Đường Cận Ngự nhìn đám người tụ tập nhanh chóng đứng đúng vị trí, cả khuôn mặt không có cảm xúc, cũng không có chút ưu tư dao động nào!Phong Diệc đứng ở một bên, trên tay cầm đồng hồ bấm giờ, vẫn còn mười giây nữa, còn hai người vẫn chưa tới!Những học sinh đứng đó không bao giờ nghĩ tới ngoài Đường Cận Ngự còn có Phong Diệc ở đó.
Sợ sau này lớp của bọn họ số người bị đào thải gia tăng rồi!Ba…Hai! Gần một giây trước khi Phong Diệc dừng đồng hồ bấm giờ, Giản Thất đã nhanh chóng di chuyển đứng trong đội!Tốc độ nhanh như một cơn gió!Nhanh như xem thấy bóng chồng vậy!Anh có chút kinh ngạc nhìn Giản Thất, dừng bấm đồng hồ bấm giờ.
Vừa khít!Thời gian chính xác.
Đúng lúc này, Sở Du xuất hiện ở lối vào bãi tập.
Cô ta chạy nhanh đến nhưng vẫn còn muộn.
“Chậm ba mươi giây!” Phong Diệc liếc mắt nhìn thời gian.
Trên mặt Đường Cận Ngự không có biểu cảm gì: “Chống đẩy 100 cái!"Giọng nói lạnh lùng không chút thay đổi tâm trạng.
Sở Du nói: "Báo cáo!""Sở dĩ tôi đến muộn là do vừa rồi Giản Thất ngăn cản tôi nên mới đến muộn!"Ánh mắt của Sở Du lạnh lùng nhìn Giản Thất, bộ dạng kia như hận không thể nhảy lên cắn cô!Giản Thất bình tĩnh nhìn về phía trước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể không liên quan gì đến mình.
Như thể vào lúc này người mà Sở Du nói không phải là cô!Sắc mặt của Đường Cận Ngự lạnh lùng nhìn Sở Du, không thèm để ý nói: "Chống đẩy một trăm cái!"Sở Du không ngờ Đường Cận Ngự bắt cô làm, còn không phạt Giản Thất, cô lập tức không vui: "Giáo quan, tôi không phục! Anh rõ ràng đang thiên vị!""Không phục, hiện tại trở về phòng ngủ thu dọn hành lý rời khỏi trường!”Giọng nói lạnh lùng không pha chút cảm xúc giao động nào, khí thế mạnh mẽ khiến Sở Du không dám nói lời nào.
Sở Du quay đầu lại, tức giận liếc nhìn Giản Thất, lập tức nằm xuống bắt đầu chống đẩy.
Đường Cận Ngự liếc nhìn đám người bằng ánh mắt lạnh lùng: "Việc các em cần làm là phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành nghiệm vụ, chấp nhận trừng phạt, đừng có ở trước mặt tôi tìm đủ thứ lý do, cũng đừng đùa giỡn trước mặt tôi!”Đường Cận Ngự nói, đi tới trước mặt Giản Thất.
Giản Thất bình tĩnh, ay yo, lời này không phải nói cho cô nghe chứ?Thu hồi ánh mắt lạnh lùng, Đường Cận Ngự bước lên phía trước.
Phong Diệc cũng bước lên phía trước nói: "Từ hôm nay, tôi sẽ là phó giáo quan của các em, các em lấy lại tinh thần cho tôi.
""Ai cũng có, đi bên kia xách ba lô lên, xách đồ chạy năm cây số!"Mọi người nhanh chóng tiến lên nhận lấy, một đám người chạy về phía ngọn núi phía sau.
Mọi người rời đi, Phong Diệc dựa sát vào người Đường Cận Ngự, không nhịn được nói: "Ông chủ, anh có thể đối xử dịu dàng một chút với nữ thần của tôi được không?"Đường Cận Ngự hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng: "Đây là trường học, anh cho rằng đây là đâu?""Tôi biết là trường học!""Phong Dịch!"“Có!” Phong Diệc lập tức đứng thẳng người.
“Lại đây cho tôi!” Đường Cận Ngự đi về phía chiếc xe địa hình đang đậu ở đằng kia, đưa tay lấy ba lô trên xe ra.
"Đá ở đằng đi, đi lấp đầy đi!"Phong Diệc không hiểu, làm theo.
Trong túi đầy đá to, cực kỳ nặng.
“Ông chủ, anh muốn đá làm gì?” Phong Dịch khó hiểu hỏi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Đường Cận Ngự đã ở trong xe, lạnh nhạt nhìn anh: "Đi theo!"Nói xong anh nhấn ga nhanh chóng bỏ đi.
Phong Diệc sững sờ nhìn ống xả xe, tại sao vậy?QUA DTRUYEN UNG HO DỊCH GIẢ, DỊCH GIẢ CẢM ƠN!.