Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 80: Quý ngài khoác da thỏ 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


: "Bốn phần cần tìm gồm xương cốt, bộ da, máu thịt và nội tạng. Mỗi giờ không tìm được thêm bộ phận nào sẽ ngẫu nhiên gia tăng nồng độ ô nhiễm, xuất hiện trên người chơi bất kỳ."

Bị ô nhiễm đến trình độ nhất định sẽ mang đến hậu quả gì, Kinh Thế không rõ. Nhưng nhất định sẽ phi thường nghiêm trọng.

Tươi cười trên mặt Kinh Thế càng thêm xán lạn: "Anh trai, còn về thi thể trong nhà bếp..."

: "Em trai ngoan, ta chỉ có thể tiết lộ cho ngươi từng đấy thông tin." Đến đây, Von mỉm cười "Không cần hỏi thêm gì khác, bởi vì ta sẽ không trả lời ngươi."

: "Gọi anh trai cũng không được."

: "Nhưng thích gọi thì cứ tiếp tục gọi, ta không phiền đâu ~"

Von tươi cười ấm áp bao dung, dò hỏi: "Còn có vấn đề sao, em trai nhỏ?"

: "Không có. Cảm ơn anh trai ~"

Kinh Thế chân thành đối Nam tước chớp chớp mắt. Quay đầu liền phấn chấn chạy vào trong biệt thự tìm những người khác chia sẻ thông tin.

Thấy hắn bước vào, mọi người ai nấy đều câu nệ, người này so với người kia lại càng yên tĩnh. Như một thói quen, Dung Ly đầy mặt viết chết lặng. Điền Dũng vốn dĩ tự hào bản thân thuộc dạng gặp chuyện không hoảng, lại cũng nhịn không được ở trong lòng cùng các đồng sự hò hét:

Má ơi! Thật sự lấy được thông tin kìa!

Thư ký Kinh đỉnh quá đi! Công đức vô lượng!!!

Tam quan của quản gia và hầu gái trưởng đều đang trong giai đoạn bị đập nát xây lại, không kịp phản ứng biểu cảm hò hét muốn nói lại thôi của Điền Dũng.

Quay lại nhiệm vụ chính tuyến. Chỉ cảm thấy vấn đề này nhìn như đơn giản, kỳ thật không đơn giản. Quá trình tràn ngập trời xui đất khiến, cần cẩn trọng. Nhưng với quy tắc một giờ tăng ô nhiễm, cộng thêm tiếp xúc với thi thể thỏ cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, bọn họ buộc phải làm nhiệm vụ càng nhanh càng tốt.

Đặc biệt phải chú ý phân phối, thay phiên hành động, tránh cho một người chịu quá nhiều lần ô nhiễm dẫn đến tinh thần thác loạn.

: "Tăng tốc nào!" Kinh Thế vỗ tay thục giục: "Chạy nhanh đi tìm thôi, đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin mọi người!"

Được tuyển chọn vào phòng chuyên án quỷ dị đặc thù, mỗi cái đều là nhân tinh trong nhân tinh. Kết hợp với kinh nghiệm của Dung Ly và Kinh Thế làm ra phán đoán, quá trình tiếp theo diễn ra thực thuận lợi. Bảy người rất nhanh đã gom góp được gần hết xương thỏ từ khắp mọi nơi trong biệt thự.

Tốn hơn ba giờ đồng hồ, sau gáy quản gia xuất hiện một vết nứt, số lượng mắt trên tay Kinh Thế từ một tăng thành hai. Chiều cao của cựu chủ tịch Dung Thành giảm bớt một đoạn nhỏ, trên cổ Điền Dũng cũng lồi lên một khối thịt đỏ hỏn mấp máy.

Vặn vẹo, sa đọa.

Nhìn lâu một chút sẽ khiến tinh thần ô nhiễm mà biến thành quái vật.

Các bộ phận khác như máu thịt, da và nội tạng không có tung tích. Mọi người tập trung trong phòng khách thảo luận, nói ra những nơi hiềm nghi có thể giấu đồ vật.

Đang bàn luận hăng say, liếc qua chỗ để xương gần đó, cả người Dung Thành đột nhiên choáng váng.

Xương cốt đâu? Một chồng xương cốt lão già này vất vả tìm được đâu?

Ly Phượng thở dài vỗ vai ông, lại chỉ chỉ Kinh Thế ngồi cách đó không xa đang chuyên chú ghép nối xương thỏ vào đúng vị trí.

Dung Thành: Ồ, ra là bị nhóc Kinh lấy đi rồi, kia không có việc gì.

Nhìn kỹ, ngồi sát bên cạnh thư ký Kinh không ai khác ngoài Nam tước thứ ba.

Một câu em trai ngoan dài, hai câu em trai ngắn. Mắt hồ ly chớp a chớp, quả thực hận không thể mọc ra đuôi cáo vẫy vẫy hướng hắn làm nũng. Bộ dáng trương dương khiếp người, so quỷ dị còn quỷ dị.

Thói đời ngày sau.

Dưới tình huống như vậy, Dung Ly và những người còn lại không hẹn mà cùng nhìn đi nơi khác. Làm như không có gì lạ, tiếp tục thảo luận vấn đề đẩy nhanh nhiệm vụ chính tuyến.

Lúc này, quản gia giống như nhận thấy cái gì, nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hồ cá hình như có cái gì..."

Bảy người bỏ dở việc thảo luận, ra ngoài tụ tập bên bờ hồ lớn.

Giống như sự kiện phát sinh trong nhà bếp. Mặt hồ trôi nổi ba xác chết lạ mặt, trên thân toàn là vết rìu chém.

Điền Dũng và quản gia phối hợp dùng gậy dài vớt các xác chết kia vào bờ. Ly Phượng đeo găng tay, tiến hành khám nghiệm thi thể tại chỗ.

Dung Thành phát hiện bầy cá Koi nuôi trong hồ có dị. Mặc dù đám cá vẫn bơi lội nhẹ nhàng uyển chuyển như mọi khi, nhưng con nào con đấy đều trợn trắng mắt, miệng mở rộng.

Không phải mấp máy, là hoàn toàn mở rộng miệng không khép lại. Quái dị vặn vẹo khiến sắc mặt mọi người đồng dạng khó coi.

: "Cá chết mở miệng, là điềm xấu." Hầu gái trưởng trầm ổn nói.

Sự vật vốn nên vận chuyển tự nhiên bỗng nhiên có vấn đề. Như vậy chỉ có một khả năng, có thứ gì đánh vỡ trạng thái tự nhiên của chúng nó.

: "Có khi nào là ở trong hồ, hoặc cũng có thể ở trong bụng cá." Một suy đoán lóe lên trong đầu Dung Thành.

Hầu gái trưởng: "Rất có khả năng. Vậy chúng ta..."

Kinh Thế: "Nhảy xuống thôi."

: "..." Cơ thể hơn ba mươi độ nói ra lời âm độ.

Nhớ đến Dung Thành cũng hay đi câu cá, Dung Ly ngẩng đầu lên muốn hỏi mượn dụng cụ: "Cha..."

: "Ơi ~" Kinh Thế: "Con trai ngoan."

Kinh Thế giơ chân đá Dung Ly xuống hồ.

Sếp Dung ngã xuống nước, ngắc ngoải một hồi mới đứng vững. Ánh mắt dại ra nhìn lên không trung.

Thư ký Kinh ở trên bờ lưu loát ngồi xổm xuống, cười hỏi Dung Ly: "Sếp, sao anh không cười, là trời sinh không yêu cười sao?"

Dung Ly nhìn hắn, đột nhiên cười, tươi cười cực kỳ dữ tợn, hoàn toàn phá vỡ.

: "Ha ha! Ha hả ha hả! Mẹ nó, tôi [ Bíp bíp —— ] *** [ Bíp —— ], mẹ nó thư ký K... Linh Thế, đứng ra cho tôi!!! Tôi con mẹ nó [ Bíp —— ] chết cậu!"

Thật là một trận hoa thơm chim hót đâu.

_

[ Trong số các ngươi có một kẻ giả mạo. ]

Nhiệm vụ xuất hiện liền thả ra một câu này, dẫn đến kích phát vô số khả năng khác nhau.

Ánh sáng tối tăm, bụi mù mốc meo hỗn hợp với mùi máu xông vào mũi. Màn ảnh theo dõi xuất hiện ở trên hành lang tầng hai.

Ba gã lưu manh, Thời Lê và Lam Yên đều đang ở đây. Bọn họ đang cùng nhìn chăm chú vào thiếu nữ nằm bất động trên mặt đất.

Là cô bạn gái trong cặp đôi kia, vài tiếng trước vẫn còn bình thường. Hiện tại hai mắt mở lớn, cổ bị cắt một đường dài rất ngọt.

Máu tươi loang lổ đầy đất đã khô lại một phần. Hẳn là vừa rời khỏi đại sảnh không bao lâu đã bị g iết chết.

Ánh đèn leo lắt trên trần nhà đem bốn phía tính cả sắc mặt tái nhợt của những người sống sót chiếu đến rõ ràng.

Vài phút sau, người nam trong cặp đôi cũng nghe tin chạy tới. Biểu cảm hít thở không thông quỳ sụp xuống ôm lấy thi thể bạn gái khóc than, biểu cảm cực kỳ thống khổ.

Thời Lê nặng nề nhắm mắt lại, Lam Yên mê mang nhìn thông báo nhiệm vụ xuất hiện trên màn hình.

: "Này, không phải cô ta vẫn luôn đi cùng mấy người à? Không định nói gì sao?" Lưu manh tóc vàng cổ quái nhìn qua nhóm của gã đàn ông giàu có.

Thanh niên mặc đồ công sở chẳng nói chẳng rằng.

: "Là cô ta tự xin tách ra đi vệ sinh. Ai biết... Còn có, ai cho cậu quyền tra hỏi kiểu đấy?! Hay cậu là kẻ giả mạo muốn gây mâu thuẫn nội bộ để dễ ra tay?" Gã đàn ông mập mạp đứt quãng nói, lại do dự giơ lên bình chữa cháy trong tay.

Thấy vậy, tóc vàng chậc một tiếng đầy khinh thường. Lưu manh gầy còm bên cạnh hắn thậm chí cười rộ lên: "Ông muốn đánh một trận sao?"

Người trẻ tuổi đeo khuyên trừng mắt gõ gậy sắt trong tay xuống đất, rất có ý tứ làm chỗ dựa đàn em

: "Lăn."

Gã giàu có hoàn toàn tức giận, há miệng muốn nói gì đó, lại bị đối phương không kiên nhẫn cắt ngang.

: "Không lăn thì nhảy, bên kia có cửa sổ."

Lưu manh đeo khuyên lười tiếp tục cùng đối phương đôi co, dẫn theo đàn em đi rồi. Phía sau họ, ánh mắt gã giàu có nảy sinh ác độc, giống như rắn rết.

Thịch thịch thịch ——

Phanh ————

Nghe như thứ gì đó bị điên cuồng đè ép lâu lắm, rốt cuộc vỡ vụn. Dưới tầng truyền tới tiếng thét hoảng sợ chói tai.

Vô số đầu thỏ vọt vào qua khe hở, ngửa mặt lên trời rít dài. Từng đôi tai dài mênh mông cuồn cuộn lọt vào trong kiến trúc.

Gió to thổi quét, mặt đất không ngừng rung động.

Mười một người thì phần lớn đều đang tập trung trên tầng hai. Toàn bộ cửa ở tầng một thì lại bị vây đầy quỷ dị, muốn lao xuống giết xông ra ngoài là không có khả năng.

Thời gian cấp bách, đám người hỗn loạn phân tán ra nhiều phía.

Tim đập như muốn bay ra khỏi lòng ngực, Thời Lê kéo tay Lam Yên, trực tiếp lao qua cửa sổ gần đó. Từ trên tầng hai cao hơn năm mét nhảy xuống dưới. Vị trí này tương đối xảo quyệt, hai nữ sinh rớt ngay trên mái tôn thấp gần đó, lăn vài vòng rồi mới rơi xuống đất.

Có mái tôn làm đệm giảm xóc va chạm, tổn thương do cú rơi giảm xuống rất nhiều. Cơ thể hai người đầy rẫy vết xước, nhưng cũng không tính nghiêm trọng. Dù sao lúc này, chạy trốn quan trọng hơn tất thảy.

Bên còn lại, có vài người không dám nhảy cửa sổ. Nhỡ không may nhảy xuống gãy chân bị thương nặng không thể di chuyển, còn không phải biến thành cá trên thớt mặc người xâu xé hay sao? Vì vậy, bọn họ chọn vừa lẩn trốn vừa tìm cách chuồn ra ngoài theo các cửa chính.

Nhưng có thể đi tới cửa, làm thế nào chạy ra ngoài lại là vấn đề quan trọng.

Trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, thanh niên mặc đồ công sở giống như phát điên đẩy mạnh lưu manh tóc vàng ra ngoài. Chính gã thì liều mạng tông cửa xông ra. Điên cuồng thoát đi địa phương nguy hiểm này!

Tóc vàng bại lộ trong tầm mắt quỷ dị. Động tĩnh lớn đến mức thu hút đám thỏ chặn cửa lao đến tức khắc.

Gần mười lưỡi rìu từ đủ mọi phương hướng chém tới, tình cảnh này hẳn phải chết không nghi ngờ.

Sắc mặt lưu manh gầy còm trắng bệch, thanh niên đeo khuyên tức giận gầm lên, tư thế muốn lao ra ngoài cứu người.

Không đến một giây đồng hồ, tóc vàng lấy tốc độ nhanh chóng uốn cong người, phần lưng dẻo dai gập ra sau. Lấy tư thế không ai tưởng tượng được tránh thoát hiểm cảnh.

Thân thể đảo về sau lăn đi, tinh chuẩn ngã vào phía sau quầy tiếp tân, thành công chặn tầm nhìn của quái vật. Quay cuồng một vòng sau một tay chống mặt đất, lập tức nửa ngồi xổm đứng bật dậy.

Lũ thỏ bám riết tụ lại gần. Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có thứ gì đó từ trong góc ném tới.

Vừa va chạm liền nổ tung, hóa thành một đợt khói mù dày đặc bao phủ tầm nhìn.

Tóc vàng lợi dụng sơ hở lao ra ngoài, tóm lấy hai đồng bạn còn đang hoảng hốt. Động tác nhanh nhẹn chạy thẳng về phía góc.

Đứng ở đó, không ai khác chính là Đỗ Anh. Bụng quấn vải thấm máu, vai đeo chéo một túi vải cũ chứa đầy bom khói.

Vừa thành công hội hợp, tóc vàng cùng Đỗ Anh ăn ý liếc mắt một cái liền hướng về phía cửa chạy. Nhớ đến người vừa giúp họ còn đang bị thương nặng, thanh niên đeo khuyên chủ động hỗ trợ cõng Đỗ Anh trên lưng. Bốn người không một tiếng động xông ra ngoài.

Mặt đường xi măng gồ ghề lồi lõm, chạy hai bước lại lảo đảo một chút. Ở bên ngoài, uy lực của bom khói giảm đi rất nhiều, chỉ có thể bao phủ một vùng nhỏ.

Cũng vì vậy mà Đỗ Anh lựa chọn cứu mấy lưu manh nọ. Dù sao với trạng thái bị thương nặng của hắn, một mình đi được một đoạn xa là không thể.

Bốn người thở hổn hển đào thoát đến bãi đỗ xe. Lưu manh gầy còm thành công bẻ khóa một chiếc xe ô tô con, làm nó khởi động.

Thanh niên đeo khuyên cõng Đỗ Anh ngồi vào ghế sau, hai người còn lại ở phía trước. Tóc vàng đạp mạnh chân ga, xe con gầm rú lao ra ngoài.

Không xa có một dàn quái vật chặn đường, hai bên có vô số thỏ khổng lồ vọt lên cao dùng rìu bổ xuống.

Đỗ Anh mở cửa, cùng thanh niên đeo khuyên lợi dụng góc chết ném bom khói ra ngoài. Tóc vàng không ngừng xoay tay lái, ô tô chao đảo đánh võng, lốp xe ma sát với mặt đường tóe ra tia lửa.

: "Hỏng rồi! Cổng vẫn chưa mở!!!"

: "Từ từ đã!" Lưu manh gầy còm gân cổ kêu lên.

: "Điên rồi! Sao mày lại lái về hướng đó?!"

Lưu manh gầy còm nắm chặt dây an toàn, run lập cập nhìn lớp lớp quỷ dị nhào lên. Trong tình huống nguy cấp, biểu hiện của tóc vàng vô cùng bình tĩnh, động tác trên tay cũng không ngừng. Màn khói hoàn toàn không ảnh hưởng hắn dẫm châm ga tăng tốc.

Ô tô con tìm đường chết mà đâm về phương hướng ngược lại, đong đưa lao về phía tường vây cao chót vót.

Nếu có người chơi Vực Thẳm ở chỗ này, có thể nhìn thấy trước mặt lưu manh tóc vàng vẫn luôn có một màn hình ảo lập lòe mà chỉ hắn có thể nhìn thấy.

Mà ở trong Vực Thẳm, không ngoại lệ đều là kẻ điên.

[ Kích hoạt đạo cụ dùng một lần: Mũi tên chỉ hướng vật thể. ]

[ Xin hỏi có xác định sử dụng với vật thể xe ô tô bốn chỗ hay không? ]

Xác nhận!

Tốc độ xe đạt tới tối đa, quái vật bị tốc độ kinh người của nó đâm dạt sang hai bên giống như Moses rẽ biển. Người trong xe nhìn tường gạch vững chãi trước mặt, khủng hoảng trợn mắt há hốc mồm.

Vì vậy, họ cũng thấy được trước mũi xe nháy mắt xuất hiện một mũi tên lớn màu đỏ, chỉ thẳng lên trời.

: "Lên nào!"

Theo tiếng gầm của tóc vàng, cả chiếc xe con nháy mắt theo hướng mũi tên bay vọt lên không, lao qua tường vây rồi bùm một tiếng, đáp mạnh xuống bên ngoài.

Nghiêng ngả lung lay một hồi, lại thế như chẻ tre lao về phía trước.

_

Phía xã hội, theo tiến độ phát triển của kịch bản trò chơi, thanh âm phảng phất là tận thế thẩm phán buông xuống:

[ Tiến độ trò chơi giai đoạn thử nghiệm đạt tiêu chuẩn, người chơi đạt tiêu chuẩn. ]

[ Chuẩn bị tiến hành thả xuống trò chơi giai đoạn chính thức. ]

[ Đang tải —— Cập nhật kịch bản thành công. ]

Không trung xé rách, thời gian hỗn lưu, những con chữ từ sương đen tụ lại xuất hiện:

【[ Hai con thỏ ] - Đang tiến hành.

[ Sóng thần ] - Sắp thả xuống.

[ Vương quốc tí hon ] - Sắp thả xuống.

[ Vùng đất phóng xạ ] - Sắp thả xuống.】

[ Chuẩn bị tiến hành tuyển chọn người chơi ngẫu nhiên. ]

[ Đếm ngược: 2:59:59 ]

Biến cố diễn ra trong nháy mắt.

Mọi người khiếp sợ, mọi người không tin, nhưng màn trời đã bắt đầu lập loè. Một màn hình tức khắc phân liệt thành vô số màn hình đếm ngược. Rậm rạp màn hình phân tán bay đi khắp nơi, giống như mưa sao băng giáng xuống, kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông.

Những người đang tụ tập quan sát màn hình lớn sợ tới mức gà bay chó sủa, ngao ngao gọi bậy. Người bên ngoài chật vật đào thoát trốn về nhà, người trong nhà nghe được tin tức lại cũng thét chói tai không thôi.

Hoảng sợ, chấn động, sởn tóc gáy, choáng váng không dám tin tưởng. Bọn họ luống cuống tay chân gọi điện liên hệ người nhà, lại khắp nơi tìm kiếm vũ khí phòng thân.

Giao thông trên đường vốn đã ùn tắc, bây giờ lại càng rối loạn hơn. Đường đi bộ đông đúc chen lấn, xe cộ dưới lòng đường điên cuồng ấn loa, cảnh sát giao thông tuýt còi inh ỏi trộn lẫn với đủ loại tiếng quát tháo.

Xong rồi! Sắp tận thế!

Thế giới này điên rồi!!!

Chính là, phải làm gì đây? Muốn như thế nào thoát? Nơi nào mới an toàn? Nhân loại muốn chạy trốn tới nơi nào mới có thể có thể sống sót?

Từ thị giác của nhân loại nhìn lên, loại thiên tai này thế tới rào rạt, thật sự quá kh ủng bố.

Ngắn ngủn không đến vài giờ, chúng sinh trơ mắt nhìn màn trời bắt đầu thay đổi, phát ra kịch liệt động tĩnh.

Chỉ một cái chớp mắt, vô số người đồng thời biến mất ở khắp các địa điểm trên thế giới. Học sinh ngồi trong phòng học, người đi làm trong công ty, các bác sĩ bận rộn nơi bệnh viện, cảnh sát giao thông đứng tuýt còi đầu đường,... Tất cả đều bị kéo vào trong địa ngục.

Bọn họ thậm chí chưa kịp phản ứng, thoáng cái đã bị mang đi. Mỗi một nhóm người biến mất, một màn hình nhỏ sẽ lại sáng lên.

Bên trong màn hình, có người gọi điện thoại, có người đối với nơi xa thảm thiết gào lên. Tiếng kêu cứu thê thảm, nhưng cũng chẳng bao lâu đã thực mau biến mất.

Đó là con cái, cha mẹ, bạn bè... của bất kỳ ai. Người bên ngoài nhìn đến gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình, quả thực không dám tin tưởng. Người chồng giống như điên dại mà ôm khoảng không nơi vợ con vừa biến mất, thiếu nữ quỳ rạp trên đường cái chứng kiến người yêu tay trong tay rời đi,... Thét chói tai kêu khóc, tuyệt vọng cùng sợ hãi, đả kích tinh thần chạm đến ngưỡng tối cao.

Người chủ trì nối tiếp nhau xuất hiện, các trò chơi cũng đã bắt đầu.

Toàn thể người xem lặng ngắt như tờ. Cổ như bị bóp chặt, cả người run rẩy nói không ra tiếng. Đôi mắt nhìn chằm chằm lưỡi hái Tử Thần vô tình thu hoạch sinh mệnh. Tựa như bị sóng thần nuốt chửng chính là bọn họ, bị phóng xạ ô nhiễm biến dạng chính là bọn họ, bị quái vật xé xác chính là bọn họ, bị thu nhỏ rồi sống sờ sờ giẫm chết chính là bọn họ!

Đều là con kiến.

Chúng sinh đều là con kiến.

_