“Hiệu trưởng, ông xem Đường Cận Ngự như thế này là thế nào?” Lương chủ nhiệm châm chọc nói: “Thái độ anh ta là như thế nào đây, người như vậy có tư cách gì mà dạy học sinh, hủy bỏ tư cách anh ta là lựa chọn sáng suốt nhất.
”Sắc mặt Đặng Quốc Phong không vui nhìn người kia, nhà họ Lương có coi trọng bản thân quá không?"Lương chủ nhiệm, Đường giáo quan là do tôi tự mình thuê tới, nếu như anh có ý kiến gì với cách nhìn người của tôi có thể trực tiếp liên hệ với tôi.
"Sắc mặt Đặng Quốc Phong khó coi, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
Mọi người rõ ràng có thể cảm nhận được sự tức giận của Đặng Quốc Phong.
Lương chủ nhiệm không khỏi nhíu mày.
Vẻ mặt Đặng Quốc Phong nghiêm túc, nói tiếp: "Lương chủ nhiệm, tôi hy vọng anh hiểu đây là trường quân đội, bị thương, chảy máu là chuyện bình thường.
Nếu anh cảm thấy bị thương một chút cũng không chịu nổi thì không cần ở lại đây.
""Cũng vui lòng anh hiểu rõ nội dung công việc của mình, chức quyền của bản thân, hơn nữa trường học thuê ai, đuổi việc ai đây không phải chuyện anh nên hỏi tới, hy vọng anh hiểu chuyện này.
”Sắc mặt Đặng Quốc Phong nặng nề, toàn thân lộ ra một loại áp bức khó hiểu.
Câu này không thể nghi ngờ nó có vẻ hơi nghiêm trọng.
Đặng Quốc Phong luôn là người tương đối ôn hòa, chưa bao giờ thấy ông ta nói nặng lời như hôm nay.
Sắc mặt của Lương chủ nhiệm đặc biệt xấu xí, rõ ràng không ngờ tới Đặng Quốc Phong nghiêm túc nói về anh ta như vậy.
Những lời này nói trước mặt nhiều người rõ ràng là ném mặt mũi của anh ta.
Mọi người đều tự động ngoảnh mặt đi.
Lương chủ nhiệm muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc mở miệng, cuối cùng nói không ra hơi.
Vẻ mặt Sở Du cũng có chút khẩn trương, cũng may Đường Cận Ngự không bị đuổi việc, nếu không cô ta sẽ hận Giản Thất đến chết!.
“Đường giáo quan, sao anh lại giúp tôi?” Giản Thất nhìn nghiêng về phía Đường Cận Ngự, trên môi nở một nụ cười hơi giễu cợt: “Tôi vẫn luôn cho rằng giáo quan không vừa mắt tôi, hóa ra trong lòng Đường giáo quan có thể vì tôi mà đắc tội với những người ở trường học, cảm động quá, giáo quan, hay là tôi lấy thân báo đáp, có được không?"Khóe môi Giản Thất nhếch lên một nụ cười côn đồ, bộ dáng lưu manh kia khiến cho Đường Cận Ngự nhíu mày.
Không thèm đếm xỉa đến lời cô nói, Đường Cận Ngự mở miệng: "Trở về tiếp tục huấn luyện!"“Giáo quan muốn đi đâu vậy?” Giản Thất vươn tay kéo Đường Cận Ngự chuẩn bị đi qua bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Không phải anh dự định trực tiếp không làm nữa chứ?”Nếu đúng như vậy, tội lỗi của mình sẽ rất lớn!“Nhà họ Lương tôi còn không để ở trong mắt, bảo tôi rời khỏi đây, anh ta chưa có cái năng lực đó!” Đường Cận Ngự lạnh lùng mở miệng, khí thế lạnh lẽo tỏa ra khắp thân.
“Vậy anh đi đâu?” Nếu như đối phương không cách nào lung lay vị trí của anh, thế tại sao vẫn phải rời đi?“Người của nhà họ Lương, nhà họ Sở không thể đụng vào tôi, nhưng mà muốn đuổi cô ra khỏi đây vẫn dễ như trở bàn tay!” Đường Cận Ngự nói sâu xa.
Cho dù Đường Cận Ngự nói thật đi chăng nữa thì giọng điệu khinh thường này là tính gây náo loạn gì đây?“Trở về huấn luyện, chuyện này giao cho tôi xử lý!” Đường Cận Ngự lại lên tiếng, xoay người rời đi.
"Đường giáo quan! " Giản Thất vươn tay lần nữa muốn giữ lấy anh, khóe miệng nở nụ cười tươi rói nhưng lại lộ ra vẻ phóng khoáng, ngông nghênh: "Chuyện ngày hôm nay, tôi nợ anh một cái ân tình!"Đường Cận Ngự nhìn cô, đôi mắt thâm thúy khẽ nhúc nhích, thản nhiên nói nói: "Không cần, nếu như cô đã là lính của tôi, làm bất kỳ chuyện gì tôi đều cần thiết phải gánh hết trách nhiệm, hơn nữa chuyện này cô cũng không sai, lính của tôi còn chưa tới lượt người khác khoa tay múa chân!"Ý cười khóe môi Giản Thất sâu thêm vài phần: "Giáo quan, hôm nay đỉnh đầu anh có quầng sáng!"Dịch giả ở DTRUYEN chờ bạn ghé qua.