Để Ta Làm Thế Thân

Chương 90




Rời khỏi phòng Tại Trung, Tuấn Tú liền đi đến chỗ Hữu Thiên.


.


Kể từ ngày hôm đó, cậu chưa từng đến thăm Hữu Thiên! Không phải Tuấn Tú tuyệt tình, không hề lo lắng, mà do cậu đã quá đau lòng cùng sợ hãi... Cảm xúc đó quá mức cường liệt, đến nỗi Tuấn Tú không dám bước chân khỏi phòng, không dám đi xem tình trạng của gã, thậm chí không dám nhớ đến...


.


Ngày hôm ấy, khi mũi kiếm trong tay đâm xuyên qua người Hữu Thiên, đối với Tuấn Tú mà nói, đó chẳng khác gì một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp không thể xua tan! Chỉ cần chớm nghĩ về nó, trái tim không còn nguyên vẹn càng thêm tan nát, nỗi đau đó quá lớn, và cậu chẳng thể làm gì khác là... tận lực trốn tránh!


...


.


Đi tới trước căn phòng Hữu Thiên dưỡng thương, Tuấn Tú không hề do dự, đẩy cửa đi vào. Hách Tại đang ở bên trong trông coi gã, nhìn thấy Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện, không khỏi có chút kinh hãi, từ bên giường đứng lên.


,


"Hữu Thiên sao rồi?" – Tuấn Tú đi tới trước giường, nhàn nhạt lên tiếng.


.


Lúc này, Hách Tại mới lấy lại tinh thần, vội trả lời "Tạm thời cũng được coi là ổn định, nhưng mà tốc độ phục hồi của vết thương quá chậm! Để tình trạng này duy trì quá lâu cũng không phải biện pháo tốt, chỉ sợ đến lúc đó..." – Hách Tại nhìn thoáng qua Tuấn Tú, không nói thêm gì nữa.


.


Tuấn Tú nghe xong không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi xuống bên giường, lẳng lặng quan sát Hữu Thiên.


.


Trong trí nhớ của ta, ngươi lúc nào cũng tao nhã, ôn hòa, tia cười như có như không ẩn hiện trên khóe môi khiến người say đắm! Bộ dạng tái nhợt yếu ớt này của ngươi, ta chưa từng trông thấy... Thần sắc nhợt nhạt không còn sức sống đó của ngươi thực sự khiến ta sợ lắm, có biết hay không? Ta sợ chỉ sau một lần chớp mắt, ngươi sẽ biến mất!


.


"Phác Hữu Thiên!" – Tuấn Tú vươn tay, khẽ vuốt ve gò má trắng tuyết "Ngươi tưởng làm thế này có thể chấm dứt tất cả duyên nợ giữa chúng ta sao? Ta nói cho ngươi, không dễ dàng như vậy đâu! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi chết!"


.


Nói xong, Tuấn Tú liền nhẹ nhàng đỡ Hữu Thiên ngồi dậy.


.


"Tuấn Tú, ngươi làm gì vậy?" – Hách Tại thấy thế không khỏi lên tiếng lo ngại.


.


"Ta muốn chữa thương cho gã!" – Tuấn Tú bình thản trả lời.


.


"Chữa thương? Thế nhưng..."


.


"Không nhưng nhị gì cả! Ta đã thuộc nằm lòng phương pháp vận công Chính Thù ca viết trong thư rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!" – Tuấn Tú vừa nói vừa chuẩn bị vận công.


.


"Chờ một chút!" – Đúng lúc này, Hi Triệt và Hàn Canh từ bên ngoài tiến vào, ngăn cản Tuấn Tú.


.


"Tuấn Tú...!" – Hi Triệt đi đến bên cạnh đệ đệ, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng "Nhất định phải là ngày hôm nay sao? Phương pháp vận công rất phức tạp, đòi hỏi cẩn trọng cao độ, đệ gấp gáp thế này, ta sợ..."


.


"Không có gì để sợ hết!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Hi Triệt "Ta muốn chữa thương cho Hữu Thiên ngay bây giờ, mọi người ra ngoài cả đi!" – Cậu lãnh đạm trả lời.


.


Nghe Tuấn Tú nói như vậy, Hi Triệt và Hàn Canh thoáng nhìn nhau, biểu tình vạn phần bất đắc dĩ.


.


"Được rồi, Tuấn Tú, ta không ngăn cản đệ nữa! Bất quá, ta có quyền lưu lại, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta có thể giúp đệ!" – Hi Triệt ra điều kiện.


.


"Không cần làm vậy, Hi Triệt ca!" – Tuấn Tú cười nửa miệng "Nếu như huynh thực sự có bản lĩnh đó, vậy hà tất phải đi nhờ cậy một phế nhân?"


.


Hi Triệt nghe xong, biểu tình nháy mắt cứng đờ, nặng nề thở dài một hơi "Tuấn Tú... Có những chuyện ta không muốn nhắc lại nữa, thế nhưng tình cảnh của Tại Trung băn đó, đệ cũng minh bạch mà, lúc đó, đệ ấy đâu còn sự lựa chọn nào khác? Khi ly khai Minh trang, Tại Trung ngay cả tính mệnh cũng mong manh, đệ ấy thế nào còn tâm trí để ý đến những chuyện khác..."


.


"Đủ rồi!" – Tuấn Tú lớn tiếng cắt ngang lời Hi Triệt "Đừng có nhắc lại năm đó Kim Tại Trung đã phải chịu bao nhiêu khổ cực trước mặt ta! Cho dù y có bao nhiêu đau đớn, thế nhưng y không có quyền đem hết thảy thống khổ trút lên đầu người khác như vậy! Để y và Duẫn Hạo ca có được hạnh phúc như hiện tại, ta và Hữu Thiên đã phải làm vật hi sinh! Huynh nói đi, ta phải làm sao để không oán hận?!"


.


Nhìn vào đôi mắt tràn đầy cừu hận của Tuấn Tú, Hi Triệt nhất thời mất đi ngôn ngữ, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của cậu năm xưa, trái tim của người làm ca ca, đau như bị đao cắt!


.


"Được rồi, mọi người mau ra ngoài hết đi, đừng chọc ta tức giận thêm nữa! Bằng không vạn nhất ta thực sự bị nộ khí công tâm, tẩu hỏa nhập ma, người hối hận chính là huynh đó, Hi Triệt ca!" – Tuấn Tú nói xong, lộ ra tiếu ý mị hoặc mà băng lãnh.


.


Từng câu từng chữ Tuấn Tú nói ra chẳng khác gì mũi đao sắc bén đâm xuyên qua trái tim của Hi Triệt. Không thể làm gì khác, Hi Triệt đành yên lặng thối lui ra đằng sau, xoay người bước khỏi phòng, còn Hàn Canh và Hách Tại thấy vậy, cũng đi theo! Với tính tình như hiện tại, chỉ e bọn họ có nói hết nước hết cái, Tuấn Tú cũng không nghe lọt một chữ!


.


Sau khi tất cả mọi người ly khai, Tuấn Tú đầu tiên là trấn tĩnh lại tâm tình, sau đó khoanh chân ngồi trên giường, áp hai tay lên lưng Hữu Thiên, bắt đầu vận công chữa thương cho gã...


Trong mấy người họ, chỉ có Tuấn Tú và Tại Trung có nội lực thiên âm nhu, hơn nữa, nội công cậu có được cũng nhờ y một lòng dạy dỗ! Sở dĩ Tuấn Tú và Tại Trung đều có khả năng khống chế nội lực hết sức thận trọng và tài tình. Chỉ bất quá, kinh nghiệm thực tế của cậu quá ít ỏi, đương nhiên khi vận dụng nội lực sẽ không thể thuần thục, khéo léo như Tại Trung!


.


Bằng mọi giá, lần này ta phải thành công!


.


Chậm rãi đẩy từng chút từng chút một nội lực vào thân thể Hữu Thiên, trên trán Tuấn Tú dần dần ướt đẫm mồ hôi.


.


Dù sao đây cũng là lần đầu Tuấn Tú tiêu hao công lực để chữa thương cho người khác, thế nên rất nhanh cậu đã cảm thấy đuối sức, nhưng Tuấn Tú ép buộc bản thân phải gắng gượng duy trì!


.


Ta minh bạch, ta tuyệt đối không được ngừng lại, bằng không chẳng những thất bại trong gang tấc, uổng phí công lực từ nãy đến giờ mà còn có thể khiến Hữu Thiên bị thương! Tuy ta hận ngươi vô cùng, thế nhưng ta càng không muốn ngươi chết! Ngươi đã khiến ta chịu nhiều đau khổ cùng thương tổn như vậy, ta tuyệt đối không cho phép ngươi được giải thoát dễ dàng!


.


Phác Hữu Thiên! Có lẽ là vì ta không phải người mà ngươi yêu nhất, thế nhưng ngươi lại là người mà ta yêu nhất! Cũng chính vì ta quá yêu ngươi mà oán hận ta dành cho ngươi càng sâu! Ta hận ngươi đã quá vô tình, oán ngươi đã quá ích kỷ, chưa từng để ý đến cảm nhận của ta!


.


Người khiến ngươi bị tổn thương là Tại Trung ca, thế nhưng vì nguyên nhân gì, ngươi lại muốn trút toàn bộ thống khổ ngươi phải chịu đựng lên đầu ta?! Chẳng nhẽ khi so sánh với Kim Tại Trung, Kim Tuấn Tú ta không đáng để được ngươi trân quý sao?


.


Nghĩ đến đây, tâm can Tuấn Tú quặn lên từng cơn đau xót, cậu chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể dần dần hỗn loạn, sắp thoát khỏi sự khống chế. Nhận ra nguy cơ, Tuấn Tú vội vàng trấn tĩnh lại tinh thần, toàn tâm toàn ý vận công chữa thương cho Hữu Thiên, không dám có thêm chút phân tâm nào nữa!


.


Trong khi đó, bên ngoài cửa, Hi Triệt, Hàn Canh cùng Hách Tại không kìm nén được lo lắng mà đứng ngồi không yên, một khắc cũng không dám ly khai. Hi Triệt thi thoảng còn len lén nhìn qua cửa sổ, nghe ngóng tình hình bên trong, biểu tình tràn đầu lo âu.


.


Thành thực mà nói, công phu của Tuấn Tú so với bọn ta không hề thua kém, thậm chí còn có phương diện vượt trội! Chỉ là tính cách của đệ ấy vốn ôn hòa, thiện lương, chưa từng truy cùng diệt tận hay lấy mạng bất cứ ai...


.


Đó là nguyên nhân khiến Tuấn Tú có rất ít kinh nghiệm thực chiến! Huống hồ vận công trị thương là một việc vừa hết sức phức tạp vừa hao tổn rất nhiều tinh lực... Ta thực sự lo lắng Tuấn Tú sẽ không duy trì không được!


.


"Đệ đừng quá lo lắng! Với võ công tu vi của Tuấn Tú, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu! Huống chi còn có chúng ta canh giữ ngoài này, vạn nhất có gì rủi ro, chúng ta hoàn toàn có thể trợ giúp đệ ấy mà!" – Hàn Canh lên tiếng trấn an Hi Triệt.


.


Hi triệt nghe xong chỉ có thể thở dài, nhãn thần tràn đầy u buồn "Ta sao có thể không lo lắng được đây?! Tuấn Tú hiện tại đã mau khiến ta không thể nhận ra đệ ấy nữa rồi!"


.


"Đệ đừng cả nghĩ như vậy! Tuấn Tú đã không còn là tiểu hài tử nữa, con đường đệ ấy đã chọn, đệ ấy phải tự mình nước đi thôi!" – Hàn Canh luôn là ngươi duy ý trí.


.


"Chỉ mong được vậy!" – Hi Triệt nhẹ giọng than thở.


.


Thời gian chầm chậm chầm chậm trôi qua, không biết đã trải qua bao lâu, sắc trời bên ngoài cũng muốn thay đổi, ở trong phòng, Tuấn Tú mới từ từ thu hồi lại chân khí! Tuy rằng trong quá trình, đã có lúc cậu bị phân tâm, thiếu chút nữa là khiến cả bản thân và Hữu Thiên gặp nguy hiểm, may mà ông trời có mắt, để họ an toàn trải qua thử thách.


.


Nhẹ nhàng đỡ Hữu Thiên nằm xuống giường, Tuấn Tú ngồi ở bên cạnh, chăm chú quan sát gã. Có lẽ phương pháp vận công chữa thương này thực sự có hiệu quả, cậu có cảm giác thần sắc của Hữu Thiên tựa hồ tươi tắn hơn một chút, không còn vẻ tái nhợt mong manh như ban đầu. Tận đáy lòng Tuấn Tú không khỏi dâng lên chút thỏa mãn, khóe môi phảng phất nét cười.


.


"Đây chính là lần đầu tiên ta chiếu cố ngươi, chứ không phải là ngươi chiếu cố ta a!"


.


Tuấn Tú vươn tay, phi thường mềm nhẹ gạt đi lọn tóc phủ trên trán Hữu Thiên "Thế nhưng ngươi có biết? Mỗi lần được ngươi chiếu cố, trong lòng ta vừa hạnh phúc, vừa khổ sở hay không? Bởi vì chỉ có những lúc sinh bệnh hay thụ thương, ta mới được ngươi chăm sóc, mới được ngươi bố thí một chút ôn nhu, ta không khỏi có cảm giác bản thân chính là một tên khất cái khốn khổ cùng quẫn, khát khao tình thương!


Đã có rất nhiều lần ta muốn rời xa ngươi, thế nhưng cứ đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, sự ôn nhu của ngươi, dù ít ỏi thôi, nhưng đã đủ để trói chặt lấy ta, khiến ta vô pháp ly khai! Hữu Thiên, chính là vì một chút ôn nhu đó của ngươi, mà tự ta đã đập nát toàn bộ tự tôn, để rồi Kim Tuấn Tú không còn là Kim Tuấn Tú nữa!"


.


Hồi tưởng lại tất cả, Tuấn Tú chỉ cảm thấy tâm can đau như bị đao cắt "Thực sự là ta khi đó đã quá mức hèn mọn! Rõ ràng là hiểu rõ ngươi không hề yêu ta, vậy mà vẫn cứng đầu cố chấp, khăng khăng chờ đợi dù chỉ là một chút bố thí nhỏ nhoi! Tự ta đã để bản thân trầm luân quá sâu, đến nỗi không có cách nào vùng vẫy thoát ra!"


.


"Ngày hôm đó, ngươi đã nói ngươi yêu ta, đúng không? Thế nhưng, ta thực sự không rõ Kim Tuấn Tú mà ngươi yêu, rốt cuộc là ai? Là Kim Tuấn Tú đã nỗ lực bắt chước Tại Trung ca, cam tâm trở thành cái bóng để được ngươi yêu thương, hay là Kim Tuấn Tú của năm xưa, vô tư vô lự, ngây thơ chẳng khác gì trang giấy trắng!? Mà cũng có thể cả hai đều không phải? Lúc đó ngươi có lẽ là vì hổ thẹn, cho nên mới nói câu đó với ta!


Thế nhưng, lúc này mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ta của hiện tại đã không còn là cái bóng của Tại Trung ca nữa, càng không còn là sỏa tử ngây thơ ngu xuẩn của năm xưa nữa! Ta đã không cần tình yêu của ngươi, càng không cần ngươi cảm thấy hổ thẹn! Ta chỉ muốn ngươi mau chóng tỉnh lại, để ta được tận mắt chứng kiến ngươi chịu thống khổ!


Ta sẽ không tha thứ ngươi, cũng sẽ không tha thứ cho Tại Trung ca!


Bị ta oán hận, Tại Trung ca nhất định sẽ rất khổ sở! Mà huynh ấy mà khổ sở, ngươi hẳn là sống chẳng dễ chịu gì?! Kim Tuấn Tú ta không thể thương tổn ngươi, vậy ta đây sẽ khiến những kẻ mà ngươi quan tâm phải chịu thống khổ gấp bội! Trong quá khứ và cả hiện tại, ta phải chịu bao nhiêu đau đớn cùng khổ sở, thì ta sẽ khiến ngươi phải chịu bằng đó, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém... Như vậy mới công bằng!"


.


Tuấn Tú nói xong bỗng nhiên mỉm cười, tiếu ý băng lãnh mà ma mị, bàn tay dịu dàng mơn trớn gò má của Hữu Thiên "Ta sẽ không trốn tránh nữa, càng không cam lòng chịu cảnh cô độc, lẳng lặng ôm vết thương lòng nữa! Ta sẽ chờ ngươi tỉnh lại, rồi đem tất cả của tất cả, gấp trăm lần trả lại cho ngươi! Sở dĩ ngươi nếu như thực sự muốn chuộc tội với ta, vậy hãy mau tỉnh lại đi! Đừng để ta phải chờ đợi quá lâu!"


.


Ở trên giường, Hữu Thiên nhu cũ im lìm, chìm sâu trong cơn mê bất tận, tựa hồ không nghe được bất cứ thứ gì. Rồi đột nhiên, ngón tay út bàn tay trái của gã tựa hồ khe khẽ run rẩy, phảng phất cảm nhận được đau đớn thật sâu!


.


Để ái tình phải chờ đợi đến cực hạn, những gì còn sót lại, sợ rằng chỉ có hận!


______________________________________