Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 4: Muội Muội Là Nam Hài Tử 4






Duy Âm nghe lời vòng đến phía bên kia xe, tay nhỏ kéo cửa xe, cửa hình như hỏng rồi, không kéo ra được.

Cô nhăn mày lại dùng sức kéo, nhưng cánh cửa không hề động đậy.
Dụ Sở quay đầu nhìn thấy tình huống đó, thử mở ra từ bên trong.
Nhưng mà cửa xe xác thực bị hư rồi không mở ra được.
Cô hướng muội muội nói: “Qua bên này.”
Duy Âm lặng lẽ bước lại và đứng ở bên ngoài xe.
Dụ Sở liếc cô một cái.
Sợi dây màu đỏ buông lỏng trên mắt cá chân, tiểu cô nương cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt, nhìn không ra cảm xúc, tóc dài mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn.
Duy Âm từ lúc được cứu đến giờ còn chưa nói một câu, không biết là do không thích nói chuyện hay là không biết nói.

Dụ Sở dựa thân mình vào ghế, nhường đường cho cô.
Duy Âm ở ngoài xe lặng lẽ đợi một lúc.
Kết quả tang thi ngồi trên ghế điều khiển, căn bản không có ý tứ đứng dậy, chỉ là không thèm để ý mà tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể ngã ra sau, ý là nhường đường muốn cô bò lên xe.
“……”
Tiểu cô nương xinh đẹp trên mặt biểu cảm ngưng trọng, tay nhỏ nhéo áo trắng của chính mình, an tĩnh đứng ở tại chỗ.
Dụ Sở thấy cô không lên, nghi hoặc nói:
“Làm sao vậy? Lên xe a, trong chốc lát sẽ có người đuổi tới đây.”
Duy Âm mím khóe môi, chậm rãi liếc tỷ tỷ một cái, cúi người, tay nhỏ bắt lấy ghế, rũ mắt, đầu gối trắng nõn đè lên Dụ Sở, toàn bộ thân mình đi lên.
Dụ Sở không nghĩ nhiều, chỉ là nhìn cô thân hình nhỏ, liền lười xuống xe, bò lên cũng rất thuận tiện.

Nhưng lúc Duy âm đến gần mình, bởi vì còn tuổi nhỏ, trên người cô tựa như có mùi thơm nhẹ như sữa, cách tay cô vòng qua người, Dụ Sở nhìn thấy vành tai trắng nõn ngay trước mắt.
Tê....
Tang thi vương cảm thấy muội muội thật đáng yêu.
Lúc tiểu cô nương bò qua, áo sơ mi rộng thùng thình, che đường cong eo.
Dụ Sở có chút tò mò mà nghiêng đầu, lúc tiểu cô nương sắp bò qua, duỗi tay véo eo nhỏ một chút.

Eo nhỏ rất tinh tế.
Bị véo một cái, tiểu cô nương lại bỗng nhiên trợn tròn mắt, trọng tâm không vững mà ngã trên ghế phụ, màu tóc nâu dài hỗn độn xõa trên vai, quay đầu lại, che lại eo ngơ ngác mà nhìn chằm chằm tang thi tỷ tỷ.
Dụ Sở: “……”
Chỉ là sờ eo nhỏ của muội muội một phen, như thế nào cảm thấy mình giống như lưu manh.

(hahaha tiểu cô nương ngại ngùng)
Hai người đối diện vài giây, Dụ Sở sờ sờ chóp mũi, dặn dò: “Ngồi vững.”
Xe chậm rãi khởi động.
*
Xe chạy đến trời tối thì hết xăng.
Bất quá hai người chạy lâu như vậy, đã sớm bỏ xa đám mười Tô Ý kia.
Bây giờ Dụ Sở chuẩn bị xuất phát đến căn cứ.
Nguyên chủ Doãn Sở có hệ dị năng không gian, cũng không phải tự mình thức tỉnh, mà là ở căn cứ đạt được, trời xui đất khiến thức tỉnh.
Cho nên Dụ Sở muốn nhanh chân đến trước Tô Ý, đoạt cơ hội lần này.
Trước khi lên đường, còn cần chuẩn bị một số thứ.

Dụ Sở gọi hệ thống muốn vị trí bản đồ.
Nơi này đã từng là thành phố, hiện giờ trở thành một khu rừng rậm, cây cối mọc khắp nơi, có thể thấy được những chiếc ô tô cũ nát bị vứt đi, cùng với các tòa nhà hoang vắng.

Phía xa ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng tang thi gào rống, trừ cái này ra yên tĩnh không một tiếng động.
Dụ Sở gạt ra những ngọn cỏ sâu đến thắt lưng, nhìn những tòa nhà rách nát.

Đã từng là trung tâm thương mại thịnh vượng một thời, giờ lại trở nên hẻo lánh ít dấu chân người, dây đằng bò lên trên cửa kính sát đất, từ trên lầu rũ xuống.
“Chúng ta đi lấy chút quần áo, thuận tiện nhìn xem có thức ăn nào còn hạn sử dụng hay không."
Cô quay đầu dặn dò Duy Âm.
Tiểu cô nương cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng, dẫm lên dấu chân của cô.
Dụ Sở cẩn thận đẩy cửa ra, từ bên trong thổi tới một trận gió lạnh, ánh đèn rất tối, cô đẩy ra dây đằng ra và đi vào bên trong.

Thang máy đã sớm hỏng rồi, hai người chỉ có thể đi lối đi an toàn.
Tới tầng trung tâm thương mại, Dụ Sở đưa Duy âm đến khu ẩm thực.
Đa số đồ ăn đều không thể ăn, nhưng còn có chút bánh quy vẫn chưa hết hạn.
Dụ Sở lấy bao nilon bên cạnh, đưa cho Duy Âm: “Đem những thứ ăn được bỏ vào, ta đi tìm chút quần áo.”
Duy Âm tay nhỏ tiếp nhận túi.
Dụ Sở liền đi qua phía bên kia của trung tâm thương mại.
Mạt thế, trừ bỏ căn cứ bên ngoài, chỉ có trung tâm thương mại là có nguồn hàng.
Những người sống sót lang thang bên ngoài căn cứ, nếu vận khí tốt sẽ gặp được cái trung tâm thương mại.

Nếu không cũng chỉ có thể sống trong vùng hoang dã, ăn đồ vật có trong tự nhiên.
Cho nên nguồn hàng cực kỳ quan trọng.
May mắn thay, khu mua sắm quần áo không bị hư tổn, vải đều vẫn còn khô ráo.
Dụ Sở lấy một cái khăn trải giường to, nhìn qua khe hở của dây đằng, chọn quần áo kiểu dáng mà mình thích, sau đó ném vào trong khăn trải giường mang đi.
Làm tang thi cũng phải thật xinh đẹp nhaa.
Chọn thêm vài món.
Cô bỗng nhiên mắt sáng lên, đi đến khu vực chuyên bán váy, chọn vài cái váy nhỏ.
Muội muội cũng phải xinh đẹp lên a.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như vậy, diện cùng với váy nhỏ thật đẹp.
Sau khi lấy xong quần áo, tang thi thiếu nữ mỹ mãn mà khiêng khăn trải giường trở về.
Cô bước đi nhẹ nhàng, dẫm lên thủy tinh vụn trên mặt đất, lại không phát ra bất kì âm thanh nào.
Sắp đến khu ẩm thực, cô bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía lối đi an toàn bên cạnh.
Qua vài giây.
Âm thanh truyền đến từ phía lối đi, có mấy nam nhân đi vào.
Mấy người này mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay tràn đầy cơ bắp, còn có vài vết sẹo, đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào.
Dụ Sở chậm rãi ngồi xổm xuống.

Ánh mắt xuyên qua khe hở kệ để hàng nhìn bọn họ.
Những người này bên hông đều đeo bao da đựng súng, cắm hai khẩu súng lục, trong tay còn cầm hai khẩu súng hạng nặng, dáng vẻ cảnh giác.

Xem ra đã ở mạt thế lang thang thật lâu, mới đầy đủ vũ khí như vậy.
Dụ Sở ánh mắt nhìn chằm chằm những cái vũ khí đó, đánh giá từng cái, coi như cũng không tệ.
“Không có tiếng của tang thi, xem ra an toàn.”
Một người trong đó nói.
Những người khác đều gật đầu, hơi thả lỏng vũ khí trong tay.
Bọn họ hướng đi tới khu thực phẩm.
Dụ Sở nheo mắt.
Những người này không có dị năng giả, đối với Dụ Sở tang thi Vương mà nói, liền không có gì phải sợ.
Dụ Sở liếc mắt nhìn mình sau lưng khiêng khăn trải bàn, đem nó buông xuống, tìm áo hoodie rộng thùng thình màu đen mặc vào.
Cô cần phải che khuất mặt mình, không thể bị nhận ra là tang thi.
Áo hoodie phi thường rộng, ống tay áo dài, che đi móng tay đen nhánh.
Dụ Sở đem mũ đội ở trên đầu.
Lúc này tuy là ban ngày, nhưng những dây đằng biến dị đã che khuất ánh sáng, làm cho trung tâm thương mại tối tăm, và những chiếc kệ hàng ở giữa đang lắc lư từ bên này sang bên kia.
Ánh sáng chia không gian thành nửa sáng nửa tối.

Tang thi thiếu nữ liền đứng ở trong bóng tối, bình tĩnh mà mặc áo hoodie, mũ che khuất gương mặt lạnh băng, chỉ lộ ra khóe môi nhợt nhạt, ánh mặt trời chói chang mà chiếu xuống gương mặt của cô ấy.
Thu thập xong xuôi.
Cô rũ mắt, mũi chân nhấc cây gậy trước kệ hàng lên.
Cây gậy nằm ở không trung, sau đó bị bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy.
Tang thi thiếu nữ ngậm cười, chậm rãi cất bước, đuổi kịp mấy người kia.
*
Duy Âm một mình ở khu ẩm, đem bánh quy bỏ vào trong túi.

Một bên không chút để ý xé đi một bao, rũ lông mi xuống quan sát vài giây, mới nhét một ngụm vào trong miệng, phồng lên, tiếp tục chậm rãi bỏ bánh vào túi.
Khi tay nhỏ đem một bao bánh quy khác ném vào trong túi, bỗng nhiên nghe được động tĩnh ở kệ để hàng.
Duy Âm dừng lại động tác, ngậm bánh quy ngước mắt, đôi mắt tròn nhìn xuyên qua khe hở của kệ để hàng, nhìn thấy một nhóm nam nhân hung dữ.
“Hừ, nơi này như thế nào lại có một đứa nhỏ?”
Các nam nhân cũng thực kinh ngạc.

“……”
Duy Âm thong thả ung dung liếc bọn họ một cái, cắn bánh quy tiếp tục ăn, đem bánh trên kệ để hàng tất cả đều ném vào túi.
Lấy xong đồ vật, cô bắt lấy bánh quy ngậm trong miệng.

Nhíu mày nhai nhai, mùi vị cũng không ngon lắm.
Nhưng lại không thể lãng phí.
K
huôn mặt nhỏ phồng lên, mặt không biểu tình chậm rãi nhai xong.
Sau đó, liền kéo túi phía sau lưng, chậm rãi đi qua mấy nam nhân, như là không nhìn thấy bọn họ, đi thẳng qua.
Có người quét mắt tới kệ để hàng, phát hiện tiểu cô nương xinh đẹp, đem đô ăn vẫn chưa quá hạn đều ném vào túi của mình, sắc mặt liền khó coi, trầm giọng nói: “Đứng lại, ngươi là người nào?”
Nhân loại ở mạt thế, mỗi người quần áo đều tả tơi dung nhan tiều tụy, ở đâu lại có tiểu cô nương trắng nõn như vậy, sạch sẽ xinh đẹp.

Huống chi đứa nhỏ này tuổi không lớn, một người như vậy có thể sống ở mạt thế sao?
Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy ở mạt thế có vận mệnh thông thường thê thảm.

Mạt thế đã xóa sổ rất nhiều nhân loại, một đứa trẻ như vậy, hoặc là bị bắt lại bán cho căn cứ, hoặc là bị một số người mua làm của riêng.

Nhưng đứa trẻ này lại một mình xuất hiện ở đây, tình huống khẳng định không phải đơn giản như vậy.
Mấy người liếc nhau.
Một người nam nhân cảnh giác mà lên đạn: “Không nói lời nào ta liền nổ súng.”
Tiểu cô nương kéo túi bánh quy căng phồng, chậm rì rì xoay người.
Do dự một chút, ánh mắt liếc vào sâu bên trong trung tâm thương mại, môi mím lại.
Nam nhân chậm rãi đi về phía cô, họng súng thận trọng nhắm ngay Duy Âm: “Trả lời, bằng không liền nổ súng, ngươi có đồng bọn nào gần đây không?”
“……”
Duy Âm rũ lông mi, cánh môi khẽ nhếch.
Cô tiếng nói non nớt hơi khàn, không lanh lảnh giống như tiểu cô nương bình thường nhưng lại mềm mại êm tai.
Các nam nhân không có nghe thấy cô trả lời…… Ngược lại thấy tiểu cô nương chớp đôi mắt, hướng về phía bên trong của kệ hàng, mềm mại hô một tiếng:
“Tỷ tỷ?”
===
210912.