Mọi người khẩn trương đưa Hữu Thiên và Tuấn Tú về sương phòng tại hậu viện, cùng lúc đó thì Duẫn Hạo phân phó hạ nhân lập tức hạ sơn đi mời đại phu, thậm chí hắn còn dùng bồ câu đưa tin nhắn Chính Thù khẩn cấp quay về Minh trang.
.
Bên trong dương phòng, Hi Triệt cùng Hàn Canh đỡ Hữu Thiên ngồi trên giường, bởi vì bị kiếm đấm xuyên, nếu để gã nằm nhất định sẽ gây chèn ép lên vết thương đằng sau lưng, càng khó cầm máu. Còn Tại Trung thì cuộn vải bông trắng thành một khối rồi chặn lên miệng vết thương, chỉ là chỉ vài giây sau, sắc trắng tinh đã bị huyết thủy thấm ướt đẫm. Nhìn vết thương trước ngực Hữu Thiên không ngừng chảy máu, Tại Trung cả người đều run rẩy, trong đầu hỗn loạn bất kham.
.
Bất kể thế nào đi chăng nữa, chúng ta tuyệt đối không thể để Hữu Thiên có bề gì! Nếu như gã ra đi, vậy Tuấn Tú e rằng sẽ tan vỡ theo! Chuyện đó, không ai hiểu rõ hơn ta!
.
Năm xưa, chính tay ta đã đâm chủy thủ vào ngực Duẫn Hạo, tuy rằng lúc đó là do ta tự nguyện, thế nhưng nếu khi ấy Duẫn Hạo chết đi, ta nhất định không sống trên thế gian một mình! Ta còn như vậy, huống chi Tuấn Tú là vô ý khiến Hữu Thiên bị thương! Càng nguy hiểm chính là, trước khi hôn mê, Hữu Thiên còn nói ra ba chữ đó, chỉ sợ rằng Tuấn Tú hiện tại đã khôi phục trí nhớ!
.
Ta thực sự không dám tưởng tượng Tuấn Tú vừa khôi phục ký ức lại lập tức đối mặt với việc bản thân tự tay khiến ái nhân bị trọng thương, liệu đệ ấy sẽ có cảm giác gì? Loại đau đớn đó sợ rằng có hình dung bằng trùy tâm thứ cốt* cũng không đủ!
.
"Phải làm sao bây giờ? Sao huyết mãi không ngừng thế này?" – Mắt thấy tiên huyết không sao đình chỉ, Tại Trung không khỏi hốt hoảng.
.
Nếu không cầm máu được, thì dù có là thần tiên, chỉ sợ cũng không cứu được Hữu Thiên!
.
Duẫn Hạo đứng bên cạnh trông thấy thế vội vàng tiến lên phong bế một số đại huyệt trên người Hữu Thiên, sau đó cúi đầu nhìn Tại Ttrung "Ta tạm thời phong bế huyệt đạo của gã, như vậy tiên huyết sẽ không chảy nhiều như cũ nữa! Đệ mau giúp gã băng bó vết thương đi, chỉ cần khâu lại, hẳn tình hình sẽ khả quan hơn!"
.
Tại Trung nghe xong gật gật đầu, vội vàng làm theo lời Duẫn Hạo, cấp tốc vệ sinh rồi khâu miệng vết thương lại. Sau đó, Duẫn Hạo mới giải huyệt cho Hữu Thiên, dù sao bị trọng thương như vậy, huyệt đạo bị phong bế quá lâu trái lại càng khiến tình trạng của gã thêm hung hiểm.
.
Băng bó vết thương xong, mọi người lại khẩn trương thay đi chăn nệm đã nhuốm máu, sạch sẽ đâu đấy mới chậm rãi dìu Hữu Thiên nằm xuống giường, còn để gã nuốt một viên Thiên Hương Tục Mệnh Hoàn. Cuối cùng, Tại Trung cẩn thận bắt mạch cho Hữu Thiên, biểu tình cực kỳ ngưng trọng. Trong số họ, chỉ có y là am hiểu chút y thuật, tuy rằng chỉ là biết sơ sơ, thế nhưng tại thời điểm này thì có còn hơn không!
.
"Gã sao rồi?" – Trông thấy Tại Trung buông cổ tay Hữu Thiên ra, Hi Triệt vội vàng lên tiếng.
.
Tại Trung lắc đầu, trong mắt lộ ra bi thương "Không được tốt, gã mất máu quá nhiều, lại bị trọng thương! Thiên Hương Tục Mệnh Hoàn e rằng cũng chỉ có thể giúp gã duy trì thêm một thời gian! Ta sợ..."
.
"Gã tuyệt không được chết a!" – Hi Triệt lớn tiếng cắt ngang lời Tại Trung "Gã đã nói ra ba chữ đó, Tuấn Tú rất có thể đã khôi phục toàn bộ ký ức, nếu hiện tại Hữu Thiên chết đi, vậy thì Tuấn Tú biết phải làm sao?! Cái tên kia, thực quá tàn nhẫn mà, cư nhiên thiết kế màn kịch thương tâm, còn khiến Tuấn Tú tự tay giết gã! Phác Hữu Thiên nếu như chết đi coi như mọi chuyện xong xuôi, thế nhưng Tuấn Tú thì sao?! Sao cái tên kia có thể không thèm quan tâm đến cảm nhận của Tuấn Tú như vậy chứ?!" – Hi Triệt nói mà hai mắt rưng rưng.
.
Ta rất giận Phác Hữu Thiên, thậm chí còn hận gã! Hận gã đã thương tổn Tuấn Tú, thế nhưng ta thực sự chưa từng nghĩ tới bi kịch này lại xảy ra! Ta không dám tưởng tượng Tuấn Tú hiện tại có cảm giác gì! Nếu đổi lại là ta ngộ thương Hàn Canh, ta nhất định sẽ hận không thể lập tức rút kiếm tự vẫn!
.
"Hữu Thiên chắc đã cho rằng, Tuấn Tú ngày mai sẽ quên!" – Tại Trung thở dài một hơi.
.
Hành động ngày hôm nay của Hữu Thiên thực sự khiến ta khiếp sợ! Quả thực gã so với Duẫn Hạo năm đó còn muốn điên cuồng cực đoan hơn! Có thể Hữu Thiên làm chuyện cực đoạn thế nhưng vẫn giữ được ôn nhu, bởi chí ít gã không tự tay thương tổn Tuấn Tú! Chỉ là Hữu Thiên lại không hiểu, gã tự tay thương tổn bản thân thì đối với người yêu gã mà nói, đó chính là vết thương sâu nhất, lớn nhất! Huống chi, Hữu Thiên còn mượn tay Tuấn Tú để kết liễu...
.
"Đừng lo lắng! Ta không những đã phái người xuống chân núi mời đại phu giỏi nhất rồi, mà còn dùng bồ câu gửi thư đến chỗ Chính Thù ca! Chỉ cần Chính Thù ca quay về, nhất định sẽ có biện pháp mà! Tại Minh trang vẫn còn mười viên Thiên Hương Tục Mệnh hoàn, đã đủ để Hữu Thiên duy trì thêm mười ngày thậm chí là nửa tháng nữa a! Còn có, ta và Hàn Canh có thể dùng nội lực giúp gã trị liệu, thế nào đi chăng nữa, chúng ta sẽ không để tên tiểu tử kia chết dễ dàng như vậy đâu!" – Duẫn Hạo trấn an mọi người.
.
"Ân!" – Tại Trung hơi gật đầu, sau đó nhìn Duẫn Hạo "Tuấn Tú đâu? Đệ ấy sao rồi?"
.
"Đã có Đông Hải và Hách Tại ở đó chiếu cố rồi, đệ ấy hẳn là sẽ không có trở ngại! Chỉ bất quá..." – Duẫn Hạo nhíu nhíu mày "Chỉ bất quá, ta e nỗi đau trong lòng Tuấn Tú so với vết thương của Hữu Thiên còn muốn nghiêm trọng hơn a!"
.
"Ta đi xem Tuấn Tú!" – Tại trung nói đứng lên.
.
"Đệ đừng đi!" – Hi Triệt kéo Tại Trung lại "Ta thấy tay trái của đệ cử động miễn cưỡng lắm, phải chăng một cước đó của Hữu Thiên đã khiến đệ bị thương, có đúng hay không? Đệ không khỏe thì cứ quay về phòng hảo hảo nghỉ ngơi đi, Tuấn Tú đã có ta rồi!"
.
Tại Trung nghe xong hơi nhíu mày, tựa hồ muốn nói thêm điều gì thế nhưng đến cuối cùng không hề lên tiếng, chỉ nghe lời, gật dật đầu, cùng Duẫn Hạo ly khai.
.
"Đệ cố ý không muốn để Tại Trung gặp Tuấn Tú, có đúng không?" – Chờ Tại Trung và Duẫn Hạo đi xa, Hàn Canh mới lên tiếng.
.
"Tại Trung năm xưa từng hận ta, ta sao dám kết luận ngày hôm nay Tuấn Tú sẽ không hận Tại Trung! Huống chi..." – Hi Triệt nhìn Hữu Thiên nằm im lìm trên giường một chút, tiếp tục nói "Huồng chi một kiếm đó Tuấn Tú xuất ra là vì Tại Trung! Tuy rằng hết thảy không phải lỗi của Tại Trung, thế nhưng trong thời điểm nhạy cảm này, liệu có mấy ai thoát được cảm giác muốn 'giận cá chém thớt'! Tuấn Tú vừa tỉnh, đã nhìn thấy Tại Trung, đối với cả hai người họ, đều bất hảo!"
.
"Ta nghĩ Tại Trung trong lòng cũng minh bạch!" – Hàn Canh nói ra suy nghĩ.
.
"Đệ ấy luôn thông minh hơn người, thế nào không biết?" – Hi Triệt cười khổ, quay sang nhìn Hữu Thiên "Năm xưa, ta và Tại Trung vì Duẫn Hạo mà nảy sinh ra hiềm khích, ngày hôm nay Tại Trung và Tuấn Tú lại vì gã... Ba huynh đệ chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy?"
.
Hàn Canh vươn tay ôm Hi Triệt vào lòng, dịu dàng vỗ về mái tóc đối phương "Đã không sao rồi! Tất cả đều thuộc về quá khứ, đệ đừng quá lo lắng!"
.
Hi Triệt không nói gì, chỉ nhắm mắt tựa lên ngực Hàn Canh.
.
Chỉ vì một chữ tình, thực sự khiến người ta bất đắc dĩ!
_____________________________
* Trùy tâm thứ cốt: lại một cách nói văn vẻ để miêu tả nỗi đau. Trùy là dùi, hay mũi khoan. Đó, đâm dùi xuyên tim, rồi khoét tận xương... Liệu ai đã trải qua đau đớn đó!!! Mới nghe đã thấy nổi da gà rồi!
_____________________________