Để Ta Làm Thế Thân

Chương 94




Thấy Tuấn Tú ly khai, Hữu Hoán nguyên bản muốn đuổi theo, bất quá một lần nữa bị Hi Triệt ngăn cản "Ngươi cho dù có đuổi theo đi chăng nữa cũng đâu có ích gì?! Tuấn Tú lúc này bất kể là ai nói, bất luận nói chuyện gì, đệ ấy cũng không đáp lại! Kể từ lúc Hữu Thiên bị trọng thương đến giờ, tâm trạng của Tuấn Tú vẫn luôn bất ổn! Ngươi nếu muốn tốt cho Tuấn Tú thì lúc này đừng nên quấy rầy đệ ấy!"


.


Hữu Hoán nghe xong chỉ nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra tia lo lắng "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Các ngươi thế nào tìm được Tuấn Tú ca? Và sau đó, đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì?"


.


"Ta cũng muốn biết là đã có chuyện gì xảy ra?! Hiện tại trên giang hồ có rất nhiều lời đồn đại hết sức xuyên tạc, chúng xác thực có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Minh trang và Yên Vũ các. Nào là nói Phác Hữu Thiên đã cường bạo Tuấn Tú ca, rồi khi Duẫn Hạo ca biết được chuyện đó đã tính toán báo thù cho huynh ấy!


Ngoài ra còn vô số tin thất thiệt khác, nhiều không kể xiết!" – Xương Mân vừa nói vừa thở dài "Ta thực sự rất muốn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Giữa Tuấn Tú ca và Phác Hữu Thiên đã nảy sinh mâu thuẫn thế nào?" – Xương Mân biểu tình đầy nghi vấn, Cơ Phạm đứng bên cạnh còn không quên gật đầu phụ họa.


.


"Kỳ thực..."


.


"Hiện tại vấn đề này không phải việc khẩn cấp, đợi lát nữa chúng ta sẽ tỉ mỉ nói chuyện sau! Hi Triệt, tình huống của Hữu Thiên bây giờ sao rồi?" – Chính Thù tiến lên cắt ngang lời mọi người, thần tình nghiêm túc.


.


Từ lúc nhận được thư của Duẫn Hạo, Chính Thù ngay lập tức cùng Anh Vân ngày đêm thần tốc trở về Minh trang, song song còn không quên hồi âm, tỉ mỉ giải thích phương pháp chữa thương, chỉ sợ Hữu Thiên không thể đợi đến lúc hai người họ về đến nơi.


.


"Hữu Thiên đã khỏe hơn nhiều rồi!" – Hi Triệt thuật lại "Phác Hữu Thiên không những được Tuấn Tú liên tục giúp vận công trị thương, mà còn được Tại Trung một ngày không biết bắt mạch bao nhiêu lần, mạch tượng tựa hồ đã khả quan hơn rất nhiều! Lẽ ra vết thương của gã đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, người mãi không chịu tỉnh lại! Chính vì vậy, Tuấn Tú không dám dừng, ngày nào cũng giúp gã vận công chữa thương!"


.


"Là Tuấn Tú giúp Hữu Thiên chữa thương sao?" – Chính Thù không khỏi cau mày "Cũng đúng thôi, thực sự thì tại Minh trang này, người có nội lực thiên về âm nhu chỉ có một mình Tuấn Tú!"


.


Chính Thù nói xong thoáng nhìn qua Duẫn Hạo, khẽ thở dài, sau đó lại quay sang hỏi Tại Trung "Tình trạng của Tuấn Tú thì sao? Khi nãy ta thấy đệ ấy dường như có bệnh trong người mà không tiện nói ra!"


.


"Bệnh không tiện nói ra ư?!" – Hi Triệt nghe xong không khỏi cả kinh, trong mắt lộ ra khẩn trương "Bệnh gì mà không tiện nói ra chứ?"


.


"Không hổ là ca, ta cũng mới phát hiện ra!" – Tại Trung gật đầu, ánh mắt mang theo lo lắng "Kể từ lúc Tuấn Tú trở lại Minh trang, ta đã phát hiện đệ ấy thỉnh thoảng lại bị hen suyễn! Bởi đệ ấy chỉ bị vài cơn vụn vặt nên ta lúc đó không quá lưu tâm! Thế nhưng gần đây vì giúp Hữu Thiên chữa thương mà đệ ấy tiêu hao quá nhiều nội lực, hen suyễn cũng vì thế cũng dày lên... Bất quá, ta không có cơ hội bắt mạch cho Tuấn Tú!"


.


Nghe Tại Trung nói xong, Chính Thù bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy yêu thương "Hai người họ, đến tột cùng là tội gì đây?"


.


Chính Thù vừa nói vừa nhìn lướt qua Duẫn Hạo và Tại Trung, lắc lắc đầu "Mà thôi, một khi ta đã về đây, bệnh của cả hai nhất định sẽ được chữa trị tận gốc! Còn về tâm bệnh, hãy để chính hai người họ tháo gỡ a!"


.


Nói xong, Chính Thù dẫn đầu bước qua đại môn Minh trang.


.


Phác Hữu Thiên! Ngươi chính là từng tận mắt chứng kiến tận mắt Duẫn Hạo và Tại Trung dằn vặt đối phương đến thế nào! Ngươi tội gì còn muốn khiến chính bản thân mình chìm đắm trong vũng bùn không lối thoát đó?


.


Yêu nếu như phải trải qua quá nhiều thương tổn, sẽ chẳng thể nào vẹn nguyên! Ngươi đến tột cùng là đã khiến Tuấn Tú đau đớn đến mức nào, mới có thể khiến một hài tử như vậy đơn thuần, như vậy hạnh phúc biến thành người so với Tại Trung năm xưa còn muốn cô độc lạnh lẽo hơn?!


...


.


Tuấn Tú sau khi quay vào Minh trang, lập tức đi đến sương phòng Hữu Thiên đang dưỡng thương.


.


Kể từ lúc Tuấn Tú bắt đầu giúp Hữu Thiên chữa thương, đồng thời trở thành người chăm sóc gã, sở dĩ cả ngày cậu chỉ một mực túc trực ở bên cạnh.


.


Càng nghĩ càng thấy buồn cười!


.


Ta rõ ràng là hận người kia đến vậy, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi thật xa, thế nhưng khi chăm sóc lại không thể kìm lòng mà biến thành cẩn thận tỉ mỉ! Nếu để nói đến tận cùng, vậy thì Phác Hữu Thiên, giữa hai chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có dù chỉ mảy may công bằng, kể từ khoảnh khắc ta thầm yêu ngươi!


.


"Tuấn Tú, ngươi đã trở về! Chuyện bên ngoài đã giải quyết ổn thoải rồi chứ?" – Tuấn Tú vừa bước qua cửa, Đông Hải vẫn luôn chờ ở trong phòng không nhịn được lên tiếng hỏi. Mỗi khi Tuấn Tú rời khỏi, Đông Hải sẽ thay cậu canh giữ Hữu Thiên, bởi tình trạng của gã hiện tại không thể không có người ở bên.


.


"Ân!" – Tuấn Tú nhàn nhạt lên tiếng, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Hữu Thiên vẫn chìm sâu trong hôn mê, nhíu mày phiền muộn "Người thế nào?"


.


"Ngươi mới đi một lúc như vậy, gã có thể thế nào? Tình trạng vẫn như cũ mà thôi! Gã sau khi trúng một kiếm của ngươi, một mực nằm yên chẳng có chuyện gì, thế nhưng ngươi ấy, mấy ngày qua không biết bao nhiêu hận, cỡ nào oán mà lại khổ sở! Đã vậy, ngươi còn muốn chữa thương, muốn chăm sóc gã! Thật không biết, tên này là tự hành hạ bản thân hay là đang giày vò ngươi nữa!" – Đông Hải vừa nói vừa lắc đầu thở dài.


.


Tuấn Tú không nói gì, chỉ khẽ chạm tay lên đôi môi đã khô nứt của Hữu Thiên, lại đứng lên, đi đến bên bàn rót một chén nước, rồi trở lại.


.


Sau mỗi lần vận công trị thương, môi Hữu Thiên dần dần sẽ trở nên khô nẻ, bởi vậy Tuấn Tú ngay sau đó liền giúp gã uống nước. Khi nãy vừa vận công xong, bất ngờ xảy ra tình huống hỗn loạn, cậu chưa kịp cho Hữu Thiên uống nước đã vội ra đại môn, thành thử môi gã lúc này đã muốn bong một tầng da.


.


Nhẹ nhàng nâng người Hữu Thiên dậy, để thân thể mềm rũ kia tựa vào trước ngực mình, sau đó Tuấn Tú chậm rãi kề chén nước bên môi, giúp gã uống từng chút một. Động tác của cậu không biết có bao nhiêu ôn nhu cùng cẩn thận, tựa hồ rất sợ người trong lòng bị sặc.


.


"Ư... Khụ khụ... Khụ khụ..." – Đột nhiên Hữu Thiên ho khan không ngừng, giống như đang bị sặc.


.


Tuấn Tú thấy thế, con tim nhất thời co rút, nhíu nhíu mày, đồng thời dịu dàng vỗ vỗ lưng gã, trong mắt mang theo lo lắng.


.


Dần dần, cơn ho của Hữu Thiên chậm dần rồi dừng hẳn, Tuấn Tú vừa định đặt gã nằm trở lại giường, bất ngờ phát hiện ra lông mi của đối phương thoáng run rẩy. Nhất thời, Tuấn Tú cả người như cứng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hữu Thiên vẫn tựa trước ngực mình. Chỉ thấy hàng mi mỏng manh run rẩy từng hồi, sau đó đầu vô ý thức hết quay sang trái lại quay sang phải, hé môi phát sinh ra tiếng thì thầm yếu ớt.


.


"Hả? Gã có đúng hay không sắp tỉnh rồi?" – Đông Hải ở bên cạnh thấy thế không khỏi phỏng đoán.


.


Tuấn Tú một lời cũng không nó, vẫn chuyên chú quan sát Hữu Thiên nằm trong lòng, hô hấp càng lúc càng trở nên gấp gáp.


.


Sắp tỉnh rồi sao?


.


Hữu Thiên cũng chịu tỉnh lại sao? Ta đã chờ lâu như vậy, đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được giây phút này?


.


Bàn tay run run xoa gò má hao gầy, vành mắt Tuấn Tú ngập lệ.


.


Ta thực sự không biết nguyên nhân vì sao, nước mắt lại không thể khống chế, ào ạt dâng lên, trong lòng còn xuất hiện tư vị không thể nói nên lời, ta chỉ rõ ràng cảm nhận được nỗi chua xót khổ sở khó nhẫn nhịn!


.


Kỳ thực, ta đang ra phải cảm thấy vui vẻ mới đúng! Bởi chỉ cần ngươi, ta và ngươi có thể triệt triệt để để chấm dứt hết thảy! Chỉ là không biết vì sao, ta lại sâu sắc nhận ra con tim siết bao đau đớn!


.


Lệ ngân ào ào dâng lên khó kìm nén, rốt cuộc tràn mi, rơi xuống một bên mắt của Hữu Thiên, khiến mí mắt gã càng thêm run rẩy. Sau đó đôi mắt khép chặt bấy lâu, chậm rãi, chậm rãi hé mở.


.


"Tuấn Tú... Tuấn Tú..."


.


Tầm mắt mờ mịt mông lung, không thể rõ ràng, Hữu Thiên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể nặng nề vô lực, chỉ là trong tiềm thức, bóng hình khiến gã chẳng thể nguôi lo lắng, đã khắc quá sâu.


.


"Tuấn Tú... Tuấn Tú..."


.


Tận mắt nhìn Hữu Thiên nằm trong lòng dần thanh tỉnh, còn được nghe rõ rành rành gã một lần lại một lần nỉ non lẩm bẩm tên mình, Tuấn Tú chỉ cảm thấy vết thương đau đớn nhất đã liền sẹo trong trái tim một lần nữa nứt toạc rỉ máu, khiến cậu chẳng thể nào khống chế bản thân.


.


Nhanh như cắt đứng bật dậy, Tuấn Tú hầu như ném Hữu Thiên trở lại giường, sau đó đi nhanh về phía cửa.


.


Hữu Thiên bị quăng trở lại giường, không tránh khỏi cảm thấy đầu choáng mắt hoa lợi hại, chỉ mơ hồ trông thấy một bóng bạch y càng lúc càng rời xa tầm mắt.


.


"Tuấn Tú..."


.


Hữu Thiên một mực gọi tên Tuấn Tú, còn nỗ lực vươn tay ra, muốn giữ lấy, thế nhưng gã chẳng có cách nào ngăn cản được bóng bạch y kia biến mất khỏi mắt mình.


.


Tuấn Tú nghe được tiếng gọi khắc khoải của Hữu Thiên, thế nhưng cậu không hề dừng lại, càng không hề ngoái đầu nhìn dù chỉ một lần.


.


Ta không muốn để Phác Hữu Thiên trông thấy ta rơi lệ, càng không muốn để người kia nhìn thấy bộ dạng cỡ nào mềm yếu của ta!


.


Kim Tuấn Tú ta không cần Phác Hữu Thiên thương hại, càng không cần người kia cảm thấy hổ thẹn! Bảy năm đằng đẵng đợi chờ cùng một đêm lăng nhục tần tệ đó đổi lại bằng một kiếm xuyên thân... Ta sẽ coi như hai chúng ta hòa nhau!


.


Từ nay trở về sau, trời Nam biển Bắc, Kim Tuấn Tú và Phác Hữu Thiên chỉ là người qua đường.


__________________________________


Xong, người tỉnh lại, người dứt áo ly khai!