Để Tâm

Chương 2




Úc Tùng Niên nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn Thẩm Thứ. Cậu muốn xác nhận rằng đối phương đang cầu hôn thật hay chỉ là đang trêu đùa cậu.

Tuy nhiên cậu lại không nhìn ra được gì từ khuôn mặt ấy. Giọng điệu của anh bình thản và giản đơn như thể đang mời Úc Tùng Niên đi ăn một bữa cơm chứ không phải đang cầu hôn cậu – một người đã nhiều năm không gặp và thậm chí cũng không thân thiết gì.

Úc Tùng Niên nhìn ly rượu trong tay Thẩm Thứ, đoán chắc đây mới là tên đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi, chính nó khiến Thẩm Thứ xúc động mà đi cầu hôn cậu.

Cậu duỗi tay lấy ly rượu ra khỏi tay Thẩm Thứ.

Thời tiết ôn hòa là thế nhưng đầu ngón tay Úc Tùng Niên vẫn ấm nóng. Dù chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay nhưng nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn cao hơn cả Thẩm Thứ, người đang mặc quần áo chỉnh tề.

Úc Tùng Niên đặt ly rượu của Thẩm Thứ lên chiếc bàn dài, nở một nụ cười ôn hòa lịch sự: “Anh say rồi.”

Thẩm Thứ nâng tay lên xem giờ, tính toán xem mình có thể nói chuyện với Úc Tùng Niên thêm bao lâu nữa và phải mất bao nhiêu thời gian để thuyết phục cậu.

“Một ly rượu nho thôi mà, làm gì đến mức say cơ chứ.” Thẩm Thứ nói.

Giây tiếp theo, anh thấy Úc Tùng Niên bước đến. Độ ấm mới vừa dừng ở mu bàn tay giờ đã vòng qua eo anh, ôm anh tránh sang một bên.

Anh thấp hơn Úc Tùng Niên một chút nên hiển nhiên chóp mũi sẽ dí vào cổ Úc Tùng Niên bởi tư thế này. 

Trên người Úc Tùng Niên không có hương nước hoa, cũng không có mùi khói thuốc, rất sạch sẽ. Chỉ có một mùi hương thuộc về cậu cùng với nhiệt độ cơ thể cứ thoang thoảng vờn quanh Thẩm Thứ.

Một đứa trẻ cười đùa cầm bánh kem chạy vụt qua chỗ hai người bọn họ, suýt chút nữa đụng vào Thẩm Thứ. May sao Úc Tùng Niên nhanh tay lẹ mắt kéo anh sang một bên.

Thẩm Thứ không nhúc nhích, anh chỉ chậm rãi cụp mắt xuống. Có lẽ do ảnh hưởng của rượu nho nên đầu óc anh hơi choáng váng.

Úc Tùng Niên mau chóng buông anh ra: “Không sao rồi.”

“Ừ.” Thẩm Thứ đáp.

Sự việc này chen ngang khiến ho cuộc nói chuyện của Thẩm Thứ bị gián đoạn. Rốt cuộc Úc Tùng Niên đã phải mở lời từ chối trước.

Cậu nhìn Thẩm Thứ, cười khổ mà bảo rằng: “Kết hôn với người mình thích vẫn tốt hơn chứ.”

Bao nhiêu năm rồi Úc Tùng Niên không gặp Thẩm Thứ, càng chẳng có liên hệ gì, lấy đâu ra cái gọi là cơ sở hôn nhân.

Thẩm Thứ cứ đứng yên đấy xoa nhẹ vành tai. Chỗ đó hơi nóng nóng, chắc là vì men rượu mà thành. Lát nữa anh phải nhờ tài xế mua thuốc giải rượu mới được.

Những suy nghĩ không liên quan cứ luẩn quẩn trong lòng, thế mà ngoài miệng anh vẫn cứ tiếp tục thuyết phục Úc Tùng Niên: “Không ngờ cậu lại lãng mạn đến vậy. Chẳng phải người trong giới chúng ta đều kết hôn thương mại cả sao?”

Ánh mắt Úc Tùng Niên hơi tối đi, nụ cười cũng nhạt bớt, song vẫn tốt tính nói: “Đúng là hay thấy thật nhưng nó không đồng nghĩa với việc em muốn làm điều đó.”

Thẩm Thứ nói: “Cậu có người yêu rồi à?”

Anh nói là người yêu chứ không chỉ định cụ thể nam hay nữ.

Úc Tùng Niên nói không, Thẩm Thứ bèn gật đầu rồi nói: “Vậy thì có vấn đề gì đâu.”

Anh vẫn cứ giữ thái độ như vậy, nó khiến Úc Tùng Niên vừa bất lực vừa buồn cười vì hoang đường.

Có lẽ anh đoán được Úc Tùng Niên sẽ nói điều ra mà mình không muốn nghe, Thẩm Thứ cứ tiếp tục nói như thể đang bàn chuyện công việc: “Nếu cậu thật sự lo lắng thì chúng ta có thể ký hợp đồng, xác định đến năm nào, tới lúc đó chúng ta chia tay trong vui vẻ*.”

*Gốc: 好聚好散, hảo tụ hảo tán

Anh xem nó như một mối làm ăn buôn bán.

Cuối cùng nụ cười trên mặt Úc Tùng Niên cũng biến mất.

Nhưng Thẩm Thứ vẫn nhìn cậu, bắt đầu từ lúc gặp mặt anh cứ nhìn cậu mãi như vậy.

Mái tóc của Úc Tùng Niên hiện tại thì dài hơn tóc Úc Tùng Niên năm mười tám tuổi. Mặt mũi không thay đổi quá nhiều, chỉ là có thêm đôi phần mỏi mệt.

Có thể là do những chuyện không hay trong gia đình hoặc vào những dịp như tối nay, cậu đã phải nghe quá nhiều những lời ác ý cay nghiệt.

Đôi mắt của Úc Tùng Niên không giống Hứa Bỉnh Chương. Cậu giống mẹ của mình, hốc mắt sâu, lông mi dài. Mỗi khi cậu rũ mắt xuống, hàng mi kia cũng dễ dàng che giấu đi cảm xúc trong đôi mắt, đó là điều mà Thẩm Thứ không thích.

Nhưng khi Úc Tùng Niên ngước mắt lên, Thẩm Thứ lại cảm thấy có thể chấp nhận được rồi.

Hàng mi dày khiến gương mặt của Úc Tùng Niên trở nên thanh tú hơn. Dù cho cậu nhìn ai cũng giống như mang theo thứ cảm giác thâm tình lắm.

Cho nên năm đó Úc Tùng Niên mới chiêu ong dụ bướm đến như vậy.

Thẩm Thứ nhìn ngây cả người đến tận lúc nghe thấy Úc Tùng Niên hỏi anh: “Tại sao lại là em?”

Úc Tùng Niên cảm thấy Thẩm Thứ trước mắt mình không hề giống với người năm đó đã nhìn cậu và Thẩm Nguyên với vẻ mặt đầy hờ hững.

Nhưng Thẩm Thứ của hiện tại lại càng khó đối phó hơn trước kia.

Giọng điệu Úc Tùng Niên dịu lại như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Nếu anh muốn kết hôn giả thì có rất nhiều đối tượng thích hợp hơn em mà.”

Thẩm Thứ giống như thật sự nghe theo lời Úc Tùng Niên mà suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Bọn họ không thích hợp như cậu được.”

“Ví dụ?” Úc Tùng Niên hỏi.

Đầu óc Thẩm Thứ vẫn rất minh mẫn. Trong chuyện làm ăn không thể tránh khỏi việc phải giao tiếp với chính phủ, từ dự án đấu thầu gần đây của công ty cho đến kế hoạch kinh doanh trong vài năm tới.

Kết thân thế này như đẩy thuyền cho Hứa Bỉnh Chương, nghĩ kiểu gì cũng không phải là một màn kinh doanh thua lỗ.

Về vấn đề kinh doanh, Thẩm Thứ không nói quá nhiều, hẳn là Úc Tùng Niên cũng không có hứng thú là mấy. 

Theo anh biết thì Úc Tùng Niên thi đậu vào một trường đại học nghệ thuật ở nước ngoài, theo học ngành điêu khắc. Ngoài ngành học này ra cậu cũng không tham gia vào bất kỳ chuyên ngành nào liên quan đến tài chính hoặc thương mại.

Chắc Úc Tùng Niên cũng không có ý muốn tiếp nhận gia nghiệp. Tính cách cậu cũng đơn thuần, nếu không đã không bị mẹ kế tính kế đến như vậy.

Hơn nữa ở nước ngoài cũng cởi mở, chứ không yêu đương thì làm sao mà dan díu với thư ký của cha cậu cho được. Về cơ bản Thẩm Thứ không hề tin vào những lời đồn đãi nực cười này.

Anh chỉ đơn giản giải thích cho Úc Tùng Niên hiểu rằng nếu hai người kết hôn sẽ đem lại những thứ hay ho thế nào, có thể ‘trợ giúp’ đắc lực cho cuộc bầu cử của Hứa Bỉnh Chương ra sao, tiền tài đều ở ngay trước mắt.

Úc Tùng Niên nghe vậy, không hề dao động: “Chắc anh cũng đã nghe rồi, chuyện ầm ĩ giữa em và cha em thật sự rất khó coi. Chuyện đã như vậy, tại sao em phải hy sinh hôn nhân của mình để giúp ông ấy?”

Từ ‘hy sinh’ này làm đầu ngón tay Thẩm Thứ giật giật: “Nếu không muốn trợ giúp ông ấy… vậy đổi thành trợ giúp cậu thì sao?”

Anh nhìn Úc Tùng Niên một cách nghiêm túc, trong đầu vẫn đang sắp xếp câu từ để thuyết phục đối phương.

“Tôi có thể giúp cậu, dù là đoạt lại nhà họ Úc hay trả thù cha cậu.” Thẩm Thứ nói, cảm giác lòng bàn tay toát ra một chút mồ hôi.

Thật ra đề nghị này của anh rất nguy hiểm. Nếu như anh đánh giá sai về mối quan hệ tồi tệ giữa Úc Tùng Niên và Hứa Bỉnh Chương thì đề nghị này sẽ là một sự xúc phạm nặng nề với Úc Tùng Niên.

Úc Tùng Niên im lặng đánh giá anh. Đôi mắt đó như một áp lực vô hình bao phủ lấy Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ đã trải qua không ít sóng gió khi tiếp nhận công ty con của gia đình. Mọi thứ cứ rối tung cả lên. Anh dứt khoát mạnh mẽ mà chỉnh đốn và cải cách lại tất cả, đắc tội với kha khá người, cũng đã bị vô số người trả thù cả ngoài sáng lẫn trong tối.

Lần rầm rộ nhất là khi một nhân viên bị anh cho nghỉ việc đã cầm dao lao tới, kêu gào đòi sống đòi chết với Thẩm Thứ. Anh cũng đã bình tĩnh dùng điện thoại di động gọi cảnh sát, sau đó rất nhiều bảo vệ trong công ty cũng chạy tới. 

Bây giờ chỉ là đang đợi Úc Tùng Niên trả lời một câu thôi chứ không phải tình huống gì ghê gớm cả, nhưng Thẩm Thứ vẫn cứ cảm thấy hết sức lo lắng. Anh mím môi lại rồi chần chừ nói: “Nếu không muốn kết hôn thì đính hôn cũng được mà.” 

“Nếu cậu gặp được người mình thích, quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc ngay.” Giọng nói của Thẩm Thứ hơi căng thẳng.

Đây là lần nhượng bộ cuối cùng của anh.

Cuối cùng Úc Tùng Niên cũng trả lời anh. Cậu không đồng ý mà cũng chẳng từ chối, chỉ bảo là mình cần suy nghĩ thêm một chút.

Thẩm Thứ thầm thả lỏng trong lòng, không từ chối ngay tức là vẫn có hy vọng.

Buôn bán làm ăn cũng sẽ như thế, không đến giây phút cuối cùng thì làm sao biết kết quả sẽ ra sao.

Có khi sẽ thất bại trong gang tấc, nhưng cũng có khi chỉ là quanh co lòng vòng một chút mà thôi. 

Thẩm Thứ lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho Úc Tùng Niên: “Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, có yêu cầu gì thì cứ liên hệ với tôi.”

Úc Tùng Niên bị cách xử sự như đang bàn chuyện làm ăn này chọc cười: “Được, em biết rồi.”

Một khi đã như vậy, Thẩm Thứ cũng không cần ở lại đây làm gì nữa. Anh nhìn đồng hồ, chuẩn bị chào tạm biệt Úc Tùng Niên.

Úc Tùng Niên cũng nhận ra nhưng lại giống như không để ý tới, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Thứ: “Vừa rồi anh đưa ra rất nhiều lý do nhưng chúng đều liên quan đến công việc cả.” 

Nói rồi cậu hơi nghiêng người tiến đến gần Thẩm Thứ.

Khoảng cách này đã vượt qua khỏi khoảng cách xã giao an toàn, tư thế càng thêm thân mật hơn.

Úc Tùng Niên dùng đôi mắt đầy vẻ mời gọi của mình nhìn chằm chằm vào Thẩm Thứ: “Không có lý do cá nhân nào sao?”

“Lý do anh chọn em ấy.” Úc Tùng Niên nói.

Thẩm Thứ cũng nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt giao nhau, không ai nhường ai.

“Cậu rất đẹp trai. Lý do này được chưa?” Thẩm Thứ trả lời.

Úc Tùng Niên giật mình, thẳng lưng lại, rời khỏi phạm vi khoảng cách mờ ám vừa rồi. Cậu dở khóc dở cười nói: “Được rồi, không ép anh nữa.”

“Chắc là anh cũng còn việc nhỉ, em thấy anh xem đồng hồ mấy lần.” Úc Tùng Niên nói.

Sau khi chào tạm biệt, Thẩm Thứ quay người rời đi.

Lần này là Úc Tùng Niên dõi theo bóng lưng của anh chứ không phải là anh trông theo Úc Tùng Niên nữa.

Mãi đến khi trở lại xe, tựa người vào chiếc ghế thoải mái thì Thẩm Thứ mới nâng tay lên, dùng mu bàn tay che đi nửa khuôn mặt của mình.

Cái trán có hơi nóng, dường như cả khuôn mặt cũng nóng rần lên rồi.

Những lời lúc nãy, chỉ có mỗi câu nói cuối cùng đó là anh không nói dối.