Chỉ là sau khi nói xong những lời này, tổng giám đốc Tần cũng không có một chút ý tứ muốn thu liễm, gửi tiếp một câu: "Lần trước thi cậu đứng thứ mấy?"
Ngón tay Phó Cửu hơi dừng lại, thật sự là không muốn trả lời vấn đề này, nó quả thực là một bạo kích đối với cô.
Cô có chút hoài nghi đại thần cố ý nói như vậy.
Dựa vào tính tình phúc hắc của đại thần thì rất có khả năng.
Thật sự không thể trả lời WeChat cho người đàn ông như vậy.
Phó Cửu rất quyết đoán đặt điện thoại lên trên bàn học.
Vài giây sau lại rung lên: "Lớp học của cậu có hơn năm mươi người, chắc hẳn là có thể nằm trước hạng bốn mươi nhỉ?"
Phó Cửu vẫn không nói gì như cũ, xác định đại thần tuyệt đối là cố ý!
"Trước bốn mươi lăm?"
Khuôn mặt tuấn tú kia của Phó Cửu lại suy sụp thêm một chút.
Đại khái là cảm thấy không sai biệt lắm, người đàn ông mới thong thả ung dung gửi lại đây một câu: "Đừng nói cho tôi rằng cậu ở trong ba người hạng cuối."
Cứ bị đại thần một nhát lại một nhát chém như vậy, còn không bằng chính mình tự thừa nhận... Phó Cửu hơi buồn bực gửi qua hai chữ: "Nhất ngược."
"Hửm?" Tần Mạc ở bên kia chọn một âm cuối hoa lệ, mang theo ý cười rõ ràng: "Hóa ra là như thế."
Phó Cửu: "..."
Bằng không thì có thể là như thế nào. Đại thần, anh hỏi nhiều như vậy không phải đã sớm xác định được tôi là học tra sao?!
Mười một giờ năm phút, tại khách sạn năm sao, trên bàn đầy thức ăn thừa, ăn cơm giờ này đối với người bình thường có vẻ hơi sớm, nhưng đối với chuyện công việc thì không quá sớm.
Thừa dịp thời gian ăn cơm để tâm sự với thiếu niên quả nhiên sẽ giúp người có cảm giác ăn uống ngon hơn.
Tần Mạc nhìn dấu ba chấm trên màn hình, trước mắt phảng phất như hiện ra bộ dáng buồn bực của thiếu niên kia, khóe miệng không khỏi nhếch cao lên.
Bí thư Lương đứng ở bên cạnh nhìn tổng giám đốc nhà bọn họ đột nhiên cười, cả người chấn động mạnh.
Thời điểm xã giao, tổng giám đốc Tần đã từng cười bao giờ?
Hơn nữa tổng giám đốc Tần cũng không có thói quen cầm di động... Trộm liếc mắt nhìn một cái liền thấy hai chữ Phó Cửu ở trên màn hình điện thoại... Giờ khắc này, nội tâm của bí thư Lương rất phức tạp, cảm giác khổ mà không nói nên lời!
Tiếp theo nói đến đối tác làm ăn cũng là thế gia, lớn hơn so với Tần Mạc hơn mười tuổi, thấy ông ta cười, mày nhướng lên.
Đợi đến lúc các hạng mục được quyết định, Tần Mạc giọng điệu thản nhiên hỏi một câu: "Nghe nói tổng giám đốc Tiêu còn có một đứa em trai đang học cao trung."
Tổng giám đốc Tiêu sửng sốt, có vẻ như là không nghĩ tới Tần thiếu quyền khuynh tam tỉnh sẽ thích nói loại việc riêng tư này, cười nói: "Đúng là có một em trai."
"Cậu ấy học tập thế nào?" Tần Mạc cầm lấy ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần không có chút gợn sóng nào, tựa như đang nói chuyện phiếm.
Tổng giám đốc Tiêu lại cười khổ một tiếng: "Thành thật mà nói thì không tốt lắm, ngày mai tôi còn phải đi họp phụ huynh cho nó."
"Họp phụ huynh..." Tần Mạc lặp lại ba chữ này, đôi mắt hoa đào thâm thúy, không có người nào biết được anh đang suy nghĩ gì.
Tổng giám đốc Tiêu tiếp tục nói: "Nhưng mà cũng không trách nó được, đến cả tôi xem sách giáo khoa cao trung bây giờ cũng không hiểu, những đề đó quá khó làm, tôi đang định tìm gia sư dạy kèm cho nó."
Tần Mạc không đáp lời lại.
Tổng giám đốc Tiêu tưởng rằng anh không cao hứng, cũng hiểu được mức độ vừa phải: "Nhìn tôi xem, vừa nhắc đến đứa em trai này liền nói hơi nhiều."
"Không có gì, tôi cũng có em trai, hiểu rõ loại cảm giác này." Biểu tình của Tần Mạc vẫn nhạt như cữ, một thân tây trang phẳng phiu, tôn quý xa hoa.
Câu này lại làm bí thư Lương thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu trong miệng. Tổng giám đốc Tần, người kia là em trai ruột của tổng giám đốc Tiêu, còn cậu thì không phải!
Cho nên cậu rốt cuộc hiểu rõ cảm giác gì?!