút rồi lăn ra đây".

Từ đầu tới chân đại thần đều là cao lãnh, chỉ có khuôn mặt kia xác thật rất tuấn mỹ, mặc dù đã mặc trang phục vận động vào nhưng vẫn không che dấu được khí chất như siêu sao, kiêu ngạo tự phụ.

Phó Cửu nhìn bóng lưng người nọ đi ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước tủ quần áo, đầu tiên là cởi áo khoác đồng phục ném qua một bên, ngay sau đó khom lưng lột áo sơ mi.

Tư thế cởi quần áo của Phó Cửu rất soái khí, cũng rất nhanh nhẹn.

Nhưng cô lại không nghĩ tới chính là khi cô vừa lấy trang phục vận động tới... Cạch một tiếng!

Cửa phòng thay đồ bị mở ra!

Người đàn ông cứ như vậy ưu nhã dựa vào trên khung cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, có chút ý tứ muốn ôm cây đợi thỏ, nhíu mày lại: "Đây là nguyên nhân vừa rồi cậu không muốn thay quần áo sao? Bởi vì quá gầy?"

Lúc này Phó Cửu vô cùng may mắn, vừa rồi cô cũng không đóng tủ quần áo lại, cánh cửa kia mở ra nửa chừng, vừa vặn có thể che khuất vị trị trước ngực của cô.

Ý thức được người đàn ông muốn đi tới bên này, Phó Cửu nhanh chóng đem áo chồng từ trên đầu xuống, lúc vạt áo vừa vặn kéo tới eo cô, Tần Mạc đi tới bên cạnh cô, một tay túm cô lại gần, chỉnh lại vài sợi tóc màu bạc bị rối, đôi mắt thâm thúy nhìn cô: "Hoảng hốt cái gì?"

Phó Cửu rũ mắt, cố tình hạ thấp âm điệu của mình: "Tôi sợ anh Mạc nhìn thấy sẽ chê cười tôi. Dáng người của tôi không tốt như anh Mạc, khô queo khô quắt, lại trắng hơn người, đến cả cơ bụng cũng không có."

Nghe thiếu niên nói như vậy, ngón tay Tần Mạc dừng lại một chút. Thời điểm anh bằng tuổi thiếu niên, hình như cũng rất để ý dáng người của mình.

Trách không được vừa rồi gia hỏa này luôn giận dỗi, không chịu cởi quần áo.

Hóa ra là thời kỳ phản nghịch ở tuổi dậy thì tới quấy phá.

Tần Mạc vẫn có thể lý giải điểm này.

Theo anh thì xem ra, thiếu niên ngoại trừ thích phóng điện, những mặt khác đều rất tốt, chút phản nghịch nho nhỏ này cũng không có gây ra ảnh hưởng xấu gì, hơn nữa việc này còn có quan hệ tới lòng tự trọng của thiếu niên.

Làm một người anh trai, tựa hồ anh nên để thiếu niên có một chút không gian riêng tư.

Dù sao bọn họ cũng không phải ruột thịt...