Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 39: Thần Tượng Là Mèo 1






Bình chọn cho mình nhaaa.

====
Khi Dụ Sở mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng hoan hô vang dội cùng tiếng thét chói tai, chính mình đang bị người bên cạnh đẩy qua đẩy lại, mọi người xung quanh đều vẫy tay, có một nữ sinh bên cạnh đang rất phấn khích.

Hét to chống lại những tiếng hò hét mơ hồ từ xa đến gần, và những tiếng khẩu hiệu...!Dụ Sở mơ hồ biết đây hẳn là ở một buổi biểu diễn nào đó.

Tim cô đập dữ dội, Dụ Sở bị người bên cạnh va chạm, gậy huỳnh quang trong tay thiếu chút nữa bay đi.

Cũng may là cô cầm chắc.

Dụ Sở bình tĩnh, chờ cảnh tượng mơ hồ trước mắt rõ ràng, mới có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Một biển ánh sáng được hội tụ bởi những cây gậy huỳnh quang, như thể các ngôi sao và những chấm sáng hòa vào dãy Ngân Hà, tạo thành một bầu trời đầy sao lộng lẫy chấn động, xa gần, lớn nhỏ ánh sáng vàng thanh như sao Thiên Hà, theo động tác của mọi người mà chậm rãi lắc lư, có một số đèn flash điện thoại di động ở giữa, phá lệ lộng lẫy.

Vị trí của Dụ Sở không được tốt lắm, hẳn là ở ngoài cùng của buổi biểu diễn, vì thế nhìn không tới người trên sân khấu, chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu của màn hình lớn.

Hơn nữa bên cạnh vẫn luôn có tiếng thét chói tai, không thể nghe rõ âm thanh.

Nhưng lúc này không ai để ý tới điều này.

Mặc kệ nhìn thấy hay không, có nghe được hay không, tất cả mọi người vẫn hưng phấn mà la hét không ngừng, phấn khích cùng cảm động giao nhau, thậm chí có người bật khóc, rơi lệ đầy mặt, khóc đến hốc mắt đỏ bừng.

Dụ Sở không khỏi nhón chân, muốn nhìn thấy rõ ràng hình chiếu trên màn hình.

Đó là một thiếu niên tuổi cũng không lớn.

Chùm sáng trắng mảnh mai uyển chuyển chiếu nhẹ vào người anh, trong suốt lộng lẫy, từ ngón tay thon dài trên phím đàn đen trắng cho đến chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người giống như một yêu tinh thuần khiết, khó có thể miêu tả, sạch sẽ thuần túy.


Trên màn hình lớn là cận cảnh đôi bàn tay ấy, thon dài và trắng đều tăm tắp.

Các đốt ngón tay có hình dáng đẹp, độ cong của cổ tay rất hoàn hảo.

Chiếc khuy măng sét obsidian trên áo sơ mi của anh ấy rất tinh xảo.

Mặc dù Dụ Sở chưa nhìn thấy mặt.

Nhưng chỉ dựa vào hình ảnh cận cảnh đôi tay này, cô cũng phải hít vào một hơi, ngẩn người, nghĩ thầm đôi bàn tay này thật sự rất đẹp……
Đặc biệt là khi nhảy trên các phím đàn đen trắng.

Linh động mà lịch sự tao nhã.

Kết thúc bài hát, thiếu niên trên sân khấu đóng piano lại và nâng mắt lên.

Khi anh đứng dậy, có thể nhìn chiều cao vượt trội, áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen trông sạch sẽ và thanh lịch, khán giả đột nhiên la hét cuồng nhiệt, tiếng động lớn đến mức lật cả trần nhà của khán đài.

Dụ Sở nghe thấy nữ sinh bên cạnh hô to: “A a a a a a a Thần Hi em yêu anh! A a a ca ca ngươi quá soái!!”
Dụ Sở che lỗ tai lại, biết người trên sân khấu lần này là mục tiêu nhiệm vụ của mình, lập tức giơ cây gậy ánh sáng không chịu thua kém, hòa vào nhóm người mê muội, hét lớn: "Anh ơi, anh là nhất! Anh ơi, em cũng yêu anh!"
Chẳng qua hô xong hai tiếng, cô liền thở hồng hộc một trận, đành phải ngừng lại, đỡ eo, thở hổn hển hai hơi, buồn bực.

Chính mình ở vị diện này hình như khả năng thể chất rất kém cỏi a?
Kêu hai tiếng đã mệt?
Trong không khí cổ vũ náo nhiệt này, tim đập nhanh khiến cô có chút khó chịu, đành phải ngừng vẫy tay, im lặng nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, để nhịp tim trở nên ổn định.

Cảm giác khó chịu từ từ biến mất.

Dụ Sở: “……”
Dù chưa bao giờ lên cơn đau tim, nhưng cô nghi ngờ chính mình ở vị diện này có bệnh tim.

Bất quá lúc này, buổi biểu diễn đã kết thúc, người nọ trên khán đài đã rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại hàng vạn khán giả không muốn giải tán, một mớ hỗn độn của tiếng ồn.

Dụ Sở đến cuối cùng cũng không có nhìn thấy mặt của thần tượng, không khỏi có chút buồn bực.

Bất quá vừa vặn.

Cô nhìn thấy nữ sinh bên cạnh trong túi có một tấm poster.

Mà nữ sinh kia tựa hồ kích động tới cực điểm, vừa lấy tay che mặt vừa khóc.

Dụ Sở liếc mắt nhìn cô một cái, đem gậy huỳnh quang trong tay mình tắt đi, bình tĩnh lấy poster từ trong túi nữ sinh túi ra, nhìn nó.

Những nếp gấp trên tấm poster không chút nào ảnh hưởng đến sắc đẹp rạng ngời của thiếu niên.

Chẳng qua, thoạt nhìn rất lạnh lùng.

Poster này chụp đến một chút biểu tình cũng không có…… Dụ Sở từ trên mặt thiếu niên nhìn ra vẻ lười nhác không kiên nhẫn, hơi nghiêng mặt nhìn về phía máy ảnh, con ngươi to tròn dưới hàng mi dài của thiếu niên, có chút dấu vết lười biếng của mèo, trên vành tai trắng nõn lộ ra đôi bông tai bạc phản chiếu luồng ánh sáng lạnh lẽo trên mái tóc đen.

…Tuổi không lớn, nhưng giá trị nhan sắc thật cao.


Dụ Sở đem poster nhét lại vào trong túi nữ sinh.

Qua nửa giờ sau, đám người rốt cuộc cũng bắt đầu giải tán, Dụ Sở đi theo hướng lối ra, thật vất vả mới rời khỏi hội trường.

Cô vỗ vỗ ngực, nhìn nhìn bốn phía, ngăn lại một chiếc taxi để về nhà.

Thời điểm về đến nhà đã là rạng sáng.

Nhà nguyên chủ ở tiểu khu hẻo lánh, bên ngoài tiểu khu có một cái đường ray xe lửa, ngẫu nhiên ban đêm sẽ bị đánh thức bởi tiếng ồn.

Nơi này cách rất xa thành phố, mỗi tuần muốn đi học phải xuất phát trước vài tiếng, phi thường bất tiện.

Điều tốt duy nhất chính là giá nhà rẻ.

Gia cảnh nguyên chủ rất bình thường.

Khó khăn nhất trong việc theo đuổi thần tượng chính là xuất thân của gia đình.

Lần đi xem buổi biểu diễn này, là tiền tích góp nửa năm làm công của nguyên chủ, mới có đủ tiền mua vé vào cổng.

Dù là tiền mình kiếm được nhưng cũng không thể để cho ba mẹ biết là dùng đi xem ca nhạc, tiền nhà nghèo thì phải dùng vào cuộc sống, không nhàn hạ đến nỗi tính đến chuyện giải trí tinh thần.

Đèn bên ngoài tiểu khu cũng đã hỏng rồi, Dụ Sở sờ soạng đi vào nhà.

Cô thật cẩn thận mà mở khóa cửa, tay chân nhẹ nhàng đi qua phòng khách.

Nương theo ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ, có thể thấy trong phòng khách nho nhỏ, bối cảnh đơn giản.

Tuy rằng nhỏ, nhưng mọi thứ được thu dọn gọn gàng, trông sạch sẽ và ấm áp.

Dụ Sở rón rén đi qua phòng ngủ của bố mẹ và đẩy cửa phòng mình ra.

Vừa vào cửa liền ngây người.

Căn phòng treo đầy những tấm poster của thần tượng.


Thiếu niên có vẻ đẹp tuyệt trần.

Đôi mắt cúi xuống nửa lười biếng, hàng mi dài mảnh mai đẹp đến mê người.

Trên giá sách có những cuốn album gọn gàng, thậm chí còn dùng ảnh thần tượng làm gối, nó được đặt trên kệ đầu giường, thập phần đẹp mắt.

Xem ra thân thể này của nguyên chủ, là fan mê muội không hơn không kém a.

Dụ Sở nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở trong đầu kêu gọi hệ thống.

Hệ thống thực mau online: “Xin chào ký chủ.”
Dụ Sở nói: “Cho ta tư liệu của vị diện này.”
Hệ thống: “Vị diện này rất đơn giản, ký chủ là một thiếu nữ theo đuổi thần tượng, nhiệm vụ chính là công lược thần tượng! Hạ gục hắn, để hắn sinh cho chị một con khỉ!”
Dụ Sở: “……” Quả nhiên đoán không sai, thiếu niên trên sân khấu chính là Chủ Thần đại nhân.

Cô hiểu được chân tướng, chính là, “Hắn sẽ không sinh hài tử a.”
Hệ thống: “Có thể hay không không quan trọng, nguyện ý là được nha~”
Dụ Sở sặc hai tiếng.

Cô tùy tay lật sách giáo khoa trên bàn ra, phát hiện mình vẫn đang là học sinh cuối cấp ba.

Dụ Sở cân nhắc.

Công lược đương nhiên quan trọng, nhưng vẫn là thi đại học trước đi.

====
210920.