Ôn Đề Nhi nhìn chăm chú thời gian góc bên phải, còn chưa đến tám giờ.
Đợi lâu như vậy, ở nhà nhiều nhàm chán, không bằng…
Ngự tỷ hung mãnh: Đường Quả, anh có thiếu bạn gái không?
Đường Quả là nhũ danh của Đường Vực Tân ở cô nhi viện, cho dù có chút giống tên con gái, nhưng gọi lên cực kỳ thân thiết.
Đường Vực Tân: Em muốn tham gia đại hội đấu thầu sao?
Ngự tỷ hung mãnh: Ừm.
Thật sự không hổ là bạn tốt của cô, không cần nói cũng tự hiểu.
Đường Vực Tân: Em đến anh liền thiếu.
Ngự tỷ hung mãnh: Anh đúng là hiểu em, mấy giờ bắt đầu?
Đường Vực Tân: 9 giờ rưỡi phải vào bàn, 10 giờ bắt đầu.
Ngự tỷ hung mãnh: 9 giờ gặp mặt ở quán rượu Đế Hào nhé?
Đường Vực Tân: Được.
Nói xong rồi.
Ôn Đề Nhi tắt máy tính đi, cầm lấy di động đi ra cửa.
Khi cô đi xuống lầu, Kiều Thừa Huân ngồi bên cạnh bàn ăn, cầm một cái tablet xem tin tức buổi sáng.
Phượng Vũ giống như cô gái nhỏ hạnh phúc, quay xung quanh anh, nói: “Anh Thừa Huân, em nhìn thấy một số tin tức ở trên mạng, có liên quan ðến vợ anh, cũng là Ôn Ðề Nhi, có ngýời nói cô ta ở trong trýờng học thýờng xuyên ðánh nhau gây chuyện, ðêm không về ngủ, thậm chí còn lên giường với rất nhiều đàn ông.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân nhanh chóng âm u, lớn tiếng quát bảo dừng lại: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Giống như yêu ma gầm nhẹ, mang theo lực uy hiếp khó làm người ta kháng cự.
Phượng Vũ sợ tới mức mặt đều tái đi rồi, rất nhanh đáy mắt hiện lên ấm ức, “Thực xin lỗi, anh Thừa Huân, em chỉ nghe người khác nói, nhiều người nói như vậy…”
Chưa nói xong, những lời này đều bị đương sự nghe thấy hết rồi.
“Có người nào nói như vậy?” Ôn Đề Nhi đột nhiên nói xen vào một câu.
Nghe giống như không chút để ý, kỳ thực là chất vấn.
Phượng Vũ ý thức được mình nói xấu người ta bị nghe thấy, khẩn trương giả bộ vô tội, “Tôi nhìn thấy ở trên mạng, vì tôi không tin mấy chuyện này, cho nên muốn hỏi một chút, có phải có người cố ý bôi đen… Chị dâu.”
Hai chữ cuối cùng, nói nhỏ giống như không nghe thấy.
Ôn Đề Nhi âm thầm bật cười, người ngu ngốc đều nghe ra được, đang nói xấu về cô đây mà.
Chậc chậc, đóa hoa trắng nhỏ này giả bộ rất giống, làm cô sốt ruột muốn thử, lại muốn mạnh tay bẻ hoa rồi.
Chỉ là câu nói cuối cùng của Phượng Vũ đúng, quả thật có người cố ý bôi đen cô.
Bởi vì người bôi đen chính là Ôn Đề Nhi.
Còn về nguyên nhân, tất nhiên muốn làm mình thật xấu xa, sau đó làm mình rời xa đám cưới buôn bán.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Khương Thiện Vũ vậy mà không tin những tin này, dứt khoát muốn kết hôn với cô.
Sau đó cô chẳng muốn đính chính, cứ để vậy không xóa bỏ.
Nghĩ đến điều này, Ôn Đề Nhi cũng giả bộ vô tội, “Kỳ thật tôi cũng là bất đắc dĩ, trong trường học có quá nhiều nam sinh muốn theo đuổi tôi, nhưng mà trong trái tim tôi chỉ có mình Thừa Huân, cũng chỉ có thể từ chối những người đó, nhưng không nghĩ tới bọn họ vậy mà lên mạng bôi đen tôi.”
Phượng Vũ không khỏi há hốc miệng, kẻ tiện nhân này rõ ràng là nói linh tinh.
Loại phụ nữ thanh danh bẩn thỉu như cô, sao có người theo đuổi được chứ.
Có bao nhiêu ý nghĩ muốn vạch trần người phụ nữ dối trá này, nhưng cô ta không biết phải nói cái gì, có cảm giác ăn shit không chỉ nhả không ra, còn bị ép nuốt xuống.
Đáng ghét!
Ôn Đề Nhi than một tiếng, nhìn Kiều Diêm Vương việc này không liên quan đến mình.
A, ném hoa trắng nhỏ cho cô một mình đối phó, thực sự làm người ta tức giận mà.
Muốn không quan tâm đến sao, không có cửa đâu.
Làm bộ như đắm đuối đưa tình nói: “May mắn Thừa Huân bằng lòng tin tưởng tôi, không chỉ không chia tay tôi, còn cực kỳ thương yêu tôi, coi tôi như tâm can bảo bối, nếu không có Thừa Huân, tôi chắc chắn sẽ không sống nổi.”
Nghe lời nói như vậy, mặt Phượng Vũ không thể thối hơn nữa, lòng đố kị hừng hực thiêu đốt trong mắt.